Thập Niên 70 : Nhật Ký Hóng Truyện Của Nữ Phụ
Chương 48: Ăn Vạ
Vương Hồng Hoa khẽ hừ, nhìn cô với vẻ khinh bỉ.
"Cô biết là tốt rồi."
"Chị nhắc đến chuyện này khiến em thấy buồn cười thật đấy. Chị có lời thật đấy chị không có việc gì mà lại thất da không lại thường xuyên giấu anh Tào liên lạc với đồng chí Khổng, còn thường xuyên âm thầm đưa đồ cho anh ta, thỉnh thoảng còn đưa anh ta nhà ăn cơm, giúp anh ta giặt quần áo. Đúng rồi, chị còn tiết lộ tin tức tuyển dụng hết sức quý giá cho anh ta, chậc chậc chậc, tình cảm này..."
Thạch Lập Hạ cố ý kéo dài câu nói, vẻ mặt mang ý nghĩa thâm sâu.
“Tôi khinh! Cô nói hươu nói vượn gì đấy! Cậu ấy là em trai của tôi!”
Mặt Vương Hồng Hoa tái mét, nào ngờ Thạch Lập Hạ lại có thể đổ lỗi lên đầu mình.
“Đúng, đúng, em trai, là loại em trai còn đối tốt hơn em trai ruột, quan hệ vô cùng thuần khiết nhỉ.”
Thạch Lập Hạ khoanh tay trước ngực, vẻ mặt khiếp sợ:
“Wow, chị Vương, chị thật phóng khoáng. Chị còn muốή cởi quần áo trước mặt đồng chí Khổng sao? Chị đớn tuổi rồi đàn ông trẻ tuổi không có thích, nhưng cũng không cần chà đạp bản thân như vậy.”
Vương Hồng Hoa tức giận nhào tới Muốn ra tay, Thạch Lập Hạ trực tiếp bắt lấy tay bà ta, sau đó dùng sức đẩy ngã bà ta, cao giọng la lên:
“Chị Vương, em chỉ lấy lại đồ của nhà em, chị có cần phải đánh mắng em thế không! Em, Em dễ dàng sao, ở nhà có thêm ba miệng ăn, chị không trả đồ là muốn ép cả nhà bọn em phải chết, ép ba đứa trẻ chết đói ư! Bọn chúng là con cái của quân nhân đấy! Uổng công trước đây em nghĩ chị là người tốt, không ngờ chị lại độc ác đến vậy. Trước đây chị nói nhà máy này chỉ có mình chị tốt, hóa ra đều là lừa gạt em thôi!”
Giọng cô đã được rèn luyện khi ở frơng thôn, thôn rộng người thưa, thỉnh thoảng làm việc ở đây phải nói chuyện với người ở phía bên kia, nên thường phải hét vớn.
Thạch Lập Hạ từng là thành viên của dàn hợp xướng, biết cách phát âm, giọng nói càng vang hơn.
Vương Hồng Hoa muốή chen ngang, nhưng giọng nói hoàn toàn không thể át được cô.
Lúc nãy hai người nói chuyện, thực ra đã có người phát hiện, vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của họ, nhận ra bầu không khí giữa hai người không ổn, nhưng cũng không tiện tiến đến.
Bây giờ ầm ĩ như vậy, một nhóm người đi đường tụ tập lại hóng hớt.
Không ngờ vừa đến đã nghe thấy câu nói cuối cùng, câu nói này có ý nghĩa gì? Ý là chỉ có mình Vương Hồng Hoa là người tốt, còn chúng ta đều là kẻ
Thạch Lập Hạ không đợi Vương Hồng Hoa khóc lóc, đã tự mình cất tiếng rống lớn có thích, nhưng cũng không cần chà đạp bản thân như vậy.”
***Mong cả nhà đánh giá truyện ***
"Cô biết là tốt rồi."
"Chị nhắc đến chuyện này khiến em thấy buồn cười thật đấy. Chị có lời thật đấy chị không có việc gì mà lại thất da không lại thường xuyên giấu anh Tào liên lạc với đồng chí Khổng, còn thường xuyên âm thầm đưa đồ cho anh ta, thỉnh thoảng còn đưa anh ta nhà ăn cơm, giúp anh ta giặt quần áo. Đúng rồi, chị còn tiết lộ tin tức tuyển dụng hết sức quý giá cho anh ta, chậc chậc chậc, tình cảm này..."
Thạch Lập Hạ cố ý kéo dài câu nói, vẻ mặt mang ý nghĩa thâm sâu.
“Tôi khinh! Cô nói hươu nói vượn gì đấy! Cậu ấy là em trai của tôi!”
Mặt Vương Hồng Hoa tái mét, nào ngờ Thạch Lập Hạ lại có thể đổ lỗi lên đầu mình.
“Đúng, đúng, em trai, là loại em trai còn đối tốt hơn em trai ruột, quan hệ vô cùng thuần khiết nhỉ.”
Thạch Lập Hạ khoanh tay trước ngực, vẻ mặt khiếp sợ:
“Wow, chị Vương, chị thật phóng khoáng. Chị còn muốή cởi quần áo trước mặt đồng chí Khổng sao? Chị đớn tuổi rồi đàn ông trẻ tuổi không có thích, nhưng cũng không cần chà đạp bản thân như vậy.”
Vương Hồng Hoa tức giận nhào tới Muốn ra tay, Thạch Lập Hạ trực tiếp bắt lấy tay bà ta, sau đó dùng sức đẩy ngã bà ta, cao giọng la lên:
“Chị Vương, em chỉ lấy lại đồ của nhà em, chị có cần phải đánh mắng em thế không! Em, Em dễ dàng sao, ở nhà có thêm ba miệng ăn, chị không trả đồ là muốn ép cả nhà bọn em phải chết, ép ba đứa trẻ chết đói ư! Bọn chúng là con cái của quân nhân đấy! Uổng công trước đây em nghĩ chị là người tốt, không ngờ chị lại độc ác đến vậy. Trước đây chị nói nhà máy này chỉ có mình chị tốt, hóa ra đều là lừa gạt em thôi!”
Giọng cô đã được rèn luyện khi ở frơng thôn, thôn rộng người thưa, thỉnh thoảng làm việc ở đây phải nói chuyện với người ở phía bên kia, nên thường phải hét vớn.
Thạch Lập Hạ từng là thành viên của dàn hợp xướng, biết cách phát âm, giọng nói càng vang hơn.
Vương Hồng Hoa muốή chen ngang, nhưng giọng nói hoàn toàn không thể át được cô.
Lúc nãy hai người nói chuyện, thực ra đã có người phát hiện, vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của họ, nhận ra bầu không khí giữa hai người không ổn, nhưng cũng không tiện tiến đến.
Bây giờ ầm ĩ như vậy, một nhóm người đi đường tụ tập lại hóng hớt.
Không ngờ vừa đến đã nghe thấy câu nói cuối cùng, câu nói này có ý nghĩa gì? Ý là chỉ có mình Vương Hồng Hoa là người tốt, còn chúng ta đều là kẻ
Thạch Lập Hạ không đợi Vương Hồng Hoa khóc lóc, đã tự mình cất tiếng rống lớn có thích, nhưng cũng không cần chà đạp bản thân như vậy.”
***Mong cả nhà đánh giá truyện ***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất