Kiêu Ngạo Với Định Kiến

Chương 41

Trước Sau
Tần Tranh đến Châu Âu tháng thứ ba tin tức Hoắc Long Hanh qua đời truyền đến, lúc đó Hoắc Chiêu Lâm đang cùng Tần Tranh ăn cơm tối, nhận được tin tức vẻ mặt Hoắc Chiêu Lâm trong nháy mắt cực kỳ phức tạp nhưng rất nhanh liền bình thản trở lại, nói với người thông báo ở đầu dây bên kia: “Tôi biết rồi, sẽ lập tức trở về.” liền cúp máy.

Tần Tranh gắp thức ăn cho anh, suy nghĩ một chút nhỏ giọng an ủi: “Không sao hết, sinh lão bệnh tử, nhân chi thường tình …”

Hoắc Chiêu Lâm lắc lắc đầu, khóe miệng kéo ra một vệt cười khổ: “Anh chỉ là đột nhiên nghĩ đến khi mẹ qua đời tin tức bị cố ý giấu đi không có ai nghĩ đến phải báo cho anh một tiếng, đoạn thời gian đó chú út cũng không ở trong nước nếu không phải sau đó chú ấy nhận được tin tức báo cho anh, thì không biết còn bị cha giấu tới khi nào.”

“Ông ấy cũng đã đi, chuyện lúc trước anh cũng đừng nghĩ nữa.”

Tần Tranh ghét nhất chính là phải an ủi người khác, nhưng cũng nỗ lực muốn an ủi Hoắc Chiêu Lâm. Hoắc Chiêu Lâm nắn nắn tay hắn không nói tiếp chuyện này nữa. Anh gọi điện cho trợ lí, đặt trước hai tấm vé về nước ngay đêm nay.

Nhà lớn Hoắc gia đã bố trí xong linh đường, Hoắc Long Hanh qua đời tại nhà. Hoắc Chiêu Lâm là người về muộn nhất, ngoại trừ Hoắc Chiêu Nhân đã vào trại giam, mẹ con Hoắc Chiêu Kiệt đã bị đuổi khỏi nhà cùng với bà Tư dẫn theo Hoắc ngũ đều đang khóc lóc, trông mong đơn giản là trong di chúc mình được chia một chén canh tài sản. Một nhà ba người bà Hai mang trên mình tư thái của kẻ chiến thắng, trên mặt tận lực biểu hiện ra đau khổ cũng không thể hoàn toàn che giấu được đắc ý trong mắt.

Hoắc Long Hanh chôn cất vào ngày thứ bảy, sau khi kết thúc tang lễ luật sư mới công bố di chúc trong sự chờ đợi của mọi người lấy ra bản di chúc đã bị Hoắc Long Hanh sửa đổi nhiều lần, trước mặt mọi người bắt đầu đọc.

Trong tay Hoắc Long Hanh ban đầu có 60% cổ phần Trác Lăng, trước đó đã rút ra 15% chia cho đám con cái sau đó lại thu hồi 7% cổ phần của Hoắc Chiêu Kiệt, Hoắc Chiêu Nhân và Hoắc ngũ. Trong di chúc, ông để hơn 50% cổ phần đều cho Hoắc Chiêu Càn giúp gã trở thành cổ đông lớn nhất nắm quyền quyển soát công ty, 9% còn lại Hoắc Chiêu Lâm được 7%, còn lại đều là của Hoắc Chiêu Nhã.

Cho nên sau khi phân chia gia sản, một mình Hoắc Chiêu Càn nắm giữ 53% cổ phần công ty, thêm vào của mẹ và em gái Hoắc Chiêu Nhã là hơn 4% đạt tới trên 57%, mà Hoắc Chiêu Lâm chỉ có 15%, cho dù thêm vào hơn 4% UC Quốc Tế thu mua được cũng không đến 20%.

Về phần những tài sản mang danh nghĩa khác của Hoắc Long Hanh, nhà lớn Hoắc gia và mấy trang viên nước ngoài cùng phần lớn tiền mặt đều chuyển cho bà Hai, bà Ba và Hoắc Chiêu Kiệt cũng mò được một vài bất động sản và một ít tiền, cho Hoắc Long Hanh đội nón xanh là Hoắc Chiêu Nhân và bà Tư đương nhiên không có gì. Hoắc gia còn có một vài mối làm ăn kiếm tiền khác đều chuyển cho mấy vị cô chú của Hoắc Chiêu Lâm, Phượng Hoàng sơn trang mà Hoắc Chiêu Lâm đưa Tần Tranh đến xem liền để lại cho chú út, đây cũng là di sản duy nhất để lại cho Hoắc Long Đình.

Phân chia như vậy không ngoài dự liệu của ba mẹ con Hoắc Chiêu Càn, cũng có lẽ bọn họ đã sớm biết, trái lại những người khác gồm bà Ba và Hoắc Chiêu Kiệt còn có chút vui mừng khi ít nhất Hoắc lão đầu chưa hề quên mất bọn họ, bà Tư mặt trắng bệch không còn chút máu, mà đám cô chú vẫn luôn dựa vào Hoắc Long Hanh nuôi đều không mò được bao nhiêu thứ có người hài lòng cũng có người bất mãn.

Hoắc Chiêu Lâm là bình tĩnh nhất, trên mặt không vui cũng không buồn, ngay cả Tần Tranh cũng không nhịn được nhỏ giọng hỏi: “Ông bố so ra còn hào phóng với anh hơn trong tưởng tượng?”



“Chắc là lương tâm thức tỉnh.” Hoắc Chiêu Lâm tự giễu nói.

Bọn họ vốn đã chuẩn bị tinh thần Hoắc Long Hanh sẽ không cho Hoắc Chiêu Lâm chút cổ phần nào lại không nghĩ tới còn có thể mò được 7%, quả thực là niềm vui bất ngờ, như vậy kế hoạch của bọn họ tiến hành càng thêm thuận lợi.

Tiền chia xong người Hoắc gia cũng như chim muông bay ra khỏi nhà lớn, Hoắc Chiêu Lâm một lần cuối cùng quay đầu lại nhìn tòa nhà mình đã sống hơn hai mươi năm trong lòng dù ít dù nhiều đều có chút phức tạp, Tần Tranh đụng cánh tay anh hỏi: “Không nỡ sao?”

Hoắc Chiêu Lâm nắm tay hắn, nhạt nhẽo nói: “Không có gì, cùng với ai hưởng thụ thế giới hai người còn tốt hơn.”

Hoắc Long Đình cũng đang đi ra liền hỏi thăm bọn họ, hỏi Hoắc Chiêu Lâm: “Sau này cháu có tính toán gì?”

“Chúng cháu đã liên hệ với Alan, sau này nên tăng nhanh động tác.”

“Tôi đã nghe Alan nói qua.” Hoắc Long Đình gật gật đầu, “Trong lòng cháu nắm chắc là được, cẩn thận một chút.”

Hoắc Long Đình đi rồi, bọn họ cũng lên xe rời đi, nhớ lại bộ dạng ba người nhà bà Hai hoàn toàn không chút bất ngờ về di chúc Tần Tranh hiếu kỳ nói: “Anh đoán xem di chúc có phải bị bọn họ sửa không?”

Hoắc Chiêu Lâm cũng không phản đối: “Nhiều nhất cũng là bọn họ thấy trước, hai luật sư chia tài sản có một người là bạn chú út, có người đó nhìn chằm chằm họ cũng không dám làm gì, hơn nữa cũng không cần thiết, phần nhiều nhất nhất định sẽ cho bọn họ.”

“Ông bố nhà anh cũng thật là bất công đến quá mức.” Tần Tranh ngẫm lại mới vừa rồi còn nói Hoắc lão đầu hào phóng, hào phóng cái rắm ấy, đều là con trai Hoắc Chiêu Lâm cũng không làm gì có lỗi với ông ta dựa vào cái gì cũng chỉ có thể lấy phần thừa của Hoắc Chiêu Càn.

“Ông ta biết ông ngoại anh còn một mối làm ăn ở nước ngoài, lúc trước không bắt được vào tay vẫn canh cánh trong lòng, cái này cũng là một trong những nguyên nhân ông ta nhìn anh không vừa mắt cho nên cuối cùng còn có thể để cho anh vài thứ cũng coi như lương tâm thức tỉnh.”

“Nói như vậy anh có thể tiết kiệm chút tiền?” Tần Tranh xem qua báo cái tài chính của công ty Hoắc Chiêu Lâm cũng biết trong tay Hoắc Chiêu Lâm có bao nhiêu tiền. Hoắc Long Hanh lúc còn sống vẫn có thể cho một ít cổ phần cũng có thể coi như giúp bọn họ một đại ân lớn, ít nhất có thể giúp họ khi hợp tác với Alan không ở thế bị động quá lớn cũng không cần lo lắng đến cuối cùng có bao chỗ tốt lại bị Alan lấy đi, dù sao cho dù đối phương là bạn Hoắc Long Đình nhưng vẫn có chữ lợi ích xếp lên trên, bọn họ cũng không dám chắc trăm phần trăm yên tâm.



“Đúng, cho nên anh phái cảm ơn ông ấy.”

“Nguyên bản em còn sợ anh không đủ tiền, em cho anh vay.”

Tần Tranh đầy mặt tiếc nuối, dù anh hắn không có hứng thú với chuyện trong Hoắc gia nhưng tự hắn cũng có tiền. Khi hắn vừa thành niên anh cả liền cho hắn một ít cổ phần công ty, bán cũng có thể giúp Hoắc Chiêu Lâm kiếm không ít tiền nhưng hiển nhiên Hoắc Chiêu Lâm cũng không cho hắn cơ hội bao dưỡng.

Hoắc Chiêu Lâm cười cười: “Tiền của em vẫn là giữ lại tự mình tiêu vặt đi.”

Ba ngày sau khi chôn cất Hoắc Long Hanh, Hoắc Chiêu Lâm đi một chuyến tới công ty, trình lên đơn xin từ chức.

Anh trực tiếp đưa đơn cho Hoắc Chiêu Càn, bây giờ Hoắc Chiêu Càn đã chuyển vào phòng chủ tịch ở tầng cao nhất công ty, cả người hăng hái phi thường đắc ý nhận lấy đơn từ chức của Hoắc Chiêu Lâm còn ra vẻ tiếc nuối một phen nói phải đợi ban giám đốc thảo luận rồi mới trả lời. Hoắc Chiêu Lâm cũng không để ý, anh biết Hoắc Chiêu Càn nhất định sẽ đồng ý, cổ phần trong tay anh dù không nhiều nhưng cũng là cổ đông lớn thứ hai của Trác Lăng, rời khỏi công ty không gây phiền phức cho họ chỉ sợ Hoắc Chiêu Càn cầu còn không được.

“Sau khi rời khỏi công ty chú định làm gì?”

“A Tranh đi nhận chức ở Tần thị chi nhánh Châu Âu, tôi sẽ đi cùng em ấy, trước nghỉ ngơi một quãng thời gian, xem có dự án gì thích hợp thì làm.”

Hoắc Chiêu Lâm thuận miệng bịa chuyện, qua mấy hôm nữa anh và Tần Tranh sẽ trở lại Châu Âu, ở bên kia anh làm việc sẽ dễ dàng hơn một ít, hơn nữa vụ án của Hoắc Chiêu Nhân vẫn chưa tuyên án Từ gia vẫn luôn cắn chặt việc này không tha Tần Tranh vẫn là nên ra nước ngoài tránh đi mới tốt.

Về phần Trác Lăng bên này nếu Hoắc Long Hanh đã chết anh cũng không có cần thiết phải diễn kịch nữa, không bằng nhanh chóng dứt ra, đương nhiên không quá lâu nữa anh sẽ trở về, đòi lại toàn bộ công ty.

Không có hứng thú nhiều lời với Hoắc Chiêu Càn, Hoắc Chiêu Lâm gật gật đầu rời đi, khi xuống dưới lầu trong đại sảnh Trác Lăng gặp giám đốc Tổng cũng là thân tín của Hoắc Chiêu Càn vẻ mặt tươi cười dẫn mấy vị khách tiến vào, người dẫn đầu có lẽ người khác không biết nhưng Hoắc Chiêu Lâm rất rõ ràng, đó là tổng giám đốc của UC Quốc Tế, người đại diện của anh.

Dáng vẻ giám đốc Trác Lăng hoàn toàn không đem Hoắc Chiêu Lâm nhìn ở trong mắt, gặp anh ngay cả bắt chuyện cũng không thèm. Hoắc Chiêu Lâm căn bản cũng không để ý đi lướt qua bọn họ, từ đầu tới cuối cũng không giao lưu ánh mắt với vị tổng giám đốc của UC Quốc Tế giống như người xa lạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau