Lời Nguyền Oan

Chương 29: Bày trận

Trước Sau
Ở dưới này không tiện, có lẽ chúng ta nên trở lại phía trên thôi. Đợi đến lúc trời tối khi linh hồn cô ta thoát ra thì mới có thể hành động được.Ngũ Ca đặt một mảnh ngọc nhỏ màu xanh nhạt phía dưới quan tài. Rồi y nhanh chóng chạy phía rễ cây mà leo lên cùng với Tần Trương. Vừa leo cậu vừa gắn một vài lá bùa nhỏ lên thành giếng. Phải mất một lúc lâu sau hai người mới lên đến nơi. Trông mặt mày ai cũng nhem nhuốm, thở dốc vẻ mệt mỏi. Sương Nguyệt thấy vậy bèn lấy bầu nước cho hai người uống, đồng thời cũng hỏi thăm luôn về tình hình phía dưới:

- Mọi chuyện sao rồi, hai người có tìm thấy cô ta không?

- Chúng tôi chỉ thấy quan tài của cô ta thôi. Phong ấn trên quan tài đã bị suy yếu vậy nên linh hồn của ả ma nữ ấy mới có thể thoát ra được. Bây giờ chỉ cần đợi lúc trời tối thì chúng ta có thể hành động - Ngũ Ca lên tiếng giảng giải

- Vậy tôi có cần chuẩn bị thứ gì không?

- Không cần gì nhiều, cô chuẩn bị cho tôi chút gạo nếp, vài ba cái bát với một đoạn dây thừng dài là được

Sau khi đã có đầy đủ tất cả mọi thứ, Ngũ Ca bắt tay vào việc thiết lập trận pháp. Cậu nhờ Tần Trương di chuyển hộ một vài tảng đá cỡ vừa quanh đấy vào những vị trí cậu đã đánh dấu sẵn. Tiếp sau đấy, Ngũ Ca dùng sợi dây buộc các tảng đá lại và nối với nhau tạo thành một hình lục giác hoàn chỉnh bao quanh cái giếng. Ở gần mỗi điểm chốt của sợi dây, cậu lại để một bát gạo nếp có đặt tấm bùa lên miệng bát. Cũng may thay nơi này lại là nơi nằm cách biệt với khu nhà ở, ít người qua lại nên mọi công việc đều vô cùng suôn sẻ. Xong việc, Ngũ Ca dặn dò hai người là không được động gì đến trận pháp và dù có chuyện gì xảy ra cũng không được phép bước vào trong. Tần Trương nghe vậy thì vô cùng lo lắng mà dò hỏi:

- Huynh định một mình đối phó với cô ta sao, nhưng như vậy sẽ rất nguy hiểm?

- Không sao đâu, yên tâm tôi ắc sẽ có cách

Và rồi đêm đã buông xuống. Khung cảnh xung quanh thật vắng vẻ tĩnh lặng. Không bóng người qua lại. Không một ngọn gió thôi qua. Tất cả chỉ là một màn đêm u tối với tiếng chó sói rừng hú vọng lại từ một nơi nào đó xa xăm. Dưới bóng cây đa cổ thụ già nua, ba người, hai nam một nữ, đang chờ đợi một thứ gì đó xuất hiện. Gương mặt ai cũng hiện rõ vẻ lo lắng căng thẳng. Nhất là Tần Trương, người đang đứng dưới gốc đa kia càng lo lắng hơn cho người đang một mình đứng trong trận pháp. Biết rằng Ngũ Ca tuổi trẻ tài cao, đạo pháp tinh thông nhưng lòng y không khỏi lo bồn chồn, bởi dù sao đó cũng là một đối thủ đáng gờm. Trong đầu Tần Trương lại nhớ lại hình ảnh lần trước ở nhà của thị Đề, khi Ngũ Ca bị Bạch cốt tân nương dùng pháp lực của cô ta ghì chặt xuống đất trong khi ấy cậu lại không thể làm gì. Nghĩ đến đây, lòng cậu lại nóng như lửa đốt. Cậu cảm thấy mình thân là một người thừa kế vị trí quan huyện với nhiệm vụ bảo vệ dân lành lại vô dụng trước những lúc tình huống nguy cấp như thế.

- Cậu yên tâm đi mọi chuyện sẽ ổn thôi

Ngũ Ca dùng khẩu hình miệng truyền lời nhắn cho Tần Trương. Chỉ thấy y ngơ ngác rồi gật đầu mỉn cười với ánh mắt đầy kì vọng tin tưởng. Rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến. Từ phía xung quanh bổng nổi lên những cơn gió mạnh làm cho lá cây kèm với bụi đất bay lên mù mịt. Ngũ Ca thấy đã tới thời điểm bèn nhanh chóng tiến tới chỗ miệng giếng. Một làn khói lạnh từ dưới bay lên tỏa ra tứ phía làm kinh động tới cả lũ chim rừng. Tiếp theo sau đó là những tiếng khóc nỉ non ai oán của những oan hồ từ dưới giếng chui lên. Chúng biến thành những làn khói đỏ bay lởn vởn xung quanh trận pháp càng khiến cho khung cảnh trở nên mịt mù u ám. Và rồi giữa những làn khói ấy từ từ hiện ra là thân ảnh của một vị tân nương khoát bộ giá y màu đỏ thẫm. Dù chỉ là một linh hồn nhưng trông cô ta vô cùng quái dị chẳng khác nào một bộ xương biết đi cả. Cô ta bay lơ lửng trên miệng giếng, đầu đội khăn đỏ với mái tóc dài đen nhánh. Ngũ Ca thấy ma nữ đã xuất hiện bèn rút một lá bùa ra mà khởi động trận pháp đã bày trí:



- Mở trận!

Sau tiếng hô dõng dạc ấy là một loạt các luồng sáng từ những lá bùa lóe lên. Những luồng sáng ấy kết lại với nhau tạo thành những xiềng xích lao về phía Bạch cốt tân nương. Cô ta vô cùng bất ngờ trước đòn tấn công ấy nên đã bị trói chặt mà không kịp phản kháng. Ngũ Ca mặt không biến sắc, tay vẫn cầm lá bùa niệm chú cố gắng giữ chặt ả ma nữ đang vùng vẫy kia.

- Haha haha, thì ra là ngươi hôm nay lại muốn đến đây nộp mạng sao?

- Cô sẽ không thoát được đâu.

- Hừ, biết chút đạo pháp cỏn con mà cũng đòi bắt bà đây ư?

Nói rồi cô ta co người lại rồi ầm một tiếng, những xiềng xích đã bị vỡ tan. Rồi cô ta dùng móng vuốt lao về phía Ngũ Ca nhanh như một con thú dữ thấy con mồi ngay trước mắt mình. Chàng thanh niên trẻ chỉ dùng khiêng (từ bùa chú) chặn lại đòn tấn công ấy nhưng rồi tầm khiêng ấy cũng vỡ tan trước nguồn sức mạnh ghê gớm kia. Thấy đối thủ đã thất thế, ả ma nữ cười lớn rồi phóng những sợi tơ lụa đỏ về phía người thanh niên. Ngũ Ca bây giờ không thể làm gì ngoài việc né tránh những đòn tấn công từ phía cô ta. Nhưng rất nhanh cậu đã bị mất sức. Cuối cùng cậu đã bị ả ta tóm lấy nhấc bổng trước miệng giếng.

- Ngươi không thoát được đâu, Ngũ Ca vừa thở hổn hển vừa nói

- Chết đến nơi rồi còn cứng miệng. Bây giờ ta sẽ cho ngươi biết xem ta có thoát được không nhé

Sương Nguyệt đứng bên ngoài hét lớn:

- Không! Ngũ Ca!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau