Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 210: Mẹ Ta Là Kiều Thê (22)

Trước Sau
Edit: Kim

Ngày hôm sau, Thân Huân mang theo quà tặng đến cửa, vừa nhìn thấy Lục phu nhân đã thân thiết hô lên một tiếng: “Dì Trúc.”

Thân Huân có dáng người yểu điệu, da thịt lớn ở nơi cần lớn, đường cong tuyệt mỹ, lớn lên vô cùng xinh đẹp, khóe môi luôn nở nụ cười.

“Dì Trúc, dạo này cháu còn bận công việc cho nên chưa tới thăm dì ngay được, dì Trúc không được giận Thân Huân đâu đấy.” Thân Huân cười nói với Lục phu nhân.

Lục phu nhân không ngại, “Không sao, công việc quan trọng hơn, trở về rồi thì lúc nào cũng có thể gặp được.”

“Đây hẳn là Trân Trân đi, đây là quà dì tặng cháu, không biết cháu thích cái gì nên dì mua búp bê Tây dương, Trân Trân thích cái gì có thể nói với dì, lần sau dì tặng thứ cháu thích.”

Thân Huân ngồi xổm xuống, đưa chiếc hộp lớn cho Nam Chi, bên trong là búp bê Barbie tinh xảo, vừa nhìn đã thấy là rất đắt tiền.

Hai tay Nam Chi ôm lấy chiếc hộp lớn, nói với Thân Huân: “Cám ơn, dì.”

“Thật đáng yêu.” Thân Huân theo bản năng xoa đầu Nam Chi.

Quan Hinh khoác tay chồng đi vào đại sảnh, liền nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang lôi kéo làm quen với đứa trẻ, trong lòng đứa trẻ ôm một con búp bê Tây dương, còn cười với người phụ nữ kia!

Cô ta muốn lấy lòng đứa trẻ sao?

Mấu chốt là, đứa trẻ còn rất thân thiết với cô ta!

Chỉ một con búp bê Tây dương mà đã bị dụ dỗ rồi?

Lục phu nhân nhìn thấy hai người kia, vẻ mặt lập tức trở nên nhàn nhạt, cả khuôn mặt không còn cảm xúc.

“Mẹ, có khách tới nhà sao mẹ không nói một tiếng cho chúng con biết.” Quan Hinh không nhịn được mà nói, ôm chắc lấy cánh tay chồng, cả người như muốn dán vào Lục Tấn.

Thân Huân còn chưa kịp nói, Lục phu nhân đã mở miệng trước: “Không phải tôi đã gọi điện thông báo với cô rồi sao, cô còn không biết?”

Nụ cười trên mặt Quan Hinh cứng đờ, gắt gao mím chặt môi, vô cùng xấu hổ, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc của Thân Huân.

Quan Hinh rơm rớm nước mắt nhìn về phía Lục Tấn, bộ dạng sắp khóc nhưng cố nén không khóc.

Lục Tấn theo bản năng muốn giải vây cho Quan Hinh, nói với Nam Chi: “Quan Quan, lại đây cha ôm một cái.”

Chuyện đáng xấu hổ này, cần phải để nó qua đi.

Nam Chi chậm rì rì buông búp bê Barbie xuống, đi đến trước mặt cha, duỗi tay, “Ôm.”



Lục Tấn bế đứa trẻ lên, “Nặng hơn rồi, khá tốt.”

Nam Chi nhe răng cười.

Quan Hinh bị bỏ lại ở một bên, Lục Tấn ôm đứa trẻ, dĩ nhiên là không thể khoác tay Quan Hinh được.

Quan Hinh cảm thấy mình đứng ở nơi này như đang đứng trên tấm thép nóng đỏ, khiến cô vô cùng khó chịu không thể đứng vững.

Quan Hinh chỉ có thể hỏi Nam Chi: “Quan Quan, ăn cơm có ngoan không?”

Nam Chi gật đầu: “Có.”

Bức tranh gia đình ba người ấm áp này khiến ánh mắt Thân Huân lóe lên, cô vươn bàn tay trắng nõn về phía Quan Hinh, “Chào cô, tôi là Thân Huân, tôi đã được nghe anh Tấn nhắc nhiều về cô nhưng vẫn chưa được gặp, hôm nay cuối cùng cũng gặp được cô.”

Nhưng tôi đã được thấy cô rồi, là lúc cô hẹn gặp chồng tôi!

Quan Hinh trào phúng mà nghĩ, vươn tay bắt tay Thân Huân, trên ngón áp út của cô là một chiếc nhẫn kim cương sáng bóng, rất to và sáng.

Thân Huân đương nhiên là thấy được, cười nói: “Chiếc nhẫn kim cương lớn này thật đẹp, hẳn là anh Tấn tặng cho cô đi.”

Vốn dĩ là một câu khen nhẫn đẹp, nhưng lại bỏ thêm một câu là anh Tấn tặng cho cô đi, khiến Quan Hinh rất khó chịu.

Cô luôn cảm thấy mình đang bị chế nhạo.

Thân Huân chế nhạo cô không mua nổi kim cương, Lục Tấn phải tặng cô nhẫn, trong lòng cô ta đang xem thường cô?

Quan Hinh rút tay về, mím môi không nói gì, khóe miệng nở nụ cười cứng ngắc, dịu dàng nhìn chồng con, nhưng thân thể lại cứng đờ, nhìn rất không tự nhiên.

“Đã gần trưa rồi, Huân Nhi ở lại ăn cơm với dì đi.” Lục phu nhân lại nói với hai vợ chồng, “Đứa trẻ đã lâu rồi không gặp hai người, cùng nhau ăn một bữa cơm đi.”

Vốn là câu nói không có gì đặc biệt, nhưng lại làm Quan Hinh vô cùng khó chịu.

Đứa trẻ không ở cạnh cha mẹ mà lại ở cùng bà nội, người khác sẽ cho rằng cô nuôi dạy con cái không tốt, sẽ cho rằng mẹ chồng chướng mắt cô, cho nên không để cô nuôi dưỡng đứa trẻ.

Cô không khỏi nhìn về phía Thân Huân, Thân Huân cười gật đầu, giọng điệu thân mật: “Vâng, dì Trúc, cháu còn muốn kiểm tra xem dì còn nhớ những món cháu thích ăn không.”

Lục phu nhân tươi cười nói: “Có quên ai cũng không thể quên cháu được, khi cháu còn nhỏ mẹ cháu còn ném cháu sang đây nhờ dì chăm sóc, con mèo nghịch ngợm này.”

Quan Hinh:……



Các người quả thực là biết cách làm người khác tổn thương.

Nhìn hai người thân mật, Quan Hinh càng thêm xấu hổ, hóa ra mẹ chồng cũng có thể yêu quý một cô gái, chỉ là không phải cô.

Quan Hinh không nhịn được mà nói với Lục Tấn: “Ông xã, em hơi khát.”

Lục phu nhân:……

Thân Huân lại rất tò mò mà nhìn Lục Tấn, thấy Lục Tấn thật sự buông đứa trẻ xuống, rót nước cho Quan Hinh, đặt vào tay Quan Hinh, cảm thán nói: “Trước kia anh Tấn lúc nào cũng lạnh như băng, không ngờ sẽ có một ngày biến thành bộ dạng dịu dàng thế này.”

Khi còn nhỏ, Lục Tấn lúc nào cũng nề nếp như một ông già.

“Huân Nhi, theo dì vào phòng bếp.” Lục phu nhân nói.

Thân Huân gật đầu, đi theo Lục phu nhân vào phòng bếp, Nam Chi cũng đi theo vào phòng bếp, có thể sẽ được nếm thử món ngon trước.

Quan Hinh nhìn dáng vẻ tự nhiên của Thân Huân, khách trở thành chủ, mà ngược lại cô và Lục Tấn ở trong đại sảnh lại trở thành khách.

Quan Hinh cắn môi, “Mẹ anh không thích em.”

Lục Tấn mím môi thành một đường thẳng, “Vậy thì bớt tiếp xúc đi, em không thích mẹ anh, mẹ anh cũng không thích em.”

Tách ra là tốt rồi!

Cho dù có là tự lừa mình dối người.

Trong phòng bếp, Lục phu nhân gắp một khối thịt viên trên bàn cho cháu gái, lại nhìn cô cháu gái xinh đẹp nói: “Cháu thấy Lục Tấn thế nào?”

Thân Huân chỉ nói: “Anh Tấn đã kết hôn rồi.”

Lục phu nhân gật đầu, “Đúng vậy, nó đã kết hôn rồi, cũng là dì có lỗi với cháu, nhưng cho dù cháu có suy nghĩ gì, cũng không thể làm lúc nó còn đang trong cuộc hôn nhân này được, phải chờ bọn họ ly hôn đã.”

“Cháu bây giờ còn đang giảng dạy ở trường đại học, làm thầy kẻ khác, yêu cầu về phẩm hạnh rất cao, nếu tin tức chen chân vào cuộc hôn nhân của người khác bị đồn ra ngoài, không riêng gì ảnh hưởng tới thanh danh và công việc của cháu, mà sẽ còn ảnh hưởng tới cha cháu, vị trí của cha cháu lúc này không khác gì đi trên băng mỏng.”

Nam Chi vừa dùng hai tay cầm thịt viên ăn, vừa đứng một bên gật đầu, đồng ý với lời bà nội nói: “Đúng, đúng.”

Trong cốt truyện, chuyện của dì thanh mai thật sự đã bùng nổ trên mạng, ai cũng mắng dì không biết xấu hổ, thậm chí còn phải nghỉ việc.

Nhưng dì thanh mai càng tức giận, mọi chuyện càng trở nên tồi tệ!

Càng nghĩ càng giận, cô ta vậy mà lại dám đối đầu với cô, cô vừa có bối cảnh vừa có danh tiếng, không thể thua trong tay cô ta được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau