Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Chương 152: Phúc Nữ Nhà Nông (31)
Edit: Kim
Suy xét đến hôn nhân của hai đứa trẻ?!
Ngô thị càng hung hăng hơn, “Chất nữ của tú tài lão gia lại không thể gả đi được, thanh danh của Giang gia chỉ sợ lại càng khó nghe đi, ta thì không sao cả, ngay cả một nhi tử ta cũng không có.”
Tiểu Tiền thị:……
Uống lộn thuốc sao!
Cũng không phải chúng ta làm ngươi không có nhi tử.
Tiểu Tiền thị bị Ngô thị chọc cho tức giận không còn gì để nói, lão Tiền thị lại càng không đứng vững, dáng vẻ kia chính là sắp ngất đi.
Trong lòng chỉ có bốn chữ, nghiệp chướng, nghiệp chướng, ác quỷ, ác quỷ……
Lão Tiền thị nhìn đứa trẻ ngây thơ, rõ ràng là ngây thơ thuần khiết như vậy, lại có thể ác độc đến thế, thật là đáng sợ, còn lây nhiễm khiến cái nhà này phải tan đàn xẻ nghé.
Nhất định là ác quỷ, nhất định!
Bà muốn tìm đại sư tới thu phục con ác quỷ này đi.
“Tức phụ lão đại, ngươi nhất định phải chống đối cả nhà phải không, hẳn là não ngươi không được tỉnh táo, cho nên mới coi tất cả mọi người trở thành kẻ thù.” Giang Bạch Minh có nghĩ trăm ngàn lần cũng không nghĩ ra.
Không hiểu tại sao Ngô thị nhất định phải làm như vậy, đứa nhỏ Nhị Nha này quả thật là phải dạy dỗ lại.
Ngô thị chỉ nói: “Đứa trẻ không làm sai cái gì cả, cùng lắm là chỉ cản trở các ngươi leo lên người quý nhân thôi.”
“Nói ta ham hư vinh, nói ta lòng dạ hẹp hòi mà ghen ghét, vậy các người không ham hư vinh sao lại làm những việc này, thật là thanh cao, chỉ có chúng ta là xấu xa ti tiện.”
Một đám người làm những việc xấu xa ti tiện, lại làm ra vẻ chính nghĩa cao thượng, chuyện leo lên nhà quyền quý là quá bình thường, ai mà chẳng muốn có ngày lành.
Nhưng điều khiến Ngô thị tức giận chính là, bọn họ một bên làm những chuyện như vậy, lại một bên cảnh cáo nàng, không được lắc lư trước mặt quý nhân, không được ham hư vinh, khiến quý nhân mất hứng.
Nam Chi kinh ngạc nhìn mẫu thân, những lời này mà nàng cũng có thể nói ra, hệ thống ca ca nói miệng lưỡi của cô rất tốt, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy mẫu thân của Nhị Nha cũng rất lợi hại, nhìn xem cả nhà đều đang hít vào một ngụm khí lạnh.
Nam Chi dán mặt vào người mẫu thân, cử chỉ tỏ vẻ không muốn rời xa.
Giờ phút này cô cảm thấy, mẫu thân rất cao lớn, trong lòng lại có chút chua xót, hẳn là trong lòng Nhị Nha tỷ tỷ cũng rất vui mừng.
“Hưu nàng, hưu nàng, Giang gia không thể có loại tức phụ thế này.” Lão Tiền thị bén nhọn hô lên.
Ngô thị đối chọi gay gắt: “Làm tức phụ của Giang gia các người cũng chả có gì tốt, ăn cũng không đủ no, không nuôi được cũng đừng có cưới về!”
Rõ ràng là cãi nhau, nhưng khuôn mặt vốn vàng như nến của Ngô thị lại dần dần trở nên rạng rỡ, cả người như tỏa ra ánh sáng chói lọi.
Những lời này được nói ra, áp lực trong lòng giống như bùn nhão được tuôn ra, đen sì, mang theo thứ mùi tanh tưởi.
Cả người đều trở nên thư thái, rạng rỡ hẳn lên.
Vì thế Ngô thị một mình một chiến tuyến mà khẩu chiến, bất kể ai nói cái gì, đều không thể nói được câu thứ hai, cả người xám xịt.
Mẹ nó, nàng nhịn đủ rồi.
Phải biết rằng thứ tra tấn con người nhất không phải là chuyện gì kinh thiên động địa, mà là sự tra tấn thẩm thấm qua những kẻ hở trong sinh hoạt hàng ngày.
Giang Lương Tài:……
Đã xảy ra chuyện gì?!
Hình như hắn nghe thấy tiếng mẫu thân đang cãi nhau với thê tử.
Sau lưng Giang Lương Tài gánh rất nhiều củi, chất lên rất cao, nặng tới mức khiến lưng hắn còng xuống, giờ phút này hắn đang đứng ở cửa, nhìn hai người đang giàng co trong sân viện.
Đã xảy ra chuyện gì, lại xảy ra chuyện gì?!
Chạy, chạy, chạy mau……
Trái tim Giang Lương Tài khẩn trương đập liên hồi, da đầu tê dại, hận không thể quay đầu chạy trốn.
Giang Bạch Minh nói với Giang Lương Tài: “Lão đại đã về rồi, mau buông đồ xuống, có chuyện cần phải giải quyết.”
“Được.” Vẻ mặt Giang Lương Tài đầy hoang mang mà buông đồ xuống, đi theo vào trong nhà chính.
Ngô thị nhìn thấy trượng phu đã trở về, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, nếu cứng rắn bắt đứa trẻ đi, quả thực một nữ tử như nàng không đấu lại nhiều người như vậy.
Lão Tiền thị hô lên với đại nhi tử: “Lão đại, hưu nàng ta đi, nhất định phải hưu nàng ta, đuổi kẻ chuyên gây rối này đi, hưu kẻ gây rối không biết xấu hổ này đi.”
Sắc mặt Giang Lương Tài cứng đờ, “Nương, có chuyện gì từ từ nói.” Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?
Hưu Ngô thị?
Sao lại nghiêm trọng như vậy?
Đại Nha luôn nhát gan, nhưng lần này lại khóc lóc nói với Ngô thị: “Nương, không được hưu, không được.”
Hưu nương, nàng vào Nhị Nha liền không có nương, tuổi của Đại Nha đã có thể hiểu chuyện, hơn nữa mấy người lớn sẽ nói, nương ngươi không cần các ngươi, các ngươi là những đứa trẻ không có nương, thật đáng thương.
Dọa đứa trẻ bật khóc.
Những đứa trẻ khác cũng sẽ nói theo, ngươi không có nương, ngươi là con hoang, kéo dài giọng ra mà nói, còn vỗ tay, Đại Nha chỉ tưởng tượng thôi đã cảm thấy hít thở không thông.
Lão nhị Giang Nguyên Trung nói: “Đại ca, chuyện này là do Nhị Nha sai, cả nhà thật vất vả mới có thêm một nguồn thu, lại bị Nhị Nha hủy mất, nếu chọc thiếu gia kia không vui, thì hắn sẽ không tới nữa.”
Việc hủy đi tiền tài đối với một số người mà nói, chính là như giết cha giết mẹ, không đội trời chung!
Liên quan đến lợi ích của cả gia tộc, cho nên hiện tại tất cả mọi người đều bất mãn với Nam Chi, việc xấu trong nhà sao có thể đem ra cho người ngoài biết được, cô há miệng là lại nói ra ngoài.
Rõ ràng đây là một chuyện tốt với tất cả mọi người, lại có người không hiểu chuyện, không muốn cùng nỗi lực với người khác.
Giang Lương Tài nghe mọi người oán giận, đại khái cũng hiểu ra căn nguyên của mọi chuyện, đầu hắn giống như bị một cây búa giáng xuống, hai mắt nổi đầy sao, không biết nên làm thế nào cho phải.
Hắn theo bản năng muốn nữ nhi nói lời xin lỗi: “Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, không được nói lung tung, nói lung tung.”
Nam Chi xin lỗi: “Thực xin lỗi cha.” Nhị Nha tỷ tỷ quá tức giận, rất khó chịu.
Nam Chi cẩn thận ngẫm lại, lẽ ra cô không nên nói thẳng, nhưng cô còn nói thêm: “Thiếu gia kia định báo thù cho đường ca, ta sợ đường ca lại bóp chết tằm của ta.”
Hắn vừa mở miệng đã nói, kia là ca ca của ngươi, ngươi đánh ca ca là không đúng.
Liền mặc kệ việc đường ca bóp chết tằm phải không?
“Làm càn, cái gì mà báo thù với không báo thù, đều là người một nhà, có cái thù gì, ngươi còn nhỏ tuổi đã nhỏ nhen, hay ghen ghét, bây giờ lại còn muốn hắt chậu nước bẩn lên người thiếu gia.”
“Đúng là con gà mái ti tiện không lên được mặt bàn, tính tình bạo ngược, một chút thù hận cũng phải gắt gao nhớ kỹ, chưa bao giờ suy nghĩ cho người khác, chỉ muốn bản thân được thống khoái mà không quan tâm đến ai.”
“Ngươi luôn cảm thấy người nhà không thích ngươi, không cho ngươi ăn, nhưng ngươi có tự hỏi là ngươi có xứng hay không, có đáng để người khác phải đối xử tốt hay không, ngươi một chút cũng không hiểu chuyện, một hai phải phá tan cái nhà này, làm như vậy thì ngươi có lợi gì?”
Giang Bạch Minh vốn là một vị chủ nhà ít nói, vậy mà lúc này lại nói nhiều như vậy, rõ ràng là đang rất tức giận.
“Lão đại, đứa nhỏ này hỏng rồi, xử lý thế nào tự ngươi quyết định đi, lần này Giang gia sẽ làm người xấu một lần, từ bỏ chất nữ này.”
Chuyện lần này đã khiến Giang Bạch Minh thật sự tức giận, vừa mở miệng ra thì chính là từ bỏ đứa chất nữ này, cũng có nghĩa là mặc kệ sống chết của cô, cũng sẽ không quản chuyện hôn sự sau này của cô nữa.
Không riêng gì loại bỏ ra khỏi gia tộc, mà còn là mặc kệ hết tất cả những gì liên quan tới đứa nhỏ này.
Nữ tử vốn là phải dựa vào gia tộc mới có thể sống, nay lại mặc kệ, đối với một nữ tử mà nói chính là một chuyện vô cùng tàn khốc.
Mặc kệ sao?!
Trong lòng Nam Chi thật vui mừng.
Còn có thể có chuyện tốt này nha.
Sau này Nhị Nha tỷ tỷ sẽ không bị ép gả cho tên nam nhân xấu xa kia nữa!
Suy xét đến hôn nhân của hai đứa trẻ?!
Ngô thị càng hung hăng hơn, “Chất nữ của tú tài lão gia lại không thể gả đi được, thanh danh của Giang gia chỉ sợ lại càng khó nghe đi, ta thì không sao cả, ngay cả một nhi tử ta cũng không có.”
Tiểu Tiền thị:……
Uống lộn thuốc sao!
Cũng không phải chúng ta làm ngươi không có nhi tử.
Tiểu Tiền thị bị Ngô thị chọc cho tức giận không còn gì để nói, lão Tiền thị lại càng không đứng vững, dáng vẻ kia chính là sắp ngất đi.
Trong lòng chỉ có bốn chữ, nghiệp chướng, nghiệp chướng, ác quỷ, ác quỷ……
Lão Tiền thị nhìn đứa trẻ ngây thơ, rõ ràng là ngây thơ thuần khiết như vậy, lại có thể ác độc đến thế, thật là đáng sợ, còn lây nhiễm khiến cái nhà này phải tan đàn xẻ nghé.
Nhất định là ác quỷ, nhất định!
Bà muốn tìm đại sư tới thu phục con ác quỷ này đi.
“Tức phụ lão đại, ngươi nhất định phải chống đối cả nhà phải không, hẳn là não ngươi không được tỉnh táo, cho nên mới coi tất cả mọi người trở thành kẻ thù.” Giang Bạch Minh có nghĩ trăm ngàn lần cũng không nghĩ ra.
Không hiểu tại sao Ngô thị nhất định phải làm như vậy, đứa nhỏ Nhị Nha này quả thật là phải dạy dỗ lại.
Ngô thị chỉ nói: “Đứa trẻ không làm sai cái gì cả, cùng lắm là chỉ cản trở các ngươi leo lên người quý nhân thôi.”
“Nói ta ham hư vinh, nói ta lòng dạ hẹp hòi mà ghen ghét, vậy các người không ham hư vinh sao lại làm những việc này, thật là thanh cao, chỉ có chúng ta là xấu xa ti tiện.”
Một đám người làm những việc xấu xa ti tiện, lại làm ra vẻ chính nghĩa cao thượng, chuyện leo lên nhà quyền quý là quá bình thường, ai mà chẳng muốn có ngày lành.
Nhưng điều khiến Ngô thị tức giận chính là, bọn họ một bên làm những chuyện như vậy, lại một bên cảnh cáo nàng, không được lắc lư trước mặt quý nhân, không được ham hư vinh, khiến quý nhân mất hứng.
Nam Chi kinh ngạc nhìn mẫu thân, những lời này mà nàng cũng có thể nói ra, hệ thống ca ca nói miệng lưỡi của cô rất tốt, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy mẫu thân của Nhị Nha cũng rất lợi hại, nhìn xem cả nhà đều đang hít vào một ngụm khí lạnh.
Nam Chi dán mặt vào người mẫu thân, cử chỉ tỏ vẻ không muốn rời xa.
Giờ phút này cô cảm thấy, mẫu thân rất cao lớn, trong lòng lại có chút chua xót, hẳn là trong lòng Nhị Nha tỷ tỷ cũng rất vui mừng.
“Hưu nàng, hưu nàng, Giang gia không thể có loại tức phụ thế này.” Lão Tiền thị bén nhọn hô lên.
Ngô thị đối chọi gay gắt: “Làm tức phụ của Giang gia các người cũng chả có gì tốt, ăn cũng không đủ no, không nuôi được cũng đừng có cưới về!”
Rõ ràng là cãi nhau, nhưng khuôn mặt vốn vàng như nến của Ngô thị lại dần dần trở nên rạng rỡ, cả người như tỏa ra ánh sáng chói lọi.
Những lời này được nói ra, áp lực trong lòng giống như bùn nhão được tuôn ra, đen sì, mang theo thứ mùi tanh tưởi.
Cả người đều trở nên thư thái, rạng rỡ hẳn lên.
Vì thế Ngô thị một mình một chiến tuyến mà khẩu chiến, bất kể ai nói cái gì, đều không thể nói được câu thứ hai, cả người xám xịt.
Mẹ nó, nàng nhịn đủ rồi.
Phải biết rằng thứ tra tấn con người nhất không phải là chuyện gì kinh thiên động địa, mà là sự tra tấn thẩm thấm qua những kẻ hở trong sinh hoạt hàng ngày.
Giang Lương Tài:……
Đã xảy ra chuyện gì?!
Hình như hắn nghe thấy tiếng mẫu thân đang cãi nhau với thê tử.
Sau lưng Giang Lương Tài gánh rất nhiều củi, chất lên rất cao, nặng tới mức khiến lưng hắn còng xuống, giờ phút này hắn đang đứng ở cửa, nhìn hai người đang giàng co trong sân viện.
Đã xảy ra chuyện gì, lại xảy ra chuyện gì?!
Chạy, chạy, chạy mau……
Trái tim Giang Lương Tài khẩn trương đập liên hồi, da đầu tê dại, hận không thể quay đầu chạy trốn.
Giang Bạch Minh nói với Giang Lương Tài: “Lão đại đã về rồi, mau buông đồ xuống, có chuyện cần phải giải quyết.”
“Được.” Vẻ mặt Giang Lương Tài đầy hoang mang mà buông đồ xuống, đi theo vào trong nhà chính.
Ngô thị nhìn thấy trượng phu đã trở về, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, nếu cứng rắn bắt đứa trẻ đi, quả thực một nữ tử như nàng không đấu lại nhiều người như vậy.
Lão Tiền thị hô lên với đại nhi tử: “Lão đại, hưu nàng ta đi, nhất định phải hưu nàng ta, đuổi kẻ chuyên gây rối này đi, hưu kẻ gây rối không biết xấu hổ này đi.”
Sắc mặt Giang Lương Tài cứng đờ, “Nương, có chuyện gì từ từ nói.” Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?
Hưu Ngô thị?
Sao lại nghiêm trọng như vậy?
Đại Nha luôn nhát gan, nhưng lần này lại khóc lóc nói với Ngô thị: “Nương, không được hưu, không được.”
Hưu nương, nàng vào Nhị Nha liền không có nương, tuổi của Đại Nha đã có thể hiểu chuyện, hơn nữa mấy người lớn sẽ nói, nương ngươi không cần các ngươi, các ngươi là những đứa trẻ không có nương, thật đáng thương.
Dọa đứa trẻ bật khóc.
Những đứa trẻ khác cũng sẽ nói theo, ngươi không có nương, ngươi là con hoang, kéo dài giọng ra mà nói, còn vỗ tay, Đại Nha chỉ tưởng tượng thôi đã cảm thấy hít thở không thông.
Lão nhị Giang Nguyên Trung nói: “Đại ca, chuyện này là do Nhị Nha sai, cả nhà thật vất vả mới có thêm một nguồn thu, lại bị Nhị Nha hủy mất, nếu chọc thiếu gia kia không vui, thì hắn sẽ không tới nữa.”
Việc hủy đi tiền tài đối với một số người mà nói, chính là như giết cha giết mẹ, không đội trời chung!
Liên quan đến lợi ích của cả gia tộc, cho nên hiện tại tất cả mọi người đều bất mãn với Nam Chi, việc xấu trong nhà sao có thể đem ra cho người ngoài biết được, cô há miệng là lại nói ra ngoài.
Rõ ràng đây là một chuyện tốt với tất cả mọi người, lại có người không hiểu chuyện, không muốn cùng nỗi lực với người khác.
Giang Lương Tài nghe mọi người oán giận, đại khái cũng hiểu ra căn nguyên của mọi chuyện, đầu hắn giống như bị một cây búa giáng xuống, hai mắt nổi đầy sao, không biết nên làm thế nào cho phải.
Hắn theo bản năng muốn nữ nhi nói lời xin lỗi: “Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, không được nói lung tung, nói lung tung.”
Nam Chi xin lỗi: “Thực xin lỗi cha.” Nhị Nha tỷ tỷ quá tức giận, rất khó chịu.
Nam Chi cẩn thận ngẫm lại, lẽ ra cô không nên nói thẳng, nhưng cô còn nói thêm: “Thiếu gia kia định báo thù cho đường ca, ta sợ đường ca lại bóp chết tằm của ta.”
Hắn vừa mở miệng đã nói, kia là ca ca của ngươi, ngươi đánh ca ca là không đúng.
Liền mặc kệ việc đường ca bóp chết tằm phải không?
“Làm càn, cái gì mà báo thù với không báo thù, đều là người một nhà, có cái thù gì, ngươi còn nhỏ tuổi đã nhỏ nhen, hay ghen ghét, bây giờ lại còn muốn hắt chậu nước bẩn lên người thiếu gia.”
“Đúng là con gà mái ti tiện không lên được mặt bàn, tính tình bạo ngược, một chút thù hận cũng phải gắt gao nhớ kỹ, chưa bao giờ suy nghĩ cho người khác, chỉ muốn bản thân được thống khoái mà không quan tâm đến ai.”
“Ngươi luôn cảm thấy người nhà không thích ngươi, không cho ngươi ăn, nhưng ngươi có tự hỏi là ngươi có xứng hay không, có đáng để người khác phải đối xử tốt hay không, ngươi một chút cũng không hiểu chuyện, một hai phải phá tan cái nhà này, làm như vậy thì ngươi có lợi gì?”
Giang Bạch Minh vốn là một vị chủ nhà ít nói, vậy mà lúc này lại nói nhiều như vậy, rõ ràng là đang rất tức giận.
“Lão đại, đứa nhỏ này hỏng rồi, xử lý thế nào tự ngươi quyết định đi, lần này Giang gia sẽ làm người xấu một lần, từ bỏ chất nữ này.”
Chuyện lần này đã khiến Giang Bạch Minh thật sự tức giận, vừa mở miệng ra thì chính là từ bỏ đứa chất nữ này, cũng có nghĩa là mặc kệ sống chết của cô, cũng sẽ không quản chuyện hôn sự sau này của cô nữa.
Không riêng gì loại bỏ ra khỏi gia tộc, mà còn là mặc kệ hết tất cả những gì liên quan tới đứa nhỏ này.
Nữ tử vốn là phải dựa vào gia tộc mới có thể sống, nay lại mặc kệ, đối với một nữ tử mà nói chính là một chuyện vô cùng tàn khốc.
Mặc kệ sao?!
Trong lòng Nam Chi thật vui mừng.
Còn có thể có chuyện tốt này nha.
Sau này Nhị Nha tỷ tỷ sẽ không bị ép gả cho tên nam nhân xấu xa kia nữa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất