Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 345: Y Tế Thiên Hạ (45)

Trước Sau
Edit: Kim

Đỗ gia trở thành người thống trị mới của Lĩnh Nam, các bá tánh đều rất vui mừng, bọn họ trở thành bá tánh của quốc gia mới, chính thức có thân phận.

Tất cả người dân Lĩnh Nam trở thành người Bách Việt, bây giờ bọn họ được gọi là người Bách Việt, quốc gia được gọi là Bách Việt quốc.

Để kỷ niệm ngày thành lập đất nước, bá tánh tự xem ngày này là ngày quốc khánh, vừa múa vừa hát, vô cùng náo nhiệt.

Ngày này giống như Tết Nguyên đán, năm nào cũng rất náo nhiệt, người dân vui chơi, chúc nhau làm ăn phát đạt.

Lĩnh Nam trở thành một quốc gia mới, quả thực đã đem bộ mặt của triều đình giẫm đạp xuống đất, trực tiếp cháy nhà ra mặt chuột.

Lão tử đúng là muốn làm phản đấy, không riêng gì tạo phản, lão tử còn muốn tự xưng vương, ngươi có tức không, ngươi có hận không…..

Ngươi dám đánh không, lêu lêu…..

Giận, đương nhiên là giận, tức muốn chết rồi!

Khiêu khích như vậy chính là liên tục nhảy Disco trong bãi mìn của Mục Quảng Bình, hắn kêu người đánh Lĩnh Nam, bất luận thế nào cũng phải đánh hạ Lĩnh Nam, giết hết Đỗ gia và đám phản dân.

Tất cả đều phải chết.

Nhưng Lĩnh Nam thật sự rất khó đánh, cho dù là hoàng đế thúc giục, nhưng bọn hắn bên này cũng rất khó tấn công.

Không riêng gì mệt mỏi tổ chức các cuộc đánh lén, mà người dân Lĩnh Nam cũng rất cảnh giác, một khi có vấn đề gì, bọn họ sẽ nhanh chóng báo cáo với quan phủ.

Triều đình chính là không muốn thấy bọn họ được sống tốt, nếu Bách Việt thua, đừng nói là có thể sống tốt, mà ngay đến cả mạng sống cũng không còn.

Dưới áp lực như vậy, các bá tánh vô cùng đoàn kết, bảo vệ cuộc sống hạnh phúc của mình, vì quốc gia, vì chính mình.

Đại quân triều đình rất bực bội, lại bị hoàng đế thúc giục phải nhanh chóng nắm được Lĩnh Nam, trong lòng tướng quân âm thầm chửi con mẹ nó.

Ngươi có giỏi thì tự đến mà đánh đi, có biết chúng ta khó khăn thế nào không, chúng ta không riêng gì phải chiến đấu với quân Lĩnh Nam, mà còn phải đấu trí với bá tánh.

Thật đáng sợ biết bao khi bị mắc kẹt trong đại dương mênh mông bá tánh, đó là dòng người vô tận.

Thi thoảng tướng quân sẽ dựng rạp buôn bán, trà trộn vào trong Lĩnh Nam, nhìn thấy người dân Lĩnh Nam hoàn toàn không sợ chiến tranh, nên làm cái gì thì làm cái đó.

Sống quá dễ chịu.

Trận chiến này thực sự không thể phân thắng bại.

Bên này hao phí số quân tư khổng lồ, nhưng Lĩnh Nam lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng, thực sự khiến người ta cảm thấy suy sụp.

Hoàng đế lại cố tình thúc giục không khác gì đòi mạng, ngày mai ngươi băng hà luôn à, sao phải gấp gáp như vậy?

Trong lòng tướng quân tự trách mình vô lễ.



Không phải Mục Quảng Bình sốt ruột, mà là Lĩnh Nam bên kia càng ngày càng quá đáng, quả thực chính là ăn trên đầu Mục Quảng Bình.

Lĩnh Nam vậy mà lại chiếu cáo thiên hạ tự lập một nước, lại còn miêu tả Lĩnh Nam giống như vùng đất thần tiên, Lĩnh Nam rất tốt…..

Có nhà ở, có ruộng cày, thuế thấp, có thể làm việc trong nhà xưởng, có thể nuôi sống người nhà.

A, cái này…..

Các bá tánh đã quen bị bóc lột, vừa nghe thấy điều kiện như vậy, phản ứng đầu tiên không phải là kinh ngạc cảm thán, mà là không tin.

Căn bản không tin sẽ có một nơi tốt như vậy, Lĩnh Nam, đó là nơi nào, mảnh đất cằn cỗi đầy chướng khí, sao có thể tốt đẹp được?

Mặc kệ có tin hay không, tóm lại vẫn để lại trong lòng bá tánh một chút ấn tượng.

Có những người đã rơi vào bước đường cùng, muốn thay đổi thân phận và cuộc sống, sẽ thật sự lên đường đi Lĩnh Nam.

Còn có người xen lẫn vào trong đám đông, nói nhỏ: “Chúng ta có nên tới Lĩnh Nam hay không, bên ta có đường….”

Hành vi đào người như vậy, bị quan binh bắt được sẽ không có quả ngọt mà ăn.

Tuy rằng bây giờ người lên đường tới Lĩnh Nam không nhiều, nhưng đối với Mục Quảng Bình mà nói, đây không phải là một tín hiệu tốt.

“Nếu để ta biết được kẻ nào đã làm giả thân phận cho Đỗ gia, ta sẽ giết chết hắn.” Mục Quảng Bình ở trước mặt Kỷ Vân Tú căm hận nói.

Kỷ Vân Tú:……

Là ta, chính là ta!

Kỷ Vân Tú lên tiếng: “Bây giờ truy cứu có ích lợi gì đâu?”

Kỷ Vân Tú cũng không ngờ Đỗ gia sẽ phát triển tới mức này.

Nàng liếc mắt đánh giá sắc mặt của hoàng đế, hoàng đế hạ lệnh lưu đày Đỗ gia, bây giờ ngẫm ra, là thả hổ về rừng.

Có lẽ là muốn Đỗ gia chịu khổ cho nên mới hạ lệnh lưu đày, nhưng Đỗ gia vượt qua được, lại còn niết bàn hồi sinh.

Nếu Đỗ gia vẫn còn yên ổn làm ngự y ở trong cung, Đỗ gia ngoại trừ là hạnh lâm thế gia thông thường, có lẽ Đỗ Kinh Luân cũng có thể trở thành một thần tử lưu danh sử sách.

Bây giờ Đỗ gia đã trở thành hào tộc, còn dứt khoát tự phong vương.

Vận mệnh của Đỗ gia có chút liên quan tới nàng, nhưng cũng không liên quan bao nhiêu, nhưng tuyệt đối có liên quan tới quyết sách của Mục Quảng Bình.

Lúc này, Mục Quảng Bình không đi giải quyết chuyện Lĩnh Nam, mà lại muốn truy cứu mấy chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.

Đương nhiên, Kỷ Vân Tú cũng không muốn mình bị điều tra ra.

Kỷ Vân Tú hoàn toàn không tin Mục Quảng Bình yêu nàng, thời điểm tranh đoạt quyền lực, Mục Quảng Bình còn có thể giết chết ca ca ruột của mình, huống hồ gì là nàng.

Không phải Kỷ Vân Tú hối hận, mà nữ tử muốn sinh tồn được luôn khó hơn nam nhân.



Mục Quảng Bình gặp phải mối nguy cơ như vậy, trong lòng Kỷ Vân Tú không hề dao động, thậm chí còn muốn cười một tiếng.

Cũng nên để cho Mục Quảng Bình biết, không phải trở thành hoàng đế rồi là muốn làm gì thì làm đâu, Nhị hoàng tử lúc còn sống cực kỳ thận trọng, muốn làm việc gì cũng phải xác nhận rõ ràng, cân nhắc đi cân nhắc lại.

Xem xét xem việc làm này sẽ mang đến hậu quả gì, cân nhắc thánh ý, còn phải luôn chú ý tới mọi thứ xung quanh.

Có đôi khi Kỷ Vân Tú không nhịn được mà hỏi: “Ngài là hậu duệ quý tộc, cần gì phải cẩn thận như vậy?”

Lúc ấy Nhị hoàng tử nói, bởi vì là hậu duệ quý tộc, cho nên mới phải cẩn thận, mới phải chú ý tới nhiều thứ, hưởng thụ vinh hoa phú quý thì nhất định phải hao phí phần tâm lực này.

Ở trong lòng Kỷ Vân Tú, Nhị hoàng tử chính là hoàng đế tương lai.

Khi Mục Quảng Bình trở thành người chiến thắng cuối cùng, Kỷ Vân Tú thật sự khiếp sợ, còn cảm thấy Mục Quảng Bình không xứng.

Đặc biệt là Mục Quảng Bình còn giết Nhị hoàng tử.

Người sống không bằng người chết, lòng dạ của Mục Quảng Bình hoàn toàn không ra dáng một vị đế vương thành thục khi xử lý công việc.

Nhị hoàng tử càng ngày càng khắc sâu trong lòng Kỷ Vân Tú, bây giờ Mục Quảng Bình đối mặt với nguy cơ, quả thực sảng khoái.

Thậm chí còn không bằng một người đọc sách, đúng là cặn bã!

Mục Quảng Bình tức giận nói: “Trần tướng quân đúng là phế vật, đã đánh lâu như vậy rồi, mà vẫn chưa có tin tức gì tốt lành.”

Kỷ Vân Tú:……

Nàng trợn mắt không nói nên lời, ánh mắt xuất thần nhìn về nơi nào đó.

Nhưng Mục Quảng Bình lại không phát hiện ra, gặp được Kỷ Vân Tú bắt đầu trút giận, tất cả đều là oán giận.

Ngày nào Lại Bộ thượng thư cũng nói, quốc khố không còn tiền, không khố không còn tiền, không thể tiếp tục đánh nữa.

Mục Quảng Bình vô cùng khó chịu, bây giờ bị đặt trên đống lửa lại không thể xuống được, nếu tiếp tục như vậy, Mục Quảng Bình rất không cam lòng.

Còn không biết tiện dân Lĩnh Nam đang vui mừng thế nào đâu, còn cảm thấy bản thân đã chiến thắng triều đình.

Nghĩ đến đây Mục Quảng Bình có cảm giác như mình bị xuất huyết não.

Kỷ Vân Tú: Ha hả……

Thật không biết xấu hổ!

Đúng là một tên nam nhân không có bản lĩnh, chỉ biết oán giận.

Nam nhân không thích nữ nhân oán giận, chẳng lẽ nữ nhân sẽ thích một người nam nhân không có bản lĩnh chỉ biết oán giận được sao?

Kỷ Vân Tú lạnh lùng nói: “Hoàng Thượng, ta mệt rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau