Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 284: Trò Chơi Tín Ngưỡng (34)

Trước Sau
Edit: Kim

Nam Chi quay về ký túc xá, cảm thấy an toàn, cuối cùng mới bật khóc thành tiếng.

Chính là khó chịu, chính là sợ hãi.

Khang Dương ôm Nam Chi an ủi, cơ thể hắn toàn là cơ bắp, rất cứng, khiến người ta cảm thấy không thoải mái.

Nam Chi cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể hắn truyền tới, trong lòng cũng dần dần bình tĩnh lại.

Chỉ là sắc mặt cô vẫn trắng bệch không có một chút huyết sắc, mắt cũng không có thần, Khang Dương nhìn thấy bộ dạng này của đứa trẻ, trong lòng rất nặng nề.

Hắn cũng không thể an ủi đứa trẻ rằng về sau sẽ tốt lên, chỉ cần trò chơi này còn ở đây, sẽ không có cách nào sống tốt được.

Hắn chỉ nói: “Lần này cháu làm rất tốt, vậy mà cháu lại mang người máy cùng trở về, cháu là anh hùng của cả nhân loại.”

Nam Chi nhìn thấy bọn họ muốn đưa người máy đi, lập tức nói: “Không được khởi động, nhất định không được khởi động người máy.”

Không ai có thể đánh thắng được người máy.

Nam Chi sợ bọn họ không nghe lời, lớn tiếng nói: “Nhất định không được khởi động người máy, người máy sẽ cho nổ tung, sẽ giết người, trên người hắn có rất nhiều loại vũ khí, toàn là những loại vũ khí lợi hại.”

Nam Chi nói xong, lập tức thở hồng hộc, cô nhìn Lý Ký Thuần: “Quản gia có năng lượng chống đỡ trò chơi.”

Vẻ mặt Lý Ký Thuần vô cùng nghiêm túc, “Được rồi, tuyệt đối sẽ không khởi động.”

Có trí thông minh cao như vậy, cho dù là đang tắt máy cũng không thể đảm bảo được, đây là một món quà, cũng là một tồn tại vô cùng nguy hiểm.

Cho dù bây giờ đang tắt máy, nhưng khó mà đảm bảo bên trong vẫn còn chương trình đang chạy, không biết khi nào sẽ lộ ra gương mặt dữ tợn.

Phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ phải cung phụng, lỡ như trong lúc nghiên cứu xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ.

Lý Ký Thuần nghĩ đến mấy nhà nghiên cứu cuồng nhiệt của viện nghiên cứu, bọn họ có thể hủy được người máy này không.

Nói không chừng trong lúc hủy sẽ xảy ra chuyện kinh thiên động địa gì đó.

Sức chiến đấu của người máy này đã được thấy trong phòng phát sóng trực tiếp.

Không thể không giao cho viện nghiên cứu.

Nói không chừng sẽ làm ra chút chuyện điên rồ gì đó.

Rất nhanh, có rất nhiều lãnh đạo lớn cũng tới, một đám người vây lấy người máy, vừa vui mừng lại vừa sầu lo, kỹ thuật của cái trò chơi kia cao hơn bọn hắn quá nhiều, quá nhiều.



Rất nhiều kỹ thuật mà bọn họ không thể nắm rõ.

Nam Chi thật sự quá mệt mỏi, không thể chống đỡ được nữa, ngã vật xuống giường mà chìm vào giấc ngủ.

Những người xung quanh ồn ào nhốn nháo, người của viện nghiên cứu một hai đòi quyền sử dụng người máy, tốt nhất là đưa người máy đến viện nghiên cứu.

Nhưng nhóm lãnh đạo lại không đồng ý, cho dù người máy có đặt ở viện nghiên cứu, thì cũng phải canh giữ nghiêm ngặt, khi sử dụng phải làm đơn đăng ký, bằng không mỗi người sờ vào một chút, lỡ xảy ra chuyện gì thì chính là thảm họa của nhân loại.

Nam Chi ngủ một giấc thật dài, khi tỉnh dậy toàn thân bủn rủn, đầu óc choáng váng, hoàn toàn không có chút sức lực nào.

Lần này cảm giác khác, rất khác, Nam Chi rất mệt mỏi.

Cô bế gấu bông lên, nói với hệ thống: “Ca ca, sau này ta sẽ không chơi loại trò chơi này nữa, ta còn nhỏ, không thể chịu nổi.”

Hệ thống: “Lần này là ta sai, ta không nên nhận nhiệm vụ này cho ngươi.”

Nam Chi lắc đầu, “Không phải là không nên, mà là tuyệt đối không nhận, trò chơi như vậy, gây nên tổn thương rất lớn đối với ta.”

Bảo bảo muốn khỏe mạnh lớn lên, những gì đã trải qua trong trò chơi, Nam Chi đều không thể quên đi được.

Chỉ có thể an ủi chính mình, đây là đang làm việc tốt!

Làm những việc này sẽ được gặp lại cha mẹ.

Hệ thống trầm mặc một hồi nói: “Được, sau này sẽ không nhận.”

Nam Chi khịt mũi, “Cảm ơn ca ca, ca ca thật tốt.”

Hệ thống:……

Ngươi hoàn thành tốt nhiệm vụ, còn làm người ta vui vẻ hơn nói những lời này đấy.

“Cháu tỉnh rồi, ăn chút gì đi.” Khang Dương bưng đồ ăn mở cửa, thấy Nam Chi đã tỉnh, trên mặt lộ ra nụ cười, đem đồ ăn đặt trước mặt Nam Chi.

Nam Chi nói lời cảm ơn: “Cảm ơn chú.”

Cô cầm thìa lên ăn từng miếng một, thần sắc uể oải, một cổ uể oải khắc sâu vào tận xương tủy, không vứt đi được.

Khang Dương xoa đầu Nam Chi, hỏi: “Trong trò chơi đã xảy ra chuyện gì, nhìn cháu rất mệt mỏi.”

Nam Chi nuốt đồ ăn trong miệng xuống, cô nói: “Cháu sử dụng kỹ năng thiên phú quá mức, bị rút mất lực linh hồn.”



Khang Dương nhíu mày, “Sử dụng kỹ năng thiên phú còn có di chứng như vậy sao, xem ra kỹ năng thiên phú mà trò chơi cho cũng không xuất phát từ lòng tốt đâu.”

Quả nhiên, trò chơi này xem bọn họ là heo, có thể tùy ý sử dụng, chi phối.

“Cháu ăn cơm đi, đừng nói nữa.” Khang Dương cầm lấy cái thìa, “Để chú đút cho.”

“Người của thế giới này nghe đây, nhanh giao người chơi Tân Nguyệt cùng người máy ăn cắp ra đây, bằng không, chúng tôi sẽ coi đây là hành động khiêu khích người văn minh chúng tôi, chúng tôi không muốn gây chiến, giao ra thứ chúng tôi muốn đi.”

Quả cầu ánh sáng trên bầu trời xoay chuyển với tốc độ cực nhanh, giọng nói không rõ là nam hay nữ được truyền đi rất xa.

Tất cả mọi người đều nhìn lên không trung, Nam Chi muốn ngẩng đầu lên nhìn, bị Khang Dương ấn đầu xuống “Ăn cơm đi, không cần để ý.”

Hắn múc từng thìa thức ăn đút cho Nam Chi, nói: “Những sinh vật cường đại đó thật là ngạo mạn, phàm là những chỗ cho rằng không cần nói lý, thì nhất định không nói lý, nếu nói lý một chút, đều sẽ bị cưỡng chế.”

“Nếu muốn đánh, khẳng định đã sớm đánh rồi, cần gì phải buông lời dọa nạt, xem ra bọn họ cũng có điểm hạn chế, cũng không phải không gì là không làm được.”

Nam Chi nhìn Khang Dương, “Chú, chú thật là thông minh.”

Khang Dương: “…… Kỹ năng nắm bắt đơn giản thôi, cháu yên tâm, chú nhất định sẽ không giao cháu ra.”

Nam Chi cười cười, trong lòng hỏi hệ thống: “Nếu bọn họ muốn giao ta ra, chị Tân Nguyệt phải làm sao bây giờ?”

Hệ thống: “Nếu bọn họ muốn giao ngươi ra, chúng ta sẽ có sắp xếp thỏa đáng cho Tân Nguyệt, để cô ấy bắt đầu lại một lần nữa, trên thế giới này cô ấy vốn đã cô độc một mình.”

Nam Chi yên tâm, nói với Khang Dương, “Cháu biết rồi chú, cháu muốn ngủ thêm một lát.”

“Được.” Khang Dương cười nói với Nam Chi, chờ đứa trẻ ngủ rồi, hắn mới đem sắc mặt khó coi đi gặp Lý Ký Thuần.

Sắc mặt của Lý Ký Thuần cũng rất khó coi, Khang Dương không nhịn được hỏi: “Chẳng lẽ thật sự phải giao người ra sao?”

Lý Ký Thuần thở dài: “Đây không phải là chuyện giao người, mà là như trò chơi vừa nói, cả thế giới đã biết chúng ta có một người máy, quốc gia khác nhất định sẽ yêu cầu chia sẻ công nghệ, hoặc là giao người máy gia, mọi người cùng nhau nghiên cứu.”

Lý do sao, đương nhiên là vì nhân loại đang đứng trước nguy cơ diệt vong, mọi người muốn đồng tâm hiệp lực.

Cho dù là đối mặt với hoàn cảnh như thế nào, con người vẫn luôn có những tâm tư nhỏ của riêng mình.

Đoàn kết, nhưng không hoàn toàn đoàn kết, trước nay các liên minh đều luôn như vậy.

Khang Dương thở phào nhẹ nhõm một hơi, không phải giao đứa trẻ ra là tốt rồi, đứa trẻ sống thật không dễ dàng.

Nếu lúc này giao đứa trẻ ra, Khang Dương không thể tưởng tượng được đó là cái dạng bi kịch, bất lực gì.

“Người của thế giới này nghe đây, nhanh giao người chơi Tân Nguyệt cùng người máy ăn cắp ra đây, bằng không, chúng tôi sẽ coi đây là hành động khiêu khích người văn minh chúng tôi, chúng tôi không muốn khai chiến, giao ra thứ chúng tôi muốn đi.” Quả cầu ánh sáng lặp lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau