Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm
Chương 2: Người Đàn Ông Xa Lạ
Lục Giai Giai rụt cổ, nghe lời thu tay về, nhưng cô sắp rớt xuống mất…
Lấy lùi làm tiến, cô nắm lấy áo trên người anh, cơ thể cách anh gần hơn một chút.
Tiết Ngạn phun ra một hơi nóng rực và nặng nề, trách móc người sau lưng: “Đừng lộn xộn, còn nhúc nhích nữa tôi sẽ ném cô lại đây!”
“… Tôi biết rồi.” Lục Giai Giai chỉ sợ anh ném cô lại thật, mới ngoan ngoãn không nhúc nhích nữa.
Qua một lúc, cô nghĩ đến mình vẫn chưa biết ân nhân tên là gì, yếu ớt mở miệng hỏi: “Anh tên là gì?”
Đợi cô được cứu rồi nhất định sẽ mua cho anh một bộ quần áo mới, rồi lại kêu cha cô tặng một căn nhà sang trọng cho anh.
Cơ thể Tiết Ngạn lập tức căng cứng, con ngươi giống như hung thú bị chọc giận: “Lục Giai Giai, cô đang cố tình sỉ nhục tôi?”
“Anh… anh biết tên tôi?” Lục Giai Giai thở hổn hển, hỏi trong sự kinh ngạc.
“Lục Giai Giai, cô không cần diễn trò trước mặt tôi.” Con ngươi của Tiết Ngạn tối tăm, cánh tay anh ta hơi căng chặt, môi mỏng mím thành một đường thẳng: “Thu suy nghĩ của cô lại.”
Lục Gia Giai mập máy mấp máy đôi môi tái nhợt: “Gì cơ?”
Cũng đúng lúc này cách đó không xa truyền tới tiếng gọi, anh nhanh chóng thả Lục Giai Giai xuống dưới tàng cây,
“Anh sao vậy?” Lục Giai Giai nhìn anh với vẻ khó hiểu, dùng hết toàn bộ sức lực túm ống tay áo của anh, giọng nói khàn đặc: “Tôi đã nói gì sai sao?”
Tiết Ngạn hất tay Lục Giai Giai ra, trầm giọng đáp: “Tôi đã đưa cô ra khỏi núi sâu, cô cũng không cần giả bộ trước mặt tôi nữa, yên tâm, tôi không có hứng thú với cô, cũng sẽ không lợi dụng ép cô gả cho tôi, cô không cần tìm cái chết giống như lần trước.”
Lục Giai Giai ngây người ra tại chỗ, còn chưa đợi cô hỏi cho rõ ràng thì Tiết Ngạn đã nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.
Tiếng gọi từ xa càng ngày càng gần, cô nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc quần màu đen lộ ra vẻ mặt mừng rỡ khi trông thấy mình, vừa chạy về phía cô vừa gọi: “Mẹ, con tìm thấy em gái rồi, ở đây…”
Trong đầu Lục Giai Giai lóe lên một vài hình ảnh kỳ quái, cô hé miệng yếu ớt, giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy: “Anh cả…”
Cô cũng chẳng hiểu tại sao có thể dựa vào người trước mặt này, cô đã an toàn rồi, sau đó không chống đỡ được nữa mà hôn mê.
Tiết Ngạn trốn sau một tảng đá lớn cách đó không xa liếc mắt nhìn thiếu nữ được mọi người vây ở giữa, ánh mắt trầm xuống, quay người rời đi.
Lục Giai Giai ngủ mê man tiến vào trong cuộc đời của một người khác.
Bây giờ là thời đại năm bảy mươi, chính là lúc quốc gia có trăm việc cần phải làm.
Chủ nhân của cơ thể này cũng tên là “Lục Giai Giai,” ra đời ở thôn Tây Thủy, trên có bốn anh trai, cô ta là nhỏ nhất cũng được chiều chuộng nhất trong nhà.
Cha mẹ cô ta là đại đội trưởng thôn Tây Thủy, tính cách của mẹ cô ta chua ngoa, thích bao che khuyết điểm, từ nhỏ “Lục Giai Giai” chưa từng chịu thiệt thòi gì, cho nên mới được nuông chiều thành ra ngu ngốc.
Cô ta lớn lên xinh đẹp tinh tế, mười hai tuổi đã được một tiền bối trong đoàn văn công nhìn trúng nên đặc biệt trúng tuyển.
Nhưng mười lăm tuổi đoàn công văn giải tán, cô ta lại về thôn.
“Lục Giai Giai” coi thường người chân lấm tay bùn ở nông thôn, lại ngưỡng mộ những phong hoa tuyết nguyệt có học thức đó.
Vài năm trước thanh niên trí thức về quê, “Lục Giai Giai” yêu một Châu Văn Thanh có khí chất người có học đến điên dại, cô ta thường xuyên lợi dụng quyền thế trong nhà giúp đỡ Châu Văn Thanh, để anh ta được làm công việc đơn giản nhất, thậm chí còn từng lén lút bớt đồ ăn của mình để lại cho anh ta.
Nhưng từ đầu đến cuối Châu Văn Thanh lại không có quan hệ chính thức gì với “Lục Giai Giai.”
Theo quan điểm của Lục Giai Giai thân là người đứng xem, Châu Văn Thanh hoàn toàn không nhìn trúng nguyên chủ, chỉ là vẫn luôn lấy cô ta ra làm bàn đạp để có được lợi ích mà thôi.
Nhưng nguyên chủ rơi vào điên cuồng dường như không nhìn rõ được gì hết, cô ta theo đuổi Châu Văn Thanh một cách si dại, trong mắt trong lòng chỉ có mình anh ta.
Cùng với thời gian tăng dần, cuối cùng bước ngoặt cũng đến.
Lấy lùi làm tiến, cô nắm lấy áo trên người anh, cơ thể cách anh gần hơn một chút.
Tiết Ngạn phun ra một hơi nóng rực và nặng nề, trách móc người sau lưng: “Đừng lộn xộn, còn nhúc nhích nữa tôi sẽ ném cô lại đây!”
“… Tôi biết rồi.” Lục Giai Giai chỉ sợ anh ném cô lại thật, mới ngoan ngoãn không nhúc nhích nữa.
Qua một lúc, cô nghĩ đến mình vẫn chưa biết ân nhân tên là gì, yếu ớt mở miệng hỏi: “Anh tên là gì?”
Đợi cô được cứu rồi nhất định sẽ mua cho anh một bộ quần áo mới, rồi lại kêu cha cô tặng một căn nhà sang trọng cho anh.
Cơ thể Tiết Ngạn lập tức căng cứng, con ngươi giống như hung thú bị chọc giận: “Lục Giai Giai, cô đang cố tình sỉ nhục tôi?”
“Anh… anh biết tên tôi?” Lục Giai Giai thở hổn hển, hỏi trong sự kinh ngạc.
“Lục Giai Giai, cô không cần diễn trò trước mặt tôi.” Con ngươi của Tiết Ngạn tối tăm, cánh tay anh ta hơi căng chặt, môi mỏng mím thành một đường thẳng: “Thu suy nghĩ của cô lại.”
Lục Gia Giai mập máy mấp máy đôi môi tái nhợt: “Gì cơ?”
Cũng đúng lúc này cách đó không xa truyền tới tiếng gọi, anh nhanh chóng thả Lục Giai Giai xuống dưới tàng cây,
“Anh sao vậy?” Lục Giai Giai nhìn anh với vẻ khó hiểu, dùng hết toàn bộ sức lực túm ống tay áo của anh, giọng nói khàn đặc: “Tôi đã nói gì sai sao?”
Tiết Ngạn hất tay Lục Giai Giai ra, trầm giọng đáp: “Tôi đã đưa cô ra khỏi núi sâu, cô cũng không cần giả bộ trước mặt tôi nữa, yên tâm, tôi không có hứng thú với cô, cũng sẽ không lợi dụng ép cô gả cho tôi, cô không cần tìm cái chết giống như lần trước.”
Lục Giai Giai ngây người ra tại chỗ, còn chưa đợi cô hỏi cho rõ ràng thì Tiết Ngạn đã nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.
Tiếng gọi từ xa càng ngày càng gần, cô nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc quần màu đen lộ ra vẻ mặt mừng rỡ khi trông thấy mình, vừa chạy về phía cô vừa gọi: “Mẹ, con tìm thấy em gái rồi, ở đây…”
Trong đầu Lục Giai Giai lóe lên một vài hình ảnh kỳ quái, cô hé miệng yếu ớt, giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy: “Anh cả…”
Cô cũng chẳng hiểu tại sao có thể dựa vào người trước mặt này, cô đã an toàn rồi, sau đó không chống đỡ được nữa mà hôn mê.
Tiết Ngạn trốn sau một tảng đá lớn cách đó không xa liếc mắt nhìn thiếu nữ được mọi người vây ở giữa, ánh mắt trầm xuống, quay người rời đi.
Lục Giai Giai ngủ mê man tiến vào trong cuộc đời của một người khác.
Bây giờ là thời đại năm bảy mươi, chính là lúc quốc gia có trăm việc cần phải làm.
Chủ nhân của cơ thể này cũng tên là “Lục Giai Giai,” ra đời ở thôn Tây Thủy, trên có bốn anh trai, cô ta là nhỏ nhất cũng được chiều chuộng nhất trong nhà.
Cha mẹ cô ta là đại đội trưởng thôn Tây Thủy, tính cách của mẹ cô ta chua ngoa, thích bao che khuyết điểm, từ nhỏ “Lục Giai Giai” chưa từng chịu thiệt thòi gì, cho nên mới được nuông chiều thành ra ngu ngốc.
Cô ta lớn lên xinh đẹp tinh tế, mười hai tuổi đã được một tiền bối trong đoàn văn công nhìn trúng nên đặc biệt trúng tuyển.
Nhưng mười lăm tuổi đoàn công văn giải tán, cô ta lại về thôn.
“Lục Giai Giai” coi thường người chân lấm tay bùn ở nông thôn, lại ngưỡng mộ những phong hoa tuyết nguyệt có học thức đó.
Vài năm trước thanh niên trí thức về quê, “Lục Giai Giai” yêu một Châu Văn Thanh có khí chất người có học đến điên dại, cô ta thường xuyên lợi dụng quyền thế trong nhà giúp đỡ Châu Văn Thanh, để anh ta được làm công việc đơn giản nhất, thậm chí còn từng lén lút bớt đồ ăn của mình để lại cho anh ta.
Nhưng từ đầu đến cuối Châu Văn Thanh lại không có quan hệ chính thức gì với “Lục Giai Giai.”
Theo quan điểm của Lục Giai Giai thân là người đứng xem, Châu Văn Thanh hoàn toàn không nhìn trúng nguyên chủ, chỉ là vẫn luôn lấy cô ta ra làm bàn đạp để có được lợi ích mà thôi.
Nhưng nguyên chủ rơi vào điên cuồng dường như không nhìn rõ được gì hết, cô ta theo đuổi Châu Văn Thanh một cách si dại, trong mắt trong lòng chỉ có mình anh ta.
Cùng với thời gian tăng dần, cuối cùng bước ngoặt cũng đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất