Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Chương 425: Sủng Thú (5)
Edit: Kim
“Nàng nỗ lực tu luyện như vậy, kết quả lâu lâu vẫn bị người ta đem ra chế nhạo, mục đích cuối cùng không phải đều là tu thành tiên sao, phân biệt chủng tộc cái gì.”
“Nhân loại hay yêu thú trong Thiên Đạo đều bình đẳng như nhau.”
Nam Chi gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, “Nàng quá tức giận vì luôn bị người ta gọi là súc sinh.”
“Ta nhất định sẽ không cho hắn nội đan, nếu hắn cho ta ăn, ta có thể ăn không?” Nam Chi nhìn chằm chằm vào cậu bé đang cầm một miếng thịt sống ném vào lồng.
Nam Chi kinh ngạc, không thể ăn thịt sống nha, trong lòng nghĩ như vậy, nhưng miệng đã bắt đầu nhỏ nước miếng.
Muốn ăn, đói……
Hừ, cũng không biết nấu đồ ăn lên.
“Ăn đi, sao ngươi lại không ăn?” Du Chiêu ngồi xổm xuống trước lồng sắt, dùng đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn tiểu hổ, ánh mắt tràn đầy yêu thích.
Nam Chi kêu lên một tiếng, rất muốn nói chuyện, ta không cắn được nha, cho ta sữa, sữa, ta muốn uống sữa.
Tại sao lại nhốt ta trong lồng sắt?
Trong thú uyển còn có các loài yêu thú khác, nhìn thấy đứa trẻ ném thịt vào lồng sắt, đều bắt đầu xao động, gầm rống, sắc mặt Du Chiêu càng thêm tái nhợt.
Hắn lại đưa miếng thịt còn đẫm máu tới gần Nam Chi, “Ngươi ăn đi.”
Nam Chi:……
Mùi máu tươi gay mũi khó chịu khiến Nam Chi phải dùng móng vuốt gãi mũi.
Ta không ăn được, ta đói!
Nam Chi thấy hắn mong đợi nhìn mình, chỉ có thể tùy tiện cắn một chút, không cắn được, Du Chiêu lập tức hiểu ra, tiểu hổ chưa thể cắn thịt.
“Triệu thúc, Triệu thúc, hổ con ăn cái gì vậy?” Du Chiêu hỏi quản sự thú uyển.
Triệu quản sự nhìn thoáng qua con hổ đang kêu trong lồng, “Cho nó uống chút sữa đi, lớn hơn một chút thì cho ăn thịt băm.”
Du Chiêu hưng phấn chạy chậm đi tìm sữa, một lúc lâu sau, hắn bưng sữa đặt vào lồng sắt, “Đây là sữa ta vẫn thường uống, ngươi uống một chút đi.”
Nam Chi lảo đảo đứng dậy, vô tình vấp ngã, đập đầu vào chậu sữa, cô hoảng loạn giãy giụa, sữa bắn tung tóe khắp người.
Du Chiêu càng cảm thấy tiểu hổ đáng yêu, giúp cô đứng thẳng, Nam Chi uống sữa, cuối cùng thì trong bụng cũng có chút gì đó, không còn đói như vậy nữa, hai chân không thể chống đỡ được lâu, lại nằm xuống.
Đói bụng thì ăn, ăn xong lại nằm, chính là cuộc sống của phế vật, một con hổ mới sinh phế vật không màng mọi thứ.
Du Chiêu vươn tay muốn chạm vào tiểu hổ, muốn thân cận với tiểu hổ, Nam Chi lập tức hừ một tiếng với cậu bé, dữ tợn nhe hàm răng gạo kê ra, tai áp về phía sau, hoàn toàn là bộ dạng hung dữ.
Nam Chi: Đừng chạm vào ta!
Có thể cho ăn, nhưng không được sờ.
Du Chiêu thu tay lại, nhìn bộ dạng hung dữ của tiểu hổ, lại càng thêm yêu thích, khuôn mặt tái nhợt của hắn đỏ bừng lên, cũng mặc kệ tiểu hổ nghe có hiểu không, hắn vui vẻ hỏi: “Ngày mai ta lại đưa sữa tới cho ngươi.”
Nam Chi xoay người, không để ý đến Du Chiêu, cô phải bảo vệ nội đan trong đầu.
Mỗi lần Nam Chi chạm vào nội đan một chút, đầu sẽ ong ong ong.
Nam Chi cũng không biết tại sao mình có thể nhìn thấy đồ vật trong đầu, vô thức chạm vào, đã bị nội đan đánh văng ra, đầu ong ong ong.
Hệ thống nói: “Lực lượng bây giờ của ngươi quá yếu, không thể sử dụng thứ này cho mình được, hơn nữa còn bị phong ấn áp chế, không thể dùng, nếu ngươi sử dụng sẽ bị phát hiện.”
Nam Chi cũng không dám tiếp tục chạm vào thứ đồ kia, cô liếm móng vuốt lau mặt, lúc này, trước lồng sắt xuất hiện hai người.
Nam Chi kêu lên một tiếng, Du Chiêu vừa mới đi, các ngươi lại tới nữa.
Hai người luôn đứng trong góc quan sát, lúc này đã đi tới trước mặt lồng sắt, Du Tĩnh nói: “Đừng cho nó ăn, chờ Chiêu Nhi tới cho ăn.”
Nam Chi:……
Oa, ngươi muốn ta chết đói nha!
Ngươi thật đúng là người cha tốt của Du Chiêu!
“Được, ta sẽ bắt tiểu hổ kia phải chờ thiếu gia tới cho ăn.” Triệu quản sự hiểu ý tứ của gia chủ, con hổ luôn bị đói, chỉ có thiếu gia tới cho nó ăn, dần dần con hổ sẽ thân cận với người cho ăn.
Thành lập mối quan hệ mật thiết.
Đây chính là Phong Dực Thần Hổ đấy, là yêu thú có thiên phú cực kỳ cao, có thể tu luyện tới cấp Hóa Thần, nắm bắt được Phong Dực Thần Hổ cũng có nghĩa tương lai sẽ được Hóa Thần bảo vệ.
Gia chủ thật đúng là dốc hết sức lực vì thiếu gia, đáng tiếc, thiếu gia lại là một phế nhân.
Triệu quản do dự một chút, hỏi: “Lỡ những thiếu gia khác biết được thì sao?”
Ai mà không muốn có được Phong Dực Thần Hổ!
Du Tĩnh nhíu mày, trong lòng thầm thở dài, vận mệnh của con trai hắn lại có nhiều chông gai như vậy, nhưng hắn tin tưởng con trai.
Là có hy vọng, chỉ là hơi gian nan một chút thôi, nếu có thể thành công, Du gia sẽ không còn là gia tộc tu tiên hạng ba nữa.
Một là vì gia tộc, hai là vì con trai, đó là con trai của mình.
Bây giờ con trai suy nhược yếu đuối, người làm cha đương nhiên phải vì nó mà suy xét nhiều hơn.
Du Tĩnh nói: “Có thể kéo dài được tới lúc nào hay lúc đó, không được nói chuyện về Phong Dực Thần Hổ ra ngoài.” Vì con trai mà tranh thủ thêm một chút thời gian.
Triệu quản sự không nói nên lời, nghĩ tới một đám tiểu tổ tông rất biết gây rắc rối, hắn vô cùng đau đầu.
Du Tĩnh biết Triệu quản sự khó xử, “Đến lúc đó để tiểu hổ lựa chọn, cho dù có không chọn Chiêu Nhi, cũng không phải là lỗi của ngươi.”
“Mặc kệ là chọn ai, chỉ cần là con cháu Du gia, cũng đều là tăng cường thực lực cho Du gia, đều có lợi cho Du gia.”
Hắn nói xong, đưa tay vào trong lồng sắt, xách da nâng tiểu hổ lên, lắc lắc, dùng một loại ánh mắt thờ ơ mà nhìn.
Tứ chi Nam Chi giãy giụa, hai chân trước cố gắng muốn cào vào mặt Du Tĩnh, ngươi là người xấu muốn ta đói bụng.
Sao có thể bỏ đói được?
Du Tĩnh là một vị đại thúc đẹp trai có râu, nhìn con hổ giương nanh múa vuốt, lắc lắc hai cái, “Là thứ mạnh, ngươi tốt nhất là nên thức thời một chút, bằng không sẽ không giữ ngươi lại đâu.”
Nam Chi:……
Không nghe không nghe, cô tụng kinh!
Tiểu hổ bị ném vào lồng sắt, lăn hai vòng, tức giận kêu lên, đầy nhịp điệu, như thể đang mắng người, Du Tĩnh cũng bị thứ này làm cho yêu thích.
Nếu bên cạnh Chiêu Nhi có thứ dễ thương như vậy, hắn cũng yên tâm hơn.
Hắn biết nỗi khổ trong lòng đứa trẻ, phải chịu đựng sự chế giễu, khinh thường của người khác, lại còn phải chịu đựng sự giày vò của mỗi lần trị liệu.
Tuổi còn nhỏ, lại phải chịu đựng quá nhiều.
Đại ác nhân không cho ăn đi rồi, Nam Chi cáo trạng với hệ thống: “Sao có thể bỏ đói bảo bảo được, không được ăn no sao có thể lớn lên.”
Hệ thống: “Đúng đúng đúng!”
Nam Chi lại hỏi: “Tiểu hổ tỷ tỷ không nghe thấy lời đại ác nhân nói sao?”
Hệ thống: “Có thể nghe thấy, nhưng không hiểu, rốt cuộc thì trí tuệ cũng có hạn, ngay cả mẹ ruột nàng cũng không nhớ rõ, ký ức về mẹ cũng chỉ có mấy câu khắc ở trong đầu, chỉ là một đoạn âm thanh mà thôi.”
“Ở trong ấn tượng của nàng, Du Chiêu là người rất tốt, luôn mang đồ ăn ngon đến cho nàng, sau khi đi theo Du Chiêu, Du Chiêu càng cho nàng ăn những thứ ngon hơn.”
“Có ấn tượng tốt, đương nhiên tiểu hổ sẽ thân thiết với Du Chiêu.”
“Nàng nỗ lực tu luyện như vậy, kết quả lâu lâu vẫn bị người ta đem ra chế nhạo, mục đích cuối cùng không phải đều là tu thành tiên sao, phân biệt chủng tộc cái gì.”
“Nhân loại hay yêu thú trong Thiên Đạo đều bình đẳng như nhau.”
Nam Chi gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, “Nàng quá tức giận vì luôn bị người ta gọi là súc sinh.”
“Ta nhất định sẽ không cho hắn nội đan, nếu hắn cho ta ăn, ta có thể ăn không?” Nam Chi nhìn chằm chằm vào cậu bé đang cầm một miếng thịt sống ném vào lồng.
Nam Chi kinh ngạc, không thể ăn thịt sống nha, trong lòng nghĩ như vậy, nhưng miệng đã bắt đầu nhỏ nước miếng.
Muốn ăn, đói……
Hừ, cũng không biết nấu đồ ăn lên.
“Ăn đi, sao ngươi lại không ăn?” Du Chiêu ngồi xổm xuống trước lồng sắt, dùng đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn tiểu hổ, ánh mắt tràn đầy yêu thích.
Nam Chi kêu lên một tiếng, rất muốn nói chuyện, ta không cắn được nha, cho ta sữa, sữa, ta muốn uống sữa.
Tại sao lại nhốt ta trong lồng sắt?
Trong thú uyển còn có các loài yêu thú khác, nhìn thấy đứa trẻ ném thịt vào lồng sắt, đều bắt đầu xao động, gầm rống, sắc mặt Du Chiêu càng thêm tái nhợt.
Hắn lại đưa miếng thịt còn đẫm máu tới gần Nam Chi, “Ngươi ăn đi.”
Nam Chi:……
Mùi máu tươi gay mũi khó chịu khiến Nam Chi phải dùng móng vuốt gãi mũi.
Ta không ăn được, ta đói!
Nam Chi thấy hắn mong đợi nhìn mình, chỉ có thể tùy tiện cắn một chút, không cắn được, Du Chiêu lập tức hiểu ra, tiểu hổ chưa thể cắn thịt.
“Triệu thúc, Triệu thúc, hổ con ăn cái gì vậy?” Du Chiêu hỏi quản sự thú uyển.
Triệu quản sự nhìn thoáng qua con hổ đang kêu trong lồng, “Cho nó uống chút sữa đi, lớn hơn một chút thì cho ăn thịt băm.”
Du Chiêu hưng phấn chạy chậm đi tìm sữa, một lúc lâu sau, hắn bưng sữa đặt vào lồng sắt, “Đây là sữa ta vẫn thường uống, ngươi uống một chút đi.”
Nam Chi lảo đảo đứng dậy, vô tình vấp ngã, đập đầu vào chậu sữa, cô hoảng loạn giãy giụa, sữa bắn tung tóe khắp người.
Du Chiêu càng cảm thấy tiểu hổ đáng yêu, giúp cô đứng thẳng, Nam Chi uống sữa, cuối cùng thì trong bụng cũng có chút gì đó, không còn đói như vậy nữa, hai chân không thể chống đỡ được lâu, lại nằm xuống.
Đói bụng thì ăn, ăn xong lại nằm, chính là cuộc sống của phế vật, một con hổ mới sinh phế vật không màng mọi thứ.
Du Chiêu vươn tay muốn chạm vào tiểu hổ, muốn thân cận với tiểu hổ, Nam Chi lập tức hừ một tiếng với cậu bé, dữ tợn nhe hàm răng gạo kê ra, tai áp về phía sau, hoàn toàn là bộ dạng hung dữ.
Nam Chi: Đừng chạm vào ta!
Có thể cho ăn, nhưng không được sờ.
Du Chiêu thu tay lại, nhìn bộ dạng hung dữ của tiểu hổ, lại càng thêm yêu thích, khuôn mặt tái nhợt của hắn đỏ bừng lên, cũng mặc kệ tiểu hổ nghe có hiểu không, hắn vui vẻ hỏi: “Ngày mai ta lại đưa sữa tới cho ngươi.”
Nam Chi xoay người, không để ý đến Du Chiêu, cô phải bảo vệ nội đan trong đầu.
Mỗi lần Nam Chi chạm vào nội đan một chút, đầu sẽ ong ong ong.
Nam Chi cũng không biết tại sao mình có thể nhìn thấy đồ vật trong đầu, vô thức chạm vào, đã bị nội đan đánh văng ra, đầu ong ong ong.
Hệ thống nói: “Lực lượng bây giờ của ngươi quá yếu, không thể sử dụng thứ này cho mình được, hơn nữa còn bị phong ấn áp chế, không thể dùng, nếu ngươi sử dụng sẽ bị phát hiện.”
Nam Chi cũng không dám tiếp tục chạm vào thứ đồ kia, cô liếm móng vuốt lau mặt, lúc này, trước lồng sắt xuất hiện hai người.
Nam Chi kêu lên một tiếng, Du Chiêu vừa mới đi, các ngươi lại tới nữa.
Hai người luôn đứng trong góc quan sát, lúc này đã đi tới trước mặt lồng sắt, Du Tĩnh nói: “Đừng cho nó ăn, chờ Chiêu Nhi tới cho ăn.”
Nam Chi:……
Oa, ngươi muốn ta chết đói nha!
Ngươi thật đúng là người cha tốt của Du Chiêu!
“Được, ta sẽ bắt tiểu hổ kia phải chờ thiếu gia tới cho ăn.” Triệu quản sự hiểu ý tứ của gia chủ, con hổ luôn bị đói, chỉ có thiếu gia tới cho nó ăn, dần dần con hổ sẽ thân cận với người cho ăn.
Thành lập mối quan hệ mật thiết.
Đây chính là Phong Dực Thần Hổ đấy, là yêu thú có thiên phú cực kỳ cao, có thể tu luyện tới cấp Hóa Thần, nắm bắt được Phong Dực Thần Hổ cũng có nghĩa tương lai sẽ được Hóa Thần bảo vệ.
Gia chủ thật đúng là dốc hết sức lực vì thiếu gia, đáng tiếc, thiếu gia lại là một phế nhân.
Triệu quản do dự một chút, hỏi: “Lỡ những thiếu gia khác biết được thì sao?”
Ai mà không muốn có được Phong Dực Thần Hổ!
Du Tĩnh nhíu mày, trong lòng thầm thở dài, vận mệnh của con trai hắn lại có nhiều chông gai như vậy, nhưng hắn tin tưởng con trai.
Là có hy vọng, chỉ là hơi gian nan một chút thôi, nếu có thể thành công, Du gia sẽ không còn là gia tộc tu tiên hạng ba nữa.
Một là vì gia tộc, hai là vì con trai, đó là con trai của mình.
Bây giờ con trai suy nhược yếu đuối, người làm cha đương nhiên phải vì nó mà suy xét nhiều hơn.
Du Tĩnh nói: “Có thể kéo dài được tới lúc nào hay lúc đó, không được nói chuyện về Phong Dực Thần Hổ ra ngoài.” Vì con trai mà tranh thủ thêm một chút thời gian.
Triệu quản sự không nói nên lời, nghĩ tới một đám tiểu tổ tông rất biết gây rắc rối, hắn vô cùng đau đầu.
Du Tĩnh biết Triệu quản sự khó xử, “Đến lúc đó để tiểu hổ lựa chọn, cho dù có không chọn Chiêu Nhi, cũng không phải là lỗi của ngươi.”
“Mặc kệ là chọn ai, chỉ cần là con cháu Du gia, cũng đều là tăng cường thực lực cho Du gia, đều có lợi cho Du gia.”
Hắn nói xong, đưa tay vào trong lồng sắt, xách da nâng tiểu hổ lên, lắc lắc, dùng một loại ánh mắt thờ ơ mà nhìn.
Tứ chi Nam Chi giãy giụa, hai chân trước cố gắng muốn cào vào mặt Du Tĩnh, ngươi là người xấu muốn ta đói bụng.
Sao có thể bỏ đói được?
Du Tĩnh là một vị đại thúc đẹp trai có râu, nhìn con hổ giương nanh múa vuốt, lắc lắc hai cái, “Là thứ mạnh, ngươi tốt nhất là nên thức thời một chút, bằng không sẽ không giữ ngươi lại đâu.”
Nam Chi:……
Không nghe không nghe, cô tụng kinh!
Tiểu hổ bị ném vào lồng sắt, lăn hai vòng, tức giận kêu lên, đầy nhịp điệu, như thể đang mắng người, Du Tĩnh cũng bị thứ này làm cho yêu thích.
Nếu bên cạnh Chiêu Nhi có thứ dễ thương như vậy, hắn cũng yên tâm hơn.
Hắn biết nỗi khổ trong lòng đứa trẻ, phải chịu đựng sự chế giễu, khinh thường của người khác, lại còn phải chịu đựng sự giày vò của mỗi lần trị liệu.
Tuổi còn nhỏ, lại phải chịu đựng quá nhiều.
Đại ác nhân không cho ăn đi rồi, Nam Chi cáo trạng với hệ thống: “Sao có thể bỏ đói bảo bảo được, không được ăn no sao có thể lớn lên.”
Hệ thống: “Đúng đúng đúng!”
Nam Chi lại hỏi: “Tiểu hổ tỷ tỷ không nghe thấy lời đại ác nhân nói sao?”
Hệ thống: “Có thể nghe thấy, nhưng không hiểu, rốt cuộc thì trí tuệ cũng có hạn, ngay cả mẹ ruột nàng cũng không nhớ rõ, ký ức về mẹ cũng chỉ có mấy câu khắc ở trong đầu, chỉ là một đoạn âm thanh mà thôi.”
“Ở trong ấn tượng của nàng, Du Chiêu là người rất tốt, luôn mang đồ ăn ngon đến cho nàng, sau khi đi theo Du Chiêu, Du Chiêu càng cho nàng ăn những thứ ngon hơn.”
“Có ấn tượng tốt, đương nhiên tiểu hổ sẽ thân thiết với Du Chiêu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất