Chương 109: Kích động
Mẹ Tịch sau khi bình tĩnh mới nhận ra sự hồ đồ của bản thân, bà nhìn vết máu nơi đã người người làm lau dọn, trong lòng chợt hoảng hốt lên, mà ngay sau đó gấp rút đến bệnh viện trước khi cha Tịch về đón bà đến trước mặt ông nội Tịch.
Khi cha Tịch vừa ra khỏi cửa bệnh viện đã thấy bà đang bước vào bệnh viện, thần sắc ông trở nên nặng nề, ánh mắt phức tạp lại lạnh lùng nhìn bà.
Biểu cảm bà vẫn bình tĩnh, ngược lại không chột dạ việc mình đã làm, cứ thế nhìn ông ấy.
Sau đó ông cũng không nói thêm gì, xoay người chậm rãi đi vào trong bệnh viện trước.
Mẹ Tịch cũng không có tâm trạng để ý, nối bước theo ông vào bên trong.
Khi mẹ Tịch vừa bước vào thì ông nội Tịch đã ngay lập tức cất giọng truy hỏi.
‘‘Cô nói xem, đánh nó thành cái dạng này là nó đã làm ra chuyện tày trời gì? Hả!’’
Câu cuối cùng ông nội Tịch như gầm lên như một con hổ dữ tợn, trong phòng vang vọng âm thanh đáng sợ ấy, có chút rung chuyển trong gió.
Trong phòng có một áp lực vô hình đè nặng lên, ai cũng bị ảnh hưởng mà hít thở không thông, ánh mắt đều như có như không mà khó hiểu nhìn mẹ Tịch.
Mẹ Tịch lúc khi nhìn thấy cô toàn thân đều căng cứng, bà không nghĩ khi bản thân mất bình tĩnh lại làm tổn thương đứa con bảo bối này của mình.
Mẹ Tịch thường ngày kiêu ngạo không sợ trời không sợ đất, nhưng lại rất sợ người cha chồng khô khan và uy nghiêm này, bản thân vừa mới vào cửa chưa đến một phút mà mũi chĩa của cha chồng đã hướng đến bà, bà có chút căng thẳng khi đứng trong một không gian này với người cha chồng này.
Khi Tịch Ngưng còn nhỏ tính cách không xem ai ra gì, nóng nẩy lại khó kiểm soát. Bà gửi cô về nhà cha chồng là để ông ấy dùng sự uy nghiêm mà chỉnh lại con gái ương bướng của bà. Nào ngờ mọi chuyện nằm ngoài dự tính, vì cô là cháu gái duy nhất trong nhà nên được cha mẹ chồng bà rất thương, đến cả mấy người chú cũng cưng chiều mà ở phía sau che giấu cho cô rất nhiều rắc rối.
Ông nội Tịch bên ngoài là người lạnh lùng nóng tính, nhưng thật ra ông rất thương Tịch Ngưng. Từ nhỏ là cô quấn lấy ông nhất, sau này lớn lên vì ông và cháu gái xa nhau nhưng tình cảm vẫn rất khăng khít và gắn bó.
Dù trước đó cô có làm ra chuyện tày trời gì, ông cũng chưa từng nghĩ sẽ đánh cô tới mức nhập viện như bây giờ.
Nhưng mà, bây giờ ông nhìn lại xót vô cùng!
Đứa cháu gái ông không nỡ đánh, thế mà chính mẹ ruột nó lại dám đánh.
Người xưa có câu “Hổ dữ không ăn thịt con”, vậy thì đây là tình huồng gì? Chẳng phải đứa con dâu này rất quý con bé sao? Còn dùng họ mẹ đặt vào họ cô.
Trong ba đứa con chỉ có cô mang họ mẹ Tịch thì cũng đủ hiểu sự yêu thương bà ta dành cho cô thế nào.
Nhưng cuối cùng ông vẫn không thể tin nổi, đây là kiểu yêu thương gì!
Thế là ông trừng mắt nhìn con dâu mình, ánh mắt sắc bén ngập tràn sự uy nghiêm và u ám, bước tới gần mẹ Tịch.
Chú út là người ở gần cha mình, nhận ra cảm xúc và tâm trạng không ổn của cha, vội ngăn bước chân cha mình lại, vài người trong đó cũng vội bước đến ngăn hành động cha mình lại.
Nhỏ tiếng khuyên nhủ:’‘Cha, đây là chỗ Tiểu Ngưng con bé nghỉ ngơi, có gì để sau hẳn nói.’’
‘‘Cha, em út nói đúng đó. Đây là phòng bệnh, đừng có ảnh hưởng đến lúc con bé nghỉ ngơi.’’
Nhưng lời của mấy đứa con trai ấy ông lại nghe không lọt vào tai, ánh mắt ông như muốn ăn tươi nuốt sống mẹ Tịch
Sức lực của mấy người chú không giữ được cha mình, ông chiến đấu và rèn luyện trong quân đội, sức mạnh và thể chất đều khỏe mạnh hơn người, cho dù bây giờ ông đã về hươn không còn vận động mạnh nhưng sức lực vẫn có thừa để vùng ra khỏi mấy đứa con của mình.
Ngoại trừ lần đầu là mất khống chế vì mẹ mình ra, thì đây là lần đầu tiên họ thấy cha mình mất khống chế đến vậy.
Ông nội Tịch không quan tâm là ai đang kìm mình, không quan tâm tới sự uy nghiêm bản thân mình xây dựng bao nhiêu năm nay mà đưa ánh mắt oán hận nhìn về phía mẹ Tịch.
Thốt ra những câu oán trách trong sự tức giận.
‘‘Cô nói xem, đứa cháu này đã gây ra tội gì mà có thể khiến cô tàn nhẫn đánh nó gãy chân mà nhập viên như thế này?’’
‘‘Cô nhìn đi!’’ Ông run rẩy chỉ tay lên giường bệnh, càng tức giận hơn:’‘Có chuyện gì không thể từ từ nói chuyện sao? Bây giờ cô nhìn con bé nằm bất tỉnh như thế rất vui đúng không?’’
‘‘Con bé này bây giờ rất ngoan, suy nghĩ cũng thấu tình đạt lý, so với khi còn nhỏ càng khiến người ta hài lòng hơn. Vậy tôi hỏi cô, vì sao cô đánh con bé!’’
‘‘Tôi cũng từng nuôi dạy Tiểu Ngưng, dù con bé có xốc nổi thế nào cũng chưa từng ăn nói xấc xược với người lớn. Tôi nuôi nó sáu năm cũng không nỡ đánh nó một roi nào! Cô là mẹ nó, trước đó phạt con bé quỳ giữa đường là tôi đã không hài lòng cách dạy dỗ của cô rồi! Bây giờ cô không phạt nó! Lại đánh nó ra nông nổi này!’’
‘‘Cô cho tôi một lý do đi!’’
‘‘Con bé học ngôi trường cô muốn, cố gắng học giỏi không phụ sự kỳ vọng của cô, chịu sự áp đặt của cô mà chưa từng cãi lại. Tôi biết hiếm khi cô với con bé mới có thời gian bên cạnh nhau, chủ động mở tiệc sinh nhật cho con bé tôi cũng cảm thấy rất vui, vậy cô nói xem tại sao ngày hôm qua là ngày sinh nhật, hôm nay cô đánh con bé nhập viện thành thế này!’’
Dưới sự truy hỏi cùng với sự tức giận của cha chồng, mẹ Tịch không thể không nói:’‘Con phát hiện nó lén sau lưng con đăng ký vào công ty thu âm.’’
Gương mặt ông nội Tịch càng đanh lại, ánh mắt càng thêm sự dữ tợn:’‘Cô là không muốn con bé tự do lựa chọn nên đánh con bé?’’
Mẹ Tịch nhất thời bị nghẹn lời, khó khăn nói:’’…Phải.’’
Trong lúc tức giận bà chỉ nghĩ, chỉ cần cô không còn chân để đi thì sẽ không có bản lĩnh để thoát khỏi tầm mắt của bà.
Tịch Khải nghe xong câu hỏi xác nhận này, nước mắt đã khô giờ lại lặng lẽ rơi xuống.
Cậu vẫn luôn ngồi cạnh giường với chị mình, nắm lấy bàn tay cô không kiềm được sự tức giận lẫn xót xa
Bà nội Tịch vốn còn đang ngồi cạnh giường khóc lóc, nghe thấy lời nói thản nhiên mà độc ác này của con dâu mình thì nhịp tim đột nhiên nhói lên một cái.
Hơi thở bà trở nên gấp gáp, gương mặt nhăn nhó lên, sau đó ngất lịm đi.
Chú út vẫn đang giữ chặt cha mình, thấy bên phía mẹ mình có động tĩnh lạ, vừa nhìn đã thấy bà ôm chặt tim mình, lo lắng bệnh cũ lại vì kích động mà tái phát, hốt hoảng ngay lập tức đi tới đỡ lấy bà.
Ông nội Tịch thấy vợ mình bị kích động đến ngất đi, cũng không quan tâm tới chuyện trước mắt, ngay lập tức đi tới bên cạnh bà.
Vài người con dâu trong đó cũng trở nên hoảng lên, ngay lập tức đi ra ngoài gọi bác sĩ.
Khung cảnh rối loạn giờ lại càng rối rắm hơn.
Khi cha Tịch vừa ra khỏi cửa bệnh viện đã thấy bà đang bước vào bệnh viện, thần sắc ông trở nên nặng nề, ánh mắt phức tạp lại lạnh lùng nhìn bà.
Biểu cảm bà vẫn bình tĩnh, ngược lại không chột dạ việc mình đã làm, cứ thế nhìn ông ấy.
Sau đó ông cũng không nói thêm gì, xoay người chậm rãi đi vào trong bệnh viện trước.
Mẹ Tịch cũng không có tâm trạng để ý, nối bước theo ông vào bên trong.
Khi mẹ Tịch vừa bước vào thì ông nội Tịch đã ngay lập tức cất giọng truy hỏi.
‘‘Cô nói xem, đánh nó thành cái dạng này là nó đã làm ra chuyện tày trời gì? Hả!’’
Câu cuối cùng ông nội Tịch như gầm lên như một con hổ dữ tợn, trong phòng vang vọng âm thanh đáng sợ ấy, có chút rung chuyển trong gió.
Trong phòng có một áp lực vô hình đè nặng lên, ai cũng bị ảnh hưởng mà hít thở không thông, ánh mắt đều như có như không mà khó hiểu nhìn mẹ Tịch.
Mẹ Tịch lúc khi nhìn thấy cô toàn thân đều căng cứng, bà không nghĩ khi bản thân mất bình tĩnh lại làm tổn thương đứa con bảo bối này của mình.
Mẹ Tịch thường ngày kiêu ngạo không sợ trời không sợ đất, nhưng lại rất sợ người cha chồng khô khan và uy nghiêm này, bản thân vừa mới vào cửa chưa đến một phút mà mũi chĩa của cha chồng đã hướng đến bà, bà có chút căng thẳng khi đứng trong một không gian này với người cha chồng này.
Khi Tịch Ngưng còn nhỏ tính cách không xem ai ra gì, nóng nẩy lại khó kiểm soát. Bà gửi cô về nhà cha chồng là để ông ấy dùng sự uy nghiêm mà chỉnh lại con gái ương bướng của bà. Nào ngờ mọi chuyện nằm ngoài dự tính, vì cô là cháu gái duy nhất trong nhà nên được cha mẹ chồng bà rất thương, đến cả mấy người chú cũng cưng chiều mà ở phía sau che giấu cho cô rất nhiều rắc rối.
Ông nội Tịch bên ngoài là người lạnh lùng nóng tính, nhưng thật ra ông rất thương Tịch Ngưng. Từ nhỏ là cô quấn lấy ông nhất, sau này lớn lên vì ông và cháu gái xa nhau nhưng tình cảm vẫn rất khăng khít và gắn bó.
Dù trước đó cô có làm ra chuyện tày trời gì, ông cũng chưa từng nghĩ sẽ đánh cô tới mức nhập viện như bây giờ.
Nhưng mà, bây giờ ông nhìn lại xót vô cùng!
Đứa cháu gái ông không nỡ đánh, thế mà chính mẹ ruột nó lại dám đánh.
Người xưa có câu “Hổ dữ không ăn thịt con”, vậy thì đây là tình huồng gì? Chẳng phải đứa con dâu này rất quý con bé sao? Còn dùng họ mẹ đặt vào họ cô.
Trong ba đứa con chỉ có cô mang họ mẹ Tịch thì cũng đủ hiểu sự yêu thương bà ta dành cho cô thế nào.
Nhưng cuối cùng ông vẫn không thể tin nổi, đây là kiểu yêu thương gì!
Thế là ông trừng mắt nhìn con dâu mình, ánh mắt sắc bén ngập tràn sự uy nghiêm và u ám, bước tới gần mẹ Tịch.
Chú út là người ở gần cha mình, nhận ra cảm xúc và tâm trạng không ổn của cha, vội ngăn bước chân cha mình lại, vài người trong đó cũng vội bước đến ngăn hành động cha mình lại.
Nhỏ tiếng khuyên nhủ:’‘Cha, đây là chỗ Tiểu Ngưng con bé nghỉ ngơi, có gì để sau hẳn nói.’’
‘‘Cha, em út nói đúng đó. Đây là phòng bệnh, đừng có ảnh hưởng đến lúc con bé nghỉ ngơi.’’
Nhưng lời của mấy đứa con trai ấy ông lại nghe không lọt vào tai, ánh mắt ông như muốn ăn tươi nuốt sống mẹ Tịch
Sức lực của mấy người chú không giữ được cha mình, ông chiến đấu và rèn luyện trong quân đội, sức mạnh và thể chất đều khỏe mạnh hơn người, cho dù bây giờ ông đã về hươn không còn vận động mạnh nhưng sức lực vẫn có thừa để vùng ra khỏi mấy đứa con của mình.
Ngoại trừ lần đầu là mất khống chế vì mẹ mình ra, thì đây là lần đầu tiên họ thấy cha mình mất khống chế đến vậy.
Ông nội Tịch không quan tâm là ai đang kìm mình, không quan tâm tới sự uy nghiêm bản thân mình xây dựng bao nhiêu năm nay mà đưa ánh mắt oán hận nhìn về phía mẹ Tịch.
Thốt ra những câu oán trách trong sự tức giận.
‘‘Cô nói xem, đứa cháu này đã gây ra tội gì mà có thể khiến cô tàn nhẫn đánh nó gãy chân mà nhập viên như thế này?’’
‘‘Cô nhìn đi!’’ Ông run rẩy chỉ tay lên giường bệnh, càng tức giận hơn:’‘Có chuyện gì không thể từ từ nói chuyện sao? Bây giờ cô nhìn con bé nằm bất tỉnh như thế rất vui đúng không?’’
‘‘Con bé này bây giờ rất ngoan, suy nghĩ cũng thấu tình đạt lý, so với khi còn nhỏ càng khiến người ta hài lòng hơn. Vậy tôi hỏi cô, vì sao cô đánh con bé!’’
‘‘Tôi cũng từng nuôi dạy Tiểu Ngưng, dù con bé có xốc nổi thế nào cũng chưa từng ăn nói xấc xược với người lớn. Tôi nuôi nó sáu năm cũng không nỡ đánh nó một roi nào! Cô là mẹ nó, trước đó phạt con bé quỳ giữa đường là tôi đã không hài lòng cách dạy dỗ của cô rồi! Bây giờ cô không phạt nó! Lại đánh nó ra nông nổi này!’’
‘‘Cô cho tôi một lý do đi!’’
‘‘Con bé học ngôi trường cô muốn, cố gắng học giỏi không phụ sự kỳ vọng của cô, chịu sự áp đặt của cô mà chưa từng cãi lại. Tôi biết hiếm khi cô với con bé mới có thời gian bên cạnh nhau, chủ động mở tiệc sinh nhật cho con bé tôi cũng cảm thấy rất vui, vậy cô nói xem tại sao ngày hôm qua là ngày sinh nhật, hôm nay cô đánh con bé nhập viện thành thế này!’’
Dưới sự truy hỏi cùng với sự tức giận của cha chồng, mẹ Tịch không thể không nói:’‘Con phát hiện nó lén sau lưng con đăng ký vào công ty thu âm.’’
Gương mặt ông nội Tịch càng đanh lại, ánh mắt càng thêm sự dữ tợn:’‘Cô là không muốn con bé tự do lựa chọn nên đánh con bé?’’
Mẹ Tịch nhất thời bị nghẹn lời, khó khăn nói:’’…Phải.’’
Trong lúc tức giận bà chỉ nghĩ, chỉ cần cô không còn chân để đi thì sẽ không có bản lĩnh để thoát khỏi tầm mắt của bà.
Tịch Khải nghe xong câu hỏi xác nhận này, nước mắt đã khô giờ lại lặng lẽ rơi xuống.
Cậu vẫn luôn ngồi cạnh giường với chị mình, nắm lấy bàn tay cô không kiềm được sự tức giận lẫn xót xa
Bà nội Tịch vốn còn đang ngồi cạnh giường khóc lóc, nghe thấy lời nói thản nhiên mà độc ác này của con dâu mình thì nhịp tim đột nhiên nhói lên một cái.
Hơi thở bà trở nên gấp gáp, gương mặt nhăn nhó lên, sau đó ngất lịm đi.
Chú út vẫn đang giữ chặt cha mình, thấy bên phía mẹ mình có động tĩnh lạ, vừa nhìn đã thấy bà ôm chặt tim mình, lo lắng bệnh cũ lại vì kích động mà tái phát, hốt hoảng ngay lập tức đi tới đỡ lấy bà.
Ông nội Tịch thấy vợ mình bị kích động đến ngất đi, cũng không quan tâm tới chuyện trước mắt, ngay lập tức đi tới bên cạnh bà.
Vài người con dâu trong đó cũng trở nên hoảng lên, ngay lập tức đi ra ngoài gọi bác sĩ.
Khung cảnh rối loạn giờ lại càng rối rắm hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất