Xuyên Sách: Thấu Cốt Hoan

Chương 3: Đừng Cắn

Trước Sau
“Kiều Sở Tâm……” Vũ Vương lại thủ thỉ một lần tên nữ tử trước mắt, thấp giọng trầm cười. Hắn vươn đôi tay khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài cách áo trong tùy ý du tẩu trên người nàng, khiến cho đối phương run rẩy từng trận.

“Điện hạ, điện hạ, không thể tiếp tục nữa……” Kiều Sở Tâm nhạy bén ngửi được mùi nguy hiểm, mở miệng muốn tự cứu chính mình.

“Không thể? Bổn vương liền cho ngươi nhìn một chút, bổn vương có thể hay không.” Vũ Vương rũ mắt, hai tròng mắt màu trà nhạt chuyển đậm, bên trong chứa bóng đêm vô biên. Trong Đại Nghiệp, ngoại trừ Thái Hậu, Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu, không có bất cứ kẻ nào tôn quý hơn hắn. Với hắn, rất nhiều chuyện chỉ nghĩ muốn có hay không, không có chuyện nào là không thể.

Hắn đột nhiên xé rách áo trong của nàng, lộ ra dáng người yểu điệu của thiếu nữ.

Hô hấp Vũ Vương cứng lại.

Không thể tưởng tượng được, dưới lớp hoa phục kia lại có phong cảnh mê người như thế.

Dưới yếm, một đôi ngọc mềm phồng lên cao ngất, theo thiếu nữ phát run, lay động dập dờn, sóng nhũ mãnh liệt, hắn cơ hồ nhìn đến bọt sóng trắng bóng đánh vào bờ cát. Vũ Vương rất có hứng thú từ mép yếm chui vào, ngón tay chạm phải thịt mềm, thân hình nữ tử nghiêng một cái, nhắm mắt lại, mí mắt run rẩy, lông mi cong bất lực rung rinh. Nàng sắp không bảo trì được trấn định. Đến tột cùng còn muốn bao lâu, nàng mới trải qua xong tình tiết này?



Vũ Vương đương nhiên không biết nội tâm Kiều Sở Tâm dày vò, nếu biết, hắn cũng chỉ sẽ cười lạnh một tiếng. Một tay hắn nắm một bên ớt nhũ nặng trĩu, một cái tay khác vòng đến phía sau nàng cởi bỏ dây yếm, nương theo một tiếng hô nhỏ, cái yếm màu tím rơi xuống, cặp nộn nhũ bị áp chế hồi lâu nhảy ra, hoàn toàn trần trụi trước mắt Vũ Vương.

Ánh mắt Vũ Vương cực cao, từ trước chướng mắt cung nữ trong cung phái tới dạy hắn thông hiểu nhân sự, lệnh cho thị vệ bên người đem người đuổi ra ngoài. Các loại hoàn phì yến gầy ở trong mắt hắn phảng phất thành bộ xương khô, còn không thú vị bằng binh pháp thư tịch. Nhưng lúc này đây, có lẽ do ảnh hưởng của dược tính, thấy thân hình tuyết trắng dưới thân, Vũ Vương ma xui quỷ khiến mà cúi đầu, đem một bên ớt nhũ của nữ tử ngậm vào trong miệng liếm. Đợi nghe được tiếng nữ tử kinh hô mới khiến hắn ý thức được mình đang làm cái gì, sắc mặt Vũ Vương tối sầm, như phát tiết mà cắn đầu vú mẫn cảm của nàng.

“Đau! Đừng cắn ta nha……” Nữ tử nhẹ nhàng nức nở tựa như thôi tình dược hữu hiệu nhất, khiến hai mắt Vũ Vương đỏ lên, trong miệng tràn ngập mùi sữa thơm ngọt, khó có lúc tính tình hắn nhẫn nại tinh tế nhấm nháp. Hai tay nam nhân cũng không có nhàn rỗi, linh hoạt du tẩu trên thân thể uyển chuyển của nàng, học theo tranh vẽ trong xuân cung đồ mà thực hành trên người nàng.

‘Soạn ngọc xuy châu, cao lương cẩm tú’ nuôi ra quý nữ thế gia quả nhiên da như mỡ đông, thân thể da tóc từng tấc trơn mịn.

Xét thấy hành động của nàng, Vũ Vương cũng không thương tiếc tâm tư nàng. Hắn bỗng nhiên kéo xuống quần lót của nàng xuống, bàn tay không hề báo động trước liền hoàn mỹ che kín chỗ mềm mại giữa hai chân nữ nhân.

“Điện hạ! Không được!” Kiều Sở Tâm phản ứng lại, tứ chi giãy giụa phản kháng nam nhân đè ở trên người nàng.

“Kiều Sở Tâm, ngươi không có tư cách nói ‘không’ với bổn vương.” Nghe được nàng kinh hô, Vũ Vương càng thêm ác liệt mà vuốt ve nơi riêng tư của Kiều Sở Tâm, xúc cảm mềm mại kia làm hắn cảm thấy vừa mới lạ vừa ghê tởm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau