Nông Nữ Chỉ Muốn An Tĩnh Dưỡng Gia, Nào Ngờ Lại Biến Thành Nhà Giàu Số Một
Chương 29:
Trước khi đi ngủ vào buổi tối, Ôn Hạ uống ừng ực một bầu nước to rồi mới lên giường nghỉ ngơi.
Không biết đã ngủ được bao lâu, Ôn Hạ bị một trận buồn tiểu đánh thức. Nàng nhẹ nhàng mặc áo khoác, mở cửa và đi ra khỏi phòng.
Sau khi đi vệ sinh về, nàng lấy ra hòn đá nhỏ đã chuẩn bị từ trước và ném thẳng vào cửa phòng của hai vợ chồng già nhà họ Tần.
Thời đại này đều dùng cửa gỗ, lúc Ôn Hạ ném đá, nàng cố gắng kiểm soát lực ném. Tiếng đá đập vào cửa không quá lớn, nhưng trong đêm khuya tĩnh lặng như thế này thì vô cùng rõ ràng.
Hơn nữa, hai vợ chồng già nhà họ Tần tuổi đã cao, ngủ rất nông nên bị tiếng động này làm cho giật mình và lập tức tỉnh giấc từ trong mơ.
Sau khi bị đánh thức khỏi giấc ngủ say, tim hai người đập thình thịch một lúc mãi mới bình tĩnh lại. Đợi đến khi bình tĩnh lại, hai người lại không tài nào ngủ được. Chỉ có thể mở mắt, mãi đến năm canh mới lại buồn ngủ.
Ôn Hạ chỉ nghĩ đến việc nửa đêm dọa hai vợ chồng già nhà họ Tần một chút thôi nhưng không ngờ lại khiến họ mất ngủ cả nửa đêm.
Tất nhiên, cho dù nàng có biết thì cũng chỉ vỗ tay khen hay và tiếp tục làm.
Ôn Hạ trở về phòng, nằm xuống là ngủ, cả đêm không mơ.
Sáng sớm hôm sau, Ôn Hạ đã dậy từ rất sớm.
Nàng đi ra sân, tìm được cái chổi quét sân lớn và bắt đầu quét dọn sân. Tất nhiên, trong quá trình quét dọn sân không cẩn thận phát ra chút tiếng động, hoặc đụng phải cửa phòng của hai vợ chồng già nhà họ Tần thì cũng không có cách nào khác.
Điều này làm khổ hai vợ chồng già nhà họ Tần. Vừa mới ngủ được sau một đêm thức trắng, lại một lần nữa bị Ôn Hạ đánh thức. Hai ngày không ngủ đủ giấc khiến Chu Đại Hoa vô cùng cáu kỉnh. Bà Lão lớn tiếng quát ra ngoài cửa:
"Ôn Hạ, đồ sao chổi, sáng sớm ngươi làm gì thế?"
Nghe thấy giọng nói lớn của Chu Đại Hoa, Ôn Hạ cũng lớn tiếng trả lời.
"Bà ơi, không phải bà bảo ta dậy sớm làm việc sao? Ta đang quét sân. Bà yên tâm, ta làm xong ngay, ta đi gánh nước ngay. Bà đừng tức giận, ta không lười biếng."
Ôn Hạ không hề kiềm chế âm lượng nên không chỉ những người trong sân nhà họ Tần mà ngay cả những người hàng xóm xung quanh cũng nghe thấy những lời nàng nói.
Tần Hữu Điền vẫn luôn là người rất sĩ diện. Bình thường ở nhà hành hạ nhị phòng thế nào cũng được nhưng ra khỏi cửa, ông lão đã quen giả vờ ra vẻ từ bi.
Vì ngụy trang tốt nên trong thôn có không ít người vẫn luôn cho rằng tất cả những chuyện thiên vị trong nhà họ Tần đều là do Chu Đại Hoa làm. Chỉ vì Tần Hữu Điền sợ vợ nên không có cách nào ngăn cản được.
Bây giờ đột nhiên nghe Ôn Hạ hét lên như vậy, ông lão lập tức sốt ruột, định lên tiếng ngăn cản nàng.
Nhưng chưa kịp để ông ta nói, Ôn Hạ đã xách thùng nước đi ra khỏi sân.
Không biết đã ngủ được bao lâu, Ôn Hạ bị một trận buồn tiểu đánh thức. Nàng nhẹ nhàng mặc áo khoác, mở cửa và đi ra khỏi phòng.
Sau khi đi vệ sinh về, nàng lấy ra hòn đá nhỏ đã chuẩn bị từ trước và ném thẳng vào cửa phòng của hai vợ chồng già nhà họ Tần.
Thời đại này đều dùng cửa gỗ, lúc Ôn Hạ ném đá, nàng cố gắng kiểm soát lực ném. Tiếng đá đập vào cửa không quá lớn, nhưng trong đêm khuya tĩnh lặng như thế này thì vô cùng rõ ràng.
Hơn nữa, hai vợ chồng già nhà họ Tần tuổi đã cao, ngủ rất nông nên bị tiếng động này làm cho giật mình và lập tức tỉnh giấc từ trong mơ.
Sau khi bị đánh thức khỏi giấc ngủ say, tim hai người đập thình thịch một lúc mãi mới bình tĩnh lại. Đợi đến khi bình tĩnh lại, hai người lại không tài nào ngủ được. Chỉ có thể mở mắt, mãi đến năm canh mới lại buồn ngủ.
Ôn Hạ chỉ nghĩ đến việc nửa đêm dọa hai vợ chồng già nhà họ Tần một chút thôi nhưng không ngờ lại khiến họ mất ngủ cả nửa đêm.
Tất nhiên, cho dù nàng có biết thì cũng chỉ vỗ tay khen hay và tiếp tục làm.
Ôn Hạ trở về phòng, nằm xuống là ngủ, cả đêm không mơ.
Sáng sớm hôm sau, Ôn Hạ đã dậy từ rất sớm.
Nàng đi ra sân, tìm được cái chổi quét sân lớn và bắt đầu quét dọn sân. Tất nhiên, trong quá trình quét dọn sân không cẩn thận phát ra chút tiếng động, hoặc đụng phải cửa phòng của hai vợ chồng già nhà họ Tần thì cũng không có cách nào khác.
Điều này làm khổ hai vợ chồng già nhà họ Tần. Vừa mới ngủ được sau một đêm thức trắng, lại một lần nữa bị Ôn Hạ đánh thức. Hai ngày không ngủ đủ giấc khiến Chu Đại Hoa vô cùng cáu kỉnh. Bà Lão lớn tiếng quát ra ngoài cửa:
"Ôn Hạ, đồ sao chổi, sáng sớm ngươi làm gì thế?"
Nghe thấy giọng nói lớn của Chu Đại Hoa, Ôn Hạ cũng lớn tiếng trả lời.
"Bà ơi, không phải bà bảo ta dậy sớm làm việc sao? Ta đang quét sân. Bà yên tâm, ta làm xong ngay, ta đi gánh nước ngay. Bà đừng tức giận, ta không lười biếng."
Ôn Hạ không hề kiềm chế âm lượng nên không chỉ những người trong sân nhà họ Tần mà ngay cả những người hàng xóm xung quanh cũng nghe thấy những lời nàng nói.
Tần Hữu Điền vẫn luôn là người rất sĩ diện. Bình thường ở nhà hành hạ nhị phòng thế nào cũng được nhưng ra khỏi cửa, ông lão đã quen giả vờ ra vẻ từ bi.
Vì ngụy trang tốt nên trong thôn có không ít người vẫn luôn cho rằng tất cả những chuyện thiên vị trong nhà họ Tần đều là do Chu Đại Hoa làm. Chỉ vì Tần Hữu Điền sợ vợ nên không có cách nào ngăn cản được.
Bây giờ đột nhiên nghe Ôn Hạ hét lên như vậy, ông lão lập tức sốt ruột, định lên tiếng ngăn cản nàng.
Nhưng chưa kịp để ông ta nói, Ôn Hạ đã xách thùng nước đi ra khỏi sân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất