Chương 27
Kỷ Sơ Hạ ngơ ngơ ngác ngác về đến nhà, Kỷ Thu Vũ thấy dáng vẻ như người mất hồn của cậu liền hoảng sợ: “Anh làm sao vậy?”
“Không có việc gì.” Kỷ Sơ Hạ ngơ ngẩn nhìn cô, giơ tay xoa xoa đầu cô bé, giọng nói cũng khàn khàn lặp lại lần nữa: “Không có việc gì.”
Tối đó cậu lại mơ thấy cơn ác mộng từng xuất hiện nhiều đêm suốt mười năm qua. Màn đêm tối đen, ngã tư không có ánh đèn đường, mưa to trắng xóa, mẹ cậu ngã trong vũng máu, gã đàn ông say khướt lảo đảo xuống xe nhìn thoáng qua, quay vào xe nổ máy, đạp mạnh chân ga lần nữa cán qua người mẹ cậu.
Mà ngay giờ phút nguy cấp, cậu bị mẹ đẩy qua một bên, tránh được cú đâm trí mạng, té xuống đất không đứng dậy nổi, chỉ có thể mở to hai mắt mà nhìn. Cảnh tượng trong cục cảnh sát lại hiện lên lần nữa, dù đã mười lăm năm trôi qua, cậu vẫn nhớ như in gương mặt dữ tợn của gã đàn ông kia.
Bừng tỉnh giữa cơn ác mộng lúc nửa đêm, Kỷ Sơ Hạ giơ tay lau nước mắt trên mặt, kéo chăn lên che kín đầu, không tiếng động mà nghẹn ngào.
Nhiều năm như vậy, cậu chỉ có hai nguyện vọng duy nhất chính là chữa bệnh cho Kỷ Thu Vũ và báo thù cho mẹ, cho dù việc báo thù gần như hoàn toàn không có hy vọng.
Mười lăm năm trước cậu mới bảy tuổi, sau khi xảy ra tai nạn, lời khai của cậu không được ghi chép lại, hiện trường cũng không có người chứng kiến, vụ án được xác định là tai nạn giao thông ngoài ý muốn. Dù cậu tận mắt chứng kiến hung thủ say rượu đi ngược chiều còn cố ý mưu sát, nhưng lão cha khốn nạn lại hòa giải với kẻ gây tai nạn, lấy được một số tiền lớn, mà mẹ cậu cứ như vậy chết oan, hơn mười năm qua không thể nhắm mắt.
Thậm chí cậu còn không biết tên của hung thủ.
Bộ phim Vì hắn đã chính thức bấm máy, trường quay ngay tại Bắc Kinh. Để tiện việc quay phim, hôm sau Kỷ Sơ Hạ liền chuyển vào ở khách sạn gần phim trường.
Đối với việc quay phim, đạo diễn Tăng yêu cầu rất cao. Kỷ Sơ Hạ đã theo cô học một khóa diễn xuất suốt một tháng, nhưng lúc chính thức quay phim cậu vẫn rất mệt mỏi. Không chỉ vì đạo diễn Tăng yêu cầu nghiêm khắc, mỗi một cảnh quay đều phải tốt hơn nữa, mà tâm trạng của cậu cũng là một vấn đề lớn.
Bộ phim Vì hắn nói về tình mẫu tử, bối cảnh là thập niên 70, 80. Nội dung bộ phim kể về vợ một liệt sĩ ngậm đắng nuốt cay nuôi đứa con mồ côi cha từ khi con trong bụng thành một người nổi bật hơn người, đồng thời chứng kiến dòng đời thay đổi suốt ba mươi mấy năm. Kỷ Sơ Hạ đóng vai người con trai, từ một cậu thiếu niên, trải qua thời kỳ thanh niên và trung niên, cũng trải qua thời kỳ trưởng thành phản nghịch, ngang ngược không chịu nghe lời. Thanh niên mê mang đau khổ không biết tiền đồ ở đâu dần dần chân chính trưởng thành đội trời đạp đất, vì người mẹ mà anh hùng tạo nên một vùng trời.
Bộ phim này không chỉ khảo nghiệm kỹ năng diễn xuất của Kỷ Sơ Hạ, mà đạo diễn Tăng còn thường yêu cầu cậu thử nhớ lại những chi tiết nhỏ nhất giữa hai mẹ con cậu ngoài đời, lấy tình cảm mẹ con chân chính mà nhập diễn. Đạo diễn Tăng không biết cậu mất mẹ từ nhỏ, Kỷ Sơ Hạ cũng không muốn nói. Nhưng quả thật lúc quay phim có rất nhiều cảnh tượng và chi tiết làm cậu nhớ về mẹ, lúc đang quay cậu thường xuyên không phân rõ rốt cuộc là đang diễn hay là hiện thực.
Hôm nay quay cảnh Kỷ Sơ Hạ đánh nhau với bạn ở trường, mặt mày bầm tím về nhà, mẹ cậu không hề trách móc, chỉ bảo cậu ngồi xuống rồi luộc trứng gà lăn lên trán. Kỷ Sơ Hạ ngồi trên giường đất, vẻ mặt bướng bỉnh không phục của tuổi thiếu niên, Ứng Hoa Hâm búi tóc, mặc quần áo bằng vải thô giản dị, không trang điểm nên gương mặt ít nhiều có dấu vết năm tháng, cô thật cẩn thận giúp con trai xoa xoa nơi bị thương trên trán. Kỷ Sơ Hạ hơi ngẩng đầu, cứ như vậy yên tĩnh nhìn cô. Hai mắt Ứng Hoa Hâm dịu dàng mà lại chăm chú, dù là đang diễn cũng rất dễ khiến người ta sa vào. Từ góc độ này, Kỷ Sơ Hạ nhìn đường cong ở cằm của Ứng Hoa Hâm, thật sự rất giống với dáng vẻ của mẹ cậu trong ký ức.
Giường đất, có bếp lò ở dưới
Lúc còn nhỏ Kỷ Sơ Hạ không cẩn thận té bầm đầu gối, mẹ của cậu cũng luộc trứng gà lăn lên chân cho cậu. Một màn trước mặt và trong trí nhớ dần dần trùng khớp lên nhau, Kỷ Sơ Hạ quên là cậu đang diễn, yên lặng không lên tiếng mà đỏ mắt.
Đạo diễn không hô dừng lại, cảm xúc này của Kỷ Sơ Hạ không có trong kịch bản, nhưng biểu hiện chân thật như vậy cũng không sai, ngược lại vừa khớp lại đầy lôi cuốn. Mãi cho đến khi Ứng Hoa Hâm nói xong lời thoại, Kỷ Sơ Hạ vẫn còn ngơ ngác ngồi ở đó, thật lâu mới tỉnh táo lại.
“Sơ Hạ, em khỏe không?” Ứng Hoa Hâm hơi lo lắng nhìn cậu. Con gái của cô nhỏ hơn Kỷ Sơ Hạ một chút, đóng phim chung một thời gian, cô thật sự xem Kỷ Sơ Hạ như con trai.
Cậu lắc lắc đầu, miễn cưỡng cười nói: “Không có việc gì, cám ơn chị Hâm, em không sao.”
Tần Ý đeo kính râm xuất hiện ở trường quay cũng không tạo nên sóng gió gì, trên thực tế rất nhiều người không nhận ra hắn. Đạo diễn Tăng là bạn của Dương Vãn Thanh, vì thế hắn cũng quen biết, hai người trò chuyện vài câu. Tần Ý nói hắn đến tham ban Kỷ Sơ Hạ, đạo diễn Tăng bèn bảo trợ lý dẫn hắn đến phòng nghỉ của cậu, còn buột miệng nói một câu: “Không biết thằng nhỏ Sơ Hạ làm sao nữa, hôm nay tâm trạng của Sơ Hạ không tốt như ngày thường.”
Kỷ Sơ Hạ nghỉ một mình trong phòng, trợ lý cũng bị cậu đẩy ra. Mấy ngày trước cậu đã âm thầm ký hợp đồng với Đông Hoàng, hiện tại mỗi ngày tới trường quay đều có trợ lý và xe bảo mẫu đưa đón, tuy rằng cậu cũng không quá để ý mấy chuyện này.
*Xe bảo mẫu là xe chuyên chở hàng hóa hoặc chở nhiều người, đa số trên bảy chỗ, hoặc là loại xe chuyên nấu cơm, trang điểm, hóa trang cho minh tinh. Vì xe có thể làm nhiều việc như bảo mẫu nên gọi là xe bảo mẫu. Trên xe phòng nghỉ, phòng thay quần áo, chủ yếu là do công ty cung cấp cho nghệ nhân.
Lúc Tần Ý đẩy cửa bước vào, Kỷ Sơ Hạ đang cong lưng cúi đầu, vùi mặt vào đầu gối ngồi trên sô pha không nhúc nhích, không biết đang suy nghĩ cái gì. Tần Ý đóng cửa lại, bước đến gần ngồi xuống trước mặt cậu, nhỏ giọng lên tiếng: “Kỷ Sơ Hạ.”
Cậu chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ bừng, trong mắt còn ngấn lệ, Tần Ý căng thẳng trong lòng, trầm giọng hỏi: “Cậu sao vậy?”
Kỷ Sơ Hạ hơi ngẩn ra nhìn hắn, dường như không rõ vì sao hắn lại xuất hiện ở đây, sau vài giây ngắn ngủi, rốt cuộc cậu hồi phục tinh thần, lung tung lau mặt rồi ngồi thẳng người lại.
“Sao chủ tịch Tần lại ở đây?”
“Đi ngang qua, thuận tiện đến xem.”
Đối với Tần Ý, Kỷ Sơ Hạ thật sự không làm được vẻ mặt hòa nhã, mà Tần Ý cũng không ngại: “Khi tôi tới, đạo diễn nói cảm xúc của cậu không tốt lắm, xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có.”
“Có phải vì quay bộ phim này làm cậu nhớ đến mẹ cậu không?” Tần Ý biết tình huống trong nhà Kỷ Sơ Hạ, đoán được cậu thất thố như vậy ở trường quay là do nhìn cảnh nhớ người.
Kỷ Sơ Hạ trầm mặt, vì câu này của Tần Ý mà tăng thêm một tầng đề phòng. Tần Ý giải thích: “Tôi không có ý gì, tôi chỉ muốn nói, cậu có cảm xúc như vậy là bình thường. Tôi có thể hiểu được, vì tôi cũng giống cậu.”
Kỷ Sơ Hạ khẽ nhíu mày, dường như không hiểu lời hắn: “Giống cái gì?”
“Cha mẹ tôi cũng gặp tai nạn qua đời năm tôi mười tuổi, để lại tôi và hai đứa em, ông nội tôi bận công việc, không có nhiều thời gian chăm sóc chúng tôi. Mặc dù trong nhà có nhiều người giúp việc, nhưng dù sao cũng không bằng cha mẹ. Hai đứa em là một tay tôi nuôi lớn, tôi vẫn luôn rất nuông chiều chúng nó, muốn cho chúng nó những thứ tốt nhất, thậm chí là quá mức nuông chiều. Tôi nói vậy cũng không phải bào chữa cho những việc tôi làm trước kia. Thực tế Dao Dao đúng là đã sai rất quá đáng, là tôi không dạy bảo nó cho tốt. Đôi khi tôi nghĩ, nếu cha mẹ tôi còn sống thì tốt rồi, gánh nặng dạy dỗ hai đứa nó sẽ không đè lên người tôi, vinh quang gia tộc cũng không cần tôi gánh vác, có lẽ tôi sẽ được thoải mái một chút.”
Giọng nói của Tần Ý vẫn trầm thấp như trước, nhưng lại có thêm vài tia cảm xúc. Có lẽ hắn không phải là người trầm mặc ít lời như cậu nghĩ, hắn cũng muốn tâm sự với người khác, chỉ là những lời này làm Kỷ Sơ Hạ hơi bất ngờ: “Tôi còn tưởng anh rất hưởng thụ cảm giác hô mưa gọi gió không gì không làm được chứ.”
Tần Ý cười khổ: “Ai nói với cậu không gì tôi không làm được. Nhà họ Tần là gia tộc lớn, một chi của ông nội tôi cũng có đến ba mươi, bốn mươi miệng ăn. Vì tiền tài mà rất nhiều người âm thầm làm những chuyện xấu xa mà cậu không cách nào tưởng tượng được. Thế nhưng tôi vẫn may mắn hơn cậu, ít nhất tiền tài có thể bù đắp rất nhiều thứ. Những chuyện cậu đã trải qua làm tôi nhịn không được cảm động lây, tôi có thể thấu hiểu cậu, dù có khổ sở thế nào đi nữa, cậu vẫn hướng về phía trước. Cậu phải sống tốt mới không làm mẹ cậu thất vọng.”
Khóe miệng Kỷ Sơ Hạ nhếch lên ý cười như có như không, trong lòng lại thoải mái hơn một chút: “Ngài đây là đặc biệt đến cho tôi một bát *canh gà sao? Nói cho tôi biết mấy người có tiền cũng rất khốn khổ, vậy nên tôi không tính là quá thảm?”
“Nếu canh gà thật sự có tác dụng với cậu cũng không có gì là không thể.”
* 心灵 鸡汤: Canh gà đây là mấy câu chuyện trong Chicken soup for the soul.
“Không có việc gì.” Kỷ Sơ Hạ ngơ ngẩn nhìn cô, giơ tay xoa xoa đầu cô bé, giọng nói cũng khàn khàn lặp lại lần nữa: “Không có việc gì.”
Tối đó cậu lại mơ thấy cơn ác mộng từng xuất hiện nhiều đêm suốt mười năm qua. Màn đêm tối đen, ngã tư không có ánh đèn đường, mưa to trắng xóa, mẹ cậu ngã trong vũng máu, gã đàn ông say khướt lảo đảo xuống xe nhìn thoáng qua, quay vào xe nổ máy, đạp mạnh chân ga lần nữa cán qua người mẹ cậu.
Mà ngay giờ phút nguy cấp, cậu bị mẹ đẩy qua một bên, tránh được cú đâm trí mạng, té xuống đất không đứng dậy nổi, chỉ có thể mở to hai mắt mà nhìn. Cảnh tượng trong cục cảnh sát lại hiện lên lần nữa, dù đã mười lăm năm trôi qua, cậu vẫn nhớ như in gương mặt dữ tợn của gã đàn ông kia.
Bừng tỉnh giữa cơn ác mộng lúc nửa đêm, Kỷ Sơ Hạ giơ tay lau nước mắt trên mặt, kéo chăn lên che kín đầu, không tiếng động mà nghẹn ngào.
Nhiều năm như vậy, cậu chỉ có hai nguyện vọng duy nhất chính là chữa bệnh cho Kỷ Thu Vũ và báo thù cho mẹ, cho dù việc báo thù gần như hoàn toàn không có hy vọng.
Mười lăm năm trước cậu mới bảy tuổi, sau khi xảy ra tai nạn, lời khai của cậu không được ghi chép lại, hiện trường cũng không có người chứng kiến, vụ án được xác định là tai nạn giao thông ngoài ý muốn. Dù cậu tận mắt chứng kiến hung thủ say rượu đi ngược chiều còn cố ý mưu sát, nhưng lão cha khốn nạn lại hòa giải với kẻ gây tai nạn, lấy được một số tiền lớn, mà mẹ cậu cứ như vậy chết oan, hơn mười năm qua không thể nhắm mắt.
Thậm chí cậu còn không biết tên của hung thủ.
Bộ phim Vì hắn đã chính thức bấm máy, trường quay ngay tại Bắc Kinh. Để tiện việc quay phim, hôm sau Kỷ Sơ Hạ liền chuyển vào ở khách sạn gần phim trường.
Đối với việc quay phim, đạo diễn Tăng yêu cầu rất cao. Kỷ Sơ Hạ đã theo cô học một khóa diễn xuất suốt một tháng, nhưng lúc chính thức quay phim cậu vẫn rất mệt mỏi. Không chỉ vì đạo diễn Tăng yêu cầu nghiêm khắc, mỗi một cảnh quay đều phải tốt hơn nữa, mà tâm trạng của cậu cũng là một vấn đề lớn.
Bộ phim Vì hắn nói về tình mẫu tử, bối cảnh là thập niên 70, 80. Nội dung bộ phim kể về vợ một liệt sĩ ngậm đắng nuốt cay nuôi đứa con mồ côi cha từ khi con trong bụng thành một người nổi bật hơn người, đồng thời chứng kiến dòng đời thay đổi suốt ba mươi mấy năm. Kỷ Sơ Hạ đóng vai người con trai, từ một cậu thiếu niên, trải qua thời kỳ thanh niên và trung niên, cũng trải qua thời kỳ trưởng thành phản nghịch, ngang ngược không chịu nghe lời. Thanh niên mê mang đau khổ không biết tiền đồ ở đâu dần dần chân chính trưởng thành đội trời đạp đất, vì người mẹ mà anh hùng tạo nên một vùng trời.
Bộ phim này không chỉ khảo nghiệm kỹ năng diễn xuất của Kỷ Sơ Hạ, mà đạo diễn Tăng còn thường yêu cầu cậu thử nhớ lại những chi tiết nhỏ nhất giữa hai mẹ con cậu ngoài đời, lấy tình cảm mẹ con chân chính mà nhập diễn. Đạo diễn Tăng không biết cậu mất mẹ từ nhỏ, Kỷ Sơ Hạ cũng không muốn nói. Nhưng quả thật lúc quay phim có rất nhiều cảnh tượng và chi tiết làm cậu nhớ về mẹ, lúc đang quay cậu thường xuyên không phân rõ rốt cuộc là đang diễn hay là hiện thực.
Hôm nay quay cảnh Kỷ Sơ Hạ đánh nhau với bạn ở trường, mặt mày bầm tím về nhà, mẹ cậu không hề trách móc, chỉ bảo cậu ngồi xuống rồi luộc trứng gà lăn lên trán. Kỷ Sơ Hạ ngồi trên giường đất, vẻ mặt bướng bỉnh không phục của tuổi thiếu niên, Ứng Hoa Hâm búi tóc, mặc quần áo bằng vải thô giản dị, không trang điểm nên gương mặt ít nhiều có dấu vết năm tháng, cô thật cẩn thận giúp con trai xoa xoa nơi bị thương trên trán. Kỷ Sơ Hạ hơi ngẩng đầu, cứ như vậy yên tĩnh nhìn cô. Hai mắt Ứng Hoa Hâm dịu dàng mà lại chăm chú, dù là đang diễn cũng rất dễ khiến người ta sa vào. Từ góc độ này, Kỷ Sơ Hạ nhìn đường cong ở cằm của Ứng Hoa Hâm, thật sự rất giống với dáng vẻ của mẹ cậu trong ký ức.
Giường đất, có bếp lò ở dưới
Lúc còn nhỏ Kỷ Sơ Hạ không cẩn thận té bầm đầu gối, mẹ của cậu cũng luộc trứng gà lăn lên chân cho cậu. Một màn trước mặt và trong trí nhớ dần dần trùng khớp lên nhau, Kỷ Sơ Hạ quên là cậu đang diễn, yên lặng không lên tiếng mà đỏ mắt.
Đạo diễn không hô dừng lại, cảm xúc này của Kỷ Sơ Hạ không có trong kịch bản, nhưng biểu hiện chân thật như vậy cũng không sai, ngược lại vừa khớp lại đầy lôi cuốn. Mãi cho đến khi Ứng Hoa Hâm nói xong lời thoại, Kỷ Sơ Hạ vẫn còn ngơ ngác ngồi ở đó, thật lâu mới tỉnh táo lại.
“Sơ Hạ, em khỏe không?” Ứng Hoa Hâm hơi lo lắng nhìn cậu. Con gái của cô nhỏ hơn Kỷ Sơ Hạ một chút, đóng phim chung một thời gian, cô thật sự xem Kỷ Sơ Hạ như con trai.
Cậu lắc lắc đầu, miễn cưỡng cười nói: “Không có việc gì, cám ơn chị Hâm, em không sao.”
Tần Ý đeo kính râm xuất hiện ở trường quay cũng không tạo nên sóng gió gì, trên thực tế rất nhiều người không nhận ra hắn. Đạo diễn Tăng là bạn của Dương Vãn Thanh, vì thế hắn cũng quen biết, hai người trò chuyện vài câu. Tần Ý nói hắn đến tham ban Kỷ Sơ Hạ, đạo diễn Tăng bèn bảo trợ lý dẫn hắn đến phòng nghỉ của cậu, còn buột miệng nói một câu: “Không biết thằng nhỏ Sơ Hạ làm sao nữa, hôm nay tâm trạng của Sơ Hạ không tốt như ngày thường.”
Kỷ Sơ Hạ nghỉ một mình trong phòng, trợ lý cũng bị cậu đẩy ra. Mấy ngày trước cậu đã âm thầm ký hợp đồng với Đông Hoàng, hiện tại mỗi ngày tới trường quay đều có trợ lý và xe bảo mẫu đưa đón, tuy rằng cậu cũng không quá để ý mấy chuyện này.
*Xe bảo mẫu là xe chuyên chở hàng hóa hoặc chở nhiều người, đa số trên bảy chỗ, hoặc là loại xe chuyên nấu cơm, trang điểm, hóa trang cho minh tinh. Vì xe có thể làm nhiều việc như bảo mẫu nên gọi là xe bảo mẫu. Trên xe phòng nghỉ, phòng thay quần áo, chủ yếu là do công ty cung cấp cho nghệ nhân.
Lúc Tần Ý đẩy cửa bước vào, Kỷ Sơ Hạ đang cong lưng cúi đầu, vùi mặt vào đầu gối ngồi trên sô pha không nhúc nhích, không biết đang suy nghĩ cái gì. Tần Ý đóng cửa lại, bước đến gần ngồi xuống trước mặt cậu, nhỏ giọng lên tiếng: “Kỷ Sơ Hạ.”
Cậu chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ bừng, trong mắt còn ngấn lệ, Tần Ý căng thẳng trong lòng, trầm giọng hỏi: “Cậu sao vậy?”
Kỷ Sơ Hạ hơi ngẩn ra nhìn hắn, dường như không rõ vì sao hắn lại xuất hiện ở đây, sau vài giây ngắn ngủi, rốt cuộc cậu hồi phục tinh thần, lung tung lau mặt rồi ngồi thẳng người lại.
“Sao chủ tịch Tần lại ở đây?”
“Đi ngang qua, thuận tiện đến xem.”
Đối với Tần Ý, Kỷ Sơ Hạ thật sự không làm được vẻ mặt hòa nhã, mà Tần Ý cũng không ngại: “Khi tôi tới, đạo diễn nói cảm xúc của cậu không tốt lắm, xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có.”
“Có phải vì quay bộ phim này làm cậu nhớ đến mẹ cậu không?” Tần Ý biết tình huống trong nhà Kỷ Sơ Hạ, đoán được cậu thất thố như vậy ở trường quay là do nhìn cảnh nhớ người.
Kỷ Sơ Hạ trầm mặt, vì câu này của Tần Ý mà tăng thêm một tầng đề phòng. Tần Ý giải thích: “Tôi không có ý gì, tôi chỉ muốn nói, cậu có cảm xúc như vậy là bình thường. Tôi có thể hiểu được, vì tôi cũng giống cậu.”
Kỷ Sơ Hạ khẽ nhíu mày, dường như không hiểu lời hắn: “Giống cái gì?”
“Cha mẹ tôi cũng gặp tai nạn qua đời năm tôi mười tuổi, để lại tôi và hai đứa em, ông nội tôi bận công việc, không có nhiều thời gian chăm sóc chúng tôi. Mặc dù trong nhà có nhiều người giúp việc, nhưng dù sao cũng không bằng cha mẹ. Hai đứa em là một tay tôi nuôi lớn, tôi vẫn luôn rất nuông chiều chúng nó, muốn cho chúng nó những thứ tốt nhất, thậm chí là quá mức nuông chiều. Tôi nói vậy cũng không phải bào chữa cho những việc tôi làm trước kia. Thực tế Dao Dao đúng là đã sai rất quá đáng, là tôi không dạy bảo nó cho tốt. Đôi khi tôi nghĩ, nếu cha mẹ tôi còn sống thì tốt rồi, gánh nặng dạy dỗ hai đứa nó sẽ không đè lên người tôi, vinh quang gia tộc cũng không cần tôi gánh vác, có lẽ tôi sẽ được thoải mái một chút.”
Giọng nói của Tần Ý vẫn trầm thấp như trước, nhưng lại có thêm vài tia cảm xúc. Có lẽ hắn không phải là người trầm mặc ít lời như cậu nghĩ, hắn cũng muốn tâm sự với người khác, chỉ là những lời này làm Kỷ Sơ Hạ hơi bất ngờ: “Tôi còn tưởng anh rất hưởng thụ cảm giác hô mưa gọi gió không gì không làm được chứ.”
Tần Ý cười khổ: “Ai nói với cậu không gì tôi không làm được. Nhà họ Tần là gia tộc lớn, một chi của ông nội tôi cũng có đến ba mươi, bốn mươi miệng ăn. Vì tiền tài mà rất nhiều người âm thầm làm những chuyện xấu xa mà cậu không cách nào tưởng tượng được. Thế nhưng tôi vẫn may mắn hơn cậu, ít nhất tiền tài có thể bù đắp rất nhiều thứ. Những chuyện cậu đã trải qua làm tôi nhịn không được cảm động lây, tôi có thể thấu hiểu cậu, dù có khổ sở thế nào đi nữa, cậu vẫn hướng về phía trước. Cậu phải sống tốt mới không làm mẹ cậu thất vọng.”
Khóe miệng Kỷ Sơ Hạ nhếch lên ý cười như có như không, trong lòng lại thoải mái hơn một chút: “Ngài đây là đặc biệt đến cho tôi một bát *canh gà sao? Nói cho tôi biết mấy người có tiền cũng rất khốn khổ, vậy nên tôi không tính là quá thảm?”
“Nếu canh gà thật sự có tác dụng với cậu cũng không có gì là không thể.”
* 心灵 鸡汤: Canh gà đây là mấy câu chuyện trong Chicken soup for the soul.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất