Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Chương 375: Nhân Sinh Đối Lập (27)
Edit: Kim
Bạch Lộ nghe lời Nam Chi nói, ngẩng đầu lên, khóe miệng còn dính nước dưa hấu, “Không đâu, mẹ chị sẽ không bỏ đi đâu.”
Nhưng mà dì ấy sẽ thật sự rời đi.
Nam Chi tò mò hỏi: “Tại sao?”
Bạch Lộ nói: “Mẹ không còn việc làm, sau khi sinh chị, mẹ đã không thể lên sân khấu được nữa.”
Bạch Lộ mơ hồ biết được, mẹ vì sinh cô, mà đã từ bỏ sự nghiệp của mình.
Bà nội nói, mẹ làm như vậy là vì muốn gả vào Bạch gia.
Làm một người mẫu thì có gì tốt, gả vào hào môn làm thiếu phu nhân mới là tốt nhất.
Người mẫu là miếng cơm của thanh xuân, sớm muộn gì cũng sẽ kết thúc, còn không bằng nhân lúc còn trẻ tìm một gia đình tốt gả vào.
Nam Chi ngẩng đầu nghe chị Bạch Lộ nói với vẻ mặt nghi hoặc, cô nói: “Là do mẹ chị không đi tìm việc cho nên mới không có việc làm, một khi tìm được dì ấy sẽ có việc làm.”
“Mẹ chị có thể đi làm.”
Nam Chi không hiểu tại sao chị Bạch Lộ lại cảm thấy mẹ mình sẽ không tìm được việc làm, sẽ luôn không có việc làm.
Bạch Lộ sửng sốt một chút, cô nhìn Nam Chi, không nhịn được hỏi: “Thật là như vậy sao?”
“Chính là như vậy.” Mễ Nhạc cũng nói: “Mẹ anh cũng đã đổi rất nhiều công việc, làm không vui thì sẽ đổi sang công việc khác.”
Bạch Lộ còn nhỏ, những người cô tiếp xúc đều là người nhà, người nhà đều cảm thấy mẹ cô không có việc làm, không có sự nghiệp, thậm chí còn từ bỏ sự nghiệp của mình để gả chồng.
Nghe nhiều, Bạch Lộ cũng cảm thấy mẹ mình không có công việc hay sự nghiệp gì, nhưng bây giờ nghe người bạn nhỏ nói, mẹ cô có thể tìm được việc làm, có thể có công việc.
Nam Chi gật đầu, “Đúng rồi, mẹ chị đẹp như vậy, có nhiều người thích mẹ chị như vậy, mẹ chị có đi làm minh tinh cũng còn được.”
Bạch Lộ ồ một tiếng, gặm vỏ dưa, rơi vào suy tư, “Chị phải đi hỏi mẹ.”
Nam Chi nói: “Chị đi đi.”
Bạch Lộ ném vỏ dưa vào thùng rác, phủi mông chạy đi tìm mẹ.
Nam Chi xoay người đi vào WC, vừa vặn gặp được Thang Tuyết đang từ WC đi ra, cô cười hì hì hô: “Dì Thang Tuyết.”
Thang Tuyết cụp mắt nhìn đứa trẻ đáng yêu, đáng yêu đến mức giống như một con búp bê Tây Dương, có lẽ là do phải phơi nắng, khuôn mặt bị cháy nắng đỏ bừng.
Rốt cuộc thì Khương Tấn Ngôn cũng là đàn ông, cũng không cẩn thận với con mình như vậy, nếu đổi lại là Cung Tiêu Tiêu bị phơi thành thế này, Thang Tuyết sẽ lập tức xoa dịu làn da của đứa trẻ.
Thang Tuyết lấy từ trong túi ra mấy viên kẹo đưa cho Nam Chi: “Cho cháu kẹo.”
Nam Chi nhận lấy, ngửa đầu nói: “Cảm ơn dì Thang.”
Thang Tuyết dịu dàng nói: “Cháu cũng chia dưa hấu cho Tiêu Tiêu, dì cũng nên cho cháu kẹo, Mỹ Bảo à, dì rất thích cháu.”
Nam Chi cầm kẹo, cho vào miệng, vị ngọt lan tỏa, “Cháu cũng thích dì, dì vừa tốt bụng vừa dịu dàng.”
Thang Tuyết mỉm cười, vẻ mặt càng thêm dịu dàng, cô vươn tay xoa đầu Nam Chi: “Dì rất đau lòng thay cháu, những đứa trẻ khác đều có cả cha lẫn mẹ tham gia chương trình, cháu lại chỉ có cha tới tham gia.”
“Cháu có muốn có cha mẹ cùng tham gia chương trình không?”
Nam Chi chớp chớp mắt, “Bọn họ chưa kết hôn.”
Ánh mắt Thang Tuyết lóe lên, “Mẹ cháu là ai, cháu có muốn cha mẹ cháu ở cùng nhau không, dì sẽ giúp cháu nghĩ cách.”
Nam Chi nói thẳng: “Mẹ là mẹ, không phải ai cả.”
Thang Tuyết: “Tên mẹ cháu là gì, có thể dì cũng biết.”
Nam Chi suy nghĩ: “Cháu không biết, cháu chỉ biết là mẹ.”
Thang Tuyết nhíu mày, một đứa trẻ 4 tuổi sao có thể ngay đến tên mẹ mình mà cũng không biết được.
Đứa trẻ này còn rất cảnh giác, ngậm chặt miệng, khẳng định là đã được người lớn dạy.
Càng thần bí, càng khiến người ta tò mò, rốt cuộc người phụ nữ sinh con cho Khương Tấn Ngôn là ai?
Giấu cũng thật kỹ.
Nam Chi hỏi: “Dì Thang Tuyết, cháu muốn đi vệ sinh, bụng sắp nổ ra rồi.”
Thang Tuyết chỉ có thể nghiêng người để đứa trẻ đi vào WC.
Không nhận được câu trả lời từ miệng đứa trẻ, Thang Tuyết có chút thất vọng.
Nam Chi đi vệ sinh xong, chạy về tìm cha, trực tiếp kêu lớn: “Cha ơi, cha….”
Khương Tấn Ngôn đang nấu cơm, không nhìn đứa trẻ mà hỏi: “Sao?”
Nam Chi hỏi: “Cha ơi, cha, mẹ con tên là gì?”
Tay cầm muỗng của Khương Tấn Ngôn run lên, cái gì cơ?
Con bé hỏi cái gì?
Giọng nói trong trẻo của đứa trẻ thu hút rất nhiều sự chú ý, máy quay cũng chĩa thẳng về phía này.
Khương Tấn Ngôn:……
Con mẹ nó!
Đứa trẻ quả nhiên là quả bom hẹn giờ, không biết khi nào sẽ ném ra một quả bom.
Da mặt Khương Tấn Ngôn giật giật, hắn cắn chặt răng, cố gắng giữ bình tĩnh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Sao đột nhiên con lại nhắc tới mẹ, nhớ mẹ sao?”
Con à, tốt nhất là con nên dừng lại.
Khương Tấn Ngôn nhìn đứa trẻ, trông cậy vào việc đứa trẻ có thể hiểu được vẻ mặt của mình.
Nam Chi nhìn không hiểu, “Cha, mẹ tên là gì, dì Thang hỏi tên của mẹ.”
Dì Thang?
Thang Tuyết?
Thang Tuyết hỏi mẹ của đứa trẻ?
Áp lực chuyển qua Thang Tuyết ở bên này, Thang Tuyết chạy tới hỏi về mẹ của đứa trẻ làm gì?
Mọi người đều nhìn về phía Thang Tuyết, Cung Kiêu nhíu chặt mày, hỏi: “Em hỏi mẹ của đứa trẻ là ai?”
Thang Tuyết không ngờ đứa trẻ sẽ đem chuyện này nói trắng ra, cô có chút hoảng loạn, nhưng cũng từ tốn nói: “Em chỉ tò mò mẹ đứa trẻ là ai.”
“Em chỉ hiếu kỳ một chút, không chỉ em, mà quả thật mọi người cũng đều khá tò mò.”
Hỏi như vậy cũng không sao, nhưng vấn đề là, Thang Tuyết là bạn gái cũ của Khương Tấn Ngôn, cảm giác…….
【Sao tôi lại cảm thấy kỳ lạ như vậy, tại sao Thang Tuyết lại muốn hỏi về mẹ của đứa trẻ?】
【Có lẽ là Thang Tuyết cũng muốn biết ai là người đã xen vào, nhìn tuổi tác của đứa trẻ, có lẽ đã được hoài thai từ lúc Thang Tuyết và Khương Tấn Ngôn còn yêu nhau.】
【Nhưng cô ta đã kết hôn rồi, còn cái gì mà không cam lòng.】
【Tại sao lại không được không cam lòng, biết rõ ràng, trong lòng cũng nhẹ đi.】
【Không phải đâu, là cảm giác đồ của mình bị cướp mất rồi, muốn biết người cướp đi là ai mà thôi.】
【Cái quái gì vậy, không phải là cô ta chủ động chia tay Khương Tấn Ngôn sao, cũng đã kết hôn với Cung Kiêu rồi, còn mang tính chiếm hữu mạnh như vậy làm gì.】
【Chẳng lẽ cô ta đã kết hôn, lại không cho Khương Tấn Ngôn kết hôn sinh con.】
【Trong lòng mấy người đen tối quá đấy, người ta cũng chỉ hỏi một câu về mẹ đứa trẻ, mấy người đã có nhiều thuyết âm mưu như vậy.】
【Tất cả mọi người đều có thể hỏi, chỉ Thang Tuyết là không được hỏi đúng không, người ta chỉ là chia tay chứ cũng không có thâm cừu đại hận gì, vậy mà mấy người đã nổi giận đùng đùng.】
【Thang Tuyết cũng là con người, cũng có tính tò mò, tôi cũng rất tò mò, rốt cuộc người sinh con cho Khương Tấn Ngôn là ai.】
Khu bình luận cãi cọ ầm ĩ, có người cảm thấy Thang Tuyết hỏi vấn đề này là không thích hợp, cũng có người cảm thấy không vấn đề gì, ngược lại là Khương Tấn Ngôn cứ che che đậy đậy, sợ người khác biết mẹ đứa trẻ là ai.
Chắc chắn phải có điều gì đó muốn che giấu, hoàn toàn không quang minh lỗi lạc chút nào.
Bạch Lộ nghe lời Nam Chi nói, ngẩng đầu lên, khóe miệng còn dính nước dưa hấu, “Không đâu, mẹ chị sẽ không bỏ đi đâu.”
Nhưng mà dì ấy sẽ thật sự rời đi.
Nam Chi tò mò hỏi: “Tại sao?”
Bạch Lộ nói: “Mẹ không còn việc làm, sau khi sinh chị, mẹ đã không thể lên sân khấu được nữa.”
Bạch Lộ mơ hồ biết được, mẹ vì sinh cô, mà đã từ bỏ sự nghiệp của mình.
Bà nội nói, mẹ làm như vậy là vì muốn gả vào Bạch gia.
Làm một người mẫu thì có gì tốt, gả vào hào môn làm thiếu phu nhân mới là tốt nhất.
Người mẫu là miếng cơm của thanh xuân, sớm muộn gì cũng sẽ kết thúc, còn không bằng nhân lúc còn trẻ tìm một gia đình tốt gả vào.
Nam Chi ngẩng đầu nghe chị Bạch Lộ nói với vẻ mặt nghi hoặc, cô nói: “Là do mẹ chị không đi tìm việc cho nên mới không có việc làm, một khi tìm được dì ấy sẽ có việc làm.”
“Mẹ chị có thể đi làm.”
Nam Chi không hiểu tại sao chị Bạch Lộ lại cảm thấy mẹ mình sẽ không tìm được việc làm, sẽ luôn không có việc làm.
Bạch Lộ sửng sốt một chút, cô nhìn Nam Chi, không nhịn được hỏi: “Thật là như vậy sao?”
“Chính là như vậy.” Mễ Nhạc cũng nói: “Mẹ anh cũng đã đổi rất nhiều công việc, làm không vui thì sẽ đổi sang công việc khác.”
Bạch Lộ còn nhỏ, những người cô tiếp xúc đều là người nhà, người nhà đều cảm thấy mẹ cô không có việc làm, không có sự nghiệp, thậm chí còn từ bỏ sự nghiệp của mình để gả chồng.
Nghe nhiều, Bạch Lộ cũng cảm thấy mẹ mình không có công việc hay sự nghiệp gì, nhưng bây giờ nghe người bạn nhỏ nói, mẹ cô có thể tìm được việc làm, có thể có công việc.
Nam Chi gật đầu, “Đúng rồi, mẹ chị đẹp như vậy, có nhiều người thích mẹ chị như vậy, mẹ chị có đi làm minh tinh cũng còn được.”
Bạch Lộ ồ một tiếng, gặm vỏ dưa, rơi vào suy tư, “Chị phải đi hỏi mẹ.”
Nam Chi nói: “Chị đi đi.”
Bạch Lộ ném vỏ dưa vào thùng rác, phủi mông chạy đi tìm mẹ.
Nam Chi xoay người đi vào WC, vừa vặn gặp được Thang Tuyết đang từ WC đi ra, cô cười hì hì hô: “Dì Thang Tuyết.”
Thang Tuyết cụp mắt nhìn đứa trẻ đáng yêu, đáng yêu đến mức giống như một con búp bê Tây Dương, có lẽ là do phải phơi nắng, khuôn mặt bị cháy nắng đỏ bừng.
Rốt cuộc thì Khương Tấn Ngôn cũng là đàn ông, cũng không cẩn thận với con mình như vậy, nếu đổi lại là Cung Tiêu Tiêu bị phơi thành thế này, Thang Tuyết sẽ lập tức xoa dịu làn da của đứa trẻ.
Thang Tuyết lấy từ trong túi ra mấy viên kẹo đưa cho Nam Chi: “Cho cháu kẹo.”
Nam Chi nhận lấy, ngửa đầu nói: “Cảm ơn dì Thang.”
Thang Tuyết dịu dàng nói: “Cháu cũng chia dưa hấu cho Tiêu Tiêu, dì cũng nên cho cháu kẹo, Mỹ Bảo à, dì rất thích cháu.”
Nam Chi cầm kẹo, cho vào miệng, vị ngọt lan tỏa, “Cháu cũng thích dì, dì vừa tốt bụng vừa dịu dàng.”
Thang Tuyết mỉm cười, vẻ mặt càng thêm dịu dàng, cô vươn tay xoa đầu Nam Chi: “Dì rất đau lòng thay cháu, những đứa trẻ khác đều có cả cha lẫn mẹ tham gia chương trình, cháu lại chỉ có cha tới tham gia.”
“Cháu có muốn có cha mẹ cùng tham gia chương trình không?”
Nam Chi chớp chớp mắt, “Bọn họ chưa kết hôn.”
Ánh mắt Thang Tuyết lóe lên, “Mẹ cháu là ai, cháu có muốn cha mẹ cháu ở cùng nhau không, dì sẽ giúp cháu nghĩ cách.”
Nam Chi nói thẳng: “Mẹ là mẹ, không phải ai cả.”
Thang Tuyết: “Tên mẹ cháu là gì, có thể dì cũng biết.”
Nam Chi suy nghĩ: “Cháu không biết, cháu chỉ biết là mẹ.”
Thang Tuyết nhíu mày, một đứa trẻ 4 tuổi sao có thể ngay đến tên mẹ mình mà cũng không biết được.
Đứa trẻ này còn rất cảnh giác, ngậm chặt miệng, khẳng định là đã được người lớn dạy.
Càng thần bí, càng khiến người ta tò mò, rốt cuộc người phụ nữ sinh con cho Khương Tấn Ngôn là ai?
Giấu cũng thật kỹ.
Nam Chi hỏi: “Dì Thang Tuyết, cháu muốn đi vệ sinh, bụng sắp nổ ra rồi.”
Thang Tuyết chỉ có thể nghiêng người để đứa trẻ đi vào WC.
Không nhận được câu trả lời từ miệng đứa trẻ, Thang Tuyết có chút thất vọng.
Nam Chi đi vệ sinh xong, chạy về tìm cha, trực tiếp kêu lớn: “Cha ơi, cha….”
Khương Tấn Ngôn đang nấu cơm, không nhìn đứa trẻ mà hỏi: “Sao?”
Nam Chi hỏi: “Cha ơi, cha, mẹ con tên là gì?”
Tay cầm muỗng của Khương Tấn Ngôn run lên, cái gì cơ?
Con bé hỏi cái gì?
Giọng nói trong trẻo của đứa trẻ thu hút rất nhiều sự chú ý, máy quay cũng chĩa thẳng về phía này.
Khương Tấn Ngôn:……
Con mẹ nó!
Đứa trẻ quả nhiên là quả bom hẹn giờ, không biết khi nào sẽ ném ra một quả bom.
Da mặt Khương Tấn Ngôn giật giật, hắn cắn chặt răng, cố gắng giữ bình tĩnh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Sao đột nhiên con lại nhắc tới mẹ, nhớ mẹ sao?”
Con à, tốt nhất là con nên dừng lại.
Khương Tấn Ngôn nhìn đứa trẻ, trông cậy vào việc đứa trẻ có thể hiểu được vẻ mặt của mình.
Nam Chi nhìn không hiểu, “Cha, mẹ tên là gì, dì Thang hỏi tên của mẹ.”
Dì Thang?
Thang Tuyết?
Thang Tuyết hỏi mẹ của đứa trẻ?
Áp lực chuyển qua Thang Tuyết ở bên này, Thang Tuyết chạy tới hỏi về mẹ của đứa trẻ làm gì?
Mọi người đều nhìn về phía Thang Tuyết, Cung Kiêu nhíu chặt mày, hỏi: “Em hỏi mẹ của đứa trẻ là ai?”
Thang Tuyết không ngờ đứa trẻ sẽ đem chuyện này nói trắng ra, cô có chút hoảng loạn, nhưng cũng từ tốn nói: “Em chỉ tò mò mẹ đứa trẻ là ai.”
“Em chỉ hiếu kỳ một chút, không chỉ em, mà quả thật mọi người cũng đều khá tò mò.”
Hỏi như vậy cũng không sao, nhưng vấn đề là, Thang Tuyết là bạn gái cũ của Khương Tấn Ngôn, cảm giác…….
【Sao tôi lại cảm thấy kỳ lạ như vậy, tại sao Thang Tuyết lại muốn hỏi về mẹ của đứa trẻ?】
【Có lẽ là Thang Tuyết cũng muốn biết ai là người đã xen vào, nhìn tuổi tác của đứa trẻ, có lẽ đã được hoài thai từ lúc Thang Tuyết và Khương Tấn Ngôn còn yêu nhau.】
【Nhưng cô ta đã kết hôn rồi, còn cái gì mà không cam lòng.】
【Tại sao lại không được không cam lòng, biết rõ ràng, trong lòng cũng nhẹ đi.】
【Không phải đâu, là cảm giác đồ của mình bị cướp mất rồi, muốn biết người cướp đi là ai mà thôi.】
【Cái quái gì vậy, không phải là cô ta chủ động chia tay Khương Tấn Ngôn sao, cũng đã kết hôn với Cung Kiêu rồi, còn mang tính chiếm hữu mạnh như vậy làm gì.】
【Chẳng lẽ cô ta đã kết hôn, lại không cho Khương Tấn Ngôn kết hôn sinh con.】
【Trong lòng mấy người đen tối quá đấy, người ta cũng chỉ hỏi một câu về mẹ đứa trẻ, mấy người đã có nhiều thuyết âm mưu như vậy.】
【Tất cả mọi người đều có thể hỏi, chỉ Thang Tuyết là không được hỏi đúng không, người ta chỉ là chia tay chứ cũng không có thâm cừu đại hận gì, vậy mà mấy người đã nổi giận đùng đùng.】
【Thang Tuyết cũng là con người, cũng có tính tò mò, tôi cũng rất tò mò, rốt cuộc người sinh con cho Khương Tấn Ngôn là ai.】
Khu bình luận cãi cọ ầm ĩ, có người cảm thấy Thang Tuyết hỏi vấn đề này là không thích hợp, cũng có người cảm thấy không vấn đề gì, ngược lại là Khương Tấn Ngôn cứ che che đậy đậy, sợ người khác biết mẹ đứa trẻ là ai.
Chắc chắn phải có điều gì đó muốn che giấu, hoàn toàn không quang minh lỗi lạc chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất