Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Chương 257: Trò Chơi Tín Ngưỡng (7)
Edit: Kim
Nhờ thần giúp đi tìm cha mẹ?
Hệ thống không nói chuyện, Nam Chi hỏi: “Ca ca, ngươi tức giận à?”
Hệ thống: “Ta không tức giận, cứ coi như ngươi muốn thần đưa ngươi đi tìm cha mẹ, thì cũng không nên vội vàng như vậy, nhìn kỹ xem vị thần kia có thật sự có bản lĩnh hay không đã, không nên gấp gáp.”
Nam Chi đột nhiên nở nụ cười, nói với hệ thống: “Ca ca, ta sẽ không đi theo thần, ta muốn đi theo ca ca, chậm rãi tìm cha mẹ.”
Hệ thống: “... Không phải ta đã nói, không được tùy tiện ra quyết định sao, nhanh như vậy mà ngươi đã không cần thần rồi?”
Nam Chi trả lời: “Bởi vì ca ca rất tốt với ta, thần lại không tốt với ta, hắn không cho ta nói chuyện, còn làm ta đau, không cho ta ngủ, nhưng ca ca thì không.”
“Ca ca tặng quà cho ta, cho ta hạt giống, cho ta tiền xu, dạy ta đọc sách viết chữ, trả lời những câu hỏi của Chi Chi, ta rất thích ca ca.”
Hệ thống trầm mặc một hồi, mới nói: “Nếu như ta cũng là người xấu thì sao.”
Nam Chi nắm ngón tay, lại cười hì hì, lộ ra hàm răng đều như hạt kê, mi mắt cong cong, “Vậy Chi Chi sẽ chọn người tốt với Chi Chi, nếu các ngươi đều là người xấu, Chi Chi sẽ chọn một người tốt trong số người xấu.”
Hệ thống:……
Cái gì mà người tốt trong số người xấu.
Trong nháy mắt, Nam Chi đã từ bỏ thần, cô muốn tìm ra vị thần đang chơi trốn tìm kia ra, dùng chân đá hắn.
【Này, vậy mà lại thật sự tin vào thần. 】
【Xán Xán đi chiêu này đúng là cao tay, chỉ cần cho bọn họ thứ bọn họ muốn, bọn họ tự nhiên sẽ tin vào thần.】
【Ai mà không muốn có một cuộc sống tốt đẹp đâu, không có ai.】
【Dùng cách đơn giản, tiết kiệm công sức nhất, mấy phương pháp đẫm máu kia còn không thu được nhiều điểm tín ngưỡng như vậy đâu. 】
【Đứa nhỏ kia vậy mà lại không có điểm tín ngưỡng, nó chỉ là một đứa trẻ, rõ ràng đã được gặp cha mẹ rồi, sao lại không tin Xán Xán.】
【Còn cái người Khang Dương kia nữa, điểm tín ngưỡng của hắn cũng rất thấp.】
【Bọn họ cũng không biết là mình đang trầm mê trong hư ảo, đang mơ một giấc mơ đẹp.】
Từ đầu đến cuối, những người này đều chưa rời khỏi trò chơi.
Góc nhìn của thượng đế giúp khán giả biết được những người này đang chìm trong mộng đẹp, đủ các loại ảo tưởng, lười biếng, dã tâm, tham lam…
Người xem tỏ ra khinh thường, đặc biệt là nhìn thấy bộ dạng không biết gì của bọn họ, ngoan ngoãn cống hiến điểm tín ngưỡng, vừa cạn lời vừa buồn cười, đúng là ngu ngốc.
Loại cảm giác từ trên cao nhìn xuống phạm nhân vẫn rất sảng khoái.
Vì thế, số người vây xem cái phó bản này không ngừng tăng lên.
Mọi người đều muốn nhìn cảnh Xán Xán không cần đổ máu mà vẫn có thể bắt được điểm tín ngưỡng, hơn nữa còn là tự nguyện dâng lên…
Điểm tín ngưỡng không sinh ra từ sợ hãi, mà là từ khao khát, tham lam về một cuộc sống tốt đẹp hơn mà tín ngưỡng thần.
Buổi tối, mọi người lại bị NPC thôn dân dẫn đi tham gia nghi thức cầu nguyện, nhưng lần này, mọi người cũng không có kháng cự như lần trước.
Thậm chí còn có chút gấp không chờ nổi.
Người chơi tham gia buổi lễ cầu nguyện tỏ ra thành kính hơn rất nhiều, ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất, thậm chí bà nội trợ còn bắt đầu dập đầu.
Người này dập đầu, những người khác cũng bắt đầu dập đầu theo, vì để đạt được thứ mình muốn, dập đầu thì có làm sao.
Cũng chỉ là chuyển từ lấy lòng người này sang người khác mà thôi.
Nếu chỉ cần lấy lòng có một mình thần, lại có tác dụng hơn lấy lòng nhiều người khác, vậy thì vẫn là có lời.
Nam Chi cũng không quỳ lạy nhiều, cô đi theo người lớn, âm thầm dựa vào người Khang Dương, lén lút nhắm mắt ngủ.
“Ngươi đã được gặp cha mẹ rồi, tại sao vẫn không chịu tin vào thần?” Một giọng nói từ bi truyền vào tai Nam Chi.
“A?!” Nam Chi đột nhiên bừng tỉnh, “Thần, ta muốn gặp thần, ta chưa gặp thần bao giờ, cho nên cũng không biết có thích thần hay không.”
Giọng điệu của đứa trẻ đầy lý lẽ, mang theo một loại đối mặt bình đẳng.
Cho rằng đây là kết bạn sao.
“Thần là tối cao, không thể chạm tới, là thần bí, không thể nhìn thấy được…” Giọng nói từ bi trở nên lạnh lẽo.
“Mạo phạm thần, thần sẽ thu hồi lại tất cả những gì đã ban cho ngươi, ngươi không muốn gặp lại cha mẹ nữa sao, không muốn sống cùng bọn họ nữa sao?”
Nam Chi thở dài: “Ta muốn nha, rất muốn, ngày nào cũng nghĩ về nó.”
“Cho nên, tín ngưỡng thần, thần sẽ thỏa mãn ngươi.” Thần nói.
Nam Chi:……
Ai, thần chỉ biết nói mấy lời này thôi sao!
Nam Chi khó hiểu hỏi: “Tại sao phải tín ngưỡng thần?”
Thần nói: “Bởi vì người phàm đều phải tín ngưỡng thần.”
Nam Chi lại hỏi: “Tại sao là người phàm thì phải tín ngưỡng thần?”
Thần:……
Ngươi nhất định phải tranh luận với ta đúng không.
Đặc biệt là dùng cái giọng trẻ con kia hỏi, thật đúng là ngây thơ trong sáng.
Nam Chi lại hỏi: “Thần có gì đặc biệt?”
Thần: “Thần không có gì là không biết, không có gì là không làm được.”
Nam Chi: “Thần cái gì cũng có thể làm, vậy tại sao còn muốn mọi người phải tín ngưỡng thần?”
Thần lợi hại như vậy, còn phải tín ngưỡng làm gì?
Không hiểu, Nam Chi không hiểu, Nam Chi không hiểu cho nên theo bản năng mà hỏi.
Hệ thống ca ca nói, cô còn nhỏ, có rất nhiều chuyện không hiểu, nhất định phải hỏi, phải học.
Cho nên, Nam Chi lại liên tục hỏi thần.
Thần nói: “Thần linh không giải đáp mấy câu đố của người phàm.”
Nam Chi càng nghi hoặc: “Thế thì tại sao chúng ta lại phải kết giao với thần.”
Còn không thể giúp đỡ lẫn nhau, cũng không thể cùng nhau chơi đùa.
Thần nói: “.....Thần cần có tín đồ, là thần thì phải có tín đồ.”
Nam Chi: “Tín đồ là cái gì?”
Thần nói: “Là đệ tử chốn nhân gian của thần.”
Nam Chi:……
Nói đơn giản, nói chuyện dễ hiểu một chút….
Nam Chi hoàn toàn không hiểu những lời thần nói, chỉ có thể nỗ lực liên kết tới những thứ gần gũi.
Nam Chi: “Ngươi muốn tìm cấp dưới, tìm cấp dưới làm việc thay ngươi sao?”
Thần: “Vừa giống, cũng lại vừa không giống.”
Nam Chi buồn ngủ quá!
Nói chuyện với thần quá mệt mỏi, vẫn thích hệ thống ca ca hơn.
Thần không tốt bằng hệ thống ca ca!
Trong lòng Nam Chi thầm so sánh, ừm, không cần thần.
Phải làm thế nào mới có thể tìm ra thần?
Nam Chi hiểu rõ, đây là một trò chơi trốn tìm, cô phải tìm ra thần.
Thần là ai?
Kế tiếp, Nam Chi dùng đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn chằm chằm vào từng thôn dân.
Nhìn thấy một thôn dân liền hỏi: “Chú/ dì, chú/dì có phải là thần không?”
Thôn dân cảm thấy khó hiểu, hơn nữa còn cảm thấy bị xúc phạm, “Thần sao có thể là người phàm, thần ở khắp mọi nơi, không được nói bậy.”
Nam Chi khó hiểu, “Tại sao chú/ dì lại không thể là thần?”
Thôn dân: “Không phải tôi, tôi không xứng.”
Nam Chi: “Được rồi.”
Khi ở Nông Gia Nhạc, Nam Chi hỏi chị lễ tân: “Chị ơi, chị có phải là thần không?”
Cô gái trẻ: “Tôi có chỗ nào giống thần sao, nếu là thần, sao tôi còn phải đi làm lễ tân.”
Nam Chi khó hiểu: “Làm lễ tân thì không thể là thần sao?”
Cô gái trẻ: “Thần không thể vô lý như vậy được.”
【Chúng ta cũng không biết ai mới là thần đâu.】
【Chắc là trà trộn trong thôn dân.】
【Con nhãi kia cũng quá ngu xuẩn, gặp ai cũng hỏi thì ai sẽ nói cho nó biết.】
【Xán Xán, gọi cô một câu cô có dám trả lời không?】
Nam Chi đã hỏi rất nhiều thôn dân, nhưng ai cũng phủ nhận.
Hệ thống không bình luận về cách làm của Nam Chi.
Khang Dương nhìn một đứa trẻ đi khắp nơi hỏi về thần, nhìn cô gặp trắc trở khắp nơi, không nhịn được mà nói với đứa trẻ, “Cháu hỏi như vậy, bọn họ sẽ không nói cho cháu biết đâu.”
Nam Chi hỏi: “Tại sao, tại sao thần lại phải trốn?”
Nhờ thần giúp đi tìm cha mẹ?
Hệ thống không nói chuyện, Nam Chi hỏi: “Ca ca, ngươi tức giận à?”
Hệ thống: “Ta không tức giận, cứ coi như ngươi muốn thần đưa ngươi đi tìm cha mẹ, thì cũng không nên vội vàng như vậy, nhìn kỹ xem vị thần kia có thật sự có bản lĩnh hay không đã, không nên gấp gáp.”
Nam Chi đột nhiên nở nụ cười, nói với hệ thống: “Ca ca, ta sẽ không đi theo thần, ta muốn đi theo ca ca, chậm rãi tìm cha mẹ.”
Hệ thống: “... Không phải ta đã nói, không được tùy tiện ra quyết định sao, nhanh như vậy mà ngươi đã không cần thần rồi?”
Nam Chi trả lời: “Bởi vì ca ca rất tốt với ta, thần lại không tốt với ta, hắn không cho ta nói chuyện, còn làm ta đau, không cho ta ngủ, nhưng ca ca thì không.”
“Ca ca tặng quà cho ta, cho ta hạt giống, cho ta tiền xu, dạy ta đọc sách viết chữ, trả lời những câu hỏi của Chi Chi, ta rất thích ca ca.”
Hệ thống trầm mặc một hồi, mới nói: “Nếu như ta cũng là người xấu thì sao.”
Nam Chi nắm ngón tay, lại cười hì hì, lộ ra hàm răng đều như hạt kê, mi mắt cong cong, “Vậy Chi Chi sẽ chọn người tốt với Chi Chi, nếu các ngươi đều là người xấu, Chi Chi sẽ chọn một người tốt trong số người xấu.”
Hệ thống:……
Cái gì mà người tốt trong số người xấu.
Trong nháy mắt, Nam Chi đã từ bỏ thần, cô muốn tìm ra vị thần đang chơi trốn tìm kia ra, dùng chân đá hắn.
【Này, vậy mà lại thật sự tin vào thần. 】
【Xán Xán đi chiêu này đúng là cao tay, chỉ cần cho bọn họ thứ bọn họ muốn, bọn họ tự nhiên sẽ tin vào thần.】
【Ai mà không muốn có một cuộc sống tốt đẹp đâu, không có ai.】
【Dùng cách đơn giản, tiết kiệm công sức nhất, mấy phương pháp đẫm máu kia còn không thu được nhiều điểm tín ngưỡng như vậy đâu. 】
【Đứa nhỏ kia vậy mà lại không có điểm tín ngưỡng, nó chỉ là một đứa trẻ, rõ ràng đã được gặp cha mẹ rồi, sao lại không tin Xán Xán.】
【Còn cái người Khang Dương kia nữa, điểm tín ngưỡng của hắn cũng rất thấp.】
【Bọn họ cũng không biết là mình đang trầm mê trong hư ảo, đang mơ một giấc mơ đẹp.】
Từ đầu đến cuối, những người này đều chưa rời khỏi trò chơi.
Góc nhìn của thượng đế giúp khán giả biết được những người này đang chìm trong mộng đẹp, đủ các loại ảo tưởng, lười biếng, dã tâm, tham lam…
Người xem tỏ ra khinh thường, đặc biệt là nhìn thấy bộ dạng không biết gì của bọn họ, ngoan ngoãn cống hiến điểm tín ngưỡng, vừa cạn lời vừa buồn cười, đúng là ngu ngốc.
Loại cảm giác từ trên cao nhìn xuống phạm nhân vẫn rất sảng khoái.
Vì thế, số người vây xem cái phó bản này không ngừng tăng lên.
Mọi người đều muốn nhìn cảnh Xán Xán không cần đổ máu mà vẫn có thể bắt được điểm tín ngưỡng, hơn nữa còn là tự nguyện dâng lên…
Điểm tín ngưỡng không sinh ra từ sợ hãi, mà là từ khao khát, tham lam về một cuộc sống tốt đẹp hơn mà tín ngưỡng thần.
Buổi tối, mọi người lại bị NPC thôn dân dẫn đi tham gia nghi thức cầu nguyện, nhưng lần này, mọi người cũng không có kháng cự như lần trước.
Thậm chí còn có chút gấp không chờ nổi.
Người chơi tham gia buổi lễ cầu nguyện tỏ ra thành kính hơn rất nhiều, ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất, thậm chí bà nội trợ còn bắt đầu dập đầu.
Người này dập đầu, những người khác cũng bắt đầu dập đầu theo, vì để đạt được thứ mình muốn, dập đầu thì có làm sao.
Cũng chỉ là chuyển từ lấy lòng người này sang người khác mà thôi.
Nếu chỉ cần lấy lòng có một mình thần, lại có tác dụng hơn lấy lòng nhiều người khác, vậy thì vẫn là có lời.
Nam Chi cũng không quỳ lạy nhiều, cô đi theo người lớn, âm thầm dựa vào người Khang Dương, lén lút nhắm mắt ngủ.
“Ngươi đã được gặp cha mẹ rồi, tại sao vẫn không chịu tin vào thần?” Một giọng nói từ bi truyền vào tai Nam Chi.
“A?!” Nam Chi đột nhiên bừng tỉnh, “Thần, ta muốn gặp thần, ta chưa gặp thần bao giờ, cho nên cũng không biết có thích thần hay không.”
Giọng điệu của đứa trẻ đầy lý lẽ, mang theo một loại đối mặt bình đẳng.
Cho rằng đây là kết bạn sao.
“Thần là tối cao, không thể chạm tới, là thần bí, không thể nhìn thấy được…” Giọng nói từ bi trở nên lạnh lẽo.
“Mạo phạm thần, thần sẽ thu hồi lại tất cả những gì đã ban cho ngươi, ngươi không muốn gặp lại cha mẹ nữa sao, không muốn sống cùng bọn họ nữa sao?”
Nam Chi thở dài: “Ta muốn nha, rất muốn, ngày nào cũng nghĩ về nó.”
“Cho nên, tín ngưỡng thần, thần sẽ thỏa mãn ngươi.” Thần nói.
Nam Chi:……
Ai, thần chỉ biết nói mấy lời này thôi sao!
Nam Chi khó hiểu hỏi: “Tại sao phải tín ngưỡng thần?”
Thần nói: “Bởi vì người phàm đều phải tín ngưỡng thần.”
Nam Chi lại hỏi: “Tại sao là người phàm thì phải tín ngưỡng thần?”
Thần:……
Ngươi nhất định phải tranh luận với ta đúng không.
Đặc biệt là dùng cái giọng trẻ con kia hỏi, thật đúng là ngây thơ trong sáng.
Nam Chi lại hỏi: “Thần có gì đặc biệt?”
Thần: “Thần không có gì là không biết, không có gì là không làm được.”
Nam Chi: “Thần cái gì cũng có thể làm, vậy tại sao còn muốn mọi người phải tín ngưỡng thần?”
Thần lợi hại như vậy, còn phải tín ngưỡng làm gì?
Không hiểu, Nam Chi không hiểu, Nam Chi không hiểu cho nên theo bản năng mà hỏi.
Hệ thống ca ca nói, cô còn nhỏ, có rất nhiều chuyện không hiểu, nhất định phải hỏi, phải học.
Cho nên, Nam Chi lại liên tục hỏi thần.
Thần nói: “Thần linh không giải đáp mấy câu đố của người phàm.”
Nam Chi càng nghi hoặc: “Thế thì tại sao chúng ta lại phải kết giao với thần.”
Còn không thể giúp đỡ lẫn nhau, cũng không thể cùng nhau chơi đùa.
Thần nói: “.....Thần cần có tín đồ, là thần thì phải có tín đồ.”
Nam Chi: “Tín đồ là cái gì?”
Thần nói: “Là đệ tử chốn nhân gian của thần.”
Nam Chi:……
Nói đơn giản, nói chuyện dễ hiểu một chút….
Nam Chi hoàn toàn không hiểu những lời thần nói, chỉ có thể nỗ lực liên kết tới những thứ gần gũi.
Nam Chi: “Ngươi muốn tìm cấp dưới, tìm cấp dưới làm việc thay ngươi sao?”
Thần: “Vừa giống, cũng lại vừa không giống.”
Nam Chi buồn ngủ quá!
Nói chuyện với thần quá mệt mỏi, vẫn thích hệ thống ca ca hơn.
Thần không tốt bằng hệ thống ca ca!
Trong lòng Nam Chi thầm so sánh, ừm, không cần thần.
Phải làm thế nào mới có thể tìm ra thần?
Nam Chi hiểu rõ, đây là một trò chơi trốn tìm, cô phải tìm ra thần.
Thần là ai?
Kế tiếp, Nam Chi dùng đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn chằm chằm vào từng thôn dân.
Nhìn thấy một thôn dân liền hỏi: “Chú/ dì, chú/dì có phải là thần không?”
Thôn dân cảm thấy khó hiểu, hơn nữa còn cảm thấy bị xúc phạm, “Thần sao có thể là người phàm, thần ở khắp mọi nơi, không được nói bậy.”
Nam Chi khó hiểu, “Tại sao chú/ dì lại không thể là thần?”
Thôn dân: “Không phải tôi, tôi không xứng.”
Nam Chi: “Được rồi.”
Khi ở Nông Gia Nhạc, Nam Chi hỏi chị lễ tân: “Chị ơi, chị có phải là thần không?”
Cô gái trẻ: “Tôi có chỗ nào giống thần sao, nếu là thần, sao tôi còn phải đi làm lễ tân.”
Nam Chi khó hiểu: “Làm lễ tân thì không thể là thần sao?”
Cô gái trẻ: “Thần không thể vô lý như vậy được.”
【Chúng ta cũng không biết ai mới là thần đâu.】
【Chắc là trà trộn trong thôn dân.】
【Con nhãi kia cũng quá ngu xuẩn, gặp ai cũng hỏi thì ai sẽ nói cho nó biết.】
【Xán Xán, gọi cô một câu cô có dám trả lời không?】
Nam Chi đã hỏi rất nhiều thôn dân, nhưng ai cũng phủ nhận.
Hệ thống không bình luận về cách làm của Nam Chi.
Khang Dương nhìn một đứa trẻ đi khắp nơi hỏi về thần, nhìn cô gặp trắc trở khắp nơi, không nhịn được mà nói với đứa trẻ, “Cháu hỏi như vậy, bọn họ sẽ không nói cho cháu biết đâu.”
Nam Chi hỏi: “Tại sao, tại sao thần lại phải trốn?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất