Nam Xấu Khó Gả

Chương 7: Lại sinh gian kế

Trước Sau
Editor: demcodon

Bánh rán làm xong để một bên, Phương Vân Tuyên rửa sạch nấm xé thành miếng nhỏ rồi bỏ vào nước lạnh đun sôi, khuấy mấy lần lại rút một thanh củi lớn thay than dưới bếp, dùng lửa nhỏ hầm canh. Nấm dại trên núi rất tươi, nấu canh không cần dùng nhiều gia vị đã thấy mùi thơm nức mũi.

Vừa hầm canh vừa rửa sạch lại bếp, lại đun nước sôi thêm lần nữa, Phương Vân Tuyên ngắt hết thân và lá già của rau sam, chỉ chọn phần lá non nhất luộc chín trong nước. Khi nước sôi vớt ra thêm ít đường ít muối vào, nêm nếm gia vị đầy đủ mới cho thêm ít mỡ, rắc thêm ít hạt mè, đợi canh bên kia chín thì bữa điểm tâm này coi như xong.

Mã bà tử trợn mắt há hốc miệng, nhìn chằm chằm Phương Vân Tuyên như thấy quỷ. Trước kia có bao giờ nhìn thấy Sửu thiếu gia này nấu cơm bao giờ đâu, bình thường hai người Phương gia cũng chưa bao giờ bước chân vào phòng bếp. Nồi chén ở đâu cũng không biết, ăn cơm cũng phải chờ người bưng đến tận nơi, không bao giờ xuất hiện trước mặt bà, ngay cả hỏi một tiếng cũng không.

Hôm nay Sửu thiếu gia làm sao vậy? Làm việc ở phòng bếp còn có vẻ thuận tay hơn cả nữ nhân như bà. Nói ngay món canh này, Mã bà tử cách xa như thế cũng ngửi thấy mùi vị thanh đạm, không nồng mà lại thơm ngon, làm cho người ngửi thấy mà ứa nước miếng, chỉ ước gì không thể nhào lên cướp lấy một chén nếm thử.

Lại còn đống rau cỏ dại kia trộn làm bánh rán. Mã bà tử cũng xuất thân từ nhà nghèo khó, lúc nạn đói hoành hành cũng từng lấy thứ rau dại này chống đói. Nhưng bà cũng chỉ biết cách cắt nát rau rồi chưng lên, bỏ thêm ít gia vị linh tinh rồi vo viên mà ăn, chứ chưa thấy qua cách làm tinh tế như vậy; cách làm cẩn thận, còn có vẻ tốn công hơn cả rau dưa bình thường.

Mã bà tử làm việc ở trong phòng bếp đã hai - ba mươi năm, chưa bao giờ thấy người nào có tay nghề lưu loát như Phương Vân Tuyên, làm sao có thể không giật mình cho được.

Mã bà tử cứ đứng sững sờ ngay cửa bếp. Thư Mặc hầu hạ Phùng Thanh Liên dùng điểm tâm xong thu dọn mọi thứ mang về bếp thì thấy Mã bà tử ngơ ngác đứng đó lập tức giận sôi máu lớn tiếng nói: “Sướng quá ha!”

Bả vai cô huých mạnh một cái suýt nữa làm bà té ngã. Cơn giận buổi sáng còn chưa tan, lúc này Thư Mặc lại tới châm chọc. Mã bà tử đứng vững rồi lập tức chỉ thẳng vào Thư Mặc mắng, cái gì mà phụ mẫu lão tử, tổ tông mười tám đời, mắng muốn khó nghe bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Thư Mặc hận đến nghiến răng, vào bếp lại thấy Phương Vân Tuyên vẫn ở trong đó lửa giận càng tăng lên, đâm thóc chọc bị châm chọc: “Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Sửu thiếu gia! Không phải thiếu gia luôn nói quân tử xa nhà bếp sao? Thế nào? Quân tử cũng đói đến không chịu nổi giờ lại chui vào bếp ăn vụng à?” Cô vừa nói chuyện vừa tiến đến trước mặt Phương Vân Tuyên ném chén đũa trong tay rơi loảng xoảng.

Phương Vân Tuyên không muốn tranh cãi, hắn còn cả đống chuyện cần làm, ầm ĩ thì cứ ầm ĩ đi, chi bằng cứ giải quyết việc chính lo ăn uống xong xuôi rồi lại nói. Hắn chẳng thèm nói năng gì múc canh ra đặt lên cái khay sơn đỏ, lại lấy thêm hai cái chén khác rồi bưng về phòng thiên.

Thư Mặc nhìn lướt qua đồ ăn trong khay, trong lòng cảm thấy quái dị. Mã bà tử làm cơm lúc nào cũng đầy dầu mỡ, sao giờ trong khay Phương Vân Tuyên lại thấy thanh đạm ngon miệng, rai dại xanh mượt cùng bánh rán vàng óng thế kia, lại còn thêm chén canh nấm thơm ngát nữa chứ. làm cho người ta thèm nhỏ dãi.

Phương Vân Tuyên đi rồi Mã bà tử vẫn còn mắng chửi không ngừng. Thư Mặc liếc nhìn bà một cái quát: “Bà đã chửi đủ chưa? Thiếu nãi nãi đã nói đồ ăn của lão gia và thiếu gia phải đơn giản, một ngày chỉ được hai bữa cháo, cộng thêm mỗi người một cái bánh bắp. Đã quyết định thế rồi giờ bà còn dám một mình làm đồ ăn cho Sửu thiếu gia? Xem thử ta có đi nói cho thiếu nãi nãi biết không, để ngài đánh chết bà.”

Mã bà tử vừa nghe đã dậm chân: “Con mắt nào của ngươi thấy ta làm hả? Đó là Sửu thiếu gia tự làm!”

Trong lòng Thư Mặc cũng nghi hoặc, nghe xong thì cười phì: “Bà định lừa ai thế? Sửu thiếu gia làm? Bà nói từ trên trơi rơi xuống ta còn tin được.”

Mắt Thư Mặc đảo loạn, trong lòng đã có chủ ý nên không thèm dây dưa với Mã bà tử nữa mà vụt chạy vào nhà chính đi tìm Phùng Thanh Liên.

* * *

Phòng Phùng Thanh Liên ở hiện tại chính là tân phòng (phòng cưới) cùng Sửu Nhi lúc nàng vào cửa. Tường trắng ngói xanh, ngăn thành ba gian, bên ngoài là phòng tiếp khách, giữa là phòng nghỉ ngơi dùng làm thư phòng, tận trong cùng mới là phòng ngủ.



Thư Mặc chạy rất gấp, chưa vào phòng ngủ đã gọi to: “Thiếu nãi nãi!”

Trong phòng ngủ truyền ra tiếng trách nhẹ: “Chuyện gì?” Nói chuyện không phải là Phùng Thanh Liên mà là giọng một nam nhân.

Thư Mặc dừng chân, răng trắng cắn đôi môi đỏ mọng, trong lòng như bị người ta nhéo một cái vừa chua xót vừa đau, vần vò góc áo hồi lâu mới mở miệng đáp: “Phan thiếu gia, Thư Mặc có chuyện muốn báo cho thiếu nãi nãi.”

Lại đợi một lúc lâu trong phòng mới lên tiếng nói: “Vào đi.”

Thư Mặc áp chế cơn ghen ghét trong lòng thay bằng khuôn mặt tươi cười rồi mới cất bước đi vào.

Phùng Thanh Liên ngồi trước gương, đối diện với gương đồng dùng lược bạc chải đầu. Bên cạnh nàng là cái giường rộng một mét sáu, màn giường bằng lụa đỏ chỉ treo một nửa. Phan Tử Hàm dựa nửa người trên giường một tay chống má, thừa dịp Phùng Thanh Liên đưa lưng về phía mình thì nháy mắt với Thư Mặc.

Thư Mặc đỏ mặt, tim đập bịch bịch. Phùng Thanh Liên thấy cô không nói câu nào thì hỏi: “Có chuyện gì nói đi. Ngươi vội vàng chạy tới đây là sao?”

Thư Mặc dời ánh mắt khỏi người Phan Tử Hàm nhỏ giọng báo cáo với Phùng Thanh Liên: “Thiếu nãi nãi, hai ngày nay Sửu thiếu gia rất lạ.”

Phùng Thanh Liên không muốn thấy dáng vẻ lén lút của cô thế này nên quát: “Lớn tiếng lên! Ngươi có phải là trộm không thế?”

Thư Mặc vội vàng lui ra sau một bước lớn giọng hơn, còn nói thêm: “Nô tỳ cảm thấy Sửu thiếu gia đột nhiên thông minh hơn. Hôm nay còn thì thầm gì đó với Mã bà tử trông phòng bếp, cũng không biết lấy thứ gì đổi mà lấy được ba món một canh. Mà Mã bà tử cũng thật là tầm nhìn hạn hẹp, bình thường thiếu nãi nãi cũng thưởng cho bà không ít đồ vật, sao mới nhận có chút ít ơn huệ nho nhỏ của Sửu thiếu gia đã bị mua chuộc rồi.”

Thư Mặc không thấy Phương Vân Tuyên nấu cơm, lời Mã bà tử nói cô cũng nửa tin nửa ngờ, lại còn cơn giận buổi sáng, tất cả hợp lại mới nghĩ ra cách vu oan giá họa này. Đầu tiên là có thể lấy lòng Phùng Thanh Liên, thứ hai có thể mượn tay Phùng Thanh Liên chỉnh cho Mã bà tử một trận, đúng là một mũi tên trúng hai đích.

Nhưng Phùng Thanh Liên nghe Thư Mặc nói xong lại nghĩ tới điều khác, quay đầu lại hỏi: “Ngươi nhìn thấy Phương Sửu Nhi cho bà ta cái gì?”

Thư Mặc bị hỏi đến choáng váng. Vốn là cô nói bậy nói bạ, nào có đồ vật gì đâu. Trên mặt không lộ nét tái mét, trong bụng lại lục lọi tìm lời nói dối kể lể: “Nô tỳ thấy rõ ràng là phối sức bạch ngọc, phía trên còn có cái tua rất dài.”

Phan Tử Hàm vội vàng ngồi bật dậy vỗ tay nói: “Ta đã bảo mà, Phương Thế Hồng làm sao không để lại ít vốn riêng được chứ. Chắc chắn là lão ta giấu ở nơi mà chúng ta không biết, giờ bảo Phương Sửu Nhi lấy ra cho nên mới có chuyện đổi đồ ăn hôm nay.”

Phùng Thanh Liên cũng cảm thấy là sẽ có chuyện như vậy, gật đầu cười nói: “Vẫn là Phan lang suy nghĩ chu đáo, làm ta suýt nữa bị hai người này lừa.” Nàng đứng lên muốn gọi người đến phòng thiên lục soát tìm thử.

Phan Tử Hàm mỉm cười, đôi mắt đào hoa rất giống đôi mắt của Nam ca nhi: “Đồ vật bọn họ đã giấu làm sao để chúng ta tìm được. Lúc Phương Thế Hồng dọn vào phòng thiên ta còn tự mình ở bên cạnh quan sát kĩ, đồ vật trong phòng lão ta đều tìm qua hết một lượt làm gì có thứ gì là vốn tiêng. Thứ này nhất định là lão ta giấu ở nơi khác, chắc chắn không phải ở trong đại viện Phương gia đâu.”

Phùng Thanh Liên gật đầu cho là đúng, lại hỏi: “Vậy ý Phan lang là…”



Phan Tử Hàm tiến đến bên tai Phùng Thanh Liên nhỏ giọng nói: “Nàng cứ phái người đắc lực đi theo Phương Sửu Nhi xem gần đây hắn đi đâu, tự nhiên sẽ biết được nơi bọn họ lén lút giấu của.”

Phùng Thanh Liên liên tục gật đầu, mặt mày tươi cười nói: “Đúng đúng.”

* * *

Không nhắc đến bọn họ đang thương nghị thế nào, trong phòng thiên Phương Vân Tuyên đút canh cho Phương Thế Hồng xong lại ngâm bánh rán cho mềm rồi mới đút cho ông ăn.

Phương Thế Hồng bệnh khá nặng, ăn được vài miếng đã nói no. Phương Vân Tuyên lại khuyên ông uống thêm ít canh rồi mới thôi.

Lúc tự mình ăn cơm, Phương Vân Tuyên dặn dò Phương Thế Hồng: “Lát nữa con phải vào thành một chuyến, phụ thân cứ nằm đây dưỡng bệnh, ngàn vạn lần đừng giận nữa đó; có người đến tranh cãi ầm ĩ thì phụ thân đừng để ý, tất cả chờ con trở về rồi nói.”

Phương Thế Hồng lấy làm lạ hỏi: “Con vào thành làm gì?” Bọn họ ở đây không có thân bằng quyến thuộc, muốn tìm người để dựa vào cũng không có, càng đừng nói đến chuyện đi nương nhờ họ hàng bằng hữu.

Phương Vân Tuyên cười nói: “Phụ tử chúng ta cứ thế này cũng không phải cách, con muốn vào thành tìm đường sống, kiếm ít bạc nuôi hai người chúng ta. Nếu có thể dọn ra khỏi đây thì càng tốt.”

Phương Thế Hồng vừa nghe thì trầm mặt: “Không được đi! Đây là nhà ta, ta dọn ra ngoài chẳng phải là tiện nghi cho bọn họ quá rồi sao? Vả lại đói chết chỉ là nhỏ, mất mặt mới là lớn, ta có phải đói chết cũng quyết không cho nhi tử của ta đi làm tạp dịch. Sĩ nông công thương, con đọc sách từ nhỏ, nếu không phải vì tướng mạo thế này thì đã sớm đi thi lấy công danh. Con có thể làm cái gì? Chẳng lẽ con muốn làm người buôn bán nhỏ hay người lao động chân tay? Phương gia ta còn chưa mất mặt đến cỡ đó!”

Phương Vân Tuyên yên lặng nghe ông dạy dỗ, cuối cùng nuốt miếng cơm rồi hỏi lại: “Phụ thân không cho con đi, chẳng lẽ phụ tử chúng ta cứ ngồi đây chờ đói chết?”

Phương Thế Hồng sửng sốt, nhưng vẫn còn cứng miệng không chịu thua: “Nàng dám? Đây là Phương gia, không phải Phùng gia! Nàng dám?”

Phương Vân Tuyên bất đắc dĩ lắc đầu: “Phụ thân có biết hôm nay ăn cái gì không? Mấy thứ này lại từ đâu mà có không?”

“Đây không phải là bánh bột bắp rán sao? Vi phụ mặc dù không biết ngũ cốc nhưng hương vị vẫn nếm ra được. Có hơi sạn, cũng thấy ngòn ngọt, không phải là bột bắp thì là cái gì?”

Không đợi Phương Thế Hồng nói hết Phương Vân Tuyên đã ngắt lời ông: “Đây là cỏ trong đất hoang, đồ ăn này cũng toàn là rau sam cho trâu ngựa ăn.”

Phương Thế Hồng trợn trừng mắt nhìn mấy thứ đồ ăn trên bàn, mặt một hồi xanh lại một hồi trắng, cuối cùng bị nghẹn ở bụng làm cho sưng đỏ cả mặt.

Phương Vân Tuyên dừng một chút mới nói: “Phụ thân tội gì lừa mình dối người, chúng ta đã phải dựa vào ăn rau dại qua ngày, còn nói gì đến thể diện nữa!”

Phương Thế Hồng nghe vậy hốc mắt đỏ lên, trong lòng rối như mớ bòng bong, vừa chua xót vừa khó chịu: “Đều là ta liên lụy, đều do vi phụ…”

Phương Thế Hồng nhớ năm đó Phương Sửu Nhi vốn là không muốn cưới thê, nó nói mặt mũi mình xấu xí, cô nương nhà ai gả cho nó cũng sẽ thấy uất ức, chi bằng cứ một mình ở vậy cả đời đừng gây họa cho người khác. Nếu lúc đó mà nghe lời Sửu Nhi không ép nó cưới Phùng Thanh Liên thì giờ phụ tử bọn họ cũng không đến nông nỗi đến mức này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau