Độc Sủng Kiều Thê…. Một Đời Yêu Em

Chương 28

Trước Sau
Sau một hồi đứng dưới trời nắng nóng, Kiều Uyển Đình cũng đã thấm mệt, cảm thấy tâm trạng cũng đã tốt hơn nhiều, cô mới hài lòng cầm gậy đánh golf đì vào bên trong…

Vừa đi Kiều Uyển Đình vừa dùng khăn lau bớt mồ hôi trên mặt, cô còn mỉm cười nhìn Vũ Liên Hách lên tiếng…

**Anh không chơi sau…**

**Nhìn em đánh cũng vui rồi…**

Vũ Liên Hách vừa nói vừa đưa chai nước suối đến cho cô…

**Anh đúng là dẻo miệng thật, tôi hơi bất ngờ đấy…**

Đúng là đến lúc này Kiều Uyển Đình mới dần nhận ra, Vũ Liên Hách thật sự chẳng giống như lời đồn đại bên ngoài chút nào cả…

Rất thích nói mấy lời thả thính, lại còn có sở lúc thích trêu chọc Kiều Uyển Đình, đây đâu giống với một tổng tài lạnh lùng, độc ác chứ…

**Còn nhiều chuyện sẽ khiến em càng bất ngờ nhiều hơn đấy…**

**Nhưng mà này, tôi có thể biết ai đã dạy em chơi golf được không vậy, em đánh golf thật sự rất tuyệt…**

Vũ Liên Hách cũng rất muốn biết ai là người đã dạy cho Kiều Uyển Đình cách đánh golf tuyệt đỉnh như vậy, anh thật sự rất muốn bái làm sư phụ…

**Ba tôi, ông ấy đã dạy tôi chơi golf đấy…**

**Lúc nhỏ cứ đến cuối tuần là ông ấy đều đưa tôi đến sân golf để chơi, ông ấy không giống như những người thầy khác, rất nhẹ nhàng và rất kiên nhẫn chỉ dạy…**

Nói đến đây ánh mắt của Kiều Uyển Đình liền mỉm cười hãnh diện, ba Kiều luôn là tấm gương sáng cho cô nôi theo…



**Thì ra là như vậy, sau này chắc tôi phải nhờ ba vợ chỉ dạy nhiều thêm mới được…**

Dứt lời Vũ Liên Hách liền nhàn nhã ngã người ra sau ghế, mỉm cười khoái chí…

**Anh lại nữa rồi, không nói với anh nữa, tôi vào trước đây…**

Thái độ nhàn nhã của Vũ Liên Hách, khiến cho Kiều Uyển Đình như muốn tức điên lên, sau đó đứng dậy đi thẳng vào nhà…

**Này tôi nói thật đấy, em giận dỗi cũng đáng yêu quá đấy…**

Vũ Liên Hách nhanh chóng chạy theo phía sau, vẫn không quên nói mấy lời thả thính, khiến cô càng thêm khó chịu nghĩ rằng anh đang trêu đùa mình…

Đi thẳng một mạch vào trong nhà, chẳng thèm quay lại nhìn anh lấy một lần…

Mà Vũ Liên Hách lần này thật sự chơi quá lớn, sau khi nghe mấy lời chỉ dạy của Mặc Thiên và trợ lý Mã về cách tán gái, anh đã nhanh chóng áp dụng ngay…

Nhưng không hề biết rằng, những chiêu trò này chẳng hề có tác dụng với một người từng trải như Kiều Uyển Đình, ngược lại còn khiến cô vô cùng khó chịu…

Kiều Uyển Đình về phòng tắm gội lại sạch sẽ, sau đó mới xuống nhà dùng bữa trưa…

Mà Vũ Liên Hách lúc này cũng đã ngồi ở bàn ăn chờ cô, vừa nhìn thấy Kiều Uyển Đình ngồi xuống, anh liền quay lại dáng vẻ lạnh lùng ngày thường lên tiếng…

**Được rồi, dùng bữa thôi…**

Có lẽ Vũ Liên Hách cũng đã nhận ra cách mà Mặc Thiên đã chỉ cho mình không hề có tác dụng, ngược lại còn bị tác dụng phụ…

Có lẽ vẫn nên theo đuổi cô theo cách tự nhiên, luôn xuất hiện mỗi khi Kiều Uyển Đình cần, luôn là người tin tưởng vào ở cạnh bảo vệ cho cô ấy, yêu cô ấy bằng cả trái tim…

**Dì Trương không biết khẩu vị của em thế nào, nên đã nấu như ngày thường, em nếm thử xem có vừa miệng không, nếu không thì cứ bảo dì ấy nấu lại món khác…**



Vũ Liên Hách cũng không biết khẩu vị của Kiều Uyển Đình thế nào, vẫn lo lắng những món này sẽ không vừa miệng cô…

Mà Kiều Uyển Đình lúc này lại dùng bữa rất ngon miệng, chắc do lúc nãy chơi golf quá nhiệt tình nên bây giờ cô thật sự rất đói…

**Không cần đâu, tôi rất dễ ăn, mà những món này thật sự rất ngon, không cần phải nấu thêm món khác đâu…**

Kiều Uyển Đình nuốt vội thức ăn vào miệng, sau đó luôn miệng khen những món dì Trương nấu thật sự rất ngon…

**Nếu ngon vậy em ăn nhiều một chút…**

Vũ Liên Hách mỉm cười gắp một miếng thịt kho bỏ thêm vào chén cho cô, nhìn cô ăn ngon như vậy anh cũng thấy no rồi…

**Anh cũng ăn đi, đừng cứ ngồi nhìn tôi như vậy…**

Kiều Uyển Đình cũng không quên gắp lại một ít rau xanh bỏ vào chén cửa Vũ Liên Hách, luôn miệng bảo anh ăn nhiều vào…

**Mà này tôi chợt nhớ ra một chuyện, không phải em quay về đây là để đến bệnh viện quốc tế thực tập hay sau, sau đến bây giờ vẫn còn ở nhà vậy…**

Sau đó Vũ Liên Hách chợt nhớ đến chuyện bệnh viện gọi điện đến cho anh, bảo là đến giờ phu nhân vẫn chưa đến báo danh thực tập…

Điều này khiến cho Vũ Liên Hách lo lắng, không biết có chuyện gì khó khăn với Kiều Uyển Đình hay không, vì đây là công việc mà cô luôn rất yêu thích…

**Không phải là không đi, mà là tôi chỉ xin hoãn thời gian thực tập lại, hai năm sau sẽ đến đó thực tập lại…**

**Kiều Uyển Đình em bị ngốc à, sau lại phải đợi đến hai năm sau chứ, vậy em có biết sau hai năm người ta chắc gì còn nhận em vào thực tập chứ…**

Ngay cả Vũ Liên Hách cũng vô cùng bất ngờ khi nghe tin Kiều Uyển Đình dời lại ngày thực tập…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau