Mê Thất Tùng Lâm

Chương 37

Trước Sau
CHƯƠNG 37

Ôn Phong ghé trên vai của Khải Địch Nhĩ, trông mong nhìn về phía sau, nhưng Duy Tạp Tư mãi vẫn không xuất hiện.

Những dị thú chạy ở đằng trước đột nhiên dừng lại, còn không ngừng trầm thấp nói chuyện với nhau.

Ôn Phong tò mò quay đầu, nhìn thấy không gian trước mắt mở rộng, gió thổi đến mang theo vị mằn mặn đặc trưng của biển.

Trên bầu trời, khói bụi vẫn đen kịt, mặt nước biển xanh trong lúc này phản chiếu lại bầu trời, chuyển thành màu xanh đen, núi lửa phun trào gây ra chấn động mạnh, truyền đến nơi này, làm những cơn sóng không di chuyển từ ngoài biển vào như bình thường, mà bị chấn động đổi chiều, ào ào từ đất liền di chuyển ra biển sâu.

Những dị thú ngày đêm chạy như điên, rốt cuộc cũng thoát ra khỏi rừng rậm, nhưng khi chạy đến được nơi này, thì lại bị mất phương hướng.

Dị thú mỏi mệt, ngồi bệt xuống cát mịn nghỉ ngơi. Còn có rất nhiều những động vật khác cũng chạy từ trong rừng ra, bị dị thú dùng đuôi dài đánh chết, trở thành thứ thức ăn dinh dưỡng cho những dị thú đã mỏi mệt.

Máu tươi vẩy ra nhuộm đỏ mặt cát vàng, máu đỏ tươi sền sệt chảy xuống từ miệng của những dị thú, mùi vị mằn mặn của biển nhanh chóng bị mùi máu tươi lấn át.

Khải Địch Nhĩ cũng suy nghĩ cho sinh vật trọng lòng mình, vì vậy y chầm chậm đi xuyên qua những dị thú khác đang ăn uống đầy máu me, tìm một chỗ cát sạch sẽ, buông tay, thả Ôn Phong xuống đất.

Cuối cùng Ôn Phong cũng chạm chân đến mặt đất bằng phẳng, cảm thấy phấn khởi, muốn đi đi lại lại một chút, nhưng anh mới bước được vài bước, thân thể suy yếu của anh đã trở nên mềm nhũn, mắt tối sầm lại, anh chỉ có thể cuống quít bám vội vào người Khải Địch Nhĩ, chờ trận choáng váng này qua đi.

Thân thể chết tiệt này. Ôn Phong buông tay ra khỏi người của Khải Địch Nhĩ, phụng phịu ngồi xuống, cảm thấy rất bực mình vì thân thể yếu đuối vô dụng của anh.

Lúc này Khải Địch Nhĩ cũng đã ngồi xuống mặt cát, không hề phát ra một âm thanh nào, đôi mắt màu xanh lam sâu thẳm, nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của Ôn Phong.



Hai móng vuốt thú sắc nhọn miết mạnh vào nhau một cái, tia lửa bắn ra, bắt vào cỏ khô gần đấy, một ngọn lửa ấm áp cháy bùng lên.

Chiếc đuôi dài của Khải Địch Nhĩ quấn lấy mấy thanh củi quăng thêm vào đống lửa, sau đấy con mồi còn đang chảy máu đầm đìa kia được đặt lên giá nướng.

Ôn Phong im lặng ngồi cạnh đống lửa, hai đầu gối co lại chống cằm, đôi mắt đen tuyền của anh nhìn chăm chú vào khu rừng không xa, nơi có động vật vẫn không ngừng chạy ra kia.

Sao Duy Tạp Tư mãi vẫn chưa quay lại? Càng chờ đợi thời gian trôi qua, Ôn Phong càng cảm thấy lo lắng. Nếu chẳng may giống như lần trước, Duy Tạp Tư bị trọng thương, gục ngã ở trong rừng cây thì phải làm sao bây giờ?

Càng nghĩ, Ôn Phong càng cảm thấy sợ hãi.

Nếu Duy Tạp Tư có mệnh hệ gì, anh phải làm cách nào để tiếp tục sóng sót trên thế giới này bây giờ?

Hai cánh tay của Ôn Phong chuyển từ hai đầu gối xuống phần bụng mềm mại.

Theo những tập tính mà anh thấy được, thì nếu Duy Tạp Tư bất hạnh mà chết, vì không lãng phí tài nguyên sinh sản, anh nhất định sẽ được đưa cho một dị thú khác.

Duy Tạp Tư đem anh giao cho Khải Địch Nhĩ, có phải cũng vì lí do như vậy?

Duy Tạp Tư đang tự xử lý hậu sự của chính hắn sao?



Hai cánh tay của Ôn Phong càng dùng sức ôm lấy phần bụng, cho đến tận khi bụng anh cảm thấy đau nhức, anh mới đờ đẫn mà buông tay ra.

Một chiếc chân thú nướng còn nóng hôi hổi được đưa đến trước mặt anh, mùi thức ăn thoảng thoảng, Ôn Phong không hề do dự nhận lấy. Để bản thân không trở thành trói buộc, anh cần bổ sung thể lực… Ôn Phong tự nói với mình như vậy.

Không cần biết Duy Tạp Tư có bình an trở lại hay không, anh đều phải sống sót, ít nhất cũng phải bảo vệ thật tốt thứ duy nhất mà Duy Tạp Tư để lại cho anh, thứ đang ở trong bụng anh.

Tuy không có vị giác gì, nhưng Ôn Phong vẫn cố ăn hết chỗ thịt được Khải Địch Nhĩ đưa cho. Anh ngẩng đầu nhìn dị thú còn cao lớn hơn cả Duy Tạp Tư này, đưa ra một kết luận, anh căn bản không thể tưởng tượng nổi cái cuộc sống giữa anh và y như thế nào.

Tuy rằng lúc này đây, khi Duy Tạp Tư không có mặt, y đã chăm sóc anh rất nhiều, nhưng nếu muốn anh đối xử với y như với Duy Tạp Tư, anh phát hiện anh không thể làm nổi.

Chỉ cần nghĩ đến việc anh phải nằm chung một chiếc giường đá với dị thú màu xanh lam này, anh đã cảm thấy cả người phát lạnh, tóc gáy cũng dựng hết cả lên.

Quả nhiên, sự tồn tại của Duy Tạp Tư với anh đã trở nên vô cùng đặc biệt.



Nham thạch nóng bỏng vẫn không ngừng trào ra từ miệng núi lửa cao cao, phát ra thứ ánh sáng đỏ rực rỡ, dưới chân núi, một mảng chất lỏng đặc sệt đỏ sậm chầm chậm lan ra, bao trùm hoà tan tất cả, thỉnh thoảng còn có bọt khí nổ tung.

Lửa lan từ khu rừng này sang khu rừng khác, nhìn từ xa lại đỏ rực một mảnh, trên trời khói đen mây bụi nồng đậm.

Sau khi ăn uống nghỉ ngơi xong, những dị thú mới quay lại kiểm tra tình hình xung quanh, nhìn thấy những rừng cây vẫn có xu thế cháy lan đến, không hề có dấu hiệu tắt đi, dị thú lại xôn xao lên.

Đã chạy ra khỏi rừng rậm, trước mặt còn là vùng nước sâu không có giới hạn, dị thú đã bị dồn đến đường cùng.

Những dị thú này tuy rằng là thú sống trên mặt đất, nhưng cũng không xa lại gì với nước. Tuy nhiên, dị thú lại không thích lặn xuống nước sâu, chứ chưa nói gì đến biển rộng mênh mông có thể nuốt chửng tất cả dị thú này.

Núi lửa vẫn phun trào, lửa không ngừng lan tràn, nhưng mà những dị thú đang tụ tập trên bờ cát, đối mặt với đại dương mệnh mông, chỉ có thể ở im một chỗ, không biết phải làm sao.

Khải Địch Nhĩ làm hết phận sự mà canh gác bên cạnh Ôn Phong, thỉnh thoảng lại quay sang nói chuyện với những dị thú khác.

Ôn Phong cuộn người ngồi bên cạnh hắn, không hề để ý đến những dị thú xung quanh, đôi mắt đen chỉ nhìn chằm chằm vào rừng cây âm u.

Bị khói bụi che phủ, bầu trời xám xịt, làm cho người ta không nhận ra nổi đâu là ngày đâu là đêm, đen kịt mơ hồ, cũng làm cho Ôn Phong cảm thấy mông lung.

Đột nhiên, Khải Địch Nhĩ đứng bật dậy, Ôn Phong lập tức ý thức được cái gì, mắt càng mở to nhìn chằm chằm vào từng cây.

Cành cây rung lên một chút, phát ra tiếng sàn sạt, trong rừng cây, một bóng dáng cao lớn xuất hiện.

“Duy Tạp Tư?”

Gần như ngừng thở, Ôn Phong lảo đảo đứng lên, chạy về phía bóng đen kia, trực giác nói cho anh biết, kia chính là dị thú mà anh vẫn chờ mong.

Ôn Phong chưa bước được mấy bước, thì bóng đen kia đã lắc mình, xuất hiện ở bên cạnh đống lửa, đỡ lấy thân hình lay động của anh.

Vất hai người chim trên vai xuống đất, Duy Tạp Tư ôm lấy Ôn Phong đang ngây ngốc, mỏi mệt ngồi xuống.



“Sao ngươi lại biến thành như vậy…?”

Đôi môi của Ôn Phong run run, lực chú ý hoàn toàn tập trung vào trên người Duy Tạp Tư, cho dù bên cạnh còn có hai ngươi chim đen thui bị vất xuống, anh cũng không để ý.

Anh nâng ngón tay, nhẹ nhàng đưa đến cạnh những miệng vết thương vừa đỏ máu lại vừa cháy đen kia, thật lâu cũng không dám chạm vào, ***g ngực quặn lại, đau đớn vô cùng, hai mắt của anh nhanh chóng đỏ ửng, nước mắt long lanh.

“Không có việc gì.”

Những vảy mịn nhỏ dần dần chui lại vào trong da, Duy Tạp Tư khàn khàn nói một câu mà Ôn Phong có thể hiểu được, sau đó nâng cánh tay còn lành lặn của mình khẽ vuốt vuốt mái tóc của Ôn Phong, trong đôi mắt thú, có một chút dịu dàng quanh quẩn.

“Ngay cả chút lông trên đầu cũng bị đốt trụi rồi…” Ôn Phong cảm thấy cổ họng như nghẹn lại, nức nở một câu.

“…” Duy Tạp Tư yên lặng nhìn sinh vật trong lòng, đột nhiên không biết phải an ủi anh ra sao nữa…



Túm lấy một miếng thịt tươi, Duy Tạp Tư không hề giữ hình tượng, ăn uống nhồm nhoàm, vì lúc này hắn đã quá đói và mệt mỏi, tựa hồ sự an ủi lúc nãy giành cho Ôn Phong đã là cực hạn của hắn.

Lúc này, có rất nhiều dị thú vây quanh hắn.

Duy Tạp Tư mang về thêm hai người chim nữa, làm cho bầy dị thú không ngừng xôn xao. Tuy hiện tại tình huống có chút khó khăn, nhưng những dị thú vẫn đều rất chấp nhất với việc sinh sản hậu đại, giống như đã là một bản năng ăn sâu vào trong máu thịt, chúng không buông thay cho bất cứ cơ hội có con nào.

Duy Tạp Tư ngừng ăn, lầm rầm nói mấy câu, sau đó lại tiếp tục đánh chén.

Hắn quyết đoán buông tha quyền sở hữu với hai người chim này, trong đấy hắn muốn tặng cho Khải Địch Nhĩ một người chim để cám ơn y đã chăm sóc cho Ôn Phong.

Nhưng Khải Địch Nhĩ đã trực tiếp cự tuyệt hảo ý của Duy Tạp Tư. Có vẻ y hoàn toàn không hề để ý đến những người chim này.

Tuy rằng bây giờ người chim đang bị thương rất nặng, bên ngoài cơ thể có nhiều chỗ đã bị lửa đốt khô, đen tuyền không nhìn ra được diện mạo vốn có, nhưng chỉ cần chăm sóc cẩn thận một hai tháng, hai ngươi chim này nhất định sẽ khôi phục lại như thường.

Đối với sự từ chối của Khải Địch Nhĩ, Duy Tạp Tư cũng không quan tâm lắm, lúc này, hắn chỉ nghĩ đến vấn đề làm cách nào đẻ thoát khỏi hoàn cảnh này.

Lửa nhất định sẽ lan đến đậy, bọn họ phải nhanh chóng nghĩ ra phương pháp rời đi, còn có thứ chất lỏng đặc sệt màu đỏ đáng sợ kia nữa, vẫn chưa xác định được là nó có tràn đến đây hay không….

Sau khi ăn no, Duy Tạp Tư cẩn thận dùng cát, cố tẩy sạch những vết máu trên người, sau đó, hắn vòng tay ôm Ôn Phong vào trong lòng.

Thân thể của Ôn Phong mềm mại ấm áp, ôm rất thoải mái, Duy Tạp Tư híp mắt lại, từ trong cổ phọng phát ra một tiếng thờ dài đầy từ tính.

Ôn Phong mềm mại dựa vào trong lòng Duy Tạp Tư, thần kinh cẳng thẳng một ngày rốt cuộc cũng thả lỏng một chút, sự mệt mỏi liền cuồn cuộn mà ập đến, Ôn Phong an tâm nhắm mắt, nặng nề ngủ, tiếng ngáy nho nhỏ vang lên.

Trên bầu trời đỏ đen xen lẫn, lửa hung mãnh lại vượt qua một ngọn núi nữa.

Trên bờ cát mờ mịt, đôi mắt thú mở lớn, màu vàng kim hơi loé loé lên, không khí yên tĩnh dung quanh làm cho áp lực ngày càng trở nên rõ ràng.

Duy Tạp Tư cảm nhận hơi thở ấm áp đều đặn phun vào ngực mình, khuôn mặt thú lạnh lùng không chút thay đổi, đôi môi mím lại, nhìn về phía khoảng trời mấy khói cuồn cuộn kia…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau