Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 309: Y Tế Thiên Hạ (9)

Trước Sau
Edit: Kim

Nếu người đã chết thì cũng thôi đi, nhưng vấn đề là người lại không chết, chỉ lăn lộn một vòng rồi trở về.

Lúc này mới gọi là khó chấp nhận, Đỗ gia cửa nát nhà tan, đã chết toàn bộ.

Nam Chi nghe hệ thống lải nhải, chuyên tâm nhìn nhị thúc làm thịt thỏ.

Sự xuất hiện của con thỏ khiến người Đỗ gia hết sức vui mừng.

Hai tỷ muội Đỗ Phương Nhã Đỗ Lệnh Tuệ đặc biệt vui vẻ, trước kia bọn họ cũng là tiểu thư khuê các, tuy rằng không đến mức sa hoa lãng phí như giới quý tộc thế gia.

Nhưng tóm lại là muốn ăn gì đều được ăn nấy, càng không bị đói bụng, chỉ có hợp khẩu vị hay không mà thôi.

Nhưng bị lưu đày, thậm chí còn không được ăn no, càng đừng nói đến việc được ăn thịt.

Con thỏ bị nướng trên ngọn lửa, dần dần đổi màu, mỡ từ từ nhỏ xuống ngọn lửa, khiến ngọn lửa kêu lách tách.

Rải lên một chút muối thô, vị thịt đã từ từ lan tỏa.

Nam Chi ngồi xổm bên đống lửa, nhìn con thỏ nướng mà chảy nước miếng.

Thỏ được nướng xong, đầu tiên Đỗ Khang Bình đưa cho Nam Chi một cái chân thỏ, “Thỏ là do ngươi bắt về, ngươi ăn đi.”

Nam Chi không muốn: “Để cho phụ thân, phụ thân phải ăn ngon một chút.”

“Được.” Đỗ Khang Bình cũng đồng ý, nếu như đại ca ăn uống đầy đủ, cơ thể có thể khỏe lên một chút, khả năng vượt qua sẽ càng lớn hơn.

Nam Chi cầm chân thỏ nhỏ một ít linh dịch lên, cô đánh thức Đỗ Bác Hậu, “Phụ thân, phụ thân ăn thỏ nướng đi.”

Đỗ Bác Hậu mở mắt ra, mơ mơ màng màng nhìn miếng thịt trước mặt, hắn còn ngờ rằng có phải mình đang nằm mơ hay không, không phải đang đi lưu đày sao, sao lại có thịt được.

“Phụ thân mau ăn đi.” Nam Chi đẩy chân thỏ đến bên miệng phụ thân.

Đỗ Bác Hậu nhìn những người khác cũng đang gặm thịt, khàn giọng hỏi: “Ở đâu ra?”

Nam Chi: “Phụ thân, người ăn trước đi đã, ăn trước đi ăn trước đi, mặc kệ là từ đâu ra.”

Nước miếng trong miệng Nam Chi đã chảy thành sông, từng ngụm từng ngụm chảy ra ngoài.

Đỗ Bác Hậu thấy đứa trẻ thèm thành như vậy, “Con ăn đi.”

Đứa trẻ còn nhỏ, cũng không biết có thể sống qua đoạn đường dài như vậy hay không, đây chính là người hương khói cho Đỗ gia!

Đỗ Bác Hậu đã không còn hy vọng gì với tương lai của mình nữa rồi, nửa thân dưới đã tê liệt, nếu còn không được cứu chữa kịp thời, chắc chắn sẽ chết trên đường.

Nhìn thấy phụ thân như vậy, Nam Chi trực tiếp nhét chân thỏ vào miệng hắn, Đỗ Bác Hậu theo bản năng gặm lấy.

…….. Thật thơm!

Nam Chi hỏi: “Ngon không?”



Đỗ Bác Hậu: “…… Ngon.”

Đúng thật là rất ngon!

Có thể là do lâu rồi không được ăn thịt, Đỗ Bác Hậu cảm thấy thịt này ngon vô cùng, đại khái là tâm trạng tốt, hắn vậy mà lại cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng hơn một chút.

“Để ta tự ăn.” Đỗ Bác Hậu nằm sấp nói.

Nam Chi đưa chân thỏ cho hắn, cô được phân một miếng thịt sườn, thịt cũng nhiều, tuy chỉ có một chút muối thô nhưng vẫn rất ngon.

Đặc biệt là trong khoảng thời gian này, bọn họ không được ăn chút đồ ăn mặn nào, một bữa thịt này, giống như là đang ăn gan rồng tủy phượng vậy.

Nam Chi cho miếng thịt vào miệng cắn, cảm nhận hương vị của thịt, có chút không nỡ nuốt xuống.

Ngon quá, ngon quá, thịt thỏ thơm quá!

Có lẽ là bởi vì có thịt, tinh thần của người Đỗ gia cũng phấn chấn hơn nhiều, thời điểm lên đường cũng không cảm thấy quá khổ sở nữa.

Quả nhiên, con người nhất định phải ăn thịt, ăn thật nhiều thịt!

Nam Chi cảm thấy nếu phải đi một quãng đường dài như vậy, nhất định phải ăn nhiều thịt mới có thể kiên trì được.

Nhưng hiện tại cô là phạm nhân, bị người ta canh trừng, còn phải đi đường, không thể làm bẫy rập bắt thỏ được.

Nam Chi thấp giọng hỏi nãi nãi: “Nãi nãi, chúng ta không thể mua thịt ăn sao?”

Lão Bùi thị liếc nhìn quan binh, lắc đầu, “Không được, bọn họ sẽ lấy mất tiền của chúng ta, hơn nữa cũng không cho phép chúng ta ăn thịt cá.”

Lưu đày là muốn cho người ta chịu khổ, khiến người ta đau khổ.

Nam Chi rất thất vọng, chỉ có thể nói thầm trong lòng: “Một con thỏ lớn tới đây, một con thỏ béo tới đây, một con thỏ một con thỏ….”

Hệ thống không nhịn được nói: “Nói là làm ngay không phải lúc nào cũng có thể có được thứ mình muốn, ngươi không được sinh ra tâm lý ỷ lại, hơn nữa tỷ lệ cũng không cao.”

“Người nông dân kia cả ngày canh ở gốc cây, không chịu làm đồng, con thỏ thì không bắt được, đồng ruộng hoang phế, không có gì để ăn.”

Nam Chi: “Biết rồi, nhưng bây giờ ta cũng không trồng trọt, có muốn một con thỏ đâm vào gốc cây cũng không làm đồng ruộng hoang phế.”

Hệ thống:……

Ngươi đúng là quá nhàm chán, cho nên mới muốn kích hoạt miệng quạ đen đúng không?

Chỉ cần đứa trẻ không quá coi trọng tỷ lệ thành công, hệ thống cũng lười quản.

Nam Chi lẩm bẩm mấy ngày cũng không có con thỏ nào đâm vào cây, cũng biết không phải lúc nào miệng quạ đen cũng linh nghiệm.

Tuy rằng không linh, nhưng ngày nào Nam Chi cũng sẽ nhắc vài câu, cũng không quá hy vọng có thể gặp được.

Nếu thật sự không được thì một con nai, hay một con lợn rừng gì đó cũng được.

Con thỏ không được thì đổi con khác.

Những ngày rong ruổi thực sự vất vả, ban ngày không ngừng đi bộ, có đôi khi còn phải thức đêm, mỗi buổi tối chỉ có thể ngủ hai canh giờ.



“Rào rạt……” Trong bụi cỏ ven đường giống như có thứ gì đó, Nam Chi lập tức phấn chấn, con thỏ, con thỏ, con thỏ béo.

Nam Chi vén cỏ sang một bên nhìn thử, những người khác đang ăn cơm, thấy Nam Chi như vậy, cũng không khỏi nhìn sang.

Chẳng lẽ lại có thỏ.

Đặc biệt là người Đỗ gia đã mấy ngày không được ăn thịt, ngày nào cũng nghĩ đến hương vị của thịt, mơ được ăn thịt.

Nam Chi lật bụi cỏ ra nhìn, nhưng không thấy gì ngoại trừ một số con bọ và bướm đêm.

Hừ, ngay cả một quả trứng chim cũng không có, trước đây Nam Chi vào rừng tìm được rất nhiều đồ ăn.

Trên mặt Nam Chi tràn đầy thất vọng, một chút cũng không che giấu, người Đỗ gia cũng rất thất vọng, uống bát canh loãng.

Nghĩ cái gì chứ, trước kia là gặp may cho nên mới gặp được loại kỳ tích này….

Trăm năm khó gặp một lần, con thỏ tự đâm vào cây.

Nam Chi thở dài, ăn thịt ăn thịt, muốn ăn thịt!

Quan binh cũng rất thất vọng, nếu lại bắt được thỏ, cho dù bọn họ có không ăn, thì cũng có thể kiếm được chút tiền từ Đỗ gia.

Bọn họ có thức ăn riêng, khác với thức ăn của phạm nhân.

“Hừ hừ hừ……”

Giống như là tiếng lợn kêu, còn có tiếng chân cào xuống đất.

Sắc trời đã nhá nhem tối, con đường rừng đã không thể nhìn rõ.

“Đại, đại nhân, là lợn rừng.” Một nha dịch chỉ vào trong rừng, mọi người nhìn qua, thấy được một con lợn rừng với răng nanh to lớn, thân hình tròn trịa, lông tua tủa, trông rất đáng sợ.

“Mẹ nó, sao lại có con lợn rừng lớn như vậy?” Nha dịch cầm đầu cũng tỏ ra hoảng sợ, nhất định là ánh lửa đã dẫn dụ nó tới đây.

Vị thị ôm con trốn ra phía sau trượng phu, vẻ mặt tái nhợt che miệng đứa trẻ lại, không cho đứa trẻ khóc thu hút sự chú ý của lợn rừng.

Con lợn rừng này thật là lớn, thật đáng sợ

Thân thể lão Bùi thị khẽ run lên, còn chưa đói chết mệt chết ở trên đường, đã bị lợn rừng ăn thịt.

Không sai, lợn rừng là động vật ăn tạp, sẽ ăn thịt người.

Được xưng là đại ca chốn núi rừng, cho dù có đối mặt với hổ thì vẫn dám tiến lên.

“Thịt, thịt, thịt, nhị thúc, thịt!” Những người khác nhìn thấy lợn rừng đều hoảng sợ, Nam Chi nhìn thấy lợn rừng, trong đầu chỉ có một chữ, thịt, thịt, thịt….

Lời cầu nguyện của cô đã linh nghiệm.

Hệ thống:……

Đây chính là bóp phe ta, đánh chết đồng đội!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau