Độc Sủng Kiều Thê…. Một Đời Yêu Em

Chương 47

Trước Sau
**Cháu sẽ luôn yêu thương chiều chuộng cô ấy, sẽ không bao giờ làm cô ấy phải khóc, hay đau lòng đâu ạ…**

Vũ Liên Hách đầy tự tin lên tiếng, cả đời này anh cũng chỉ yêu mỗi một Kiều Uyển Đình…

**Hai đứa đã kết hôn rồi, tại sao còn kêu hai bác chứ, phải gọi là ba mẹ mới đúng…**

Mẹ Kiều lúc này cũng đã vui vẻ hơn rất nhiều, cảm thấy Vũ Liên Hách xưng hô không đúng liền lên tiếng nhắc nhở…

**Dạ mẹ nói phải ạ, con phải gọi là ba mẹ mới đúng ạ…**

Sau đó cả gia đình bốn người liền bật cười vui vẻ với nhau…

**Thưa phu nhân cơm trưa đã chuẩn bị xong cả rồi ạ…**

Một lúc sau quản gia cũng bước đến cúi người lên tiếng…

**Được rồi, chúng ta vào trong dùng bữa thôi…**

**Vâng ạ…**

Mới sáng sớm mẹ Kiều đã căn dặn nhà bếp phải đi chợ từ sớm, mua thật nhiều thực phẩm về chuẩn bị buổi trưa…

Có lẽ ngay từ đầu bà đã đồng ý chuyện này, nhưng vẫn muốn tính toán một chút, muốn xem Vũ Liên Hách thật sự yêu Kiều Uyển Đình nhiều đến bao nhiêu…

Bữa cơm tràn ngập tiếng cười nói, nhưng khuôn mặt của Kiều Uyển Đình lại đầy ganh tị, chu môi lên tiếng…

**Ba mẹ, con có phải là con gái của hai người nữa không vậy…**

**Sau hai người cứ liên tục gắp thức ăn cho anh ấy vậy, chén con chỉ toàn cơm trắng không đây này…**



Kiều Uyển Đình nhìn ba mẹ Kiều cứ liên tục gắp thức ăn vào chén của Vũ Liên Hách, đến nỗi anh ăn không kịp mà đầy hết cả chén…

Nhìn lại chén cơm của cô chỉ toàn cơm trắng, lúc này cô cứ như người vô hình vậy, từ khi có con rể đến giờ chẳng ai thèm nhớ đến Kiều Uyển Đình cô nữa…

**Vậy nhường cho em một cái này…**

Vũ Liên Hách thấy vậy liền gắp một miếng thịt từ chén mình qua cho cô, mẹ Kiều thấy vậy cũng gắp cho một ít rau xanh…

**Này cho con này, ở đấy mà ganh tị, Liên Hách lần đầu đến nhà chúng ta còn khá bỡ ngỡ, chúng ta phải chăm sóc thằng bé thật nhiều mới tốt biết không…**

**Như vậy mới giống một gia đình chứ…**

**Ăn đi con…**

Những lời này của mẹ Kiều khiến cho Vũ Liên Hách cảm thấy ấm áp, có lẽ kể từ khi mẹ anh mất, đã lâu rồi anh không được dùng bữa cơm gia đình vui vẻ như vậy nữa…

Nếu có cũng chỉ trong sự toan tính của mẹ kế, bữa cơm tràn đầy sơn hào hải vị nhưng ăn chẳng thấy ngon miệng gì cả…

**Dạ, con cảm ơn ba mẹ ạ…**

Hôm nay Vũ Liên Hách ăn cơm rất ngon miệng, anh cứ vậy mà ăn liên tục đến ba bốn chén cơm mới chịu dừng lại…

Mọi người thấy anh tự nhiên như vậy cũng cảm thấy rất vui vẻ, sau khi dùng bữa xong Kiều Uyển Đình ở lại cùng mẹ dọn dẹp…

Trong khi ba Kiều gọi Vũ Liên Hách về thư phòng, cả hai ở lại chơi đến chiều thì mới ra về…

Trên đường lái xe về cả hai ghé vào công viên để đi dạo, sau khi đi một vòng công viên cả hai quyết định dừng lại chỗ bờ sông để hóng gió…

**Liên Hách lúc nãy anh đã nói gì với ba vậy, sau ông ấy đột nhiên lại thay đổi vậy…**

Không kiềm được sự tò mò của mình, Kiều Uyển Đình lên tiếng hỏi Vũ Liên Hách…



**Không có gì cả chỉ là anh đã nói với ba là anh đã yêu thầm em từ rất lâu rồi, để cưới được em làm vợ anh, kiếp trước chắc chắn anh phải mua chuộc thượng đế rất nhiều mới được…**

**Anh đã hứa với ông ấy cả đời này anh cũng chỉ yêu mỗi mình em, nếu như anh có phản bội em thì anh sẽ ra đi tay trắng, để lại toàn bộ tài sản cho em…**

Vũ Liên Hách mỉm cười nhìn cô nói, có lẽ đây cũng chỉ là một phần trong câu chuyện lúc nãy, chứ làm sao anh có thể kể rõ hết cho Kiều Uyển Đình biết được…

Lỡ như làm lộ ra bí mật, vì chuyện Kiều Uyển Đình cứu anh ở nước ngoài, nên bắt đầu từ lúc đó Vũ Liên Hách mới yêu thầm cô, có khi cô sẽ giận dỗi mất…

Vũ Liên Hách sẽ tìm cách để nói rõ chuyện đó với Kiều Uyển Đình, còn bây giờ cả hai đang rất hạnh phúc, chuyện đó cứ để sau vậy…

**Chỉ có vậy thôi sao…**

Kiều Uyển Đình không nghĩ rằng chỉ có như vậy mà ba Kiều lại đồng ý được, cô liền nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ…

**Thật, anh ưu tú thế này, ba mẹ chắc chắn sẽ đồng ý ngay thôi, lời nói của anh có sức thuyết phục lắm đấy…**

Vũ Liên Hách sau đó ôm chặt lấy Kiều Uyển Đình từ phía sau, ghé sát vào tai cô tự tin nói…

**Dẻo miệng thì có…**

Ngay bây giờ có lẽ Kiều Uyển Đình cũng chẳng màn quan tâm Vũ Liên Hách đã nói gì với ba Kiều, chỉ cần ba mẹ đồng ý tác thành cho bọn họ mà được rồi…

Cuộc sống hạnh phúc cứ như vậy êm đềm trôi qua, nhưng chưa được bao lâu thì sóng gió lại tiếp tục kéo đến…

Mấy tháng sau đó…

Hôm nay cũng như mọi khi, Kiều Uyển Đình vẫn đến bệnh viện làm việc như ngày thường, sắp đến giờ tan ca thì điện thoại bất ngờ reo lên…

Một dãy số lạ gọi đến, mà Kiều Uyển Đình lại không có thói quen nghe máy người lạ, nên đã không nhắc máy…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau