Chương 110: Giấc mơ
Tịch Ngưng được chuyển đến bệnh viện của chú út để tiện theo dõi tình trạng sức khoẻ của cô. Nhóm người cô chú sau đó cũng lần lượt giải tán hết để lại không gian thoải mái cho Tịch Ngưng nghỉ ngơi.
Tịch Khải đi vào trong phòng tắm lấy nước ấm, lau mặt và tay cho cô, ánh mắt cậu vẫn ảm đạm mà chứa sự lo lắng.
Vốn dĩ hôm qua vẫn còn rất vui vẻ mà đón sinh nhật cùng nhau, Tịch Khải còn đan tặng cô một chiếc áo khoác, còn chưa đợi cô mặc cho mình xem thì giừo lại yếu ớt nằm bất động trên giường rồi.
Điều hoà trong phòng rất dễ chịu, cửa sổ bằng kính sáng rực chiếu vào trong phòng, một chút ánh nắng của sáng sớm lọt vào từ giữa khe hở của khung cửa, chiếu vào trong phòng và gương mặt của cô.
Tịch Khải thấy ánh nắng chiếu lên gương mặt cô, đi tới cạnh cửa sổ, kéo rèm che ánh sáng xuống tránh tầm mắt cô.
Lúc này chú út vừa xong cuộc giải phẫu đi tới, trên người vẫn còn mặc áo blouse trắng, chú ấy mở cửa rồi vào trong phòng bệnh, cùng với Tịch Khải nói đơn giản vài câu rồi chú ấy đi tới sờ lên trán cô, sau đó nhìn lên huyết áp trên màn hình theo dõi.
Tịch Khải nhịn không được, lo lắng hỏi:’‘Chú, tại sao chị ấy vẫn chưa tỉnh vậy? Thật sự không sao chứ?’’
Chú út nghe Tịch Khải hỏi thế cũng khẽ bật cười, trả lời:’‘Thuốc mê có chút mạnh nên con bé ngủ có chút lâu, không có gì đâu, ở đây vẫn còn có chú và những y tá sẽ luân phiên theo giờ mà đến xem con bé.’’
Tịch Khải nghe là vì thuốc mê có liều lượng mạnh nên cô ngủ mới nhiều mới thoáng yên tâm lại, cơ thể lúc này mới thả lỏng xuống.
Gương mặt Alex anh tuấn nhìn về phía cháu trai của mình, nhìn từ biểu cảm đến ánh mắt cũng cho thấy cậu rất lo cho chị mình. Mọi người đều đã về hết chỉ có cậu là vẫn một mực ở lại chờ cô tỉnh lại, đến cả quần áo vẫn còn chưa thay ra.
Alex nhìn cũng tránh không được có chút mềm lòng, hỏi:’‘Tiểu Khải, cháu từ sáng tới giờ vẫn chưa ăn uống, đi cùng với chú không?’’
Tịch Khải vẫn dán mắt nhìn cô, hồi sau lắc đầu:’‘Không ạ, cháu muốn chờ chị cháu tỉnh lại.’’
Chú út khẽ thở dài một cái.
Đúng là em chị nhà này giống hệt nhau, đều cứng đầu cố chấp giống như nhau.
Alex biết sáng tới giờ Tịch Khải vẫn chưa ăn uống gì, không hỏi nữa mà đi qua kéo cậu đứng lên.
Khi Tịch Khải còn đang kinh ngạc thì Alex đã lôi cậu ra tới cửa, đi ở phía trước nói:’‘Cháu nhìn bộ dạng cháu xem, đừng lo con bé ở đây. Không sao đâu, sẽ có y tá đến mà theo dõi con bé thường xuyên. Cháu ăn uống tắm rửa nghỉ ngơi một chút đi. Sớm nhất là ngày mai Tiểu Ngưng sẽ tỉnh lại, cháu yên tâm.’’
Căn phòng trở về dáng vẻ yên tĩnh.
Tịch Ngưng vẫn ở trên giường, gương mặt xinh đẹp đầy sức sống giờ đã tiều tuỳ đi rất nhiều, từ chân mày đến hàng mi đen dài cũng cho người khác cảm giác mệt mỏi và yếu ớt.
Nước thuốc trong túi dịch vẫn đang lặng lẽ chảy xuống, Tịch Ngưng nằm yên tĩnh trên giường bệnh, trên mu bàn tay đang cắm kim, tay còn lại là đang truyền máu.
Ở chính giữa chân mày cô dãn ra, nhìn có vẻ mệt mỏi yếu ớt nhưng cô thật sự đã rơi vào giấc ngủ sâu.
Từ bên ngoài, cánh cửa chậm rãi mở ra, một người đàn ông mặc âu phục đen chỉnh tề tiến vào, tiếng giày da vang lên dưới nền gạch, từng nhịp bước chân ổn định lại vô cùng tuân thủ mà bước đến gần cạnh giường.
Tịch Ngưng trong cơn hôn mê cảm nhận được có một bàn tay đang đặt trên má mình nhẹ nhàng vuốt ve, nhiệt độ lạnh lẽo nhưng lực đạo lại rất dịu dàng, hơi thở kẻ đó có chút quen thuộc vây lấy cô, bàn tay của người đó to lớn ấm áp lại có vết chai sạn.
Tịch Ngưng mơ một giấc mơ rất kì lạ, trong mơ cô không thấy được gì, trước mắt là bao trùm bởi một màu đen. Không biết qua bao lâu cô cảm nhận một ai đó đang vuốt ve gò má cô. Cô có chút kinh ngạc nhưng chẳng thể chạm, cũng chẳng thể cử động, cứ thế mà để người đối diện vuốt ve gò má mình.
Người đàn ông đó nhìn cô hồi lâu, vuốt ve từ gò má đến khoé môi cô, nhiệt độ vốn bình thường đột nhiên lại thay bằng môt luồng khí lạnh lẽo dần lan ra khắp nơi từ trên người của đối phương.
Mặc dù cô trong mơ không thể thấy, nhưng vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng, người trước mặt cô có khí chất lạnh lùng, hơi thở cũng mạnh mẽ bá đạo.
Hồi lâu sau vẫn không động đậy, nhưng hai bên hông lại như có gì đó đè nặng xuống, hơi thở yếu ớt của cô bị vây lấy bởi luồng khí lạnh, cuối cùng lại cảm nhận có một thứ gì đó mềm mại áp lên trán cô, sau đó lại dịu dàng rơi xuống cánh môi tái nhợt của cô.
Vừa ôn nhu, lại cực kì dịu dàng và thận trọng. Giọng nói lạnh lẽo trầm thấp vang lên bên tai cô.
‘‘Ngưng Ngưng, anh sẽ không làm phiền em, nhưng nếu em tự động trở về, đó chính là sự lựa chọn của em.’’
Khi Tịch Ngưng tỉnh lại đã là vài tiếng sau.
Trước mắt cô chính là trần nhà trắng toát, cô thất thần chưa tỉnh táo nhìn nó hồi lâu.
Nhưng có lẽ là mùi thuốc sát trùng đặc trưng của bệnh viện đã cho cô biết nơi này là đâu.
Thuốc hôn mê chỉ vừa mới hết, đầu óc vẫn còn trạng thái mê man chưa rõ.
Lông mi chớp vài cái, sau đó mới cẩn thận nhớ lại những gì đã xảy ra.
Từ bên thái dương truyền tới cảm giác đau nhứt, cô nhăn mày lại, hít thở sâu một hơi, ngón tay run rẩy chạm vào một bên tai của mình.
Không có cảm giác gì, nơi đó đã được băng bó lại.
Ánh mắt trong veo cô lại chú ý đến ống tim truyền máu trên mu bàn tay mình, thử nhấc tay còn lại lên, cả hai tay đều đang ghim ống tim, có vẻ…cô bị không nhẹ nhỉ?
Tịch Ngưng cố gắng chống tay tự đứng dậy, chịu đựng cơn đau từ một bên đầu, dù có chút khó khăn nhưng cô vẫn có thể tự ngồi dậy.
Cô ngay lập tức căng thẳng nhìn vào tấm chăn, nắm tấm chăn kéo khỏi chân mình, đưa bàn tay chạm vào dưới bắp chân trái mình, dùng lực bóp thử một cái, sau đó lại dùng lực bóp vào bắp chân dưới còn lại.
Một hồi lâu sau, cô vẫn không nhúc nhích, đột nhiên bật cười thành tiếng, đôi mắt cũng đỏ lên.
Không có cảm giác gì.
Bị phế rồi.
Vốn dĩ đã biết trước kết quả, nhưng khi chính thức đón nhận lại khó khăn vô cùng, cuộc sống của cô đã không được tự do, thứ tự do duy nhất chính là đôi chân này, nhưng bây giờ lại bị gãy mất một chân rồi.
Nhưng mà sau đó cô cũng nhanh chóng lau nước mắt, xương của chân có thể tự lành lại sau một khoảng thời gian, nếu như cô đoán không nhằm…
Thì chân cô tầm chỉ hơn nửa năm là đã có thể khôi phục và đi lại được bình thường.
Chỉ là trong khoảng thời gian nửa năm đó chắc hẳn cô sẽ ngồi sẽ lăn để di chuyển, nghĩ đến đây sắc măt cô thoáng cái trầm xuống, thở ra một hơi dài mệt mỏi.
Làm sao cô chịu nổi được chứ?
Tịch Khải đi vào trong phòng tắm lấy nước ấm, lau mặt và tay cho cô, ánh mắt cậu vẫn ảm đạm mà chứa sự lo lắng.
Vốn dĩ hôm qua vẫn còn rất vui vẻ mà đón sinh nhật cùng nhau, Tịch Khải còn đan tặng cô một chiếc áo khoác, còn chưa đợi cô mặc cho mình xem thì giừo lại yếu ớt nằm bất động trên giường rồi.
Điều hoà trong phòng rất dễ chịu, cửa sổ bằng kính sáng rực chiếu vào trong phòng, một chút ánh nắng của sáng sớm lọt vào từ giữa khe hở của khung cửa, chiếu vào trong phòng và gương mặt của cô.
Tịch Khải thấy ánh nắng chiếu lên gương mặt cô, đi tới cạnh cửa sổ, kéo rèm che ánh sáng xuống tránh tầm mắt cô.
Lúc này chú út vừa xong cuộc giải phẫu đi tới, trên người vẫn còn mặc áo blouse trắng, chú ấy mở cửa rồi vào trong phòng bệnh, cùng với Tịch Khải nói đơn giản vài câu rồi chú ấy đi tới sờ lên trán cô, sau đó nhìn lên huyết áp trên màn hình theo dõi.
Tịch Khải nhịn không được, lo lắng hỏi:’‘Chú, tại sao chị ấy vẫn chưa tỉnh vậy? Thật sự không sao chứ?’’
Chú út nghe Tịch Khải hỏi thế cũng khẽ bật cười, trả lời:’‘Thuốc mê có chút mạnh nên con bé ngủ có chút lâu, không có gì đâu, ở đây vẫn còn có chú và những y tá sẽ luân phiên theo giờ mà đến xem con bé.’’
Tịch Khải nghe là vì thuốc mê có liều lượng mạnh nên cô ngủ mới nhiều mới thoáng yên tâm lại, cơ thể lúc này mới thả lỏng xuống.
Gương mặt Alex anh tuấn nhìn về phía cháu trai của mình, nhìn từ biểu cảm đến ánh mắt cũng cho thấy cậu rất lo cho chị mình. Mọi người đều đã về hết chỉ có cậu là vẫn một mực ở lại chờ cô tỉnh lại, đến cả quần áo vẫn còn chưa thay ra.
Alex nhìn cũng tránh không được có chút mềm lòng, hỏi:’‘Tiểu Khải, cháu từ sáng tới giờ vẫn chưa ăn uống, đi cùng với chú không?’’
Tịch Khải vẫn dán mắt nhìn cô, hồi sau lắc đầu:’‘Không ạ, cháu muốn chờ chị cháu tỉnh lại.’’
Chú út khẽ thở dài một cái.
Đúng là em chị nhà này giống hệt nhau, đều cứng đầu cố chấp giống như nhau.
Alex biết sáng tới giờ Tịch Khải vẫn chưa ăn uống gì, không hỏi nữa mà đi qua kéo cậu đứng lên.
Khi Tịch Khải còn đang kinh ngạc thì Alex đã lôi cậu ra tới cửa, đi ở phía trước nói:’‘Cháu nhìn bộ dạng cháu xem, đừng lo con bé ở đây. Không sao đâu, sẽ có y tá đến mà theo dõi con bé thường xuyên. Cháu ăn uống tắm rửa nghỉ ngơi một chút đi. Sớm nhất là ngày mai Tiểu Ngưng sẽ tỉnh lại, cháu yên tâm.’’
Căn phòng trở về dáng vẻ yên tĩnh.
Tịch Ngưng vẫn ở trên giường, gương mặt xinh đẹp đầy sức sống giờ đã tiều tuỳ đi rất nhiều, từ chân mày đến hàng mi đen dài cũng cho người khác cảm giác mệt mỏi và yếu ớt.
Nước thuốc trong túi dịch vẫn đang lặng lẽ chảy xuống, Tịch Ngưng nằm yên tĩnh trên giường bệnh, trên mu bàn tay đang cắm kim, tay còn lại là đang truyền máu.
Ở chính giữa chân mày cô dãn ra, nhìn có vẻ mệt mỏi yếu ớt nhưng cô thật sự đã rơi vào giấc ngủ sâu.
Từ bên ngoài, cánh cửa chậm rãi mở ra, một người đàn ông mặc âu phục đen chỉnh tề tiến vào, tiếng giày da vang lên dưới nền gạch, từng nhịp bước chân ổn định lại vô cùng tuân thủ mà bước đến gần cạnh giường.
Tịch Ngưng trong cơn hôn mê cảm nhận được có một bàn tay đang đặt trên má mình nhẹ nhàng vuốt ve, nhiệt độ lạnh lẽo nhưng lực đạo lại rất dịu dàng, hơi thở kẻ đó có chút quen thuộc vây lấy cô, bàn tay của người đó to lớn ấm áp lại có vết chai sạn.
Tịch Ngưng mơ một giấc mơ rất kì lạ, trong mơ cô không thấy được gì, trước mắt là bao trùm bởi một màu đen. Không biết qua bao lâu cô cảm nhận một ai đó đang vuốt ve gò má cô. Cô có chút kinh ngạc nhưng chẳng thể chạm, cũng chẳng thể cử động, cứ thế mà để người đối diện vuốt ve gò má mình.
Người đàn ông đó nhìn cô hồi lâu, vuốt ve từ gò má đến khoé môi cô, nhiệt độ vốn bình thường đột nhiên lại thay bằng môt luồng khí lạnh lẽo dần lan ra khắp nơi từ trên người của đối phương.
Mặc dù cô trong mơ không thể thấy, nhưng vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng, người trước mặt cô có khí chất lạnh lùng, hơi thở cũng mạnh mẽ bá đạo.
Hồi lâu sau vẫn không động đậy, nhưng hai bên hông lại như có gì đó đè nặng xuống, hơi thở yếu ớt của cô bị vây lấy bởi luồng khí lạnh, cuối cùng lại cảm nhận có một thứ gì đó mềm mại áp lên trán cô, sau đó lại dịu dàng rơi xuống cánh môi tái nhợt của cô.
Vừa ôn nhu, lại cực kì dịu dàng và thận trọng. Giọng nói lạnh lẽo trầm thấp vang lên bên tai cô.
‘‘Ngưng Ngưng, anh sẽ không làm phiền em, nhưng nếu em tự động trở về, đó chính là sự lựa chọn của em.’’
Khi Tịch Ngưng tỉnh lại đã là vài tiếng sau.
Trước mắt cô chính là trần nhà trắng toát, cô thất thần chưa tỉnh táo nhìn nó hồi lâu.
Nhưng có lẽ là mùi thuốc sát trùng đặc trưng của bệnh viện đã cho cô biết nơi này là đâu.
Thuốc hôn mê chỉ vừa mới hết, đầu óc vẫn còn trạng thái mê man chưa rõ.
Lông mi chớp vài cái, sau đó mới cẩn thận nhớ lại những gì đã xảy ra.
Từ bên thái dương truyền tới cảm giác đau nhứt, cô nhăn mày lại, hít thở sâu một hơi, ngón tay run rẩy chạm vào một bên tai của mình.
Không có cảm giác gì, nơi đó đã được băng bó lại.
Ánh mắt trong veo cô lại chú ý đến ống tim truyền máu trên mu bàn tay mình, thử nhấc tay còn lại lên, cả hai tay đều đang ghim ống tim, có vẻ…cô bị không nhẹ nhỉ?
Tịch Ngưng cố gắng chống tay tự đứng dậy, chịu đựng cơn đau từ một bên đầu, dù có chút khó khăn nhưng cô vẫn có thể tự ngồi dậy.
Cô ngay lập tức căng thẳng nhìn vào tấm chăn, nắm tấm chăn kéo khỏi chân mình, đưa bàn tay chạm vào dưới bắp chân trái mình, dùng lực bóp thử một cái, sau đó lại dùng lực bóp vào bắp chân dưới còn lại.
Một hồi lâu sau, cô vẫn không nhúc nhích, đột nhiên bật cười thành tiếng, đôi mắt cũng đỏ lên.
Không có cảm giác gì.
Bị phế rồi.
Vốn dĩ đã biết trước kết quả, nhưng khi chính thức đón nhận lại khó khăn vô cùng, cuộc sống của cô đã không được tự do, thứ tự do duy nhất chính là đôi chân này, nhưng bây giờ lại bị gãy mất một chân rồi.
Nhưng mà sau đó cô cũng nhanh chóng lau nước mắt, xương của chân có thể tự lành lại sau một khoảng thời gian, nếu như cô đoán không nhằm…
Thì chân cô tầm chỉ hơn nửa năm là đã có thể khôi phục và đi lại được bình thường.
Chỉ là trong khoảng thời gian nửa năm đó chắc hẳn cô sẽ ngồi sẽ lăn để di chuyển, nghĩ đến đây sắc măt cô thoáng cái trầm xuống, thở ra một hơi dài mệt mỏi.
Làm sao cô chịu nổi được chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất