Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 177: Phúc Nữ Nhà Nông (56)

Trước Sau
Edit: Kim

Không có khả năng!

Thứ nghiệp chướng như Nhị Nha sao có thể tìm được nhân sâm!

Nhị Nha nào có may mắn này.

Rõ ràng là nhi tử của mình tìm được nhân sâm, nếu thật là nhân sâm, trong nhà sẽ sống tốt hơn một chút, nhưng trong lòng lão Tiền thị lại cảm thấy không vui.

Đại khái là bởi vì người tìm được nhân sâm là Nhị Nha, theo bản năng liền cảm thấy Nhị Nha không xứng tìm được thứ tốt như vậy.

Tâm lý con người thật kỳ lạ.

Cho dù là người thân, ta cũng hy vọng ngươi sống tốt, nhưng lại không muốn ngươi sống tốt hơn ta.

Nam Chi lấy nhân sâm từ trong sọt ra đưa cho Giang Lương Tài, Giang Lương Tài nhận lấy, nhìn qua thật giống hình người, nhiều rễ thế này rất giống nhân sâm.

Ai da, củ nhân sâm này quả thực là không nhỏ, rất nhiều rễ, củ mập mạp, nếu đúng là nhân sâm thì quả thực đã phát tài rồi.

Tay cầm nhân sâm của Giang Lương Tài run lên.

Nam Chi chỉ vào nhân sâm: “Lá mọc vòng, có cuống dài, vai rộng, nhiều rễ, có màu vàng ngà, đây chính là nhân sâm!”

Giang Lương Tài kinh ngạc mà nhìn nữ nhi, “Làm sao ngươi biết?”

“Con học được, Triệu gia gia cũng thường xuyên lên núi hái thảo dược.” Nam Chi nói.

Triệu đại phu là đại phu duy nhất trong thôn, cho nên, nữ nhi không riêng gì có quan hệ với thợ săn Lưu, mà còn móc nối quan hệ được với Triệu đại phu.

Ngày nào cũng muốn đi làm người rừng, nhưng có vẻ kết giao rất rộng rãi?!

Giang Lương Tài cầm nhân sâm, tay bắt đầu run rẩy, lần trước nhân sâm bán được hai trăm lượng, cho nên, trong nhà đột nhiên có hai trăm lượng rồi.

Cách để giải tỏa ưu sầu nhanh nhất, chính là phất lên nhanh chóng.

Giang Lương Tài đột nhiên sầu lo nói: “Chúng ta phải bào chế thế nào bây giờ, chẳng lẽ là nhờ tiểu cô cô của các ngươi giúp?”

Vẻ mặt phấn khích của Đại Nha khựng lại, nụ cười dần dần tiêu tan, nàng uyển chuyển nói: “Nhất định là tiểu cô cô sẽ không vui đâu.”

Nam Chi nói thẳng: “Đi tìm Triệu gia gia đi, nhờ Triệu gia gia giúp đỡ rồi trả tiền công cho Triệu gia gia.”



Nam Chi nhìn nhân sâm, nóng lòng muốn thử: “Cha, hay để con thử xem!”

“Không, không, không……” Giang Lương Tài điên cuồng lắc đầu, bảo vệ củ nhân sâm trong tay, đứa trẻ có thể tìm được nhân sâm, nhưng chưa chắc có thể xử lý tốt.

Nam Chi cũng không miễn cưỡng, lần này có thể tìm được nhân sâm là bởi vì Nam Chi tiến sâu vào rừng, nơi hẻo lánh ít dấu chân của dân địa phương lại càng có nhiều thứ tốt, nhưng nguy hiểm lại càng nhiều.

Hệ thống nhắc nhở Nam Chi không được tiến vào quá sâu, nếu sau này Nhị Nha trở về, cũng tiến sâu vào rừng, như vậy rất nguy hiểm cho Nhị Nha.

Rừng rậm rất nguy hiểm, một là có nhiều côn trùng độc, rắn, kiến, hai là rất dễ đi lạc, lạc đường quả thực rất dễ mất mạng.

Nhị Nha lại không có hệ thống!

Nam Chi cũng không dám đi xa hơn, chỉ đi quanh vùng đất chung quanh, trong lòng nhớ kỹ đường đi.

Ngô thị nhìn củ nhân sâm, mọi người trong nhà đều không biết cách bào chế, cho nên lập tức đồng ý với lời của tiểu nữ nhi, “Tìm Triệu đại phu đi.”

Giang Lương Tài vẫn do dự, do dự về người nhà, “Không cần nhờ tiểu muội muội thật sao?”

Rõ ràng người thân có thể bào chế được dược liệu, nhưng lại để cho người ngoài làm, người nhà biết được nhất định sẽ không vui.

Ngô thị ý vị thâm trường nói: “Chàng đi nhờ ngược lại bọn họ mới không vui đâu, được rồi, chờ trời tối chúng ta đi tìm Triệu thúc.”

“Người nhà có hỏi, chàng cứ nói thẳng là không tìm được nhân sâm, là đứa trẻ tìm bậy, một đứa trẻ có thể nhận biết được nhân sâm sao, là do nhìn thấy tiểu cô cô tìm được thứ tốt liền nghĩ mình cũng có thể tìm được.”

“Nhà chúng ta cũng phải học cách bào chế dược liệu, Đại Nha và Nhị Nha đều phải học đi.” Ngô thị nói tiếp: “Chờ bán được nhân sâm rồi chúng ta sẽ mua sách, nói đến sách, nhà chúng ta không có người nào biết đọc chữ đâu.”

Bị ba nữ nhân nhìn, Giang Lương Tài chột dạ mà sờ mũi, hít thở không thông!

Đều nói Giang Ngọc Trạch trời sinh có thiên phú đọc sách, còn Giang Lương Tài lại không, nhưng trên thực tế, Giang Lương Tài thậm chí còn không có cơ hội kiểm tra xem mình có thể đọc sách hay không.

Đây cũng là chuyện không thể tránh khỏi, dù sao Giang gia cũng thật sự rất khó khăn, cũng không thể trách lão Giang gia được.

Nam Chi giơ tay: “Con sẽ cố gắng học tập, cố gắng học tập!”

Đại Nha đỏ bừng mặt, không mấy tự tin mà kích động nói: “Con cũng sẽ cố gắng.”

Lão Tiền thị về đến nhà, sắc mặt buồn bực, Giang Nhạc An hỏi: “Nương, sao vậy, đại ca không đồng ý sao?”

“Hừ, khẳng định là không đồng ý, đại ca con bây giờ đã bắt đầu có dã tâm, không còn nghe lời nữa, hơn nữa, ta còn nghe nói hình như Nhị Nha tìm thấy nhân sâm.” Đây mới là chuyện lão Tiền thị để ý nhất.



“Cái gì, Nhị Nha tìm được nhân sâm?” Giang Nhạc An vô cùng kinh ngạc, mày nhíu chặt, cảm thấy kinh nghiệm của bản thân đã bị người ta sao chép.

Nhân sâm là hũ vàng đầu tiên Giang gia có được, bây giờ nhà đại ca cũng tìm được rồi, ít nhất thì nhà đại ca cũng đã có của cải.

Điều này khiến cho Giang Nhạc An có chút xấu hổ, lúc phân gia, Giang Nhạc An còn nói, có thể kiếm được năm mươi lượng thứ nhất, liền có thể kiếm được năm mươi lượng thứ hai.

Bây giờ nhà đại ca cũng tìm được nhân sâm rồi.

“Đúng vậy, cũng không biết là thật hay giả.” Lão Tiền thị cảm thấy cũng chưa chắc đã là thật, bà nói với nữ nhi: “Nhân sâm cũng không phải cải trắng, sao có thể tìm thấy dễ dàng như vậy được, ngay cả việc nhận biết thảo dược bọn họ còn chưa chắc đã biết, còn có thể nhận biết được nhân sâm sao?”

Giang Nhạc An gật đầu, sau đó nói: “Nếu thật sự tìm được nhân sâm, nhà đại ca cũng có thể sống tốt hơn một chút, bọn họ có tốt thì tiểu ca ca cũng không phải nhọc lòng nữa.”

“Bọn họ có thể sẽ không bào chế được mà đến tìm chúng ta, nhân sâm không được bào chế giá cả bán đi sẽ bị rẻ đi rất nhiều, có khả năng đại ca sẽ đến nhờ con giúp, con sẽ giúp họ bào chế, dù sao chúng ta cũng là người một nhà.”

Lão Tiền thị hừ lạnh một tiếng, “Chỉ có con là có lòng tốt, người ta căn bản còn không xem chúng ta là người một nhà.”

Lão Tiền thị đi vào bếp, nhìn nồi niêu bếp núc đều lạnh ngắt, không nhịn được mà gọi nhà lão nhị: “Nhà lão nhị, sao còn chưa nấu cơm?”

Tiểu Tiền thị rên rỉ: “Nương, ta thấy không khỏe, ta không làm được, cả người không còn chút sức lực nào, đầu cũng đau.”

Lão Tiền thị không nhịn được mà mắng tiểu Tiền thị lười biếng lắm chuyện, mới làm việc đã đau này đau kia, nhìn thấy tiểu Tiền thị suy yếu nằm trên giường, lão Tiền thị hít sâu một hơi, tự mình đi nấu cơm.

Lão Tiền thị chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ để nữ nhi đi nấu cơm.

Chính là buổi tối, đồ ăn lão Tiền thị nấu đều bị mọi người ghét bỏ, tốc độ ăn cơm đều rất chậm.

Lão Tiền thị tức giận đến mức đau ngực.

Mà tiểu Tiền thị nằm trên giường muốn nghiện rồi, nằm trên giường thật là thoải mái!

Chuyện trong nhà lão Tiền thị không thể không làm, đặc biệt là việc giặt quần áo khiến lão Tiền thị thật đau lưng, cả người đều cảm thấy không khỏe.

Qua mấy ngày, lão Tiền thị hoài nghi chất nữ tiểu Tiền thị này chỉ là đang lười biếng, sao trước kia lại không phát hiện ra chất nữ này là người lười biếng vậy?

Lão Tiền thị bỏ ra mấy đồng mời Triệu đại phu tới xem cho chất nữ, Triệu đại phu bắt mạch, lại nhìn thấy tròng mắt xoay chuyển của tiểu Tiền thị, cũng liền hiểu rõ.

Nghe nói tức phụ Giang gia là một tức phụ tốt, có thể nói trong số những bà nương trong thôn, tiểu Tiền thị có thể xem là người chiến thắng nhân sinh.

Bây giờ lại giả vờ bị bệnh để lười biếng, xem ra sau khi phân gia, cuộc sống cũng không được tốt.

Giang gia thoạt nhìn cũng không hòa thuận như vậy, nghĩ đến buổi tối mấy hôm trước Giang Lương Tài đến nhờ hắn giúp đỡ bào chế nhân sâm, trong lòng Triệu đại phu thở dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau