Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 325: Y Tế Thiên Hạ (25)

Trước Sau
Edit: Kim

“Sao ngươi lại tới đây nữa, lại còn đưa người ngoài tới?” Tộc trưởng nhìn thấy Nam Chi cảm thấy có chút đau đầu, lại nhìn thấy đứa trẻ mang theo một người trưởng thành, sắc mặt ông trở nên căng thẳng.

Nam Chi giới thiệu nói: “Đây là tiểu thúc thúc của ta, thúc ấy tới mua muối.”

Đỗ Kinh Luân:……

Cũng chưa nói nhất định phải mua mà!

Đỗ Kinh Luân chào hỏi mọi người theo lễ của thư sinh, trông rất phong độ, nhẹ nhàng.

Mọi người đánh giá Đỗ Kinh Luân, còn có ít nhất năm phụ nhân không hề kiêng nể gì mà đánh giá Đỗ Kinh Luân.

Nam nhân trong trại đều thô bạo hoang dã, nam nhân tinh xảo hòa nhã như vậy rất hiếm thấy.

Đẹp, đẹp……

“Cẩu Tử, vị thúc thúc này của ngươi đã thành thân chưa?” Một đại thẩm kéo Nam Chi lại, đưa trái cây cho Nam Chi, Nam Chi nhận lấy, gặm trái cây nói: “Chưa đâu!”

Đôi mắt nhóm đại nương đại thẩm lập tức sáng lên.

Đỗ Kinh Luân:……

Ngươi đúng là cái gì cũng có thể làm được!

Vậy mà lại vì một trái cây thúi mà bán thúc thúc của mình đi.

Tộc trưởng nửa tin nửa ngờ đưa Đỗ Kinh Luân đi vào trong phòng.

“Hách……”

Đỗ Kinh Luân vừa mới bước vào trong nhà, trước mắt đã xuất hiện một người tóc tai rối bù, trên mặt bôi một thứ nước xanh lem luốc, mỉm cười lộ ra hàm răng ố vàng, lẩm ba lẩm bẩm đi xung quanh Đỗ Kinh Luân, đánh giá từ trên xuống dưới.

Tộc trưởng cũng không ngạc nhiên, nói với nữ nhân, “Vu sư, chúng ta có chuyện cần bàn, ngươi ra ngoài trước đi.”

Vu sư nhìn chằm chằm vào Đỗ Kinh Luân một hồi, sau đó đi ra ngoài, thân thể bà ta hơi run rẩy, chống quải trượng đỡ cơ thể đi ra ngoài, vừa ra đến cửa đã đụng phải Nam Chi.

Vu sư lại nhìn chằm chằm vào Nam Chi, “Ngôi sao may mắn ngôi sao may mắn.”

Nam Chi nghiêng đầu, đưa cho vu sư một quả, “Bà ăn đi.”

Vu sư nhận trái cây, nhìn có chút mơ mơ màng màng, Nam Chi hỏi hệ thống ca ca: “Bà ấy thật sự có thể giao tiếp được với thần linh sao?”

“Có một vài loại thảo dược gây ảo giác, người ta liền cho rằng ăn nó xong có thể giao tiếp được với các vị thần.”

Nam Chi ồ một tiếng, ngồi xuống trước cửa chính, chờ hồi lâu, mới thấy tộc trưởng và tiểu thúc thúc đi ra.

Nam Chi hỏi: “Có thể mua được muối không?”

Tộc trưởng hỏi: “Các ngươi muốn mua bao nhiêu?”

Đỗ Kinh Luân hỏi: “Các vị có sẵn bao nhiêu?”

Tộc trưởng nói: “Đã làm được một ít, cũng không nhiều lắm, khoảng mấy chục cân.”



Quá trình sản xuất vẫn rất rườm rà, đầu tiên là lọc loại bỏ độc tố trong muối, sau đó mang đi kết tủa thành tinh thể muối.

Đỗ Kinh Luân nói: “Chúng ta mua hết.”

Tộc trưởng nở nụ cười, sau đó một tay trả tiền, một tay giao hàng.

Nam Chi gặm trái cây nhìn một màn này, nhịn không được hỏi: “Bọn họ làm như vậy có tính là vi phạm pháp luật không?”

Hệ thống: “Cũng không hẳn, cùng lắm có thể coi là trao đổi hàng hóa mà thôi, tiền cũng là vật phẩm.”

Nam Chi ồ một tiếng, nhìn tiểu thúc thúc khó khăn vác muối lên lưng, gân xanh trên trán trên cổ cũng nổi lên, trông đúng là một thư sinh gầy gò yếu ớt.

Nam Chi có chút nghi hoặc, trên đường đi lưu đày lúc phải khiêng người cũng không thấy hắn chật vật như vậy đâu.

Tộc trưởng hỏi: “Có cần người giúp các ngươi mang ra khỏi núi không?”

Đỗ Kinh Luân lập tức nói: “Đa tạ tộc trưởng.” Sau đó buông túi xuống.

Trong lòng Nam Chi hiểu ra, tiểu thúc không muốn gặp rắc rối.

Nhưng mà mua đồ cũng có thể giao hàng tận nhà.

Tộc trưởng gọi một người trẻ tuổi tới khiêng đồ, ra khỏi núi rồi, Đỗ Kinh Luân vẫn phải tự mình khiêng về nhà.

Đỗ Kinh Luân đá đá cái túi nói với cháu trai: “Sức ngươi lớn, ngươi khiêng đi.”

Nam Chi nhìn Đỗ Kinh Luân bằng ánh lên án, “Ta chỉ là một đứa trẻ thôi.”

Cô cũng không muốn cường hóa, cường hóa rất khó chịu.

Đỗ Kinh Luân: “Sức lực của ngươi cần phải được tận dụng.”

Nam Chi nghiêm túc nói: “Thúc thúc, ta muốn lãng phí, nếu không gặp nguy hiểm, ta cũng chỉ là một đứa trẻ yếu ớt mà thôi.”

Đỗ Kinh Luân:……

Sức mạnh của ngươi còn biết chọn thời điểm.

Đỗ Kinh Luân nắm lấy cái túi kéo ra sau lưng, cũng không bày ra bộ dạng yếu đuối quá sức nữa.

Ra khỏi núi rồi, còn làm ra vẻ cho ai xem.

Hai thúc cháu Đỗ gia đi rồi, Vu sư trong trại tới tìm tộc trưởng, “Quý nhân đã rơi vào trại chúng ta.”

Một ngôi sao sáng đã rơi xuống đây.

Đặc biệt là người trưởng thành kia, hắn không tầm thường.

Mà đứa trẻ kia, vận mệnh của nó cũng gắn chặt với người trưởng thành.

Mặt mày sáng sủa, sáng lấp lánh, một đứa trẻ như vậy, chắc hẳn kiếp trước đã làm việc tốt.

Tộc trưởng hút một điếu thuốc, hỏi vu sư, “Tiến thêm một bước, có phải trả giá gì không?”

Vu sư đảo mắt, ánh mắt đờ đẫn, “Sẽ tốt thôi, sẽ tốt thôi.”

Tộc trưởng hít sâu một hơi, gặp thần nhiều, đầu óc sẽ không được tỉnh táo lắm.



Tộc trưởng hỏi: “Vậy chúng ta có thể qua lại với bọn họ không?”

Vu sư cười hì hì: “Bây giờ còn không phải là đang qua lại rồi sao?”

Tộc trưởng suy nghĩ một lúc, “Được rồi, cứ vậy đi.”

Hồ nước mặn là bảo vật, cũng là tai họa.

Đỗ Kinh Luân trực tiếp đem muối tới làng chài nhỏ, Nam Chi đi theo, nhìn thấy Đỗ Kinh Luân làm ra rất nhiều bột tôm và tôm khô nhỏ, còn có cá khô nhỏ.

Đỗ Kinh Luân nói với Nam Chi: “Loại bột tôm này hầm với đậu hũ rất ngon đấy.”

“Ực……”

Nam Chi vô thức nuốt nước miếng, “Ta muốn ăn.”

“Chúng ta mang về nhà làm thử.” Đỗ Kinh Luân nói, “Đây đều là những thứ ta làm cùng với các ngư dân.”

Nam Chi gật đầu, “Tiểu thúc thúc thật tuyệt, tiểu thúc thúc lợi hại nhất.”

Trưởng thôn nhìn Đỗ Kinh Luân như thể đang nhìn đại ân nhân, không phải, phải là đại kim chủ mới đúng, liền đi sắp xếp cho hắn một căn phòng riêng, để hắn muốn làm gì thì làm.

Hắn thấy vui vẻ là tốt rồi.

Nam Chi hỏi: “Thúc thúc, sau này thúc muốn đi bán cá sao?”

Đỗ Kinh Luân: “Bán chứ, bờ biển có rất nhiều cá, phải tận dụng.”

Nam Chi nghe xong, lại hỏi: “Cá muối cũng có người mua sao?”

Đỗ Kinh Luân chỉ nói: “Muối tương đối hiếm, nếu không có muối ăn thì có thể ăn cá muối.”

Nam Chi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thúc thúc, ta cũng muốn đi buôn bán với thúc thúc, đi bán cá muối.”

Đỗ Kinh Luân: “…… Được.”

Nam Chi: “Ta muốn được trả tiền, ta muốn có tiền lương.”

Đỗ Kinh Luân hỏi: “Ngươi cần tiền làm gì?”

Nam Chi bẻ ngón tay, “Ta muốn có tiền để mua đồ ăn, để đi chơi, còn muốn giúp các bằng hữu của ta có công việc, có thể có tiền lương.”

Đỗ Kinh Luân không nhịn được nói: “Ngươi không sợ những bằng hữu đó của ngươi đến với ngươi chỉ vì miếng ăn, chỉ vì ngươi có tiền, cũng không thật lòng với ngươi sao.”

Nam Chi ngẩng đầu nhìn Đỗ Kinh Luân, cũng không nói lời nào, nhìn lâu đến mức trong lòng Đỗ Kinh Luân cũng bắt đầu thấy lo lắng.

Không phải sắp khóc đấy chứ, đứa trẻ còn nhỏ, những chuyện tàn nhẫn như thế này không nên bày ra trước mắt nó.

Đỗ Kinh Luân nói: “Ừm, ta sai rồi, giữa các ngươi là tình bạn thuần khiết.”

Nam Chi nhìn bộ dạng nói cho qua chuyện của Đỗ Kinh Luân, không vui nói: “Đồ chơi là của ta, tiền là của ta, ta cũng là của ta, cần gì phải chia ra như vậy.”

“Ta có tiền, bọn họ không có tiền, chúng ta chơi với nhau vẫn rất vui, bọn họ đưa ta đi khắp nơi, ở chỗ nào chúng ta cũng rất vui vẻ.” Nam Chi nói.

Lời này, Đỗ Kinh Luân đúng là không thể phản bác.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau