Chương 30: Đóng Gói Mang Đi
Thầy giáo họ Cao nhỏ tuổi nhất trong văn phòng chỉ mới tốt nghiệp năm ngoái, nhưng anh ấy dạy học rất có quan điểm, lớp học năm ngoái anh ấy dẫn dắt rất không tồi, lần này để anh ấy dẫn dắt lớp vật lý trọng điểm là một quyết định táo bạo, bây giờ anh ấy đang chạy ra cổng để lấy đồ ăn.
Lúc này các học sinh cũng đến nhà ăn để ăn sáng.
Thầy Cao xách năm phần đồ ăn mang đi, để chúng vào chỗ ngồi của mỗi giáo viên.
Thầy Lưu mỉm cười cảm ơn, sau đó nhìn thấy mì của mình, hy vọng quán ăn mang đi này sẽ không làm ông thất vọng, một cửa hàng mới không có bất kỳ ưu đãi nào, thật là vô lý, ông càng sống tuổi càng lớn, còn thật sự càng phản nghịch, món gì cũng muốn thử.
Một giáo viên bên cạnh mở đồ ăn mang đi của mình rồi than một tiếng: “Quán ăn này đóng gói còn không kỹ, canh gà hầm nấm của tôi bị đổ ra ngoài rồi.”
“Không phải chứ, quán ăn tôi đặt không đọc ghi chú, tôi không ăn rau thơm, sao lại bỏ hết vào cho tôi rồi.”
Tiếng phàn nàn liên tục phát ra trong phòng làm việc, đây là chuyện bình thường, mọi người phàn nàn sau đó lại tiếp tục ăn.
Thầy Lưu mở đồ ăn của mình ra, lập tức ngửi thấy mùi thơm, mì không bị đổ, đóng gói rất kĩ, đồ ăn nóng hôi hổi, nhìn thấy ngón trỏ lập tức động đậy, ông không nói gì, chỉ cầm đũa gắp một miếng to, sợi mì này còn dẻo dai như vậy, rất ngon miệng, đây có thật là mì thịt bò làm bằng tay không? Ông còn tưởng rằng là giả, nóng lòng muốn ăn thêm vài miếng nữa, đôi mắt lại nhìn thấy cá viên bên cạnh, ông không thể chờ đợi được đành mở ra sau đó nhìn những miếng cá viên đầy ắp tròn trịa.
Một giáo viên ở đối diện cũng ngửi thấy mùi thơm, đây là đồ ăn của ai? Vô cùng thơm, vừa nói vừa đứng dậy.
Thầy Lưu không lên tiếng mà uống canh của mình một cách kín đáo, cá viên này cũng được làm bằng thịt cá thật sự, ông dám nói rằng cá viên có thể làm được viên tròn như vậy chắc phải tốn rất nhiều công sức, không lỗ, không lỗ, bán ba tệ một viên cũng không lỗ.
“A, có phải đồ ăn của thầy Lưu không?” Giáo viên vừa nói vừa sáp lại gần: “Thật sao? Thầy Lưu, thầy ăn đồ ngon mà không chia sẻ à.”
Các giáo viên khác cũng đồng ý: “Đúng vậy.”
Ông Lưu bị buộc phải chia sẻ ba miếng cá viên cùng với tên của quán ăn.
Mấy giáo viên khác đều đợi đến buổi trưa để nhất định phải đặt đồ ăn của quán này.
Thật ra hôm nay Từ Tiểu Khê không bán được nhiều đồ ăn mang đi, lúc trong quán vẫn còn hai mươi phần, cô lập tức đóng gói lại.
Những khách hàng cũ của quán lần lượt bước vào quán ăn, họ thường chào hỏi Từ Tiểu Khê rồi ăn, nhìn thấy món canh cá viên mới thì mỗi người đều gọi một phần.
Quán của Từ Tiểu Khê bán hết rất nhanh, đến mười một giờ trưa đã bán hết toàn bộ.
Từ Hoài và Triệu Minh Trục cũng ở lại đây làm việc vào buổi sáng.
Từ Tiểu Khê không quá mệt, một mình cũng nhàn nhã, chuẩn bị đến lúc từ từ bổ sung thêm một vài món ăn, sau khi trong tay có tiền gửi ngân hàng, cô sẽ tuyển người có thể phụ giúp một số việc vặt trong quán.
Triệu Minh Trục không cảm thấy mệt mỏi chút nào, rất dốc sức làm việc.
“Dì nhỏ, canh cá viên uống rất ngon, mì cũng rất ngon.” Cậu nhóc ăn một bát mì lớn và một bát canh cá viên.
Từ Hoài rất mệt mỏi vì tin học bù mà cậu nhóc mang đến, nên không muốn nói chuyện với cậu nhóc.
Bởi vì hôm nay Từ Tiểu Khê bán đồ ăn mang đi, nên bán nhanh hơn hai hôm trước, trên cửa quán cũng treo một bảng nhỏ.
Mấy bác trai bác gái trong con ngõ này rất tò mò về quán ăn đối diện, rốt cuộc có chuyện gì mà ngày nào cũng bán hết, vừa đến chiều đã không có ai, cái bảng nhỏ trước cửa ghi đã bán hết.
Nhóm bác trai bác gái ngồi trên ghế gấp cùng nhau thảo luận xem rốt cuộc quán ăn này có kiếm tiền không.
Lúc này các học sinh cũng đến nhà ăn để ăn sáng.
Thầy Cao xách năm phần đồ ăn mang đi, để chúng vào chỗ ngồi của mỗi giáo viên.
Thầy Lưu mỉm cười cảm ơn, sau đó nhìn thấy mì của mình, hy vọng quán ăn mang đi này sẽ không làm ông thất vọng, một cửa hàng mới không có bất kỳ ưu đãi nào, thật là vô lý, ông càng sống tuổi càng lớn, còn thật sự càng phản nghịch, món gì cũng muốn thử.
Một giáo viên bên cạnh mở đồ ăn mang đi của mình rồi than một tiếng: “Quán ăn này đóng gói còn không kỹ, canh gà hầm nấm của tôi bị đổ ra ngoài rồi.”
“Không phải chứ, quán ăn tôi đặt không đọc ghi chú, tôi không ăn rau thơm, sao lại bỏ hết vào cho tôi rồi.”
Tiếng phàn nàn liên tục phát ra trong phòng làm việc, đây là chuyện bình thường, mọi người phàn nàn sau đó lại tiếp tục ăn.
Thầy Lưu mở đồ ăn của mình ra, lập tức ngửi thấy mùi thơm, mì không bị đổ, đóng gói rất kĩ, đồ ăn nóng hôi hổi, nhìn thấy ngón trỏ lập tức động đậy, ông không nói gì, chỉ cầm đũa gắp một miếng to, sợi mì này còn dẻo dai như vậy, rất ngon miệng, đây có thật là mì thịt bò làm bằng tay không? Ông còn tưởng rằng là giả, nóng lòng muốn ăn thêm vài miếng nữa, đôi mắt lại nhìn thấy cá viên bên cạnh, ông không thể chờ đợi được đành mở ra sau đó nhìn những miếng cá viên đầy ắp tròn trịa.
Một giáo viên ở đối diện cũng ngửi thấy mùi thơm, đây là đồ ăn của ai? Vô cùng thơm, vừa nói vừa đứng dậy.
Thầy Lưu không lên tiếng mà uống canh của mình một cách kín đáo, cá viên này cũng được làm bằng thịt cá thật sự, ông dám nói rằng cá viên có thể làm được viên tròn như vậy chắc phải tốn rất nhiều công sức, không lỗ, không lỗ, bán ba tệ một viên cũng không lỗ.
“A, có phải đồ ăn của thầy Lưu không?” Giáo viên vừa nói vừa sáp lại gần: “Thật sao? Thầy Lưu, thầy ăn đồ ngon mà không chia sẻ à.”
Các giáo viên khác cũng đồng ý: “Đúng vậy.”
Ông Lưu bị buộc phải chia sẻ ba miếng cá viên cùng với tên của quán ăn.
Mấy giáo viên khác đều đợi đến buổi trưa để nhất định phải đặt đồ ăn của quán này.
Thật ra hôm nay Từ Tiểu Khê không bán được nhiều đồ ăn mang đi, lúc trong quán vẫn còn hai mươi phần, cô lập tức đóng gói lại.
Những khách hàng cũ của quán lần lượt bước vào quán ăn, họ thường chào hỏi Từ Tiểu Khê rồi ăn, nhìn thấy món canh cá viên mới thì mỗi người đều gọi một phần.
Quán của Từ Tiểu Khê bán hết rất nhanh, đến mười một giờ trưa đã bán hết toàn bộ.
Từ Hoài và Triệu Minh Trục cũng ở lại đây làm việc vào buổi sáng.
Từ Tiểu Khê không quá mệt, một mình cũng nhàn nhã, chuẩn bị đến lúc từ từ bổ sung thêm một vài món ăn, sau khi trong tay có tiền gửi ngân hàng, cô sẽ tuyển người có thể phụ giúp một số việc vặt trong quán.
Triệu Minh Trục không cảm thấy mệt mỏi chút nào, rất dốc sức làm việc.
“Dì nhỏ, canh cá viên uống rất ngon, mì cũng rất ngon.” Cậu nhóc ăn một bát mì lớn và một bát canh cá viên.
Từ Hoài rất mệt mỏi vì tin học bù mà cậu nhóc mang đến, nên không muốn nói chuyện với cậu nhóc.
Bởi vì hôm nay Từ Tiểu Khê bán đồ ăn mang đi, nên bán nhanh hơn hai hôm trước, trên cửa quán cũng treo một bảng nhỏ.
Mấy bác trai bác gái trong con ngõ này rất tò mò về quán ăn đối diện, rốt cuộc có chuyện gì mà ngày nào cũng bán hết, vừa đến chiều đã không có ai, cái bảng nhỏ trước cửa ghi đã bán hết.
Nhóm bác trai bác gái ngồi trên ghế gấp cùng nhau thảo luận xem rốt cuộc quán ăn này có kiếm tiền không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất