Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Chương 347: Y Tế Thiên Hạ (47)
Edit: Kim
Mục Quảng Bình không thể tin được mình lại chết dễ dàng như vậy, vì thành công, hắn đã dốc hết sức chịu đựng, chịu đựng,......
Hắn không muốn chết, không thể chết như vậy.
Hắn nhìn những người xung quanh, không ai mang vẻ mặt bi thương, không có ai vì hắn qua đời mà bi thương.
Trên mặt chỉ có khát vọng quyền lực, hắn nhìn về phía Kỷ Vân Tú, vẻ mặt Kỷ Vân Tú lạnh nhạt, thanh lãnh giống như tiên tử trên cung trăng.
Trong nháy mắt, Mục Quảng Bình cảm thấy miệng vết thương cực kỳ đau đớn, trước đó chỉ cảm thấy tê dại, toàn thân lạnh toát, là sinh lực đang cạn kiệt.
Nhưng hiện tại, nhìn thấy Kỷ Vân Tú lạnh nhạt thờ ơ, Mục Quảng Bình vô cùng đau đớn, hắn vươn tay, vươn tay về phía Kỷ Vân Tú.
Mọi người nhìn về phía Kỷ Vân Tú, trước mặt nhiều người như vậy, Kỷ Vân Tú làm ra vẻ mặt bi thương, khiến da mặt Mục Quảng Bình giật giật.
Hắn cầm tay Kỷ Vân Tú, gian nan nói với mọi người: “Ta muốn nữ tử Kỷ gia chôn cùng ta.”
Xuống dưới rồi, hắn có thể nói với nhị ca, Kỷ Vân Tú là phi tử của hắn, đời đời kiếp kiếp là của hắn.
Kỷ Vân Tú, Kỷ Vân Tú!
Nàng là chấp niệm của hắn, một khi đã như vậy, vậy thì đi cùng hắn thôi.
Mọi người:……
Mọi người có mặt đều im lặng, nhìn Kỷ Vân Tú bằng ánh mắt đồng tình.
Đặc biệt là các phi tần, các nàng yên lặng lui về sau vài bước, nếu bị hoàng đế sủng ái hậu quả sẽ là phải chôn cùng, các nàng cảm thấy không được sủng ái cũng khá tốt.
Vẻ mặt Kỷ Vân Tú bình tĩnh, bất luận Mục Quảng Bình có làm ra chuyện gì, nàng cũng không hề ngạc nhiên, rốt cuộc thì Mục Quảng Bình cũng khốn nạn như vậy.
Ngược lại nàng còn tiến đến bên tai Mục Quảng Bình, nhẹ nhàng nói: “Cảm tạ Hoàng Thượng, như vậy ta cũng có thể nhìn thấy chàng ấy.”
Nghe vậy, hơi thở của Mục Quảng Bình trở nên gấp gáp, sắc mặt càng thêm tái nhợt, giữa mày bao phủ tử khí.
“Hoàng Thượng băng hà, Hoàng Thượng băng hà……”
Từng tiếng bi ai xướng lên vang vọng khắp hoàng cung, mà Kỷ Vân Tú cũng sắp phải chết.
Nàng nói: “Đưa ta trở về chuẩn bị.”
Về tới Phượng Hi Cung, không bao lâu sau, Phượng Hi Cung bùng lên một ngọn lửa.
Mọi người:……
Lần đầu cũng thôi đi, lại còn làm lại lần nữa?
Thật quá đáng!
Đại thần nhìn người Kỷ gia, âm dương quái khí nói: “Nữ tử Kỷ gia các ngươi lại chết thêm một người nữa rồi.”
Nhưng mà việc quan trọng nhất bây giờ là chôn cất hoàng đế, nâng đỡ tân hoàng đế.
Tiểu hoàng đế kia cái gì cũng không hiểu, đã bị đặt ngồi trên long ỷ, vẻ mặt ngây thơ mờ mịt, thiếu chút nữa đã bật khóc, còn cần có mẫu thân ở bên cạnh dỗ dành.
Hoàng đế vẫn là một đứa trẻ, không có năng lực xử lý sự vụ, như vậy các đại thần lại bắt đầu tranh giành quyền lực, ai cũng bắt đầu sử dụng thủ đoạn, trong triều đình nảy sinh các phe phái tranh giành danh lợi.
Phía trên không có một vị quân chủ nắm quyền lực, có tư duy đè xuống, thân nhân, quan văn, quan võ, thậm chí còn có cả Thái Hậu, các thái giám cũng đều nhảy vào tranh giành.
Mà quân đội đóng ở Lĩnh Nam cũng rút lui, trước kia Mục Quảng Bình nhất quyết muốn tấn công Lĩnh Nam, bây giờ Mục Quảng Bình không còn, tự nhiên sẽ không tiếp tục tấn công Lĩnh Nam nữa.
Hao phí một số quân phí khổng lồ lại không mang lại chút hiệu quả nào, không đáng, Lĩnh Nam không đáng.
Còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Cả triều đình hỗn loạn vì tranh giành danh lợi, không ai thuyết phục được ai.
Trên làm dưới theo, quan viên địa phương sao có thể yên ổn làm việc vì bá tánh được đây.
Làm việc còn không hữu dụng bằng việc vơ vét tiền đâu, có tiền có thể giải quyết được mọi việc, sao còn phải muốn làm việc vất vả, hơn nữa làm việc cũng không thể kiếm được bao nhiêu tiền.
Trên dưới triều đình đồng tâm hiệp lực làm tiền, bên trên bóc lột bên dưới, người phía dưới bóc lột bá tánh.
Mảnh đất bị cào xé từng lớp, dân chúng khốn khổ.
Người vốn đã bị thiêu chết ở Phượng Hi cung Kỷ Vân Tú, giờ phút này đang cùng toàn bộ người Kỷ gia lên đường đi về hướng Lĩnh Nam.
Trứng gà không thể đặt trong một cái rổ được, đây là quy tắc của giới quý tộc, bây giờ trên triều phe phái mọc tràn lan, có khả năng không được bao lâu nữa sẽ sụp đổ.
Dù sao thì nữ tử Kỷ gia cũng đã chết lần nữa, còn không bằng để Kỷ Vân Tú mang theo người Kỷ gia tới Lĩnh Nam, giữ lại một mồi lửa.
Nếu Đỗ gia thật sự có khả năng tranh giành với Trung Nguyên, cũng coi như bọn họ đã đặt cược thắng.
Trên đường đi, Kỷ Vân Tú gặp được rất nhiều bá tánh đi Lĩnh Nam.
Dìu già dắt trẻ, còn có người chuyên đưa người đi, sắp xếp việc ăn uống nghỉ ngơi cho mọi người dọc đường.
Một đất nước tưởng chừng thịnh vượng bỗng trở nên như thế này.
Có thể phải một thời gian nữa mới sụp đổ, nhưng bây giờ đã có dấu vết của sự sụp đổ…
Bởi vì quốc gia này, không có ai chiến đấu vì quốc gia, không có ai yêu, trả giá vì nó.
Cho dù có người trả giá, thì nhận lại cũng chỉ là sự hãm hại.
Kỷ Vân Tú tới Lĩnh Nam, phát hiện Lĩnh Nam thật sự rất phồn hoa, thương nhân từ khắp nơi đổ về đây, thậm chí còn nhiều hơn cả kinh thành.
Một vùng đất khỉ ho cò gáy đầy chướng khí như Lĩnh Nam, lại có thể phồn hoa như thế.
Đỗ gia, thật đúng là rất có bản lĩnh.
“Kỷ cô nương.” Đỗ Kinh Luân nhìn thấy Kỷ Vân Tú, khẽ gật đầu, xem như là chào hỏi.
Kỷ Vân Tú nhìn Đỗ Kinh Luân cường tráng mạnh mẽ, hơi sửng sốt trong giây lát, ngập ngừng hô: “Đỗ tam công tử?”
Đỗ Kinh Luân gật đầu, “Là ta, Kỷ cô nương tới Lĩnh Nam, ta thân là ông chủ đương nhiên phải tiếp đãi.”
Kỷ Vân Tú:……
Hoàn toàn không nhìn ra bóng dáng thư sinh trước kia trên người Đỗ Kinh Luân nữa.
Nắng ở Lĩnh Nam rất gắt, phơi người ta rám nắng.
Kỷ Vân Tú không khỏi kéo khăn che mặt lại, che làn da càng nhiều càng tốt.
Người Đỗ gia nhìn thấy Kỷ Vân Tú, đều cười ha hả mà chào mừng người tới Lĩnh Nam.
Vi thị nghĩ sao nói vậy hỏi: “Không phải ngươi đã hồi cung rồi sao, sao lại đi ra rồi, chẳng lẽ lại chết?”
Mọi người:……
Kỷ Vân Tú xấu hổ chớp mắt một cái, nhanh chóng nói: “Đúng vậy, lại chết.”
Vi thị còn nói thêm: “Lần này ngươi cũng không làm liên lụy đến người khác đi.”
Bây giờ Vi thị ở Lĩnh Nam cũng coi như là được người ta nịnh nọt, lại càng thêm không kiêng rè, hơn nữa nàng cũng là cố ý nói như thế, liền có vẻ gợi đòn.
Kỷ Vân Tú: “Không có.”
Kế đó Kỷ Vân Tú đi tham quan Lĩnh Nam, nhìn thấy hết thảy của Lĩnh Nam, Kỷ Vân Tú cảm thấy bàn tính của Kỷ gia có thể không dùng được.
Kỷ gia là muốn đầu tư cho Đỗ gia, muốn có được một phần công, sau khi Kỷ Vân Tú quan sát, Đỗ gia căn bản không cần.
Đỗ gia không cần tiền, bá tánh cũng rất quy thuận, mà ở Lĩnh Nam, Kỷ gia hoàn toàn không có tác dụng gì.
Đỗ gia rất cảnh giác trước sự xuất hiện của nữ tử Kỷ gia, đặc biệt là lão Bùi thị, bà hỏi tiểu nhi tử có phải là muốn cưới nữ tử Kỷ gia hay không.
Lão Bùi thị nói: “Nữ tử Kỷ gia này, Nhị hoàng tử không thể trấn áp được, Hoàng Thượng cũng không thể trấn áp được, có lẽ phải có một nguồn vận khí cực lớn mới có thể ở bên cạnh nàng ta được, Đỗ gia không xứng.”
Lão Bùi thị nói như vậy xem như còn khách khí, Vi thị lại không khách khí nhiều như vậy, nói Kỷ Vân Tú khắc phu.
“Có khắc phu hay không thì cũng chỉ là lời nói vô căn cứ, ý tứ của Kỷ gia con hiểu rõ, ở nơi này chỉ có thể dùng đôi tay tạo ra giá trị.” Đỗ Kinh Luân nói, “Con đã có thê tử, sẽ không có bất cứ quan hệ nào với nữ nhân khác.”
Hắn tuyệt đối sẽ không cưới thêm, bây giờ việc cần thiết là những người trong địa bàn đều có thể thành thân sinh con, gia tăng dân số, việc làm ăn mới có thể lan rộng.
Mục Quảng Bình không thể tin được mình lại chết dễ dàng như vậy, vì thành công, hắn đã dốc hết sức chịu đựng, chịu đựng,......
Hắn không muốn chết, không thể chết như vậy.
Hắn nhìn những người xung quanh, không ai mang vẻ mặt bi thương, không có ai vì hắn qua đời mà bi thương.
Trên mặt chỉ có khát vọng quyền lực, hắn nhìn về phía Kỷ Vân Tú, vẻ mặt Kỷ Vân Tú lạnh nhạt, thanh lãnh giống như tiên tử trên cung trăng.
Trong nháy mắt, Mục Quảng Bình cảm thấy miệng vết thương cực kỳ đau đớn, trước đó chỉ cảm thấy tê dại, toàn thân lạnh toát, là sinh lực đang cạn kiệt.
Nhưng hiện tại, nhìn thấy Kỷ Vân Tú lạnh nhạt thờ ơ, Mục Quảng Bình vô cùng đau đớn, hắn vươn tay, vươn tay về phía Kỷ Vân Tú.
Mọi người nhìn về phía Kỷ Vân Tú, trước mặt nhiều người như vậy, Kỷ Vân Tú làm ra vẻ mặt bi thương, khiến da mặt Mục Quảng Bình giật giật.
Hắn cầm tay Kỷ Vân Tú, gian nan nói với mọi người: “Ta muốn nữ tử Kỷ gia chôn cùng ta.”
Xuống dưới rồi, hắn có thể nói với nhị ca, Kỷ Vân Tú là phi tử của hắn, đời đời kiếp kiếp là của hắn.
Kỷ Vân Tú, Kỷ Vân Tú!
Nàng là chấp niệm của hắn, một khi đã như vậy, vậy thì đi cùng hắn thôi.
Mọi người:……
Mọi người có mặt đều im lặng, nhìn Kỷ Vân Tú bằng ánh mắt đồng tình.
Đặc biệt là các phi tần, các nàng yên lặng lui về sau vài bước, nếu bị hoàng đế sủng ái hậu quả sẽ là phải chôn cùng, các nàng cảm thấy không được sủng ái cũng khá tốt.
Vẻ mặt Kỷ Vân Tú bình tĩnh, bất luận Mục Quảng Bình có làm ra chuyện gì, nàng cũng không hề ngạc nhiên, rốt cuộc thì Mục Quảng Bình cũng khốn nạn như vậy.
Ngược lại nàng còn tiến đến bên tai Mục Quảng Bình, nhẹ nhàng nói: “Cảm tạ Hoàng Thượng, như vậy ta cũng có thể nhìn thấy chàng ấy.”
Nghe vậy, hơi thở của Mục Quảng Bình trở nên gấp gáp, sắc mặt càng thêm tái nhợt, giữa mày bao phủ tử khí.
“Hoàng Thượng băng hà, Hoàng Thượng băng hà……”
Từng tiếng bi ai xướng lên vang vọng khắp hoàng cung, mà Kỷ Vân Tú cũng sắp phải chết.
Nàng nói: “Đưa ta trở về chuẩn bị.”
Về tới Phượng Hi Cung, không bao lâu sau, Phượng Hi Cung bùng lên một ngọn lửa.
Mọi người:……
Lần đầu cũng thôi đi, lại còn làm lại lần nữa?
Thật quá đáng!
Đại thần nhìn người Kỷ gia, âm dương quái khí nói: “Nữ tử Kỷ gia các ngươi lại chết thêm một người nữa rồi.”
Nhưng mà việc quan trọng nhất bây giờ là chôn cất hoàng đế, nâng đỡ tân hoàng đế.
Tiểu hoàng đế kia cái gì cũng không hiểu, đã bị đặt ngồi trên long ỷ, vẻ mặt ngây thơ mờ mịt, thiếu chút nữa đã bật khóc, còn cần có mẫu thân ở bên cạnh dỗ dành.
Hoàng đế vẫn là một đứa trẻ, không có năng lực xử lý sự vụ, như vậy các đại thần lại bắt đầu tranh giành quyền lực, ai cũng bắt đầu sử dụng thủ đoạn, trong triều đình nảy sinh các phe phái tranh giành danh lợi.
Phía trên không có một vị quân chủ nắm quyền lực, có tư duy đè xuống, thân nhân, quan văn, quan võ, thậm chí còn có cả Thái Hậu, các thái giám cũng đều nhảy vào tranh giành.
Mà quân đội đóng ở Lĩnh Nam cũng rút lui, trước kia Mục Quảng Bình nhất quyết muốn tấn công Lĩnh Nam, bây giờ Mục Quảng Bình không còn, tự nhiên sẽ không tiếp tục tấn công Lĩnh Nam nữa.
Hao phí một số quân phí khổng lồ lại không mang lại chút hiệu quả nào, không đáng, Lĩnh Nam không đáng.
Còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Cả triều đình hỗn loạn vì tranh giành danh lợi, không ai thuyết phục được ai.
Trên làm dưới theo, quan viên địa phương sao có thể yên ổn làm việc vì bá tánh được đây.
Làm việc còn không hữu dụng bằng việc vơ vét tiền đâu, có tiền có thể giải quyết được mọi việc, sao còn phải muốn làm việc vất vả, hơn nữa làm việc cũng không thể kiếm được bao nhiêu tiền.
Trên dưới triều đình đồng tâm hiệp lực làm tiền, bên trên bóc lột bên dưới, người phía dưới bóc lột bá tánh.
Mảnh đất bị cào xé từng lớp, dân chúng khốn khổ.
Người vốn đã bị thiêu chết ở Phượng Hi cung Kỷ Vân Tú, giờ phút này đang cùng toàn bộ người Kỷ gia lên đường đi về hướng Lĩnh Nam.
Trứng gà không thể đặt trong một cái rổ được, đây là quy tắc của giới quý tộc, bây giờ trên triều phe phái mọc tràn lan, có khả năng không được bao lâu nữa sẽ sụp đổ.
Dù sao thì nữ tử Kỷ gia cũng đã chết lần nữa, còn không bằng để Kỷ Vân Tú mang theo người Kỷ gia tới Lĩnh Nam, giữ lại một mồi lửa.
Nếu Đỗ gia thật sự có khả năng tranh giành với Trung Nguyên, cũng coi như bọn họ đã đặt cược thắng.
Trên đường đi, Kỷ Vân Tú gặp được rất nhiều bá tánh đi Lĩnh Nam.
Dìu già dắt trẻ, còn có người chuyên đưa người đi, sắp xếp việc ăn uống nghỉ ngơi cho mọi người dọc đường.
Một đất nước tưởng chừng thịnh vượng bỗng trở nên như thế này.
Có thể phải một thời gian nữa mới sụp đổ, nhưng bây giờ đã có dấu vết của sự sụp đổ…
Bởi vì quốc gia này, không có ai chiến đấu vì quốc gia, không có ai yêu, trả giá vì nó.
Cho dù có người trả giá, thì nhận lại cũng chỉ là sự hãm hại.
Kỷ Vân Tú tới Lĩnh Nam, phát hiện Lĩnh Nam thật sự rất phồn hoa, thương nhân từ khắp nơi đổ về đây, thậm chí còn nhiều hơn cả kinh thành.
Một vùng đất khỉ ho cò gáy đầy chướng khí như Lĩnh Nam, lại có thể phồn hoa như thế.
Đỗ gia, thật đúng là rất có bản lĩnh.
“Kỷ cô nương.” Đỗ Kinh Luân nhìn thấy Kỷ Vân Tú, khẽ gật đầu, xem như là chào hỏi.
Kỷ Vân Tú nhìn Đỗ Kinh Luân cường tráng mạnh mẽ, hơi sửng sốt trong giây lát, ngập ngừng hô: “Đỗ tam công tử?”
Đỗ Kinh Luân gật đầu, “Là ta, Kỷ cô nương tới Lĩnh Nam, ta thân là ông chủ đương nhiên phải tiếp đãi.”
Kỷ Vân Tú:……
Hoàn toàn không nhìn ra bóng dáng thư sinh trước kia trên người Đỗ Kinh Luân nữa.
Nắng ở Lĩnh Nam rất gắt, phơi người ta rám nắng.
Kỷ Vân Tú không khỏi kéo khăn che mặt lại, che làn da càng nhiều càng tốt.
Người Đỗ gia nhìn thấy Kỷ Vân Tú, đều cười ha hả mà chào mừng người tới Lĩnh Nam.
Vi thị nghĩ sao nói vậy hỏi: “Không phải ngươi đã hồi cung rồi sao, sao lại đi ra rồi, chẳng lẽ lại chết?”
Mọi người:……
Kỷ Vân Tú xấu hổ chớp mắt một cái, nhanh chóng nói: “Đúng vậy, lại chết.”
Vi thị còn nói thêm: “Lần này ngươi cũng không làm liên lụy đến người khác đi.”
Bây giờ Vi thị ở Lĩnh Nam cũng coi như là được người ta nịnh nọt, lại càng thêm không kiêng rè, hơn nữa nàng cũng là cố ý nói như thế, liền có vẻ gợi đòn.
Kỷ Vân Tú: “Không có.”
Kế đó Kỷ Vân Tú đi tham quan Lĩnh Nam, nhìn thấy hết thảy của Lĩnh Nam, Kỷ Vân Tú cảm thấy bàn tính của Kỷ gia có thể không dùng được.
Kỷ gia là muốn đầu tư cho Đỗ gia, muốn có được một phần công, sau khi Kỷ Vân Tú quan sát, Đỗ gia căn bản không cần.
Đỗ gia không cần tiền, bá tánh cũng rất quy thuận, mà ở Lĩnh Nam, Kỷ gia hoàn toàn không có tác dụng gì.
Đỗ gia rất cảnh giác trước sự xuất hiện của nữ tử Kỷ gia, đặc biệt là lão Bùi thị, bà hỏi tiểu nhi tử có phải là muốn cưới nữ tử Kỷ gia hay không.
Lão Bùi thị nói: “Nữ tử Kỷ gia này, Nhị hoàng tử không thể trấn áp được, Hoàng Thượng cũng không thể trấn áp được, có lẽ phải có một nguồn vận khí cực lớn mới có thể ở bên cạnh nàng ta được, Đỗ gia không xứng.”
Lão Bùi thị nói như vậy xem như còn khách khí, Vi thị lại không khách khí nhiều như vậy, nói Kỷ Vân Tú khắc phu.
“Có khắc phu hay không thì cũng chỉ là lời nói vô căn cứ, ý tứ của Kỷ gia con hiểu rõ, ở nơi này chỉ có thể dùng đôi tay tạo ra giá trị.” Đỗ Kinh Luân nói, “Con đã có thê tử, sẽ không có bất cứ quan hệ nào với nữ nhân khác.”
Hắn tuyệt đối sẽ không cưới thêm, bây giờ việc cần thiết là những người trong địa bàn đều có thể thành thân sinh con, gia tăng dân số, việc làm ăn mới có thể lan rộng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất