Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Chương 386: Nhân Sinh Đối Lập (38)
Edit: Kim
Bước tiếp theo vẫn là bốc thăm và quyết định xem hôm nay sẽ làm công việc gì.
Lần này Nam Chi không tranh là người bốc thăm đầu tiên, Trang Minh Gia là người đầu tiên bốc thăm, cậu bé đưa giấy cho mẹ, là làm việc ở cửa hàng.
Là công việc trước đó của Bạch gia, bây giờ lại rơi xuống đầu gia đình này.
Lúc này Nam Chi bốc trúng công việc dọn dẹp vệ sinh môi trường, đi quét rác.
Mễ Nhạc mũm mĩm còn chưa kịp vui mừng, hôm nay không phải đi quét rác, lại bốc trúng công việc đi làm cỏ trên cánh đồng hoa hướng dương.
Mễ Nhạc đã được thấy cánh đồng hoa hướng dương kia rộng lớn bao nhiêu, không thể gọi là cánh đồng hoa hướng dương nữa, mà phải gọi là biển hoa hướng dương.
Cả người Mễ Nhạc đều không khỏe.
Hy vọng ông lão có thể khoan dung với bọn họ một chút.
Cung gia và Nguyễn gia tráo đổi cho nhau, Nguyễn gia tới khách sạn làm việc, Cung gia đi thăm người già neo đơn.
Khương Tấn Ngôn đội mũ và mặc áo công nhân vệ sinh cho con gái, rồi mang theo đứa trẻ xuất phát, suốt quãng đường hắn không nói một lời, chìm vào vai một người cha ít nói, hai vai rũ xuống trông bộ quần áo càng thảm hại hơn.
Trang Nghị:……
Mấy năm nay Khương Tấn Ngôn đã trải qua những gì, tại sao lại trở nên trầm tính như vậy.
Người giống như Khương Tấn Ngôn hoàn toàn không có chút tế bào năng khiếu tham gia chương trình tạp kỹ, bạn nói hắn chậm chạp thụ động, nhưng hắn lại nghiêm túc làm việc, nói hắn tận tâm làm việc, hắn lại không mang lại chút hiệu ứng chương trình nào.
Các cảnh quay của hắn chỉ có một phong cách, đó là buồn khổ.
Hoàn toàn là một người cha đơn thân buồn khổ nuôi con.
Mọi người thấy nhiều, cũng thành thói quen, càng có nhiều người yêu thích đứa trẻ Mỹ Bảo hơn, so sánh với một người cha buồn khổ, đứa trẻ này thích nói nhiều.
Rất hoạt bát.
Sáng sớm, bọn họ đã phải bắt đầu làm việc, Nam Chi cầm chổi quét rác rưởi và lá rụng trên mặt đất, bộ dáng ngây thơ chất phác, cô đội một chiếc mũ và mặc một cái áo ba lỗ nhỏ, trông vô cùng đáng yêu.
Có người đi ngang qua hỏi đứa trẻ đang làm gì, sao lại đi quét rác.
Nhỏ như vậy đã phải làm việc?
Nam Chi chỉ vào dòng chữ trên áo ba lỗ, trả lời: “Con là công nhân vệ sinh môi trường nhỏ, con đang quét rác, đó là cha con, đang quay chương trình.”
Khương Tấn Ngôn có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể cười với người nọ một cái.
Làm ơn đừng nói chuyện với mọi người nữa.
Sao cô có thể vừa quét rác, vừa nói chuyện với mọi người được.
Trong khi dọn dẹp, rác trong thùng rác ngày càng nhiều, đồ ăn vặt trong túi áo ba lỗ của Nam Chi cũng ngày càng nhiều.
Đều là người lớn cho, nếu gặp được mấy người bạn có quen biết, các bạn nhỏ sẽ còn giúp quét rác một lúc.
Mặt trời càng lúc càng lên cao, nhiệt độ cũng ngày càng tăng cao, khuôn mặt trắng nõn của Nam Chi cũng đã thấm đẫm mồ hôi, nhưng cô cũng không kêu khổ kêu mệt.
Có một số người lớn tuổi để ý tới đứa trẻ, lấy kem que trong tủ lạnh ra đưa cho cô, cũng đưa cho cha của đứa trẻ một cây, điều này khiến Khương Tấn Ngôn cảm động.
Cũng có một ngày có thể dính chút ánh sáng từ con gái.
Nhưng mà đãi ngộ của đứa trẻ tốt hơn hắn nhiều, người ta còn tặng cho đứa trẻ một cây quạt nhỏ.
Chỉ là cây quạt này là loại quạt nhựa được phát miễn phí trong bệnh viện, có dòng chữ tuyên truyền, phá thai không đau, làm xong có thể đi làm ngay trong ngày.
Đứa trẻ cứ như vậy cầm cây quạt đi rêu rao khắp nơi, khiến gân xanh trên trán Khương Tấn Ngôn nổi lên, cũng may đứa trẻ không biết chữ, nếu không cô sẽ lại hỏi đông hỏi tây.
Giữa trưa, hai người ngồi dưới bóng cây ăn cơm, là cơm hộp rất đơn giản.
Khương Tấn Ngôn hỏi Nam Chi: “Có mệt hay không?”
Nam Chi cười nói: “Không mệt.”
“Mỹ Bảo, mẹ tớ nói mang cái này tới.” Một đứa trẻ bưng một cái chén lớn đi tới, bên trong đầy ắp đồ ăn, có rau xào, có thịt kho tàu.
Nam Chi nói: “Cảm ơn cậu, cảm ơn dì.”
Đứa trẻ kia xoa tay rồi đi mất, Khương Tấn Ngôn không còn lời nào để nói, nhìn cơm hộp, lại nhìn chén đồ ăn lớn, không thể so được.
Khương Tấn Ngôn hỏi: “Cậu bé là bạn của con?”
Nam Chi gật đầu, “Cha còn ký tên cho mẹ của cậu ấy, cha đã quên rồi sao?”
Khương Tấn Ngôn:……
Hắn thật sự không nhớ rõ!
Nhưng tại sao đứa trẻ này lại có thể nhớ được?
Nam Chi nhìn miếng thịt, thèm thuồng nói: “Cha, chúng ta nhanh ăn đi.” Đôi đũa lập tức hướng tới miếng thịt.
Chầu cơm này Khương Tấn Ngôn ăn rất thoải mái, tuy rằng mệt, nhưng mà được ăn ngon.
Giữa trưa có thể nghỉ ngơi một lúc, Khương Tấn Ngôn cũng không chê, trực tiếp dựa vào cây cổ thụ nghỉ ngơi, lúc này cũng đừng quá kén chọn.
Nam Chi cầm chén lớn nói: “Con đi trả chén.” Nói xong liền cầm chén chạy đi.
“Không được nghịch nước, không được nghịch nước.” Khương Tấn Ngôn hướng về phía Nam Chi hét lớn.
Nam Chi quay đầu lại vẫy vẫy tay chạy đi.
Chiều tối trở về, túi áo công nhân môi trường của Nam Chi đã nhét đầy đồ, toàn là đồ ăn vặt.
Trang Minh Gia ngày đầu tiên tham gia chương trình, quay chương trình một ngày, chỉ có một cảm giác, thật sự rất nhàm chán, còn không bằng lên núi chơi đâu.
Cậu bé cảm thấy bản thân không thể kiên trì được, cậu bé nhìn túi áo ba lỗ của Nam Chi, hỏi: “Trong túi của em là cái gì vậy?”
Nam Chi nói: “Đều là đồ ăn vặt của các chú các dì, các ông các bà cho.”
Mễ Nhạc thèm điên rồi, “Nhiều đồ ăn quá.”
Tại sao Mỹ Bảo đi quét rác lại có nhiều người cho đồ ăn như vậy, cậu bé lại cũng không có?
Luôn có cảm giác bé gái thì sẽ được yêu thích hơn.
Mễ Nhạc cũng muốn được người ta cho đồ ăn, cho thật nhiều đồ ăn.
Nam Chi hỏi: “Ông lão không cho anh ăn sao?”
Mễ Nhạc: “Cho.”
Cha mẹ Mễ Nhạc hiển nhiên là làm không quen, đều mệt muốn chết, khán giả vô cùng đồng cảm với các minh tinh khi chứng kiến họ làm đến kiệt sức chỉ vì vài chục tệ nuôi gia đình.
Nhưng tưởng tượng người ta chỉ mệt mấy ngày, tiền kiếm được còn nhiều hơn tiền công bọn họ kiếm được cả đời, lại buồn bực thật sâu.
Nghĩ cái gì vậy, người ta chỉ khổ một chút, còn người bình thường như bọn họ thì khổ cả đời.
Nam Chi phân phát đồ ăn vặt cho mấy người bạn, vô cùng hào phóng, bởi vì trong phòng cũng còn rất nhiều đồ ăn vặt.
Có thể nói, Nam Chi dựa vào khuôn mặt mà thoải mái ăn uống, đương nhiên quan trọng nhất vẫn là mồm miệng cô, chào chú chào dì, chào ông chào bà, mở miệng ra là kêu, không hề có chút chần chừ miễn cưỡng.
Nhìn thấy Nam Chi cực kỳ nổi bật, còn lôi kéo được mấy đứa trẻ vây quanh chờ cô phân phát đồ ăn.
Chỉ là một chút đồ ăn, lại có thể khiến mấy đứa trẻ đi theo bên cạnh cô.
Trong lòng Thang Tuyết không vui cho lắm, đặc biệt là còn thấy bọn chúng vô tình hay cố ý phớt lờ con gái cô, trong lòng Thang Tuyết càng hụt hẫng.
Cô lên tiếng nói: “Hallowen còn chưa đến, mà cháu đã đến từng nhà xin kẹo rồi sao?”
Nam Chi ngẩng đầu nhìn Thang Tuyết, không nói lời nào, khóe miệng Thang Tuyết giật giật: “Làm sao vậy?”
Nam Chi từ trong túi móc ra một viên kẹo, “Dì Thang, dì tức giận vì không được ăn kẹo sao?”
Thang Tuyết vừa cạn lời vừa tức giận, cô cũng không thèm ăn kẹo, mấy thứ đồ nhiều đường này nghệ sĩ không thể chạm vào, ăn vào vừa tăng cân vừa nổi mụn.
Thang Tuyết bị mọi người nhìn chằm chằm có chút ngứa ngáy, “Dì không ăn kẹo.”
Nam Chi buồn bực: “Vậy dì tức giận làm gì, dì ăn kẹo đi, ăn xong tâm trạng sẽ tốt hơn.”
Thang Tuyết hít sâu: “Dì không tức giận.”
Nam Chi kiên trì: “Dì có.”
Thang Tuyết: “Không có.”
Nam Chi: “Dì có, dì không vui vì cháu chia kẹo cho mọi người sao, tại sao nha?”
Bị mọi người nhìn chằm chằm, Thang Tuyết chỉ có thể nói: “Mỹ Bảo, dì thật sự không tức giận.”
Bước tiếp theo vẫn là bốc thăm và quyết định xem hôm nay sẽ làm công việc gì.
Lần này Nam Chi không tranh là người bốc thăm đầu tiên, Trang Minh Gia là người đầu tiên bốc thăm, cậu bé đưa giấy cho mẹ, là làm việc ở cửa hàng.
Là công việc trước đó của Bạch gia, bây giờ lại rơi xuống đầu gia đình này.
Lúc này Nam Chi bốc trúng công việc dọn dẹp vệ sinh môi trường, đi quét rác.
Mễ Nhạc mũm mĩm còn chưa kịp vui mừng, hôm nay không phải đi quét rác, lại bốc trúng công việc đi làm cỏ trên cánh đồng hoa hướng dương.
Mễ Nhạc đã được thấy cánh đồng hoa hướng dương kia rộng lớn bao nhiêu, không thể gọi là cánh đồng hoa hướng dương nữa, mà phải gọi là biển hoa hướng dương.
Cả người Mễ Nhạc đều không khỏe.
Hy vọng ông lão có thể khoan dung với bọn họ một chút.
Cung gia và Nguyễn gia tráo đổi cho nhau, Nguyễn gia tới khách sạn làm việc, Cung gia đi thăm người già neo đơn.
Khương Tấn Ngôn đội mũ và mặc áo công nhân vệ sinh cho con gái, rồi mang theo đứa trẻ xuất phát, suốt quãng đường hắn không nói một lời, chìm vào vai một người cha ít nói, hai vai rũ xuống trông bộ quần áo càng thảm hại hơn.
Trang Nghị:……
Mấy năm nay Khương Tấn Ngôn đã trải qua những gì, tại sao lại trở nên trầm tính như vậy.
Người giống như Khương Tấn Ngôn hoàn toàn không có chút tế bào năng khiếu tham gia chương trình tạp kỹ, bạn nói hắn chậm chạp thụ động, nhưng hắn lại nghiêm túc làm việc, nói hắn tận tâm làm việc, hắn lại không mang lại chút hiệu ứng chương trình nào.
Các cảnh quay của hắn chỉ có một phong cách, đó là buồn khổ.
Hoàn toàn là một người cha đơn thân buồn khổ nuôi con.
Mọi người thấy nhiều, cũng thành thói quen, càng có nhiều người yêu thích đứa trẻ Mỹ Bảo hơn, so sánh với một người cha buồn khổ, đứa trẻ này thích nói nhiều.
Rất hoạt bát.
Sáng sớm, bọn họ đã phải bắt đầu làm việc, Nam Chi cầm chổi quét rác rưởi và lá rụng trên mặt đất, bộ dáng ngây thơ chất phác, cô đội một chiếc mũ và mặc một cái áo ba lỗ nhỏ, trông vô cùng đáng yêu.
Có người đi ngang qua hỏi đứa trẻ đang làm gì, sao lại đi quét rác.
Nhỏ như vậy đã phải làm việc?
Nam Chi chỉ vào dòng chữ trên áo ba lỗ, trả lời: “Con là công nhân vệ sinh môi trường nhỏ, con đang quét rác, đó là cha con, đang quay chương trình.”
Khương Tấn Ngôn có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể cười với người nọ một cái.
Làm ơn đừng nói chuyện với mọi người nữa.
Sao cô có thể vừa quét rác, vừa nói chuyện với mọi người được.
Trong khi dọn dẹp, rác trong thùng rác ngày càng nhiều, đồ ăn vặt trong túi áo ba lỗ của Nam Chi cũng ngày càng nhiều.
Đều là người lớn cho, nếu gặp được mấy người bạn có quen biết, các bạn nhỏ sẽ còn giúp quét rác một lúc.
Mặt trời càng lúc càng lên cao, nhiệt độ cũng ngày càng tăng cao, khuôn mặt trắng nõn của Nam Chi cũng đã thấm đẫm mồ hôi, nhưng cô cũng không kêu khổ kêu mệt.
Có một số người lớn tuổi để ý tới đứa trẻ, lấy kem que trong tủ lạnh ra đưa cho cô, cũng đưa cho cha của đứa trẻ một cây, điều này khiến Khương Tấn Ngôn cảm động.
Cũng có một ngày có thể dính chút ánh sáng từ con gái.
Nhưng mà đãi ngộ của đứa trẻ tốt hơn hắn nhiều, người ta còn tặng cho đứa trẻ một cây quạt nhỏ.
Chỉ là cây quạt này là loại quạt nhựa được phát miễn phí trong bệnh viện, có dòng chữ tuyên truyền, phá thai không đau, làm xong có thể đi làm ngay trong ngày.
Đứa trẻ cứ như vậy cầm cây quạt đi rêu rao khắp nơi, khiến gân xanh trên trán Khương Tấn Ngôn nổi lên, cũng may đứa trẻ không biết chữ, nếu không cô sẽ lại hỏi đông hỏi tây.
Giữa trưa, hai người ngồi dưới bóng cây ăn cơm, là cơm hộp rất đơn giản.
Khương Tấn Ngôn hỏi Nam Chi: “Có mệt hay không?”
Nam Chi cười nói: “Không mệt.”
“Mỹ Bảo, mẹ tớ nói mang cái này tới.” Một đứa trẻ bưng một cái chén lớn đi tới, bên trong đầy ắp đồ ăn, có rau xào, có thịt kho tàu.
Nam Chi nói: “Cảm ơn cậu, cảm ơn dì.”
Đứa trẻ kia xoa tay rồi đi mất, Khương Tấn Ngôn không còn lời nào để nói, nhìn cơm hộp, lại nhìn chén đồ ăn lớn, không thể so được.
Khương Tấn Ngôn hỏi: “Cậu bé là bạn của con?”
Nam Chi gật đầu, “Cha còn ký tên cho mẹ của cậu ấy, cha đã quên rồi sao?”
Khương Tấn Ngôn:……
Hắn thật sự không nhớ rõ!
Nhưng tại sao đứa trẻ này lại có thể nhớ được?
Nam Chi nhìn miếng thịt, thèm thuồng nói: “Cha, chúng ta nhanh ăn đi.” Đôi đũa lập tức hướng tới miếng thịt.
Chầu cơm này Khương Tấn Ngôn ăn rất thoải mái, tuy rằng mệt, nhưng mà được ăn ngon.
Giữa trưa có thể nghỉ ngơi một lúc, Khương Tấn Ngôn cũng không chê, trực tiếp dựa vào cây cổ thụ nghỉ ngơi, lúc này cũng đừng quá kén chọn.
Nam Chi cầm chén lớn nói: “Con đi trả chén.” Nói xong liền cầm chén chạy đi.
“Không được nghịch nước, không được nghịch nước.” Khương Tấn Ngôn hướng về phía Nam Chi hét lớn.
Nam Chi quay đầu lại vẫy vẫy tay chạy đi.
Chiều tối trở về, túi áo công nhân môi trường của Nam Chi đã nhét đầy đồ, toàn là đồ ăn vặt.
Trang Minh Gia ngày đầu tiên tham gia chương trình, quay chương trình một ngày, chỉ có một cảm giác, thật sự rất nhàm chán, còn không bằng lên núi chơi đâu.
Cậu bé cảm thấy bản thân không thể kiên trì được, cậu bé nhìn túi áo ba lỗ của Nam Chi, hỏi: “Trong túi của em là cái gì vậy?”
Nam Chi nói: “Đều là đồ ăn vặt của các chú các dì, các ông các bà cho.”
Mễ Nhạc thèm điên rồi, “Nhiều đồ ăn quá.”
Tại sao Mỹ Bảo đi quét rác lại có nhiều người cho đồ ăn như vậy, cậu bé lại cũng không có?
Luôn có cảm giác bé gái thì sẽ được yêu thích hơn.
Mễ Nhạc cũng muốn được người ta cho đồ ăn, cho thật nhiều đồ ăn.
Nam Chi hỏi: “Ông lão không cho anh ăn sao?”
Mễ Nhạc: “Cho.”
Cha mẹ Mễ Nhạc hiển nhiên là làm không quen, đều mệt muốn chết, khán giả vô cùng đồng cảm với các minh tinh khi chứng kiến họ làm đến kiệt sức chỉ vì vài chục tệ nuôi gia đình.
Nhưng tưởng tượng người ta chỉ mệt mấy ngày, tiền kiếm được còn nhiều hơn tiền công bọn họ kiếm được cả đời, lại buồn bực thật sâu.
Nghĩ cái gì vậy, người ta chỉ khổ một chút, còn người bình thường như bọn họ thì khổ cả đời.
Nam Chi phân phát đồ ăn vặt cho mấy người bạn, vô cùng hào phóng, bởi vì trong phòng cũng còn rất nhiều đồ ăn vặt.
Có thể nói, Nam Chi dựa vào khuôn mặt mà thoải mái ăn uống, đương nhiên quan trọng nhất vẫn là mồm miệng cô, chào chú chào dì, chào ông chào bà, mở miệng ra là kêu, không hề có chút chần chừ miễn cưỡng.
Nhìn thấy Nam Chi cực kỳ nổi bật, còn lôi kéo được mấy đứa trẻ vây quanh chờ cô phân phát đồ ăn.
Chỉ là một chút đồ ăn, lại có thể khiến mấy đứa trẻ đi theo bên cạnh cô.
Trong lòng Thang Tuyết không vui cho lắm, đặc biệt là còn thấy bọn chúng vô tình hay cố ý phớt lờ con gái cô, trong lòng Thang Tuyết càng hụt hẫng.
Cô lên tiếng nói: “Hallowen còn chưa đến, mà cháu đã đến từng nhà xin kẹo rồi sao?”
Nam Chi ngẩng đầu nhìn Thang Tuyết, không nói lời nào, khóe miệng Thang Tuyết giật giật: “Làm sao vậy?”
Nam Chi từ trong túi móc ra một viên kẹo, “Dì Thang, dì tức giận vì không được ăn kẹo sao?”
Thang Tuyết vừa cạn lời vừa tức giận, cô cũng không thèm ăn kẹo, mấy thứ đồ nhiều đường này nghệ sĩ không thể chạm vào, ăn vào vừa tăng cân vừa nổi mụn.
Thang Tuyết bị mọi người nhìn chằm chằm có chút ngứa ngáy, “Dì không ăn kẹo.”
Nam Chi buồn bực: “Vậy dì tức giận làm gì, dì ăn kẹo đi, ăn xong tâm trạng sẽ tốt hơn.”
Thang Tuyết hít sâu: “Dì không tức giận.”
Nam Chi kiên trì: “Dì có.”
Thang Tuyết: “Không có.”
Nam Chi: “Dì có, dì không vui vì cháu chia kẹo cho mọi người sao, tại sao nha?”
Bị mọi người nhìn chằm chằm, Thang Tuyết chỉ có thể nói: “Mỹ Bảo, dì thật sự không tức giận.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất