Cho Ngươi Biết Thế Nào Là Bạch Liên Hoa Chân Chính
Chương 55: Lão đại, mau cứu ta (22)
Điều Trình Diệp không nghĩ tới chính là, sau khi thân thể cậu hơi khá hơn một chút, có thể xuống giường, Tấn Nguyên thế mà lại mang theo cậu đi gặp Tạ Ngôn.
Cậu còn tưởng rằng, với tính chiếm hữu cao của Tấn Nguyên, với mức độ chán ghét của Tấn Nguyên dành cho Tạ Ngôn, hai người bọn họ đời này sợ là sẽ không có cơ hội gặp lại.
Bất quá —— đúng như 666 từng nói, không một chút khoa trương nào, Tạ Ngôn khắp toàn thân không có chỗ nào là không thê thảm.
666 cao thâm khó dò nói: "Tấn Nguyên là muốn cậu thấy bộ dạng chật vật của hắn ta, sau đó triệt để mất đi hảo cảm hiếm hoi còn sót lại của cậu về hắn ta." Phim truyền hình không phải đều diễn như thế sao... Khi hảo cảm về nhan sắc hay thứ tuyệt nhất của người đó dừng lại ở khoảnh khắc đó, bộ dáng tươi đẹp nhất của người đó sẽ hóa thân thành bạch nguyệt quang mãi mãi đứng ở trong lòng Đại Diệp Tử.
Cổ đại không phải còn có mỹ nhân bị bệnh, lại không muốn gặp hoàng đế, không phải là muốn hoàng đế mỗi lần nhớ tới nàng, đều sẽ là hình dáng mỹ nữ mà không phải là bộ dạng tiều tuỵ, đầu bù tóc rối sao.
Nhưng ——
Hiện tại Tạ Ngôn, đừng nói là hồi ức tốt đẹp, nói là ác mộng đều không quá đáng.
Hắn ta còn đang mặc nguyên bộ quần áo lúc ở trong thang máy, bởi vì trời nóng, chỉ mặc một cái T-shirt cổ tròn, lúc này đã không nhìn ra màu sắc nguyên vẹn ngày đó, cổ áo cũng bởi vì bị dày vò mà thay đổi hình dáng, lộ ra hơn một nửa vai.
Tạ Ngôn gầy đi rất nhiều, cơ bắp ban đầu ở phòng tập gym mơ hồ có thể thấy được giờ đã 'xẹp' xuống, gầy trơ cả xương hơn nữa còn tràn đầy vết máu nhìn thật là khủng bố.
Phía sau lưng đầy vết roi, quần áo dán sát da thịt bên trong hiện ra màu tím hồng, trong căn phòng nhỏ chật hẹp nồng nặc mùi máu tanh.
Vừa tiến đến, Trình Diệp liền bị bụi sặc phải ho khan không ngừng, còn có một mùi mốc meo ẩm ướt, gay mũi, Trình Diệp không cẩn thận ngửi thấy, 'khụ' sắp văng cả phổi ra ngoài, nếu không phải Tấn Nguyên vỗ vỗ eo cậu, sợ là cậu khom lưng liền phun ra rồi.
Dựa vào cửa sổ duy nhất trong phòng, cậu trước hết nhìn thấy chính là một đoàn đen thùi lùi rúc lại ở trong góc, mờ mịt nhìn Tấn Nguyên nửa ngày, hắn bỏ tay cậu ra nói: "Là Tạ Ngôn."
Trình Diệp sững sờ, sợ đến mức lùi về sau hai bước, phía sau lưng dựa vào bệ cửa sổ chưa đóng, đáy mắt tràn đầy kinh hoảng.
"Đừng sợ!" Tấn Nguyên đưa tay ra muốn ôm vai cậu, ép buộc cậu nhìn sang, lại bị Trình Diệp tránh né.
Trình Diệp cực kỳ đề phòng nhìn Tấn Nguyên, sau khi nhìn đáy mắt cậu hiện ra thất lạc, quay mặt đi không dám đối diện với ánh mắt chất vấn của cậu lúc này, chỉ cực lực bình tĩnh, giải thích, "Hắn ta có ý đồ tiếp cận em, thương tổn em, uy hiếp anh."
Trình Diệp trố mắt nhìn hắn, tựa hồ đang phân rõ tính chân thật của hắn.
Em không tin anh, em thế mà lại không tin anh. Chỉ vì một người ngoài?!
Ánh mắt Tấn Nguyên nhìn về phía Trình Diệp đột nhiên tàn nhẫn, hắn đột nhiên nắm lấy vai Trình Diệp, ánh mắt đột nhiên sắc bén, giống như chim ưng tóm chặt lấy con mồi, phải nuốt người trước mặt vào bụng.
Trình Diệp mới vừa nhấc chân lên liền lảo đảo một cái, thân thể hơi lay động một chút Tấn Nguyên liền đỡ được, cậu dựa vào lồng ngực Tấn Nguyên, che miệng nhìn Tạ Ngôn đã sơ xác không ra hình người, lẩm bẩm thành tiếng: "Đây là... Tạ Ngôn?"
Trong căn phòng nhỏ, còn có mùi máu tanh nhàn nhạt khó ngửi mịt mờ ở xung quanh, từ khi sự cố ở thang máy xảy ra cũng đã qua một tuần lễ, Tạ Ngôn vẫn bị nhốt ở trong này không đi ra ngoài, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, đã sớm nhiễm trùng mưng mủ.
Không khí chật hẹp, tràn ngập các loại mùi phức tạp, hơn nữa đáy lòng đầy ngộp ngạt, Trình Diệp cảm thấy mình không thở nổi.
Cậu thở gấp, dùng sức nắm chặt quần áo Tấn Nguyên, giống như là cây lục bình duy nhất giữa đại dương mênh mông.
Nghe thấy động tĩnh, Tạ Ngôn khó khăn ngẩng mặt lên, lộ ra một gương mặt coi như hoàn hảo, nhưng dị thường gầy gò trắng bệch, nhìn cặp mắt nguyên bản đầy ánh sáng kia trở nên vô thần, Trình Diệp thật sự không nhìn nổi, không nhịn được rũ mi mắt xuống.
Cậu cắn môi dưới, không ngăn nổi lương tâm cắn rứt, cầu cứu nhìn về phía Tấn Nguyên, tựa như không thể nào tưởng tượng được người ngồi trong góc kia là người trước đây cậu đã từng nói chuyện, cậu thậm chí đã không nhớ nổi bộ dáng trước kia của Tạ Ngôn.
Tạ Ngôn biến thành như vậy, có một phần là do cậu, nếu như không phải hắn ta tới tìm cậu, Tạ Ngôn sẽ không bị vây ở trong thang máy kia, nếu như không phải cậu thấy điện thoại không đúng, Tạ Ngôn càng sẽ không bại lộ, biến thành bộ dạng sống dở chết dở như lúc này.
Cậu xốc lên mí mắt, lén lén lút lút nhìn Tạ Ngôn, giống như thấy được nguyên chủ.
Nguyên chủ cũng bị giam trong căn phòng nhỏ, kết cục cùng cái này cũng không khác nhau là mấy.
Mà thủ phạm tạo thành kết quả khốc liệt như vậy Tạ Ngôn cũng có một chân trong đó.
Là Tạ Ngôn mang theo mục đích tiếp cận nguyên chủ, mang cho nguyên chủ hi vọng, nhưng cũng là một cái tát trực tiếp đem nguyên chủ đẩy vào vực sâu tuyệt vọng.
Nếu như không phải hắn ta muốn lợi dụng nguyên chủ, nếu như không phải hắn ta hợp tác với Tiếu Sở Bạch, nguyên chủ làm sao lại chết thảm như vậy.
Hắn ta lợi dụng chấp niệm nhanh chóng thoát khỏi cuộc sống sinh hoạt lung lay bất định của nguyên chủ, tiếp cận nguyên chủ, đổ hết tội lỗi tiết lộ tin tức cơ mật của công ty lên đầu nguyên chủ, làm hại nguyên chủ bị hoài nghi, bị giam cầm, cuối cùng chết oan chết uổng.
Cho nên, đây là điều Tạ Ngôn phải trả giá.
Tạ Ngôn của bây giờ, cũng nhận phải 'đãi ngộ' giống vậy... Đồng thời Trình Diệp cũng kinh hoảng, tầm mắt lại càng chăm chú thậm chí không hề che giấu nhìn chằm chằm Tạ Ngôn, dường như phải đem mỗi một vết thương trên người hắn ta nhìn cho rõ rõ ràng ràng, xem thử rốt cuộc là hắn ta thảm, hay là nguyên chủ thảm hơn?
Mà cậu nghiêm túc nhìn ánh mắt Tấn Nguyên nhìn hắn ta, lại nhiều hơn người khác một cảm xúc không thể nói.
Ánh mắt Tấn Nguyên nhìn về phía Tạ Ngôn, lạnh lùng nghiêm nghị lại tàn nhẫn, dường như đang tính toán xem phải làm như thế nào để người này hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này!
Trình Diệp được Tấn Nguyên ôm ở trong lồng ngực bình tĩnh nhìn Tạ Ngôn, như đang rất kích thích giống Tấn Nguyên, giống như phải đem thương tích khắp người Tạ Ngôn giờ khắc này hoàn toàn khắc sâu vào trong đầu.
Không nghĩ tới, người cậu cho là cô độc tinh khiết không giả tạo lại chính là người đưa cậu từng bước một vào vực sâu tử thần.
Trình Diệp ngoắc ngoắc khóe miệng, nếu không phải Tạ Ngôn căn bản không đề phòng cậu, chuyện này cậu thật sự không thể chắc chắn có thể đưa hắn ta vào tròng, hơi bất cẩn một chút liền biến thành bản thân cậu nương nhờ vào Tạ Ngôn, nhưng vừa thấy chuyện không thể thành liền lâm trận trở mặt, cho dù Tấn Nguyên có tin tưởng cậu, nhưng tâm lý vẫn sẽ có khúc mắc.
Nhưng bây giờ —— bản thân cậu chỉ là người vô tội bị dụ dỗ, không phải sao.
Ghi âm, chứng cứ hoàn toàn đặt trước mặt Tấn Nguyên, hắn thậm chí còn tận mắt nhìn thấy hình ảnh Tạ Ngôn làm việc bất chính với cậu... Haizz, bạch liên hoa là vô tội nhất, mình chính là tiểu đáng thương bị liên luỵ mà thôi ~
Tấn Nguyên đột nhiên bất chấp, nắm cằm Trình Diệp, nhấc mặt cậu lên ép cậu phải nhìn: "Trong điện thoại của hắn ta, có ghi âm mỗi một cuộc nói chuyện của em với hắn ta, em không có gì muốn nói với anh sao?!"
"Em không biết, em cái gì cũng không biết." Sắc mặt Trình Diệp hơi hơi đổi một chút, vội vàng cầm lấy tay hắn giải thích, "Em thật sự không biết, em căn bản đều nghe không hiểu anh ta nói cái gì, hơn nữa em cũng không tin anh ta! Anh... Anh không tin em?" Trình Diệp có chút bi thương, nắm chặt vạt áo Tấn Nguyên.
Tấn Nguyên nhàn nhạt nhìn Trình Diệp, lại không có nói hắn đến cùng có tin hay không, mà hỏi ngược lại: "Vậy sao trong điện thoại em lại lưu số của hắn ta, em là 'nhóc nòng nọc' sao? Đã lớn như vậy rồi, còn nhất định phải tìm mẹ?"
Trình Diệp: "..." Mười tám năm trước tôi thật sự cũng chỉ là 'nhóc nòng nọc' (*).
(*) Nói đến khúc này là mọi người biết 'nhóc nòng nọc' là ẩn dụ cho con gì rùi nha.
Nhận ra được trong giọng nói Tấn Nguyên thể hiện rõ sự không vui, Trình Diệp xưa nay chưa từng thấy Tấn Nguyên tức giận lớn như vậy, cậu bị dọa đến giọng cũng run run, kiên trì nói: "Em không có, số điện thoại kia em cũng chưa từng gọi, thật sự, anh có thể kiểm tra nhật ký cuộc gọi, em thật sự không gọi."
"Là anh ta nói em nhất định phải lưu, cho nên em mới lưu, Tấn Nguyên, anh không thể hoài nghi em, ít nhất không thể bởi vì loại chuyện không đâu này mà hoài nghi em."
Tấn Nguyên quan tâm sẽ bị loạn, hắn biết Trình Diệp chắc chắn sẽ không phản bội hắn, nhưng hắn sợ, cho nên hắn muốn ngăn chặn khả năng đó xảy ra, chính vì thế chuyện nhỏ lần này cũng biến thành chuyện lớn, muốn cho Trình Diệp một 'giáo huấn', cho cậu biết rời bỏ hắn sẽ có kết cục như thế nào!
Tấn Nguyên bình tĩnh nhìn cậu nửa ngày, ngữ khí băng lãnh: "Là không làm, hay là không có cơ hội?"
"Có cơ hội hay không anh không biết?!" Sắc mặt Trình Diệp đại biến, giật tay mình ra khỏi tay Tấn Nguyên, âm thanh cũng thay đổi mà cao vút, "Nói tới nói lui anh vẫn là không tin em, nếu anh tin tưởng em ngày hôm nay anh sẽ không dẫn em tới đây."
Ánh mắt Tấn Nguyên trở nên nguy hiểm, chậm rãi nói: "Đây chính là nguyên nhân em vẫn luôn ở bên cạnh anh, ngoan ngoãn chưa bao giờ yêu cầu gì sao, tùy thời mà hành động? Trình Diệp, anh thực sự là coi thường em?"
Sắc mặt Trình Diệp trắng bệch, vội vàng nói: "Không phải, Tấn Nguyên, làm sao có khả năng! Lúc trước em đã nói, em chỉ là muốn cuộc sống của mình dễ chịu hơn một chút, không nghĩ tới bản thân còn có phúc khí gặp được anh, anh đối xử với em tốt như vậy, anh nói coi tại sao em lại muốn đi tìm người khác, còn là một người chưa từng gặp?"
Tấn Nguyên nhìn cậu không nói gì.
Trình Diệp giả bộ, đứng một hồi trên trán liền toát mồ hôi, cậu thấy ánh mắt Tấn Nguyên trước sau vẫn lạnh như băng, từ bắt đầu phẫn nộ đến sốt ruột để cậu biện giải, đến bây giờ là thất vọng, ánh mắt hắn cũng dần dần lạnh xuống.
Tấn Nguyên nhìn cậu chằm chằm sau đó cầm lấy tay cậu, ha ha cười hai tiếng: "Là anh nghĩ nhiều rồi, thì ra là như vậy, được rồi, em muốn như thế nào đều tùy em vậy."
Trình Diệp chậm rãi, chậm rãi, từng bước từng bước đi về phía Tạ Ngôn, như là mỹ nhân ngư lần đầu có được chân, mỗi một bước chân đều như đạp trên mũi dao, thống khổ nhưng cũng xen lẫn giải thoát mà quay đầu nhìn Tấn Nguyên: "Anh dẫn em đến đây, chỉ đơn giản muốn em thấy kết cục của anh ta, hay là còn muốn em biến thành bộ dạng như anh ta bây giờ?"
Trình Diệp đi tới trước mặt Tạ Ngôn, chậm rãi ngồi xổm xuống, khều tóc bết dính trên trán Tạ Ngôn, đầu ngón tay cọ lên một chỗ đen tím, hẳn là máu chảy ra còn chưa kịp khô, tự lẩm bẩm: "Xin lỗi, xin lỗi, đều là bởi vì tôi, thật sự xin lỗi."
Khuôn mặt cậu thành khẩn, hai mắt lệ nóng doanh tròng, chôn thật sâu đầu như không còn sức lực mà lung lay.
Tạ Ngôn so với cậu còn suy yếu hơn, nhưng nhìn thấy bộ dáng thống khổ của cậu, gương mặt vốn đờ đẫn chậm rãi nhíu mày, hắn ta khó khăn giơ tay, tựa hồ muốn sờ mặt Trình Diệp: "Không, không, không trách cậu..."
Móng tay màu đen sắp đụng tới hai má Trình Diệp, trong nháy mắt, Trình Diệp bỗng nhiên ngẩng đầu, hai giọt nước mắt xẹt qua hai má, rơi xuống sàn nhà 'tan' ra.
Tay Tạ Ngôn run một cái, cuối cùng là vô lực buông xuống, lại không nhấc lên nổi nữa.
Tấn Nguyên lạnh lùng nhìn bóng lưng Trình Diệp dần dần cách xa mình, trong đầu hỗn loạn, lãnh lẽo trong mắt từ từ dày thêm, máu nóng như muốn bốc lên, nóng nảy muốn phá nát căn phòng này.
Hắn nắm chặt nắm đấm, trơ mắt nhìn Trình Diệp cùng Tạ Ngôn hỗ động, hận không thể ở ngay tại chỗ đánh chết Tạ Ngôn, khiêng Trình Diệp ra khỏi căn phòng này.
Nhưng —— hắn đứng tại chỗ cũ hồi lâu, cuối cùng không thể nhịn được nữa, một quyền đấm lên tường, ba bước thành hai bước tiến lên phía trước, giơ tay kéo Trình Diệp một cái, làm cho cậu nhìn hắn!
"Trình Diệp! Em đau lòng cho hắn ta!"
Hắn không tin! Rõ ràng người này luôn miệng nói yêu hắn! Tại sao, tại sao lại phản bội hắn, tại sao muốn cấu kết với Lâm gia!
Trình Diệp xốc lên mí mắt, ánh mắt nhàn nhạt, tựa hồ đã không còn tình cảm ngày xưa, không có một gợn sóng nói: "Anh thấy sao thì chính là như vậy đi, bây giờ em có nói cái gì anh cũng không nghe lọt, anh chỉ tin thứ mà anh muốn tin."
Tấn Nguyên chỉ cảm thấy càng ngày càng tức giận, hắn sắp không khống chế được bản thân.
Hắn nhìn nhìn Trình Diệp từ trên cao xuống, lại chậm chậm nói: "Em giết hắn ta, chỉ cần bây giờ em ra tay, anh liền tin em."
"Không, anh không tin em, không cần biết em có ra tay hay không, anh vẫn sẽ luôn mang lòng nghi ngờ em." Trình Diệp cười tự giễu, bóng tối rơi vào trên mặt cậu, càng cảm thấy trào phúng, "Như ngày đầu tiên em gặp Tạ Ngôn, em thậm chí còn nói hết những lời anh ta nói với em cho anh nghe, không sót một chữ, nhưng anh vẫn tăng thêm vệ sĩ, không phải sao."
Tấn Nguyên, căn bản không tin tưởng bất kì ai, đặc biệt là cậu một người từ đầu đến cuối đều mang 'mục đích' tiếp cận hắn!
Tấn Nguyên không nghe lọt bất kì lời nào của cậu, cũng chỉ cười lạnh một tiếng: "Em không muốn? Em không đành lòng?"
Trình Diệp không muốn lại nói chuyện với một Tấn Nguyên đang mất lý trí, cậu mím môi thật chặt, thậm chí cũng không chịu liếc nhìn hắn lấy một cái.
Tấn Nguyên cười nhạo: "Muốn đi cùng hắn ta?"
Trình Diệp bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn hắn hồi lâu, mới hơi mở miệng phun ra hai từ băng lãnh: "Không muốn."
"Là thật sự không muốn, hay là kế tạm thời?" Tấn Nguyên thô bạo mà cậu đè lên tường, một cái tay đặt trên môi cậu.
Trình Diệp một chút không giãy dụa, chỉ là tay Tấn Nguyên như kìm sắt, rất nhanh trên mặt cậu lộ ra thần sắc thống khổ.
Tấn Nguyên cũng đau lòng, nhưng hắn mới vừa thấy Trình Diệp không e dè mà cùng Tạ Ngôn thân mật, tâm lý bất mãn tới cực điểm, một luồng cảm giác bị phản bội dày đặc xông lên đầu, trong phút chốc liền hoàn toàn mất đi lý trí, đầy đầu chỉ còn dư lại bốn chữ 'giữ lấy, cướp đoạt'.
Yên tĩnh thật lâu, Trình Diệp nhỏ giọng cầu xin nói: "Thả Tạ Ngôn đi, thả anh ta."
Tấn Nguyên mạnh mẽ nhíu chặt lông mày, toàn bộ ngũ quan đều trở nên dữ tợn: "Em, em nói cái gì!"
Trình Diệp miễn cưỡng bản thân quay đầu, không nhìn hắn: "Tấn Nguyên, chẳng cần biết anh ta là ai, anh ta đã cứu em, em và anh ta không có một chút quan hệ gì, anh không thể bởi vì em mà bắt anh ta, em sẽ chết, sẽ chết vì hổ thẹn."
Trình Diệp ôm ngực, ngẩng lên một gương mặt tràn đầy nước mắt: "Thả anh ta đi, em sẽ là người của anh, sẽ làm tiểu miêu tiểu cẩu của anh, là một đồ vật không có sự sống của anh, được không."
Tạ Ngôn khiếp sợ ngẩng đầu, đôi môi tái nhợt khô khốc mấp máy, nhưng bởi vì thời gian dài không được uống nước nên không thể phát ra bất kì âm thanh nào, chỉ có đôi mắt hòa với hơi nước, hướng về phía Trình Diệp điên cuồng lắc đầu, vải trên người cũng theo gió lay động, lộ ra da thịt loang lổ bất kham bên trong.
Tấn Nguyên giữ gáy cậu, cúi đầu chính là điên cuồng gặm nuốt, giọng nói trầm thấp: "Em ra điều kiện với anh?"
Trình Diệp hơi nhắm mắt lại, một giọt nước mắt theo gò má rơi xuống, cậu tự giễu cười nói: "Em có tư cách nói điều kiện sao, đây là cầu xin, là cầu xin, là hy vọng xa vời, em cầu xin anh, nếu như anh muốn, em sẽ quỳ xuống, em sẽ làm bất cứ điều gì, chỉ xin anh, thả anh ta đi."
Ánh mắt Tấn Nguyên u ám, cúi đầu hôn lên môi cậu, một chút cũng không muốn nghe bất kì chữ nào từ miệng cậu nữa.
Hắn thế mà lại sinh ra đố kị, đừng nói thả tên nam nhân chết tiệt kia, hắn thậm chí muốn băm hắn ra thành tám mảnh.
"Trở về, trở về được không?" Trình Diệp chủ động ôm chặt cổ hắn, hôn hầu kết hắn, khóc nức nở nhỏ giọng nghẹn ngào, tựa hồ bởi vì bên cạnh có người mà sợ sệt, cả người đều đang run rẩy.
Tấn Nguyên không muốn tin rằng cậu là không muốn thận mật với hắn ở trước mặt Tạ Ngôn, nhưng hắn xác thực không muốn để cho Trình Diệp ở trước mặt Tạ Ngôn bày ra bất cứ động tác hay âm thanh kiều diễm mê hoặc nào.
Dùng sức bóp cổ Trình Diệp, khiến cho cậu ho khan không ngừng, mà ngay lúc cậu sắp tắt thở liền thu tay lại, ánh mắt âm độc nhìn cậu, ôm cậu đi ra ngoài.
Chỉ để lại Tạ Ngôn ở phía sau ồ ồ thở dốc cùng âm thanh kêu cứu mơ hồ.
...
Trình Diệp tự bế, cũng không phải cậu thật sự tự bế, mà là cậu tự mình phong bế bản thân.
Cậu phần lớn thời gian đều ngồi ở trên giường, ngay cả ăn cơm cũng không muốn xuống, nhiều nhất là đi phòng vệ sinh, ngoại trừ Tấn Nguyên, lại không thấy người thứ ba, thậm chí ngay cả TV cũng không xem.
Tấn Nguyên lo lắng cậu mắc bệnh tâm lý xem không được sờ không tới, hắn sợ.
Nhưng Trình Diệp nói làm cho hắn càng sợ, Trình Diệp nói, cậu không muốn xem TV, cậu sợ cậu chỉ nhìn diễn viên đó lâu hơn một chút, diễn viên đó sẽ bị vạ lây.
Tâm Tấn Nguyên run lên, hắn biết, Tiểu Diệp Tử đang trách hắn, bề ngoài hay trong tâm lý đều đang trách hắn.
Tấn Nguyên từ sáng tới tối đều phải ôm Trình Diệp, cũng không phải mỗi ngày đều làm, có lúc cũng sẽ đắp chăn bông trắng tinh tán gẫu.
Tấn Nguyên ôm vai Trình Diệp, đáy mắt hiện ra ý cười ấm áp, ngoài miệng lại nói lời khiến người khác sinh ra hàn ý trong lòng: "Muốn biết tình hình Tạ Ngôn gần đây không?"
Trình Diệp nháy mắt cứng đờ, dựa vào trong ngực của hắn, cúi đầu không nhìn ra tâm tình: "Anh nói em liền nghe."
Tấn Nguyên sâu sắc liếc cậu một cái, nói: "Ba tháng trước, cuộc hợp tác báo giá với bên Châu Âu kia bị công ty đối thủ biết, đã điều tra xong, là Tạ Ngôn truyền đi, nhưng hắn ta cũng không vào công ty, hắn ta là làm sao biết chính xác con số như vậy, thậm chí cụ thể đến hai số lẻ phía sau dấu phẩy cũng không sai?"
Ánh mắt Trình Diệp lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, trong nháy mắt liền biến thành bừng tỉnh, cậu cười tự giễu một cái: "Rất hay rất hay, rốt cuộc ngày này đã tới."
Tấn Nguyên thở dài: "Anh không muốn hoài nghi em."
Trình Diệp cầm lấy vạt áo Tấn Nguyên, âm thanh mang theo một chút khẩn cầu, rũ mắt run rẩy nói: "Em không biết những chữ kia, em không nhìn kỹ, mà em cũng nhớ là tờ em lật xem kia không có số."
Nói nửa ngày, cậu nhìn mắt Tấn Nguyên: "Tiếu Sở Bạch, ngày đó anh ta cũng nhìn thấy." Bởi vì dùng sức, ngón tay Trình Diệp hơi hiện ra xanh trắng, "Anh ta nói em nhìn lén văn kiện của anh, em giơ giơ lên cho anh ta xem, chứng minh em cũng không biết ngoại ngữ, em thậm chí ngay cả đó là chữ của nước nào cũng không biết."
Tấn Nguyên hỏi: "Thật sự không phải em làm?"
Trình Diệp dùng sức mà gật đầu, kiên định nhìn hắn: "Em có thể thề!!"
Nói xong cậu bỗng nhiên dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Tấn Nguyên: "Anh không tin em? Anh không phải hỏi em mà anh là đang khẳng định, anh tin Tiếu Sở Bạch? Anh ta nói là do em làm?"
Trình Diệp bỗng nhiên vén chăn lên, chân trần giẫm trên đất, ở trên cao nhìn xuống Tấn Nguyên, lần đầu phát điên, khóc lớn tiếng hỏi: "Tấn Nguyên, anh tin anh ta mà không tin em?"
Nói xong cậu như tự hỏi tự trả lời nở nụ cười: "Đúng rồi, ở trong mắt anh em là người của Tạ Ngôn, Tạ Ngôn bên kia vừa bị điều tra ra em liền bị vạ lây, nhưng Tấn Nguyên, em yêu anh, người em yêu chính là anh, anh muốn em nói thế nào anh mới có thể tin em?"
"Hoặc là nói, từ ban đầu người anh yêu không phải là em, người anh chân chính yêu là Tiếu Sở Bạch, mà em chỉ là người... mua vui?!" Cậu điên cuồng lắc đầu, cuối cùng nắm chặt tay Tấn Nguyên, "Em muốn đối chất! Cho dù là phạm nhân bị án tử hình cũng có quyền chống án, dựa vào cái gì một mình anh liền có thể gán tội cho em, dựa vào cái gì chỉ vì lời nói từ một phía của Tiếu Sở Bạch em lại phải thay anh ta chịu phần tội này, Tấn Nguyên, anh tìm Tiếu Sở Bạch lại đây, anh tìm anh ta lại đây, em muốn cùng anh ta... Khụ khụ khụ!"
Trình Diệp tức giận công tâm, nhiều ngày đều nằm ở trên giường thân thể đã suy yếu đến mức tận cùng, một hơi không thể thở nổi, co giật một cái trợn tròn tròng trắng mắt, một phen miễn cưỡng liền hôn mê bất tỉnh!
666: "..." Đại Diệp Tử đây là dự định tận diệt nha, không buông tha bất kì ai từng bắt nạt nguyên chủ!
Bị Tấn Nguyên vì Tiếu Sở Bạch mà tức đến ngất đi, Tấn Nguyên cũng không thể trách tội cậu, chuyện này... Chỉ có thể để một mình Tiếu Sở Bạch gánh chịu rồi!
Cậu còn tưởng rằng, với tính chiếm hữu cao của Tấn Nguyên, với mức độ chán ghét của Tấn Nguyên dành cho Tạ Ngôn, hai người bọn họ đời này sợ là sẽ không có cơ hội gặp lại.
Bất quá —— đúng như 666 từng nói, không một chút khoa trương nào, Tạ Ngôn khắp toàn thân không có chỗ nào là không thê thảm.
666 cao thâm khó dò nói: "Tấn Nguyên là muốn cậu thấy bộ dạng chật vật của hắn ta, sau đó triệt để mất đi hảo cảm hiếm hoi còn sót lại của cậu về hắn ta." Phim truyền hình không phải đều diễn như thế sao... Khi hảo cảm về nhan sắc hay thứ tuyệt nhất của người đó dừng lại ở khoảnh khắc đó, bộ dáng tươi đẹp nhất của người đó sẽ hóa thân thành bạch nguyệt quang mãi mãi đứng ở trong lòng Đại Diệp Tử.
Cổ đại không phải còn có mỹ nhân bị bệnh, lại không muốn gặp hoàng đế, không phải là muốn hoàng đế mỗi lần nhớ tới nàng, đều sẽ là hình dáng mỹ nữ mà không phải là bộ dạng tiều tuỵ, đầu bù tóc rối sao.
Nhưng ——
Hiện tại Tạ Ngôn, đừng nói là hồi ức tốt đẹp, nói là ác mộng đều không quá đáng.
Hắn ta còn đang mặc nguyên bộ quần áo lúc ở trong thang máy, bởi vì trời nóng, chỉ mặc một cái T-shirt cổ tròn, lúc này đã không nhìn ra màu sắc nguyên vẹn ngày đó, cổ áo cũng bởi vì bị dày vò mà thay đổi hình dáng, lộ ra hơn một nửa vai.
Tạ Ngôn gầy đi rất nhiều, cơ bắp ban đầu ở phòng tập gym mơ hồ có thể thấy được giờ đã 'xẹp' xuống, gầy trơ cả xương hơn nữa còn tràn đầy vết máu nhìn thật là khủng bố.
Phía sau lưng đầy vết roi, quần áo dán sát da thịt bên trong hiện ra màu tím hồng, trong căn phòng nhỏ chật hẹp nồng nặc mùi máu tanh.
Vừa tiến đến, Trình Diệp liền bị bụi sặc phải ho khan không ngừng, còn có một mùi mốc meo ẩm ướt, gay mũi, Trình Diệp không cẩn thận ngửi thấy, 'khụ' sắp văng cả phổi ra ngoài, nếu không phải Tấn Nguyên vỗ vỗ eo cậu, sợ là cậu khom lưng liền phun ra rồi.
Dựa vào cửa sổ duy nhất trong phòng, cậu trước hết nhìn thấy chính là một đoàn đen thùi lùi rúc lại ở trong góc, mờ mịt nhìn Tấn Nguyên nửa ngày, hắn bỏ tay cậu ra nói: "Là Tạ Ngôn."
Trình Diệp sững sờ, sợ đến mức lùi về sau hai bước, phía sau lưng dựa vào bệ cửa sổ chưa đóng, đáy mắt tràn đầy kinh hoảng.
"Đừng sợ!" Tấn Nguyên đưa tay ra muốn ôm vai cậu, ép buộc cậu nhìn sang, lại bị Trình Diệp tránh né.
Trình Diệp cực kỳ đề phòng nhìn Tấn Nguyên, sau khi nhìn đáy mắt cậu hiện ra thất lạc, quay mặt đi không dám đối diện với ánh mắt chất vấn của cậu lúc này, chỉ cực lực bình tĩnh, giải thích, "Hắn ta có ý đồ tiếp cận em, thương tổn em, uy hiếp anh."
Trình Diệp trố mắt nhìn hắn, tựa hồ đang phân rõ tính chân thật của hắn.
Em không tin anh, em thế mà lại không tin anh. Chỉ vì một người ngoài?!
Ánh mắt Tấn Nguyên nhìn về phía Trình Diệp đột nhiên tàn nhẫn, hắn đột nhiên nắm lấy vai Trình Diệp, ánh mắt đột nhiên sắc bén, giống như chim ưng tóm chặt lấy con mồi, phải nuốt người trước mặt vào bụng.
Trình Diệp mới vừa nhấc chân lên liền lảo đảo một cái, thân thể hơi lay động một chút Tấn Nguyên liền đỡ được, cậu dựa vào lồng ngực Tấn Nguyên, che miệng nhìn Tạ Ngôn đã sơ xác không ra hình người, lẩm bẩm thành tiếng: "Đây là... Tạ Ngôn?"
Trong căn phòng nhỏ, còn có mùi máu tanh nhàn nhạt khó ngửi mịt mờ ở xung quanh, từ khi sự cố ở thang máy xảy ra cũng đã qua một tuần lễ, Tạ Ngôn vẫn bị nhốt ở trong này không đi ra ngoài, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, đã sớm nhiễm trùng mưng mủ.
Không khí chật hẹp, tràn ngập các loại mùi phức tạp, hơn nữa đáy lòng đầy ngộp ngạt, Trình Diệp cảm thấy mình không thở nổi.
Cậu thở gấp, dùng sức nắm chặt quần áo Tấn Nguyên, giống như là cây lục bình duy nhất giữa đại dương mênh mông.
Nghe thấy động tĩnh, Tạ Ngôn khó khăn ngẩng mặt lên, lộ ra một gương mặt coi như hoàn hảo, nhưng dị thường gầy gò trắng bệch, nhìn cặp mắt nguyên bản đầy ánh sáng kia trở nên vô thần, Trình Diệp thật sự không nhìn nổi, không nhịn được rũ mi mắt xuống.
Cậu cắn môi dưới, không ngăn nổi lương tâm cắn rứt, cầu cứu nhìn về phía Tấn Nguyên, tựa như không thể nào tưởng tượng được người ngồi trong góc kia là người trước đây cậu đã từng nói chuyện, cậu thậm chí đã không nhớ nổi bộ dáng trước kia của Tạ Ngôn.
Tạ Ngôn biến thành như vậy, có một phần là do cậu, nếu như không phải hắn ta tới tìm cậu, Tạ Ngôn sẽ không bị vây ở trong thang máy kia, nếu như không phải cậu thấy điện thoại không đúng, Tạ Ngôn càng sẽ không bại lộ, biến thành bộ dạng sống dở chết dở như lúc này.
Cậu xốc lên mí mắt, lén lén lút lút nhìn Tạ Ngôn, giống như thấy được nguyên chủ.
Nguyên chủ cũng bị giam trong căn phòng nhỏ, kết cục cùng cái này cũng không khác nhau là mấy.
Mà thủ phạm tạo thành kết quả khốc liệt như vậy Tạ Ngôn cũng có một chân trong đó.
Là Tạ Ngôn mang theo mục đích tiếp cận nguyên chủ, mang cho nguyên chủ hi vọng, nhưng cũng là một cái tát trực tiếp đem nguyên chủ đẩy vào vực sâu tuyệt vọng.
Nếu như không phải hắn ta muốn lợi dụng nguyên chủ, nếu như không phải hắn ta hợp tác với Tiếu Sở Bạch, nguyên chủ làm sao lại chết thảm như vậy.
Hắn ta lợi dụng chấp niệm nhanh chóng thoát khỏi cuộc sống sinh hoạt lung lay bất định của nguyên chủ, tiếp cận nguyên chủ, đổ hết tội lỗi tiết lộ tin tức cơ mật của công ty lên đầu nguyên chủ, làm hại nguyên chủ bị hoài nghi, bị giam cầm, cuối cùng chết oan chết uổng.
Cho nên, đây là điều Tạ Ngôn phải trả giá.
Tạ Ngôn của bây giờ, cũng nhận phải 'đãi ngộ' giống vậy... Đồng thời Trình Diệp cũng kinh hoảng, tầm mắt lại càng chăm chú thậm chí không hề che giấu nhìn chằm chằm Tạ Ngôn, dường như phải đem mỗi một vết thương trên người hắn ta nhìn cho rõ rõ ràng ràng, xem thử rốt cuộc là hắn ta thảm, hay là nguyên chủ thảm hơn?
Mà cậu nghiêm túc nhìn ánh mắt Tấn Nguyên nhìn hắn ta, lại nhiều hơn người khác một cảm xúc không thể nói.
Ánh mắt Tấn Nguyên nhìn về phía Tạ Ngôn, lạnh lùng nghiêm nghị lại tàn nhẫn, dường như đang tính toán xem phải làm như thế nào để người này hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này!
Trình Diệp được Tấn Nguyên ôm ở trong lồng ngực bình tĩnh nhìn Tạ Ngôn, như đang rất kích thích giống Tấn Nguyên, giống như phải đem thương tích khắp người Tạ Ngôn giờ khắc này hoàn toàn khắc sâu vào trong đầu.
Không nghĩ tới, người cậu cho là cô độc tinh khiết không giả tạo lại chính là người đưa cậu từng bước một vào vực sâu tử thần.
Trình Diệp ngoắc ngoắc khóe miệng, nếu không phải Tạ Ngôn căn bản không đề phòng cậu, chuyện này cậu thật sự không thể chắc chắn có thể đưa hắn ta vào tròng, hơi bất cẩn một chút liền biến thành bản thân cậu nương nhờ vào Tạ Ngôn, nhưng vừa thấy chuyện không thể thành liền lâm trận trở mặt, cho dù Tấn Nguyên có tin tưởng cậu, nhưng tâm lý vẫn sẽ có khúc mắc.
Nhưng bây giờ —— bản thân cậu chỉ là người vô tội bị dụ dỗ, không phải sao.
Ghi âm, chứng cứ hoàn toàn đặt trước mặt Tấn Nguyên, hắn thậm chí còn tận mắt nhìn thấy hình ảnh Tạ Ngôn làm việc bất chính với cậu... Haizz, bạch liên hoa là vô tội nhất, mình chính là tiểu đáng thương bị liên luỵ mà thôi ~
Tấn Nguyên đột nhiên bất chấp, nắm cằm Trình Diệp, nhấc mặt cậu lên ép cậu phải nhìn: "Trong điện thoại của hắn ta, có ghi âm mỗi một cuộc nói chuyện của em với hắn ta, em không có gì muốn nói với anh sao?!"
"Em không biết, em cái gì cũng không biết." Sắc mặt Trình Diệp hơi hơi đổi một chút, vội vàng cầm lấy tay hắn giải thích, "Em thật sự không biết, em căn bản đều nghe không hiểu anh ta nói cái gì, hơn nữa em cũng không tin anh ta! Anh... Anh không tin em?" Trình Diệp có chút bi thương, nắm chặt vạt áo Tấn Nguyên.
Tấn Nguyên nhàn nhạt nhìn Trình Diệp, lại không có nói hắn đến cùng có tin hay không, mà hỏi ngược lại: "Vậy sao trong điện thoại em lại lưu số của hắn ta, em là 'nhóc nòng nọc' sao? Đã lớn như vậy rồi, còn nhất định phải tìm mẹ?"
Trình Diệp: "..." Mười tám năm trước tôi thật sự cũng chỉ là 'nhóc nòng nọc' (*).
(*) Nói đến khúc này là mọi người biết 'nhóc nòng nọc' là ẩn dụ cho con gì rùi nha.
Nhận ra được trong giọng nói Tấn Nguyên thể hiện rõ sự không vui, Trình Diệp xưa nay chưa từng thấy Tấn Nguyên tức giận lớn như vậy, cậu bị dọa đến giọng cũng run run, kiên trì nói: "Em không có, số điện thoại kia em cũng chưa từng gọi, thật sự, anh có thể kiểm tra nhật ký cuộc gọi, em thật sự không gọi."
"Là anh ta nói em nhất định phải lưu, cho nên em mới lưu, Tấn Nguyên, anh không thể hoài nghi em, ít nhất không thể bởi vì loại chuyện không đâu này mà hoài nghi em."
Tấn Nguyên quan tâm sẽ bị loạn, hắn biết Trình Diệp chắc chắn sẽ không phản bội hắn, nhưng hắn sợ, cho nên hắn muốn ngăn chặn khả năng đó xảy ra, chính vì thế chuyện nhỏ lần này cũng biến thành chuyện lớn, muốn cho Trình Diệp một 'giáo huấn', cho cậu biết rời bỏ hắn sẽ có kết cục như thế nào!
Tấn Nguyên bình tĩnh nhìn cậu nửa ngày, ngữ khí băng lãnh: "Là không làm, hay là không có cơ hội?"
"Có cơ hội hay không anh không biết?!" Sắc mặt Trình Diệp đại biến, giật tay mình ra khỏi tay Tấn Nguyên, âm thanh cũng thay đổi mà cao vút, "Nói tới nói lui anh vẫn là không tin em, nếu anh tin tưởng em ngày hôm nay anh sẽ không dẫn em tới đây."
Ánh mắt Tấn Nguyên trở nên nguy hiểm, chậm rãi nói: "Đây chính là nguyên nhân em vẫn luôn ở bên cạnh anh, ngoan ngoãn chưa bao giờ yêu cầu gì sao, tùy thời mà hành động? Trình Diệp, anh thực sự là coi thường em?"
Sắc mặt Trình Diệp trắng bệch, vội vàng nói: "Không phải, Tấn Nguyên, làm sao có khả năng! Lúc trước em đã nói, em chỉ là muốn cuộc sống của mình dễ chịu hơn một chút, không nghĩ tới bản thân còn có phúc khí gặp được anh, anh đối xử với em tốt như vậy, anh nói coi tại sao em lại muốn đi tìm người khác, còn là một người chưa từng gặp?"
Tấn Nguyên nhìn cậu không nói gì.
Trình Diệp giả bộ, đứng một hồi trên trán liền toát mồ hôi, cậu thấy ánh mắt Tấn Nguyên trước sau vẫn lạnh như băng, từ bắt đầu phẫn nộ đến sốt ruột để cậu biện giải, đến bây giờ là thất vọng, ánh mắt hắn cũng dần dần lạnh xuống.
Tấn Nguyên nhìn cậu chằm chằm sau đó cầm lấy tay cậu, ha ha cười hai tiếng: "Là anh nghĩ nhiều rồi, thì ra là như vậy, được rồi, em muốn như thế nào đều tùy em vậy."
Trình Diệp chậm rãi, chậm rãi, từng bước từng bước đi về phía Tạ Ngôn, như là mỹ nhân ngư lần đầu có được chân, mỗi một bước chân đều như đạp trên mũi dao, thống khổ nhưng cũng xen lẫn giải thoát mà quay đầu nhìn Tấn Nguyên: "Anh dẫn em đến đây, chỉ đơn giản muốn em thấy kết cục của anh ta, hay là còn muốn em biến thành bộ dạng như anh ta bây giờ?"
Trình Diệp đi tới trước mặt Tạ Ngôn, chậm rãi ngồi xổm xuống, khều tóc bết dính trên trán Tạ Ngôn, đầu ngón tay cọ lên một chỗ đen tím, hẳn là máu chảy ra còn chưa kịp khô, tự lẩm bẩm: "Xin lỗi, xin lỗi, đều là bởi vì tôi, thật sự xin lỗi."
Khuôn mặt cậu thành khẩn, hai mắt lệ nóng doanh tròng, chôn thật sâu đầu như không còn sức lực mà lung lay.
Tạ Ngôn so với cậu còn suy yếu hơn, nhưng nhìn thấy bộ dáng thống khổ của cậu, gương mặt vốn đờ đẫn chậm rãi nhíu mày, hắn ta khó khăn giơ tay, tựa hồ muốn sờ mặt Trình Diệp: "Không, không, không trách cậu..."
Móng tay màu đen sắp đụng tới hai má Trình Diệp, trong nháy mắt, Trình Diệp bỗng nhiên ngẩng đầu, hai giọt nước mắt xẹt qua hai má, rơi xuống sàn nhà 'tan' ra.
Tay Tạ Ngôn run một cái, cuối cùng là vô lực buông xuống, lại không nhấc lên nổi nữa.
Tấn Nguyên lạnh lùng nhìn bóng lưng Trình Diệp dần dần cách xa mình, trong đầu hỗn loạn, lãnh lẽo trong mắt từ từ dày thêm, máu nóng như muốn bốc lên, nóng nảy muốn phá nát căn phòng này.
Hắn nắm chặt nắm đấm, trơ mắt nhìn Trình Diệp cùng Tạ Ngôn hỗ động, hận không thể ở ngay tại chỗ đánh chết Tạ Ngôn, khiêng Trình Diệp ra khỏi căn phòng này.
Nhưng —— hắn đứng tại chỗ cũ hồi lâu, cuối cùng không thể nhịn được nữa, một quyền đấm lên tường, ba bước thành hai bước tiến lên phía trước, giơ tay kéo Trình Diệp một cái, làm cho cậu nhìn hắn!
"Trình Diệp! Em đau lòng cho hắn ta!"
Hắn không tin! Rõ ràng người này luôn miệng nói yêu hắn! Tại sao, tại sao lại phản bội hắn, tại sao muốn cấu kết với Lâm gia!
Trình Diệp xốc lên mí mắt, ánh mắt nhàn nhạt, tựa hồ đã không còn tình cảm ngày xưa, không có một gợn sóng nói: "Anh thấy sao thì chính là như vậy đi, bây giờ em có nói cái gì anh cũng không nghe lọt, anh chỉ tin thứ mà anh muốn tin."
Tấn Nguyên chỉ cảm thấy càng ngày càng tức giận, hắn sắp không khống chế được bản thân.
Hắn nhìn nhìn Trình Diệp từ trên cao xuống, lại chậm chậm nói: "Em giết hắn ta, chỉ cần bây giờ em ra tay, anh liền tin em."
"Không, anh không tin em, không cần biết em có ra tay hay không, anh vẫn sẽ luôn mang lòng nghi ngờ em." Trình Diệp cười tự giễu, bóng tối rơi vào trên mặt cậu, càng cảm thấy trào phúng, "Như ngày đầu tiên em gặp Tạ Ngôn, em thậm chí còn nói hết những lời anh ta nói với em cho anh nghe, không sót một chữ, nhưng anh vẫn tăng thêm vệ sĩ, không phải sao."
Tấn Nguyên, căn bản không tin tưởng bất kì ai, đặc biệt là cậu một người từ đầu đến cuối đều mang 'mục đích' tiếp cận hắn!
Tấn Nguyên không nghe lọt bất kì lời nào của cậu, cũng chỉ cười lạnh một tiếng: "Em không muốn? Em không đành lòng?"
Trình Diệp không muốn lại nói chuyện với một Tấn Nguyên đang mất lý trí, cậu mím môi thật chặt, thậm chí cũng không chịu liếc nhìn hắn lấy một cái.
Tấn Nguyên cười nhạo: "Muốn đi cùng hắn ta?"
Trình Diệp bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn hắn hồi lâu, mới hơi mở miệng phun ra hai từ băng lãnh: "Không muốn."
"Là thật sự không muốn, hay là kế tạm thời?" Tấn Nguyên thô bạo mà cậu đè lên tường, một cái tay đặt trên môi cậu.
Trình Diệp một chút không giãy dụa, chỉ là tay Tấn Nguyên như kìm sắt, rất nhanh trên mặt cậu lộ ra thần sắc thống khổ.
Tấn Nguyên cũng đau lòng, nhưng hắn mới vừa thấy Trình Diệp không e dè mà cùng Tạ Ngôn thân mật, tâm lý bất mãn tới cực điểm, một luồng cảm giác bị phản bội dày đặc xông lên đầu, trong phút chốc liền hoàn toàn mất đi lý trí, đầy đầu chỉ còn dư lại bốn chữ 'giữ lấy, cướp đoạt'.
Yên tĩnh thật lâu, Trình Diệp nhỏ giọng cầu xin nói: "Thả Tạ Ngôn đi, thả anh ta."
Tấn Nguyên mạnh mẽ nhíu chặt lông mày, toàn bộ ngũ quan đều trở nên dữ tợn: "Em, em nói cái gì!"
Trình Diệp miễn cưỡng bản thân quay đầu, không nhìn hắn: "Tấn Nguyên, chẳng cần biết anh ta là ai, anh ta đã cứu em, em và anh ta không có một chút quan hệ gì, anh không thể bởi vì em mà bắt anh ta, em sẽ chết, sẽ chết vì hổ thẹn."
Trình Diệp ôm ngực, ngẩng lên một gương mặt tràn đầy nước mắt: "Thả anh ta đi, em sẽ là người của anh, sẽ làm tiểu miêu tiểu cẩu của anh, là một đồ vật không có sự sống của anh, được không."
Tạ Ngôn khiếp sợ ngẩng đầu, đôi môi tái nhợt khô khốc mấp máy, nhưng bởi vì thời gian dài không được uống nước nên không thể phát ra bất kì âm thanh nào, chỉ có đôi mắt hòa với hơi nước, hướng về phía Trình Diệp điên cuồng lắc đầu, vải trên người cũng theo gió lay động, lộ ra da thịt loang lổ bất kham bên trong.
Tấn Nguyên giữ gáy cậu, cúi đầu chính là điên cuồng gặm nuốt, giọng nói trầm thấp: "Em ra điều kiện với anh?"
Trình Diệp hơi nhắm mắt lại, một giọt nước mắt theo gò má rơi xuống, cậu tự giễu cười nói: "Em có tư cách nói điều kiện sao, đây là cầu xin, là cầu xin, là hy vọng xa vời, em cầu xin anh, nếu như anh muốn, em sẽ quỳ xuống, em sẽ làm bất cứ điều gì, chỉ xin anh, thả anh ta đi."
Ánh mắt Tấn Nguyên u ám, cúi đầu hôn lên môi cậu, một chút cũng không muốn nghe bất kì chữ nào từ miệng cậu nữa.
Hắn thế mà lại sinh ra đố kị, đừng nói thả tên nam nhân chết tiệt kia, hắn thậm chí muốn băm hắn ra thành tám mảnh.
"Trở về, trở về được không?" Trình Diệp chủ động ôm chặt cổ hắn, hôn hầu kết hắn, khóc nức nở nhỏ giọng nghẹn ngào, tựa hồ bởi vì bên cạnh có người mà sợ sệt, cả người đều đang run rẩy.
Tấn Nguyên không muốn tin rằng cậu là không muốn thận mật với hắn ở trước mặt Tạ Ngôn, nhưng hắn xác thực không muốn để cho Trình Diệp ở trước mặt Tạ Ngôn bày ra bất cứ động tác hay âm thanh kiều diễm mê hoặc nào.
Dùng sức bóp cổ Trình Diệp, khiến cho cậu ho khan không ngừng, mà ngay lúc cậu sắp tắt thở liền thu tay lại, ánh mắt âm độc nhìn cậu, ôm cậu đi ra ngoài.
Chỉ để lại Tạ Ngôn ở phía sau ồ ồ thở dốc cùng âm thanh kêu cứu mơ hồ.
...
Trình Diệp tự bế, cũng không phải cậu thật sự tự bế, mà là cậu tự mình phong bế bản thân.
Cậu phần lớn thời gian đều ngồi ở trên giường, ngay cả ăn cơm cũng không muốn xuống, nhiều nhất là đi phòng vệ sinh, ngoại trừ Tấn Nguyên, lại không thấy người thứ ba, thậm chí ngay cả TV cũng không xem.
Tấn Nguyên lo lắng cậu mắc bệnh tâm lý xem không được sờ không tới, hắn sợ.
Nhưng Trình Diệp nói làm cho hắn càng sợ, Trình Diệp nói, cậu không muốn xem TV, cậu sợ cậu chỉ nhìn diễn viên đó lâu hơn một chút, diễn viên đó sẽ bị vạ lây.
Tâm Tấn Nguyên run lên, hắn biết, Tiểu Diệp Tử đang trách hắn, bề ngoài hay trong tâm lý đều đang trách hắn.
Tấn Nguyên từ sáng tới tối đều phải ôm Trình Diệp, cũng không phải mỗi ngày đều làm, có lúc cũng sẽ đắp chăn bông trắng tinh tán gẫu.
Tấn Nguyên ôm vai Trình Diệp, đáy mắt hiện ra ý cười ấm áp, ngoài miệng lại nói lời khiến người khác sinh ra hàn ý trong lòng: "Muốn biết tình hình Tạ Ngôn gần đây không?"
Trình Diệp nháy mắt cứng đờ, dựa vào trong ngực của hắn, cúi đầu không nhìn ra tâm tình: "Anh nói em liền nghe."
Tấn Nguyên sâu sắc liếc cậu một cái, nói: "Ba tháng trước, cuộc hợp tác báo giá với bên Châu Âu kia bị công ty đối thủ biết, đã điều tra xong, là Tạ Ngôn truyền đi, nhưng hắn ta cũng không vào công ty, hắn ta là làm sao biết chính xác con số như vậy, thậm chí cụ thể đến hai số lẻ phía sau dấu phẩy cũng không sai?"
Ánh mắt Trình Diệp lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, trong nháy mắt liền biến thành bừng tỉnh, cậu cười tự giễu một cái: "Rất hay rất hay, rốt cuộc ngày này đã tới."
Tấn Nguyên thở dài: "Anh không muốn hoài nghi em."
Trình Diệp cầm lấy vạt áo Tấn Nguyên, âm thanh mang theo một chút khẩn cầu, rũ mắt run rẩy nói: "Em không biết những chữ kia, em không nhìn kỹ, mà em cũng nhớ là tờ em lật xem kia không có số."
Nói nửa ngày, cậu nhìn mắt Tấn Nguyên: "Tiếu Sở Bạch, ngày đó anh ta cũng nhìn thấy." Bởi vì dùng sức, ngón tay Trình Diệp hơi hiện ra xanh trắng, "Anh ta nói em nhìn lén văn kiện của anh, em giơ giơ lên cho anh ta xem, chứng minh em cũng không biết ngoại ngữ, em thậm chí ngay cả đó là chữ của nước nào cũng không biết."
Tấn Nguyên hỏi: "Thật sự không phải em làm?"
Trình Diệp dùng sức mà gật đầu, kiên định nhìn hắn: "Em có thể thề!!"
Nói xong cậu bỗng nhiên dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Tấn Nguyên: "Anh không tin em? Anh không phải hỏi em mà anh là đang khẳng định, anh tin Tiếu Sở Bạch? Anh ta nói là do em làm?"
Trình Diệp bỗng nhiên vén chăn lên, chân trần giẫm trên đất, ở trên cao nhìn xuống Tấn Nguyên, lần đầu phát điên, khóc lớn tiếng hỏi: "Tấn Nguyên, anh tin anh ta mà không tin em?"
Nói xong cậu như tự hỏi tự trả lời nở nụ cười: "Đúng rồi, ở trong mắt anh em là người của Tạ Ngôn, Tạ Ngôn bên kia vừa bị điều tra ra em liền bị vạ lây, nhưng Tấn Nguyên, em yêu anh, người em yêu chính là anh, anh muốn em nói thế nào anh mới có thể tin em?"
"Hoặc là nói, từ ban đầu người anh yêu không phải là em, người anh chân chính yêu là Tiếu Sở Bạch, mà em chỉ là người... mua vui?!" Cậu điên cuồng lắc đầu, cuối cùng nắm chặt tay Tấn Nguyên, "Em muốn đối chất! Cho dù là phạm nhân bị án tử hình cũng có quyền chống án, dựa vào cái gì một mình anh liền có thể gán tội cho em, dựa vào cái gì chỉ vì lời nói từ một phía của Tiếu Sở Bạch em lại phải thay anh ta chịu phần tội này, Tấn Nguyên, anh tìm Tiếu Sở Bạch lại đây, anh tìm anh ta lại đây, em muốn cùng anh ta... Khụ khụ khụ!"
Trình Diệp tức giận công tâm, nhiều ngày đều nằm ở trên giường thân thể đã suy yếu đến mức tận cùng, một hơi không thể thở nổi, co giật một cái trợn tròn tròng trắng mắt, một phen miễn cưỡng liền hôn mê bất tỉnh!
666: "..." Đại Diệp Tử đây là dự định tận diệt nha, không buông tha bất kì ai từng bắt nạt nguyên chủ!
Bị Tấn Nguyên vì Tiếu Sở Bạch mà tức đến ngất đi, Tấn Nguyên cũng không thể trách tội cậu, chuyện này... Chỉ có thể để một mình Tiếu Sở Bạch gánh chịu rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất