Hẹn Ước Mười Năm. Em Yêu Anh Một Kiếp Nhân Sinh
Chương 4: Thực tại
Tamako chạy về nhà với bước chân vội vã, như muốn nhanh chóng đến ngôi nhà của mình. Ánh hoàng hôn phủ lên con đường nhỏ, tạo nên những bóng cây dài trên lối đi. Tâm trạng của cô không thể giấu diếm, ánh mắt sáng lên mỗi khi cô nhớ đến Yatsuda. Nhớ về Yatsuda, cô cảm nhận được một sự trống rỗng trong lòng, như một phần của bản thân đã lạc đi và cần được lấp đầy.
Hình ảnh của anh hiện lên trong tâm trí cô, với nụ cười ấm áp và ánh mắt sáng lên trong ánh hoàng hôn. Những kỷ niệm về anh khiến tim cô lỡ một nhịp. Tamako bước chân vào nhà, đôi mắt nhìn chằm chằm vào sàn nhà nhưng tâm trí lại ở một nơi khác. Trong lòng cô như hiện lên hình ảnh của Yatsuda. Bỗng có tiếng mẹ gọi cô
“ Tamako ơi, sao con về trễ thế? Mẹ đã lo lắng cho con cả buổi chiều rồi đấy”
“Xin lỗi mẹ. Lúc nãy con xem trận chung kết bóng đá giải đấu THPT toàn tỉnh mẹ ạ”
“ Mẹ đã lo lắng cho con cả buổi chiều rồi đấy! Đã ăn uống gì chưa? Tắm rửa rồi vào bếp nhanh. Mẹ và em đã cùng chờ con ăn cơm từ rất lâu rồi đấy”
Nhận lời mẹ, Tamako nhanh chóng bước vào phòng tắm để làm sạch cơ thể sau một ngày dài. Bước vào không gian yên bình của phòng tắm, cô cảm nhận được sự thư thái và sảng khoái.
Sau khi tắm rửa xong, Tamako mặc lại bộ đồ sạch sẽ và sẵn sàng cho bữa tối cùng gia đình. Cô bước ra khỏi phòng tắm với làn da mềm mại và tươi mới, sẵn sàng để tận hưởng những khoảnh khắc ấm áp bên gia đình thân thương.
Hương vị thơm ngon từ bếp lan tỏa ra khắp ngôi nhà. Tamako không thể chờ đợi để ngồi bên bàn ăn, chia sẻ những câu chuyện và cười đùa cùng mẹ và gia đình. Tamako cùng mẹ và em ngồi quây quần bên bàn
ăn, không gian tràn ngập ánh sáng ấm áp từ đèn bàn. Bàn ăn được bày trí đầy đủ với những món ăn ngon lành và hấp dẫn. Mẹ đã chuẩn bị một bữa tối đặc biệt, gồm các món khoái khẩu của gia đình.
Bỗng có tiếng đập cửa từ bên ngoài, mẹ Tamako – bà Hana liền mở cửa. Khi cánh cửa mở ra, một tiếng bốp vang lên, bà liền ôm mặt sững sờ. Người bố ham mê cờ bạc của cô trở về sau vài tháng biệt tích, ông quát to:
“Nghe đây, tao không phải để làm mất thời gian cho những trò này. Mày biết tao nợ chúng nó bao nhiêu không, và giờ là lúc mày phải trả nợ. Tao đã thế chấp mọi thứ ngôi nhà này. Thế nên, mày tốt nhất nhanh chóng đưa tiền ra, nếu không tao sẽ làm mọi thứ trở nên khó khăn hơn cho mày.”
“Đủ rồi! Anh làm gì ở đây? Bây giờ là lúc anh quay về nơi anh thuộc về và đừng làm phiền gia đình tôi nữa. Chúng tôi không có tiền để đưa cho anh và tôi không muốn thấy anh ở đây nữa. Anh có biết một mình tôi nuôi những đứa con cực khổ như thế nào không. Đủ rồi, hãy rời đi ngay!”
“Tao không quan tâm đến cuộc sống của mày. Mày phải trả cho tao số tiền tao nợ, không chừa bất kỳ một lý do nào. Mày nghĩ ta muốn đến đây làm gì? Tao không đến đây để nghe mày kể khổ”
Người bố của Tamako, trong cơn cuồng nộ, nhào vào đánh mẹ cô, túi bụi bay lên từ những cú đấm mạnh bạo
Mẹ của Tamako cố gắng né tránh và phòng thủ, nhưng không thể tránh khỏi những cú đòn ác liệt từ người bố. Tiếng đau đớn và kêu la vang lên, xen kẽ với tiếng va chạm của các cú đánh.
Tamako và em trai cùng ngăn chặn người bố, cố gắng làm dịu bớt tình hình căng thẳng.
“Bố ơi, xin đừng làm như vậy!” Cảm xúc hoảng loạn và lo lắng tràn ngập trong giọng nói của cả hai, họ cố gắng níu kéo và ngăn chặn người bố với hy vọng làm dịu tình hình. Nhưng mặc cho nỗ lực của họ, người bố vẫn tiếp tục tác động vật lý lên mẹ cô. Sự lo lắng và sợ hãi lan tỏa trong căn nhà, và mọi người đang cố gắng hết sức để giải quyết tình hình này một cách an toàn và hòa bình. Bỗng bố cô lên tiếng:
“ Nếu chúng mày cố chấp như vậy thì tao sẽ đưa con bé Tamako đến quán Karaoke đèn mờ làm việc. Cứ như vậy mà làm”
Bố của Tamako nắm chặt lấy tóc cô, lôi cô đi với sự quyết đoán và tàn bạo, bước chân của ông đầy quyền lực và định kiến. Tamako cảm thấy sự đau đớn và sợ hãi lan tỏa trong từng thớ thịt, cảm giác như cô đang bị cuốn vào một cơn ác mộng tàn khốc.
“Xin anh đừng!” Tiếng khẩn cầu của mẹ Tamako vỡ ra trong không khí, nhưng những nỗ lực của cô trước sức mạnh của người chồng dường như vô ích. Trong tình hình đau đớn và tuyệt vọng, Tamako cảm thấy mình bị tựa vào giọt nước cuối cùng của hy vọng, nhưng cô vẫn cố gắng vùng vẫy và chống lại, không muốn bị cuốn vào vòng xoáy của sự đau khổ và tàn bạo.
Mẹ của Tamako, trong sự lo lắng và hy vọng tìm lối thoát khỏi tình hình hiện tại, quyết định lấy tiền mà cô đã tích góp để Tamako học 4 năm đại học đưa cho chồng. Bằng cách này, cô hy vọng có thể làm dịu bớt tình hình căng thẳng và bảo vệ con cái khỏi sự nguy hiểm. “Đây là tiền mà tôi đã dành dụm để dành cho tương lai của Tamako,“ mẹ của cô nói, giọng điệu đau khổ và tuyệt vọng. “Tôi hy vọng anh sẽ chấm dứt sự xung đột và đồng ý rời đi, để chúng tôi có thể tiếp tục cuộc sống một cách bình yên.”
Bố của Tamako nhận lấy tiền và bước ra khỏi nhà mà không nói một lời. Điều này làm cho không khí trở nên đầy căng thẳng và im lặng, nhưng cũng có một chút nhẹ nhàng, như một cái gạt đi của cơn ác mộng.
Mẹ của Tamako đứng đó, đôi mắt lấp lánh trong ánh sáng từ cánh cửa. “Hy vọng rằng đây sẽ là lần cuối cùng chúng ta phải đối diện với những điều như vậy,“ bà nói với giọng điệu chua xót.
Tamako nhìn theo bóng lưng xa dần của người bố, trong lòng tràn ngập một phức tạp của cảm xúc. Sự giải thoát đã đến, nhưng còn nhiều thách thức và khó khăn phía trước. Tuy nhiên, ít nhất, gia đình của cô đã được giữ lại, và trong khoảnh khắc đó, đó là điều quan trọng nhất.
Trong cái không khí yên bình sau khi người bố rời đi, mẹ của Tamako bắt đầu rơi nước mắt, đầy cảm xúc và xin lỗi con gái:
“Con ơi, mẹ xin lỗi, mẹ không thể bảo vệ được con. Mẹ xin lỗi vì đã để con phải chịu đựng những gì đau đớn như vậy,“ bà nói, giọng điệu đầy ân hận và nhẹ nhàng.
Tamako cảm nhận được sự đau lòng và lời xin lỗi chân thành từ mẹ, và cô ôm mẹ vào lòng, cùng nhau chia sẻ nỗi buồn và hy vọng cho một tương lai tốt đẹp hơn. Trong cái ôm ấm áp đó và cả hai cảm thấy bình an trong sự hiện diện của nhau.
“Mẹ ơi, năm sau khi con hoàn thành lớp 12, con muốn đi làm giúp mẹ để nuôi Tamada, con muốn cho em một môi trường tốt, em ấy là tương lai của gia đình mình”
“Con yêu ơi, mẹ hiểu cảm xúc của con và mục đích tốt đẹp mà con muốn thực hiện,“ mẹ của Tamako nói. “Nhưng mẹ không đồng ý việc con bỏ học. Trong vòng một năm tới, mẹ sẽ kiếm một công việc lương cao để bù đắp cho con. Mẹ sẽ giúp con và Tamada vượt qua mọi khó khăn và cho hai con một môi trường tốt nhất.”
Trong khoảnh khắc tình cảm này, Tamako, mẹ cô và đứa em nhỏ Tamada ôm nhau trong một vòng tay ấm áp, giữ chặt lấy nhau và cùng rơi nước mắt. Không cần từ ngữ, họ cảm nhận được sự đau đớn, hy vọng và tình yêu lẫn nhau.
Dưới ánh sáng mờ ảo của ánh đèn, bóng dáng của họ trở nên như một bức tranh của tình thương. Mỗi giọt nước mắt đều là biểu hiện của những cảm xúc sâu sắc, nhưng cũng là điều kết nối họ lại với nhau.
Trong lúc ấy, không có lời nói nào có thể diễn đạt được cảm xúc của họ một cách chính xác hơn. Chỉ có sự hiểu biết, tình thương và sự ấm áp của vòng tay gia đình là đủ để làm dịu bớt những vết thương trong lòng. ngôn tình sủng
Trong khi Tamako và gia đình cùng nhau ôm nhau khóc, thì Yatsuda cũng vừa về nhà của mình với tâm trạng phấn khởi:
“Mẹ, con về đây rồi”
Nhưng mẹ Yatsuda không nhìn anh một cái, thay vào đó là lời quát mắng: “Ryo, mày đi đâu cả ngày vậy? Mày không nghĩ một chút đến cả gia đình mày à?”
“ Mẹ à...Con...”
“ Yatsuda, tại sao mày lại bỏ bữa học thêm? Tại sao mày lại lúc nào cũng đi đá banh mà không quan tâm đến việc học hành? Mày không nghĩ đến tương lai của mày à? Những quyết định như vậy sẽ ảnh hưởng lớn đến cuộc sống của gia đình gia giáo này, biết không?
“ Nhưng mẹ, đó là ước mơ của con. Con hiểu việc học là quan trọng, nhưng đá banh cũng là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của con.”
“ Đừng nói với tao những lời ngu xuẩn như vậy, Mày nên nhớ, trong nhà này, mày vẫn là đứa con, không
phải người lớn. Mày cần phải biết lắng nghe và tôn trọng ý kiến của tao!”
Bố Yatsuda quát lên, giọng điệu căng thẳng và nghiêm khắc
“Yatsuda, mày làm ơn biết suy nghĩ đi! Đừng chỉ nghĩ đến chính mình!” Việc học là quan trọng nhất. Mày nên biết trách nhiệm của mình và tập trung vào việc học, chứ đừng lạc quan quá vào những thứ khác!”
Không nói một lời, Yatsuda quay lưng và bước lên phòng của mình. Bước chân của anh có vẻ nặng nề trên cầu thang, truyền tải sự bất mãn và sự cô đơn trong lòng. Anh cảm thấy căng thẳng và muốn có một chút không gian riêng để xoa dịu bớt cơn giận và suy nghĩ về những gì vừa xảy ra.
Trong phòng, cánh cửa đóng lại với một âm thanh nhẹ nhàng, Yatsuda đang đối mặt với cảm xúc của mình.
Với bầu không khí căng thẳng, Yatsuda bước vào phòng của mình và không chịu nổi áp lực, anh ném chiếc sách trên bàn xuống sàn với một cú đập mạnh. Tiếp theo, anh quăng chiếc gối ra xa và đạp vào đống quần áo ở góc phòng. Âm thanh của những vật dụng va chạm với nhau vang lên, tạo ra một cảm giác giải tỏa cơn giận bên trong Yatsuda.
Trong bất mãn và cảm thấy cô đơn, Yatsuda vội vàng lấy điện thoại ra khỏi túi và gọi số của Tamako. Trong khi đợi đến khi cuộc gọi được kết nối, anh cảm thấy sự hồi hộp và lo lắng tràn ngập trong lòng. Cuối cùng, tiếng điện thoại reo lên phát ra một tia hy vọng.
“Tamako,“ Yatsuda nói với một giọng điệu trầm buồn
“Yatsuda, xin lỗi, nhưng giờ này em đang gặp một số vấn
đề và cần phải tập trung giải quyết nó. Emhi vọng anh hiểu cho em”
Mặc dù Yatsuda cảm thấy thất vọng về việc không thể chia sẻ với Tamako, nhưng anh cũng hiểu và tôn trọng quyết định của cô. Yatsuda biết rằng có lúc mọi người cần thời gian và không gian riêng để giải quyết vấn đề của cô.
Trong tâm trạng buồn bã và cô đơn, Yatsuda quyết định liên lạc với Suzuki để có một chút giải trí và xả stress. Anh nhắn tin cho Takumi
“ Takumi, cậu muốn chơi game không? Tớ cảm thấy cần một chút giải trí”
“ Được thôi anh bạn, vào lẹ nhé”
Hai bạn đã cùng nhau chơi game đến khuya. Trong không khí vui vẻ và hứng khởi của trò chơi, Yatsuda cảm thấy mình quên hết đi những lo âu và căng thẳng của ngày hôm đó. Việc được kết nối và tận hưởng thời gian vui vẻ cùng bạn bè đã giúp anh tạm gác lại mọi phiền muộn và tận hưởng khoảnh khắc hiện tại.
Khi đồng hồ đã gần 12 giờ đêm, cả hai bạn quyết định kết thúc trò chơi và tạm biệt nhau để đi ngủ.
“ Tớ đi ngủ trước đây. Ngủ ngon nhé, Takumi”
“ Mà khoan đã, Yatsuda. tớ có một số câu hỏi muốn hỏi về, tớ thực sự lo lắng về việc Yashiro tương lai sẽ là mối đe dọa vị trí của tôi”
“ Cậu lo xa quá đấy Takumi, nó cũng chỉ là mầm non mới nổi thôi”
“ Chẳng phải sáng nay lại để Yashiro đá thay vị trí của tớ sao?”
“ Nhưng sáng nay tớ cảm thấy cậu đá không tròn vai, và tớ nghĩ Yashiro sẽ có một hiệu suất tốt hơn trong trận đấu. Đó chỉ là một quyết định tạm thời, không phải việc tớ không tin tưởng vào khả năng của cậu”
“ Được rồi. Tớ sẽ cố gắng hơn. Cậu ngủ ngon” Takumi không nói thêm lời nào rồi cúp máy.
Yatsuda cũng tắt điện thoại. Anh bước xuống lầu và mở tủ lạnh để lục những món đồ ăn. Trong tiếng nhấp nháy của ánh đèn, anh đã tìm được hộp bánh taiyaki trong tủ lạnh. Sau khi chọn được món ưa thích, Yatsuda mang chúng ra bàn ăn và bắt đầu thưởng thức bữa tối một cách thư giãn và thoải mái
Đột nhiên có tiếng bước chân xuống lầu, khi anh ngước lên đó là mẹ, Yatsuda ngạc nhiên khi mẹ đột ngột xuống lầu.Anh hỏi mẹ với một giọng điệu đầy bất ngờ:
“Mẹ, có chuyện gì vậy? Có điều gì quan trọng không?”
“Mai con không được nghỉ học nhé, Yatsuda.”
Yatsuda cảm thấy bất mãn và tỏ ra không hài lòng với quyết định của mẹ. Anh tỏ ra không hài lòng với việc bị ép đi họcvà tỏ ra rõ ràng:
“Con cảm thấy không cần phải học thêm nữa, mẹ à.”
“Mẹ muốn con nối nghiệp thị trưởng bố hoặc tiếp tục nắm giữ thẩm mỹ viện của mẹ chứ không phải một công việc không chắc chắn về tương lai. Mẹ chỉ nói tới đây thôi, khuya rồi”
Yatsuda tỏ ra bực tức và thất vọng với lời nhắc nhở của mẹ. Anh cảm thấy không thoải mái với sự áp đặt và quyết định của gia đình. Anh đặt miếng bánh xuống và rời khỏi bàn ăn, quyết định đi lên lầu ngủ mà không nói một lời nào. Mặc dù anh không hài lòng, nhưng anh quyết định giữ lại những suy nghĩ và cảm xúc của mình.
Trước khi ngủ, Yatsuda nhớ về Tamako với một tâm trạng lẻ loi và đầy suy tư. Những hình ảnh của cô gái đặc biệt này xuất hiện trong tâm trí anh, mang lại cho anh những kỷ niệm về những khoảnh khắc tuyệt vời mà họ đã chia sẻ cùng nhau
Trong bóng tối của đêm, hai bóng hình của Yatsuda và Tamako chìm sâu vào giấc ngủ. Dưới ánh trăng nhẹ nhàng, họ nằm im lặng, mơ mộng và hy vọng về những điều tốt đẹp trong cuộc sống. Mặc cho những thách thức và khó khăn, họ vẫn giữ vững niềm tin và hy vọng vào một tương lai tươi sáng. Trong giấc mơ, họ có thể tìm thấy sự an ủi và động viên, cùng nhau tạo ra những khoảnh khắc đáng nhớ.
Hình ảnh của anh hiện lên trong tâm trí cô, với nụ cười ấm áp và ánh mắt sáng lên trong ánh hoàng hôn. Những kỷ niệm về anh khiến tim cô lỡ một nhịp. Tamako bước chân vào nhà, đôi mắt nhìn chằm chằm vào sàn nhà nhưng tâm trí lại ở một nơi khác. Trong lòng cô như hiện lên hình ảnh của Yatsuda. Bỗng có tiếng mẹ gọi cô
“ Tamako ơi, sao con về trễ thế? Mẹ đã lo lắng cho con cả buổi chiều rồi đấy”
“Xin lỗi mẹ. Lúc nãy con xem trận chung kết bóng đá giải đấu THPT toàn tỉnh mẹ ạ”
“ Mẹ đã lo lắng cho con cả buổi chiều rồi đấy! Đã ăn uống gì chưa? Tắm rửa rồi vào bếp nhanh. Mẹ và em đã cùng chờ con ăn cơm từ rất lâu rồi đấy”
Nhận lời mẹ, Tamako nhanh chóng bước vào phòng tắm để làm sạch cơ thể sau một ngày dài. Bước vào không gian yên bình của phòng tắm, cô cảm nhận được sự thư thái và sảng khoái.
Sau khi tắm rửa xong, Tamako mặc lại bộ đồ sạch sẽ và sẵn sàng cho bữa tối cùng gia đình. Cô bước ra khỏi phòng tắm với làn da mềm mại và tươi mới, sẵn sàng để tận hưởng những khoảnh khắc ấm áp bên gia đình thân thương.
Hương vị thơm ngon từ bếp lan tỏa ra khắp ngôi nhà. Tamako không thể chờ đợi để ngồi bên bàn ăn, chia sẻ những câu chuyện và cười đùa cùng mẹ và gia đình. Tamako cùng mẹ và em ngồi quây quần bên bàn
ăn, không gian tràn ngập ánh sáng ấm áp từ đèn bàn. Bàn ăn được bày trí đầy đủ với những món ăn ngon lành và hấp dẫn. Mẹ đã chuẩn bị một bữa tối đặc biệt, gồm các món khoái khẩu của gia đình.
Bỗng có tiếng đập cửa từ bên ngoài, mẹ Tamako – bà Hana liền mở cửa. Khi cánh cửa mở ra, một tiếng bốp vang lên, bà liền ôm mặt sững sờ. Người bố ham mê cờ bạc của cô trở về sau vài tháng biệt tích, ông quát to:
“Nghe đây, tao không phải để làm mất thời gian cho những trò này. Mày biết tao nợ chúng nó bao nhiêu không, và giờ là lúc mày phải trả nợ. Tao đã thế chấp mọi thứ ngôi nhà này. Thế nên, mày tốt nhất nhanh chóng đưa tiền ra, nếu không tao sẽ làm mọi thứ trở nên khó khăn hơn cho mày.”
“Đủ rồi! Anh làm gì ở đây? Bây giờ là lúc anh quay về nơi anh thuộc về và đừng làm phiền gia đình tôi nữa. Chúng tôi không có tiền để đưa cho anh và tôi không muốn thấy anh ở đây nữa. Anh có biết một mình tôi nuôi những đứa con cực khổ như thế nào không. Đủ rồi, hãy rời đi ngay!”
“Tao không quan tâm đến cuộc sống của mày. Mày phải trả cho tao số tiền tao nợ, không chừa bất kỳ một lý do nào. Mày nghĩ ta muốn đến đây làm gì? Tao không đến đây để nghe mày kể khổ”
Người bố của Tamako, trong cơn cuồng nộ, nhào vào đánh mẹ cô, túi bụi bay lên từ những cú đấm mạnh bạo
Mẹ của Tamako cố gắng né tránh và phòng thủ, nhưng không thể tránh khỏi những cú đòn ác liệt từ người bố. Tiếng đau đớn và kêu la vang lên, xen kẽ với tiếng va chạm của các cú đánh.
Tamako và em trai cùng ngăn chặn người bố, cố gắng làm dịu bớt tình hình căng thẳng.
“Bố ơi, xin đừng làm như vậy!” Cảm xúc hoảng loạn và lo lắng tràn ngập trong giọng nói của cả hai, họ cố gắng níu kéo và ngăn chặn người bố với hy vọng làm dịu tình hình. Nhưng mặc cho nỗ lực của họ, người bố vẫn tiếp tục tác động vật lý lên mẹ cô. Sự lo lắng và sợ hãi lan tỏa trong căn nhà, và mọi người đang cố gắng hết sức để giải quyết tình hình này một cách an toàn và hòa bình. Bỗng bố cô lên tiếng:
“ Nếu chúng mày cố chấp như vậy thì tao sẽ đưa con bé Tamako đến quán Karaoke đèn mờ làm việc. Cứ như vậy mà làm”
Bố của Tamako nắm chặt lấy tóc cô, lôi cô đi với sự quyết đoán và tàn bạo, bước chân của ông đầy quyền lực và định kiến. Tamako cảm thấy sự đau đớn và sợ hãi lan tỏa trong từng thớ thịt, cảm giác như cô đang bị cuốn vào một cơn ác mộng tàn khốc.
“Xin anh đừng!” Tiếng khẩn cầu của mẹ Tamako vỡ ra trong không khí, nhưng những nỗ lực của cô trước sức mạnh của người chồng dường như vô ích. Trong tình hình đau đớn và tuyệt vọng, Tamako cảm thấy mình bị tựa vào giọt nước cuối cùng của hy vọng, nhưng cô vẫn cố gắng vùng vẫy và chống lại, không muốn bị cuốn vào vòng xoáy của sự đau khổ và tàn bạo.
Mẹ của Tamako, trong sự lo lắng và hy vọng tìm lối thoát khỏi tình hình hiện tại, quyết định lấy tiền mà cô đã tích góp để Tamako học 4 năm đại học đưa cho chồng. Bằng cách này, cô hy vọng có thể làm dịu bớt tình hình căng thẳng và bảo vệ con cái khỏi sự nguy hiểm. “Đây là tiền mà tôi đã dành dụm để dành cho tương lai của Tamako,“ mẹ của cô nói, giọng điệu đau khổ và tuyệt vọng. “Tôi hy vọng anh sẽ chấm dứt sự xung đột và đồng ý rời đi, để chúng tôi có thể tiếp tục cuộc sống một cách bình yên.”
Bố của Tamako nhận lấy tiền và bước ra khỏi nhà mà không nói một lời. Điều này làm cho không khí trở nên đầy căng thẳng và im lặng, nhưng cũng có một chút nhẹ nhàng, như một cái gạt đi của cơn ác mộng.
Mẹ của Tamako đứng đó, đôi mắt lấp lánh trong ánh sáng từ cánh cửa. “Hy vọng rằng đây sẽ là lần cuối cùng chúng ta phải đối diện với những điều như vậy,“ bà nói với giọng điệu chua xót.
Tamako nhìn theo bóng lưng xa dần của người bố, trong lòng tràn ngập một phức tạp của cảm xúc. Sự giải thoát đã đến, nhưng còn nhiều thách thức và khó khăn phía trước. Tuy nhiên, ít nhất, gia đình của cô đã được giữ lại, và trong khoảnh khắc đó, đó là điều quan trọng nhất.
Trong cái không khí yên bình sau khi người bố rời đi, mẹ của Tamako bắt đầu rơi nước mắt, đầy cảm xúc và xin lỗi con gái:
“Con ơi, mẹ xin lỗi, mẹ không thể bảo vệ được con. Mẹ xin lỗi vì đã để con phải chịu đựng những gì đau đớn như vậy,“ bà nói, giọng điệu đầy ân hận và nhẹ nhàng.
Tamako cảm nhận được sự đau lòng và lời xin lỗi chân thành từ mẹ, và cô ôm mẹ vào lòng, cùng nhau chia sẻ nỗi buồn và hy vọng cho một tương lai tốt đẹp hơn. Trong cái ôm ấm áp đó và cả hai cảm thấy bình an trong sự hiện diện của nhau.
“Mẹ ơi, năm sau khi con hoàn thành lớp 12, con muốn đi làm giúp mẹ để nuôi Tamada, con muốn cho em một môi trường tốt, em ấy là tương lai của gia đình mình”
“Con yêu ơi, mẹ hiểu cảm xúc của con và mục đích tốt đẹp mà con muốn thực hiện,“ mẹ của Tamako nói. “Nhưng mẹ không đồng ý việc con bỏ học. Trong vòng một năm tới, mẹ sẽ kiếm một công việc lương cao để bù đắp cho con. Mẹ sẽ giúp con và Tamada vượt qua mọi khó khăn và cho hai con một môi trường tốt nhất.”
Trong khoảnh khắc tình cảm này, Tamako, mẹ cô và đứa em nhỏ Tamada ôm nhau trong một vòng tay ấm áp, giữ chặt lấy nhau và cùng rơi nước mắt. Không cần từ ngữ, họ cảm nhận được sự đau đớn, hy vọng và tình yêu lẫn nhau.
Dưới ánh sáng mờ ảo của ánh đèn, bóng dáng của họ trở nên như một bức tranh của tình thương. Mỗi giọt nước mắt đều là biểu hiện của những cảm xúc sâu sắc, nhưng cũng là điều kết nối họ lại với nhau.
Trong lúc ấy, không có lời nói nào có thể diễn đạt được cảm xúc của họ một cách chính xác hơn. Chỉ có sự hiểu biết, tình thương và sự ấm áp của vòng tay gia đình là đủ để làm dịu bớt những vết thương trong lòng. ngôn tình sủng
Trong khi Tamako và gia đình cùng nhau ôm nhau khóc, thì Yatsuda cũng vừa về nhà của mình với tâm trạng phấn khởi:
“Mẹ, con về đây rồi”
Nhưng mẹ Yatsuda không nhìn anh một cái, thay vào đó là lời quát mắng: “Ryo, mày đi đâu cả ngày vậy? Mày không nghĩ một chút đến cả gia đình mày à?”
“ Mẹ à...Con...”
“ Yatsuda, tại sao mày lại bỏ bữa học thêm? Tại sao mày lại lúc nào cũng đi đá banh mà không quan tâm đến việc học hành? Mày không nghĩ đến tương lai của mày à? Những quyết định như vậy sẽ ảnh hưởng lớn đến cuộc sống của gia đình gia giáo này, biết không?
“ Nhưng mẹ, đó là ước mơ của con. Con hiểu việc học là quan trọng, nhưng đá banh cũng là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của con.”
“ Đừng nói với tao những lời ngu xuẩn như vậy, Mày nên nhớ, trong nhà này, mày vẫn là đứa con, không
phải người lớn. Mày cần phải biết lắng nghe và tôn trọng ý kiến của tao!”
Bố Yatsuda quát lên, giọng điệu căng thẳng và nghiêm khắc
“Yatsuda, mày làm ơn biết suy nghĩ đi! Đừng chỉ nghĩ đến chính mình!” Việc học là quan trọng nhất. Mày nên biết trách nhiệm của mình và tập trung vào việc học, chứ đừng lạc quan quá vào những thứ khác!”
Không nói một lời, Yatsuda quay lưng và bước lên phòng của mình. Bước chân của anh có vẻ nặng nề trên cầu thang, truyền tải sự bất mãn và sự cô đơn trong lòng. Anh cảm thấy căng thẳng và muốn có một chút không gian riêng để xoa dịu bớt cơn giận và suy nghĩ về những gì vừa xảy ra.
Trong phòng, cánh cửa đóng lại với một âm thanh nhẹ nhàng, Yatsuda đang đối mặt với cảm xúc của mình.
Với bầu không khí căng thẳng, Yatsuda bước vào phòng của mình và không chịu nổi áp lực, anh ném chiếc sách trên bàn xuống sàn với một cú đập mạnh. Tiếp theo, anh quăng chiếc gối ra xa và đạp vào đống quần áo ở góc phòng. Âm thanh của những vật dụng va chạm với nhau vang lên, tạo ra một cảm giác giải tỏa cơn giận bên trong Yatsuda.
Trong bất mãn và cảm thấy cô đơn, Yatsuda vội vàng lấy điện thoại ra khỏi túi và gọi số của Tamako. Trong khi đợi đến khi cuộc gọi được kết nối, anh cảm thấy sự hồi hộp và lo lắng tràn ngập trong lòng. Cuối cùng, tiếng điện thoại reo lên phát ra một tia hy vọng.
“Tamako,“ Yatsuda nói với một giọng điệu trầm buồn
“Yatsuda, xin lỗi, nhưng giờ này em đang gặp một số vấn
đề và cần phải tập trung giải quyết nó. Emhi vọng anh hiểu cho em”
Mặc dù Yatsuda cảm thấy thất vọng về việc không thể chia sẻ với Tamako, nhưng anh cũng hiểu và tôn trọng quyết định của cô. Yatsuda biết rằng có lúc mọi người cần thời gian và không gian riêng để giải quyết vấn đề của cô.
Trong tâm trạng buồn bã và cô đơn, Yatsuda quyết định liên lạc với Suzuki để có một chút giải trí và xả stress. Anh nhắn tin cho Takumi
“ Takumi, cậu muốn chơi game không? Tớ cảm thấy cần một chút giải trí”
“ Được thôi anh bạn, vào lẹ nhé”
Hai bạn đã cùng nhau chơi game đến khuya. Trong không khí vui vẻ và hứng khởi của trò chơi, Yatsuda cảm thấy mình quên hết đi những lo âu và căng thẳng của ngày hôm đó. Việc được kết nối và tận hưởng thời gian vui vẻ cùng bạn bè đã giúp anh tạm gác lại mọi phiền muộn và tận hưởng khoảnh khắc hiện tại.
Khi đồng hồ đã gần 12 giờ đêm, cả hai bạn quyết định kết thúc trò chơi và tạm biệt nhau để đi ngủ.
“ Tớ đi ngủ trước đây. Ngủ ngon nhé, Takumi”
“ Mà khoan đã, Yatsuda. tớ có một số câu hỏi muốn hỏi về, tớ thực sự lo lắng về việc Yashiro tương lai sẽ là mối đe dọa vị trí của tôi”
“ Cậu lo xa quá đấy Takumi, nó cũng chỉ là mầm non mới nổi thôi”
“ Chẳng phải sáng nay lại để Yashiro đá thay vị trí của tớ sao?”
“ Nhưng sáng nay tớ cảm thấy cậu đá không tròn vai, và tớ nghĩ Yashiro sẽ có một hiệu suất tốt hơn trong trận đấu. Đó chỉ là một quyết định tạm thời, không phải việc tớ không tin tưởng vào khả năng của cậu”
“ Được rồi. Tớ sẽ cố gắng hơn. Cậu ngủ ngon” Takumi không nói thêm lời nào rồi cúp máy.
Yatsuda cũng tắt điện thoại. Anh bước xuống lầu và mở tủ lạnh để lục những món đồ ăn. Trong tiếng nhấp nháy của ánh đèn, anh đã tìm được hộp bánh taiyaki trong tủ lạnh. Sau khi chọn được món ưa thích, Yatsuda mang chúng ra bàn ăn và bắt đầu thưởng thức bữa tối một cách thư giãn và thoải mái
Đột nhiên có tiếng bước chân xuống lầu, khi anh ngước lên đó là mẹ, Yatsuda ngạc nhiên khi mẹ đột ngột xuống lầu.Anh hỏi mẹ với một giọng điệu đầy bất ngờ:
“Mẹ, có chuyện gì vậy? Có điều gì quan trọng không?”
“Mai con không được nghỉ học nhé, Yatsuda.”
Yatsuda cảm thấy bất mãn và tỏ ra không hài lòng với quyết định của mẹ. Anh tỏ ra không hài lòng với việc bị ép đi họcvà tỏ ra rõ ràng:
“Con cảm thấy không cần phải học thêm nữa, mẹ à.”
“Mẹ muốn con nối nghiệp thị trưởng bố hoặc tiếp tục nắm giữ thẩm mỹ viện của mẹ chứ không phải một công việc không chắc chắn về tương lai. Mẹ chỉ nói tới đây thôi, khuya rồi”
Yatsuda tỏ ra bực tức và thất vọng với lời nhắc nhở của mẹ. Anh cảm thấy không thoải mái với sự áp đặt và quyết định của gia đình. Anh đặt miếng bánh xuống và rời khỏi bàn ăn, quyết định đi lên lầu ngủ mà không nói một lời nào. Mặc dù anh không hài lòng, nhưng anh quyết định giữ lại những suy nghĩ và cảm xúc của mình.
Trước khi ngủ, Yatsuda nhớ về Tamako với một tâm trạng lẻ loi và đầy suy tư. Những hình ảnh của cô gái đặc biệt này xuất hiện trong tâm trí anh, mang lại cho anh những kỷ niệm về những khoảnh khắc tuyệt vời mà họ đã chia sẻ cùng nhau
Trong bóng tối của đêm, hai bóng hình của Yatsuda và Tamako chìm sâu vào giấc ngủ. Dưới ánh trăng nhẹ nhàng, họ nằm im lặng, mơ mộng và hy vọng về những điều tốt đẹp trong cuộc sống. Mặc cho những thách thức và khó khăn, họ vẫn giữ vững niềm tin và hy vọng vào một tương lai tươi sáng. Trong giấc mơ, họ có thể tìm thấy sự an ủi và động viên, cùng nhau tạo ra những khoảnh khắc đáng nhớ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất