Cưới Rồi Yêu

Chương 95: Vậy em sinh cho anh một đứa chịu không?

Trước Sau
Chiều hôm đó sau khi tăng ca thì anh đưa cô cùng về nhà. Từ khi anh và cô chính thức yêu nhau, hầu như ngày nào họ cũng cùng đi rồi cùng về với nhau. Mặc dù thời gian làm việc của cả hai khác nhau, nhưng cũng không ảnh hưởng lớn tới việc đưa đón vợ của anh.

“ Hôm nay anh có đặc biệt muốn ăn món gì không? Em sẽ vào bếp nấu cho anh.”_cô nói.

Anh đang lái xe bỗng suy nghĩ một lúc, thật ra là cũng không biết ăn gì nữa. Nhưng chỉ cần là món cô nấu thì ắc hẳn đều rất ngon.

“ Sao hôm nay em lại có tâm trạng vậy?”

“ Tại vì…em cũng ít khi vào bếp chuẩn bị đồ ăn cho anh. Nhưng người ta nói, nếu muốn giữ được trái tim đàn ông thì đầu tiên phải thông qua dạ dày. Em đang nghĩ xem một tuần sẽ nấu ăn cho anh 2-3 lần nhỉ?”

Bởi vì nhà đã có người giúp việc nên cô rất ít hay động tay động chân vào mấy chuyện bếp núc. Nhưng không phải cô nấu ăn dở, mà ngược lại cô nấu rất ngon, chỉ là ít thể hiện ra.

“ Trái tim của anh không phải luôn ở chỗ em sao?”

“ Nhưng mà…người ta cũng là vợ anh mà. Nấu cho anh ăn cũng đâu có sao.”

“ Chỉ là anh không muốn em dụng sức quá. Đi làm ở công ty đã áp lực rồi. Về nhà còn nấu cho anh ăn nữa. Sợ em sẽ chịu không nổi thôi.”

Cô mỉm cười, thì ra là anh lo lắng cô sẽ đuối sức. Nhưng mà nấu cho anh ăn anh vui thì cô có mệt cũng không sao.

“ Anh ghé siêu thị một lúc nhé. Em muốn mua ít đồ.”

“ Tuân lệnh bà xã.”

Anh nép xe vào lề rồi cho cô xuống, nhưng xem ra anh không nỡ để cô đi một mình nên bèn lái xe xuống hầm, rồi cùng vào siêu thị với cô.

“ Anh thích ăn gì nhỉ? Canh cá đúng không?”_cô hỏi anh.

“ Em nấu món gì cũng được. Đơn giản thôi.”

Cô vào quầy thịt cá sống lựa chọn vài con cá tươi. Món này ở nhà mẹ hay nấu cho cả nhà ăn, chắc hẳn anh cũng rất thích đây mà.

Đứng lựa một lúc đột nhiên cô cảm thấy nhợn cả cuốn họng, mùi cá có vẻ tanh quá, hay là do cô không ngửi được mùi tanh lâu, nhưng trước giờ đâu có xảy ra tình trạng như vậy.



“ Em làm sao vậy?”_anh thấy lạ nên hỏi.

“ Anh có cảm thấy mùi thịt cá ở đây rất tanh không?”

“ Mùi này bình thường mà.”

Cô cũng mặc kệ mà đi sang mấy quầy khác lựa thêm đồ. Anh giống như trợ lý của cô vậy, ngoan ngoãn đi theo mà xách đồ.

“ Cái này…thêm cái này nữa…”_cô chọn hết tất thẩy rồi bỏ vào giỏ cho anh.

“ Aaaa…”_tiếng một bé trai.

Bỗng dưng có một đứa trẻ đang chạy dỡn trong siêu thị va trúng vào anh. Nó nhanh chóng ngồi dậy liền cúi đầu xin lỗi.

“ Chú có sao không ạ? Cháu xin lỗi nhé.”

Anh thấy thằng bé dễ thương nên ngồi xuống xoa xoa đầu nó nuông chiều.

“ Không sao. Ở đây đông người, đi đứng phải cẩn thận đó.”_anh nói.

Cô nhìn hai người họ, làm cô liên tưởng tới việc sinh cho anh một đứa. Nhìn cách mà anh ân cần với trẻ con, sau này sẽ là một người cha rất mẫu mực.

“ Dạ. Cảm ơn chú đẹp trai ạ.”_cậu bé khen anh.

Cô chỉ biết cười, tới thằng bé mà còn mê vẻ đẹp trai của anh ấy sao. Đúng là chồng cô không những sát gái mà cũng sát luôn cả trai nữa.

“ Ừm. Mau đi tìm mẹ đi.”_anh đẩy thằng bé đi.

“ Chú đẹp trai ơi. Mau chọn giúp em vài món nữa đi. Nên lấy cái này…hay là cái này…?”_cô trêu chọc anh.

“ Lấy hết đi. Anh có tiền mà.”

Mua đủ hết đồ, hai người ra xe rồi tiếp tục về nhà. Trên xe, anh thấy cô im lặng nên bèn nói vài lời.



“ Em có thích trẻ con không?”

“ Em có.”

“ Thằng bé lúc nãy dễ thương nhỉ. Giá mà chúng ta cũng có một đứa như vậy.”

“ Vậy em sinh cho anh một đứa chịu không?”_cô đáp.

“ Thật không?”

“ Nhưng mà còn phải xem bản lĩnh của anh.”

Anh không chú tâm lái xe nữa, mà chỉ toàn quay sang nhìn cô. Hôm nay trời chắc sập mất, lại được sự đồng ý của cô. Cậu nhỏ của anh ắc hẳn sau này phải hoạt động nhiều rồi. Anh một tay lái xe, một tay nắm tay cô. Đôi bàn tay vừa to vừa cứng cáp ấy, đúng là làm cho người ta có cảm giác được che chở.



Đến nhà.

Anh dành hết việc tự mình xách đồ vào trong chứ không nỡ để cô động tay động chân. Hai người cười nói vui vẻ từ ngoài vào sảnh.

Vừa vào phòng khách đã thấy phu nhân ngồi ở bàn trà chờ sẵn. Ngay cả anh và cô đều bất ngờ, hôm nay bà ấy đến nhà lại không báo trước, nên hai người ra ngoài giờ này mới về.

“ Mẹ ạ. Mẹ đến không báo trước với bọn con. Con và Thiên Minh không biết nên mới về trễ ạ.”_cô nói.

“ Mẹ cũng vừa đến thôi.”

“ Chắc mẹ vẫn chưa ăn tối nhỉ. Để con đi chuẩn bị bữa tối nhé.”_cô đem đồ xuống bếp.

Huỳnh Thiên Minh thấy mẹ anh đến liền biết không có chuyện gì tốt. Bà ấy chắc lại muốn anh đi xin lỗi gã kia. Nhưng anh đã nói rồi, nhất quyết không cúi đầu.

“ Thiên Minh ngồi xuống đây nói chuyện với mẹ một lúc.”

“ Con đi làm về rất mệt. Con muốn đi tắm trước, có chuyện gì chúng ta cùng ăn cơm rồi nói sau nhé.”_anh nói xong liền bỏ lên lầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau