Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 218: Mẹ Ta Là Kiều Thê (30)

Trước Sau
Edit: Kim

Rốt cuộc Lục Tấn vẫn không gửi bình luận, cất điện thoại di động đi, chỉ là vẻ mặt có chút hoảng hốt, Quan Hinh hỏi: “Làm sao vậy?”

Lục Tấn khôi phục lại tinh thần, nói với Quan Hinh: “Em không cần lo lắng Thân Huân có cái gì với anh nữa đâu, Thân Huân đã có bạn trai rồi, cũng đừng lên mạng nói ẩn ý nữa.”

“Có bạn trai?” Sắc mặt Quan Hinh cũng có chút hoảng hốt, Thân Huân vậy mà lại có bạn trai.

Cô theo bản năng nói: “Có thể nào là giả không?”

Rõ ràng Thân Huân rất trà xanh, lúc nào cũng muốn gần gũi với Lục Tấn, giác quan thứ sáu của phụ nữ cảm nhận được, Thân Huân có mưu đồ bất chính với Lục Tấn.

Nhưng sao cô ta lại có bạn trai được?

Theo lý thuyết, hôn nhất mất đi một tình địch là một chuyện đáng mừng, vậy mà lại làm người ta nghẹn khuất.

Cô giống như đấm vào bông, vẻ phòng bị của cô trở nên thật buồn cười.

Hơn nữa, trong thâm tâm Quan Hinh luôn cảm thấy Thân Huân sẽ tranh giành đàn ông với mình.

Cảm xúc thật hỗn loạn, Thân Huân có bạn trai, yêu đương?!

“Không đâu, chuyện yêu đương sao có thể là giả?” Lục Tấn lắc đầu nói.

Quan Hinh nhìn sắc mặt của chồng, không nhịn được hỏi: “Có phải anh cảm thấy không vui không?”

Có đôi khi, Quan Hinh lại vô cùng nhạy bén, nhạy bén nhận ra Lục Tấn vì chuyện yêu đương của Thân Huân mà không vui.

“Có phải anh thích Thân Huân không, cho nên nhìn thấy người ta có bạn trai anh mới không vui, có phải anh đã thích Thân Huân rồi không.”

Phát hiện này khiến Quan Hinh suy sụp, “Anh thích Thân Huân có đúng không?”

Lục Tấn lắc đầu, “Không có, em đừng suy nghĩ vớ vẩn, nếu anh thích cô ấy thì sao anh lại kết hôn với em, yêu em?”

Chẳng qua là vì ánh mắt ngưỡng mộ của em gái nhỏ mỗi khi nhìn mình đã biến mất mà thôi, chẳng lẽ còn không cho phép người ta được thẫn thờ hay sao?

“Nhưng tại sao anh lại không vui?” Chuyện này khiến Quan Hinh rất bất an, cô dò hỏi cũng là vì muốn có một khẳng định khiến cô an tâm.

Nhìn Quan Hinh đẫm nước mắt, vừa hung hăng vừa nhu nhược động lòng người, Lục Tấn vô cùng mệt mỏi, vẫn giải thích nói: “Không có, em nghĩ nhiều rồi, tại sao em lại không vui, rõ ràng Thân Huân sẽ không xen vào giữa cuộc hôn nhân của chúng ta.” Cô lại gây rối cái gì!

“Nhưng anh lại tỏ vẻ tiếc rẻ, rất tiếc rẻ, trong lòng anh cô ta đã khác rồi.” Quan Hinh chỉ biết nắm mãi không buông, cô không thể chịu nổi một hạt bụi trong đoạn tình cảm này.



Cho dù cuộc hôn nhân của bọn họ đã được pháp luật bảo hộ, cô vẫn cảm thấy không an toàn.

Cho dù đã kết hôn, nhưng nếu không còn tình cảm, tất cả đều vô nghĩa.

Thứ Quan Hinh để ý không phải hôn nhân, mà là tình cảm.

Lục Tấn hít sâu một hơi, một cổ nóng giận dâng lên trong lòng, không thể kìm chế được, “Đúng, đúng, đúng, anh đúng là thích cô ấy đấy, em vừa lòng chưa, đây chẳng phải là đáp án em muốn nghe nhất sao.”

“Lục Tấn, tên đàn ông xấu xa, đồ lừa gạt, anh ngoại tình tư tưởng.” Quan Hinh vô cùng suy sụp, giống như trời sập xuống.

“Không phải, anh chỉ vì tức giận mà nói vậy thôi.” Sau khi buộc miệng thốt ra lời này, Lục Tấn lập tức hối hận.

“Không, không, đây mới là lời trong lòng anh, rốt cuộc anh cũng thừa nhận, anh thừa nhận anh đối với Thân Huân không bình thường.” Nước mắt Quan Hinh lã chã rơi xuống, vô cùng đau đớn.

Lục Tấn thở dài nói: “Cho dù có điểm khác biệt, có điểm đặc biệt, thì cũng là vì cùng lớn lên từ nhỏ, sao có thể không có chút tình cảm nào chứ, ít nhất cũng giống như một người bạn, một người thân.”

“Chẳng lẽ em không có người bạn là nam giới nào sao, trên thế giới này, ngoài đàn ông ra thì là phụ nữ, anh ngoài em ra, chẳng lẽ đều không được nhìn người phụ nữ nào khác sao?”

“Nhưng tình cảm anh đối với Thân Huân không giống thế, chênh lệch giữa chúng ta quá lớn, Lục Tấn, chúng ta ly hôn đi.”

Ly hôn, ly hôn!

Lại bắt đầu, cô lúc nào cũng đề nghị ly hôn, đề nghị ly hôn!

Đôi mắt Lục Tấn đỏ bừng, toàn thân lạnh lẽo, “Em cứ nhất định phải khiêu khích anh thì em có lợi gì, chỉ làm tổn thương lòng người.”

Phụ nữ luôn đề nghị chia tay hoặc ly hôn, là bởi vì muốn đàn ông chú ý tới mình, yêu thương mình nhiều hơn, bản thân mình không sai, đây là muốn xem thái độ của đàn ông.

Nhưng đối với đàn ông mà nói, cô nói lời chia tay hay ly hôn, chẳng khác nào đang thông báo quyết định của mình cho hắn, bọn họ sẽ coi đó là quyết định cuối cùng.

Kết quả người đàn ông đồng ý chia tay, ly hôn, đến phiên người phụ nữ há hốc miệng đau lòng.

Chiếc mũ tra nam chắc chắn sẽ được đội lên đầu người đàn ông, người phụ nữ oan ức, người đàn ông cũng oan ức.

Tư duy không giống nhau.

Bây giờ Lục Tấn cảm thấy Quan Hinh là muốn ly hôn, bằng không sao có thể ngày nào cũng treo từ ly hôn trên miệng.

Bản chất mà nói, Lục Tấn và Quan Hinh đều là những người tương đối đơn giản, cũng không có ai truyền thụ cho bọn họ một ít kiến thức về cuộc sống hôn nhân.

Một hồi gió lốc cuốn tất cả đồ đạc bay lên, đến cuối cùng chậm rãi tiêu tan, đồ đạc bị cuốn lên rơi đầy mặt đất, trở thành một mớ hỗn độn.



Quan Hinh bị vẻ mặt nghiêm nghị của Lục Tấn dọa sợ, trong lòng cô co rúm lại, lại phải già mồm nói: “Em đúng là muốn ly hôn.”

“Anh không đồng ý.” Lục Tấn đóng sầm cửa lại mà đi mất, nhìn dáng vẻ này, chắc đêm nay sẽ không về.

Để lại một mình Quan Hinh bất lực khóc thút thít, rõ ràng là một người rất yêu thương cô, sao lại trở nên lạnh lùng vô tình như vậy.

Vẫn là con người đó, sao lại trở nên thay đổi rồi.

Trong lòng Quan Hinh rất thấp thỏm, rất bất lực, cần phải có người cho cô một viên thuốc an thần, giống như một đứa trẻ, cần phải có người dỗ dành.

Quan Hinh không sai, cô chính là người như vậy, mà Lục Tấn trước đây đều có thể chịu đựng được Quan Hinh, bây giờ dường như lại có vẻ khó chấp nhận.

Lòng người thay đổi, ma quỷ khó lường!

Lục Tấn không đi uống rượu mà về nhà mẹ.

Buổi tối tan làm Lục phu nhân trở về nhà, thấy Lục Tấn vậy mà lại đang ở cùng đứa trẻ, bà vô thức nhìn lên trời, có phải mặt trời mọc đằng tây rồi không.

Trên thực tế, thái độ của Lục Tấn đối với đứa trẻ rất rõ ràng, đứa trẻ không gần gũi với hắn, hắn cũng không gần gũi với đứa trẻ.

Tức giận với đứa trẻ.

Hắn là một người lớn, so với đứa trẻ đã sống lâu hơn hai mươi năm, nhưng tầm mắt lại chỉ như một đứa trẻ, nói không chừng tầm mắt còn không lớn bằng đứa trẻ đâu.

Lục phu nhân hỏi: “Con tới đây làm gì, vợ con có biết không?”

Lục Tấn lập tức nhận ra mẹ hắn không chào đón hắn, sao lại có cảm giác trời đất rộng lớn, lại không có một chốn cho hắn dung thân.

Khó khăn lắm mới trở về nhà, người nhà lại không thích hắn, sao, muốn đuổi hắn ra khỏi nhà luôn phải không.

“Bà nội, bà nội…” Nhìn thấy bà nội, Nam Chi lập tức giang hai tay chạy tới, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, được bà nội bế lên, hôn lên má bà.

Nhìn thấy hai người thân thiết như vậy, ngược lại khiến người làm cha như Lục Tấn trở thành người ngoài.

Khác biệt cũng quá lớn đi, con gái lúc nào cũng lạnh nhạt với hắn, nói chuyện với cô, cô chỉ ừm ừm gật đầu, thi thoảng mới trả lời một hai câu.

Nhưng khi ở bên cạnh Lục phu nhân, tuy rằng vẫn nói lắp, nhưng lại vô cùng sống động, gương mặt tươi cười rạng rỡ vì được chia sẻ.

Đứa trẻ hoạt bát như vậy, nhưng khi ở nhà lại luôn im lặng, không hề có cảm giác tồn tại, thậm chí có đôi lúc còn không cảm nhận được sự tồn tại của đứa trẻ.

Lúc ấy Lục Tấn còn nghĩ, cho dù đã sinh con lại vẫn giống như chưa từng sinh con, cuộc sống vợ chồng ngọt ngào của bọn họ không hề bị ảnh hưởng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau