Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Chương 441: Sủng Thú (21)
Edit: Kim
Giọng nói ầm ĩ trong đầu hắn, có lẽ căn bản không phải là tâm ma, mà là tiểu hổ.
Nó đang nói chuyện với hắn sao?
Sao có thể?
Nếu là sự thật, những lo lắng sốt ruột, buồn lo vô cớ lúc trước của hắn, trở nên thật không nói nên lời.
Hắn suy nghĩ nhiều như vậy, trên lưng gánh vác nhiều như vậy, kết quả thì sao….
Trong lúc nhất thời, trong lòng Du Hạo có chút không biết nên khóc hay nên cười.
Hắn nhìn tiểu hổ hung dữ đáng yêu, Du Hạo hỏi: “Có phải ngươi muốn đi ra sau núi không?”
Lỗ tai Nam Chi lập tức giật giật, đúng đúng đúng, cuối cùng thì ngươi cũng đoán đúng rồi.
Du Hạo:……
Thật cạn lời!
Hắn có chút nghi hoặc, sao tiểu hổ có thể nói chuyện với hắn được?
Triệu quản sự nói, người và linh sủng có thể tâm linh tương thông, gọi là câu thông thần thức.
Tiểu hổ làm thế nào có thể tâm linh tương thông với hắn.
Đã như vậy sao hắn có thể từ bỏ mà giao nó lại cho Du Chiêu đây!
Du Hạo nói: “Có phải ngươi còn muốn đi bắt thỏ không?”
Nam Chi ngao ngao kêu lên, điên cuồng gật đầu, “Đúng đúng đúng.”
Nam Chi nhanh chóng cảm thấy nghi hoặc, trước đó Du Hạo chỉ là một khúc gỗ, sao bây giờ lại biết.
Nam Chi lập tức hỏi: “Ngươi nghe thấy ta nói chuyện?”
Du Hạo chỉ có thể thong thả gật đầu, “Có thể nghe thấy.” Nhưng không để ý đến, còn đoán mình nổi lên tâm ma.
Du Hạo mơ hồ cảm nhận được, là xuất phát là lòng ghen tị với Chiêu đệ, thậm chí còn có chút hoảng sợ, cảm thấy tương lai mình sẽ bị Du Chiêu vượt mặt, đặc biệt là sau khi nói chuyện với cha.
Cha hắn cũng cảm thấy về sau Du Chiêu sẽ có tiền đồ, sẽ trở thành một cường giả.
Bản thân là người mạnh nhất của thế hệ này, hắn là một tồn tại để Du Chiêu giẫm đạp, như thế sao không khiến người ta khủng hoảng cho được.
Có lẽ dưới tâm lý như vậy, Du Hạo mới cảm thấy mình sinh ra tâm ma.
Bây giờ biết được giọng nói trong đầu mình là tiểu hổ, Du Hạo thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng thản nhiên tiếp nhận ý nghĩ đen tối trong lòng mình.
Bản chất con người luôn tồn tại bóng tối.
Du Hạo nhìn tiểu lão hổ, cười nói: “Lúc trước cũng nghe thấy.”
“Nghe thấy sao không trả lời ta?” Nam Chi hỏi, cô vẫn luôn lẩm bẩm lầu bầu, lại không nhận được chút phản hồi nào.
Du Hạo:…… Ta cũng không biết là ngươi nha!
Du Hạo hỏi: “Ngươi muốn đi vào trong núi?”
Nam Chi ừ một tiếng, giọng nói trong trẻo ngọt ngào, kéo dài giọng: “Muốn đi, ta chưa từng được đi.”
Du Hạo xoa đầu Nam Chi một phen, “Ngươi đi đến sau núi là vì muốn chơi, hay là muốn chạy, ngươi còn quá nhỏ, không thể sống sót bên ngoài được.”
Nam Chi nói dối: “Đương nhiên là muốn chơi nha.”
“Nói dối.” Du Hạo gõ nhẹ vào đầu hổ, “Ngươi là muốn chạy.”
Nam Chi đưa lưng về phía Du Hạo, huyên thuyên: “Sau núi sau núi sau núi sau núi.”
Ngày nào ta cũng niệm, niệm không ngừng, xem ngươi có chịu nổi không.
Đầu Du Hạo ong ong ong, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Ta có thể ngăn cản âm thanh của ngươi.”
Nam Chi quay đầu lại, ánh mắt tràn đầy trách cứ nhìn Du Hạo, “Ta muốn đi bắt thỏ, ta muốn ăn thịt thỏ nướng.”
Du Hạo: “Ngày mai ta vào núi đi bắt mang về cho ngươi.”
Nam Chỉ vỗ đôi cánh nhỏ bay lên xà nhà, cái đuôi hổ dài đung đưa qua lại.
Tuy rằng không thể lên núi, nhưng Nam Chi vẫn rất vui vẻ, cô đã học được cách nói chuyện, tuy rằng là hổ nhưng vẫn có thể nói chuyện được với người khác.
Du Hạo thấy tiểu hổ không để ý tới mình, nằm trên xà nhà không có động tĩnh, cũng biết là nó đang tức giận.
Du Hạo đi vào sau núi bắt một con thỏ, lột da nướng lên, ở bên dưới giơ lên xà nhà, “Ta bắt thỏ cho ngươi rồi, ngươi tới đây nếm thử đi, thỏ ta nướng ngon lắm.”
Nam Chi nhìn thỏ nướng, “Ta muốn bắt con thỏ.”
Du Hạo:……
Đây là một đứa trẻ!
Du Hạo cũng hết cách, chỉ có thể đi vào trong núi bắt một con thỏ sống, “Tới đây đi, ta đã bắt được một con thỏ sống cho ngươi, ngươi có thể chơi với nó.”
Nam Chi nhìn con thỏ xám đang run rẩy, khịt mũi nói: “Con thỏ có bảo bảo.”
Du Hạo thở dài kiểm tra, phát hiện trong bụng thỏ quả nhiên có con non, còn có không ít đâu.
Du Hạo nói: “Ta sẽ đưa nó trở về.” Lúc quay lại còn mang về một con thỏ khỏe mạnh.
“Đi chơi đi.” Du Hạo cảm thấy tiểu hổ là muốn đi săn, luyện tập đi săn cũng tốt.
Tiểu hổ bây giờ chỉ biết há mồm ăn cơm, cũng nên học cách tự mình đi săn.
Nam Chi nhìn hoa viên trong viện, “Được.”
Con thỏ chạy phía trước, Nam Chi đuổi phía sau, toàn bộ khu vườn đều bị Nam Chi và con thỏ dẫm đạp, đất văng tung tóe khắp nơi.
Du Hạo:……
Tính sai rồi!
Du Hồng chỉ mới ngủ một giấc tỉnh dậy, nhìn đến hoa viên của mình, còn cho rằng mình vẫn chưa tỉnh ngủ.
Du Hồng đóng cửa lại, mở ra lần nữa, vẫn là một mớ hỗn độn như cũ, một con thỏ run bần bật đào đất, một con hổ ở bên cạnh nhìn con thỏ đào đất.
Du Hạo lúng túng nói: “Cha, tiểu hổ muốn đi săn.”
“Muốn đi săn là giả, muốn phá hư hoa của ta mới là thật.” Mặt Du Hồng không cảm xúc nói.
Du Hồng nhìn con trai: “Hoặc là khôi phục hoa viên của ta về trạng thái ban đầu, hoặc là nhường vật nhỏ này đi.”
“Đã ngây người ở đây một thời gian rồi, không thể tiếp tục ở lại lâu hơn nữa.”
Du Hạo lập tức nói: “Cha, cha để con khôi phục lại như cũ đi.”
Nam Chi nói với Du Hạo: “Đưa ta tới chỗ Du Chiêu đi.”
Du Hạo sửng sốt một lát, nhất thời chưa kịp phản ứng, tiểu hổ vẫn luôn không chịu tới chỗ Du Chiêu, bây giờ lại đột nhiên muốn qua bên kia.
Du Hạo hỏi: “Ngươi muốn tới chỗ Du Chiêu?”
Nam Chi gật đầu: “Đúng, ta muốn qua bên kia, cảm ơn ca ca.”
Du Hạo:……
Tuy rằng vẫn biết tiểu hổ sẽ phải đi, nhưng lúc thật sự phải đi, trong lòng Du Hạo vẫn có một loại cảm giác không nói nên lời.
Da mặt Du Hạo run run, một lúc lâu vẫn chưa thể nói nên lời, Du Hạo chỉ nói: “Chờ ta khôi phục hoa viên trở lại như cũ đã.”
Du Hạo cầm cái cuốc, bắt đầu dựng thẳng những cây hoa đang nằm ngổn ngang.
Nam Chi ở bên cạnh nhìn Du Hạo bận rộn, cô nói: “Thật xin lỗi.”
Cô cố ý làm như vậy.
Du Hạo ừ một tiếng, “Lát nữa ngươi muốn qua bên kia sao?”
Nam Chi ậm ừ, “Lát nữa sẽ đi, ca ca, ta nhất định sẽ báo đáp.”
Du Hạo không biết nên nói cái gì.
Nghe giọng nói trong trẻo và chậm rãi vang lên trong đầu, trong lòng Du Hạo có chút trầm xuống.
Cha hắn luôn nói tới nhân quả, có lẽ tiểu hổ đã nghe lọt đi.
Du Hạo nói: “Chờ ta trồng hoa xong, ta đem ngươi qua, ngươi hãy suy nghĩ cho thật kỹ.”
Nam Chi: “Ta nghĩ kỹ rồi.”
Bây giờ cô đã có thể giao tiếp với người khác, nhất định có thể lừa được Du Chiêu.
Cô mới không muốn làm linh sủng của Du Chiêu đâu, nhất định có thể lừa Du Chiêu đưa cô ra sau núi.
Du Hạo bận rộn, một lúc lâu sau mới nói: “Vật nhỏ ngươi có ý tưởng gì, đều không thể từ chối được ngươi.”
“Một khi ngươi chọn Du Chiêu, gia chủ sẽ lập tức lập khế ước, một khi đã lập khế ước, ngươi sẽ chân chính trở thành linh sủng của Du Chiêu.”
Nam Chi ừm một tiếng: “Ta biết.”
Ngươi biết mà còn đi?
Giọng điệu khi nói chuyện của tiểu hổ còn rất ngây thơ, nó căn bản không biết sự việc này nghiêm trọng đến thế nào.
Giọng nói ầm ĩ trong đầu hắn, có lẽ căn bản không phải là tâm ma, mà là tiểu hổ.
Nó đang nói chuyện với hắn sao?
Sao có thể?
Nếu là sự thật, những lo lắng sốt ruột, buồn lo vô cớ lúc trước của hắn, trở nên thật không nói nên lời.
Hắn suy nghĩ nhiều như vậy, trên lưng gánh vác nhiều như vậy, kết quả thì sao….
Trong lúc nhất thời, trong lòng Du Hạo có chút không biết nên khóc hay nên cười.
Hắn nhìn tiểu hổ hung dữ đáng yêu, Du Hạo hỏi: “Có phải ngươi muốn đi ra sau núi không?”
Lỗ tai Nam Chi lập tức giật giật, đúng đúng đúng, cuối cùng thì ngươi cũng đoán đúng rồi.
Du Hạo:……
Thật cạn lời!
Hắn có chút nghi hoặc, sao tiểu hổ có thể nói chuyện với hắn được?
Triệu quản sự nói, người và linh sủng có thể tâm linh tương thông, gọi là câu thông thần thức.
Tiểu hổ làm thế nào có thể tâm linh tương thông với hắn.
Đã như vậy sao hắn có thể từ bỏ mà giao nó lại cho Du Chiêu đây!
Du Hạo nói: “Có phải ngươi còn muốn đi bắt thỏ không?”
Nam Chi ngao ngao kêu lên, điên cuồng gật đầu, “Đúng đúng đúng.”
Nam Chi nhanh chóng cảm thấy nghi hoặc, trước đó Du Hạo chỉ là một khúc gỗ, sao bây giờ lại biết.
Nam Chi lập tức hỏi: “Ngươi nghe thấy ta nói chuyện?”
Du Hạo chỉ có thể thong thả gật đầu, “Có thể nghe thấy.” Nhưng không để ý đến, còn đoán mình nổi lên tâm ma.
Du Hạo mơ hồ cảm nhận được, là xuất phát là lòng ghen tị với Chiêu đệ, thậm chí còn có chút hoảng sợ, cảm thấy tương lai mình sẽ bị Du Chiêu vượt mặt, đặc biệt là sau khi nói chuyện với cha.
Cha hắn cũng cảm thấy về sau Du Chiêu sẽ có tiền đồ, sẽ trở thành một cường giả.
Bản thân là người mạnh nhất của thế hệ này, hắn là một tồn tại để Du Chiêu giẫm đạp, như thế sao không khiến người ta khủng hoảng cho được.
Có lẽ dưới tâm lý như vậy, Du Hạo mới cảm thấy mình sinh ra tâm ma.
Bây giờ biết được giọng nói trong đầu mình là tiểu hổ, Du Hạo thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng thản nhiên tiếp nhận ý nghĩ đen tối trong lòng mình.
Bản chất con người luôn tồn tại bóng tối.
Du Hạo nhìn tiểu lão hổ, cười nói: “Lúc trước cũng nghe thấy.”
“Nghe thấy sao không trả lời ta?” Nam Chi hỏi, cô vẫn luôn lẩm bẩm lầu bầu, lại không nhận được chút phản hồi nào.
Du Hạo:…… Ta cũng không biết là ngươi nha!
Du Hạo hỏi: “Ngươi muốn đi vào trong núi?”
Nam Chi ừ một tiếng, giọng nói trong trẻo ngọt ngào, kéo dài giọng: “Muốn đi, ta chưa từng được đi.”
Du Hạo xoa đầu Nam Chi một phen, “Ngươi đi đến sau núi là vì muốn chơi, hay là muốn chạy, ngươi còn quá nhỏ, không thể sống sót bên ngoài được.”
Nam Chi nói dối: “Đương nhiên là muốn chơi nha.”
“Nói dối.” Du Hạo gõ nhẹ vào đầu hổ, “Ngươi là muốn chạy.”
Nam Chi đưa lưng về phía Du Hạo, huyên thuyên: “Sau núi sau núi sau núi sau núi.”
Ngày nào ta cũng niệm, niệm không ngừng, xem ngươi có chịu nổi không.
Đầu Du Hạo ong ong ong, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Ta có thể ngăn cản âm thanh của ngươi.”
Nam Chi quay đầu lại, ánh mắt tràn đầy trách cứ nhìn Du Hạo, “Ta muốn đi bắt thỏ, ta muốn ăn thịt thỏ nướng.”
Du Hạo: “Ngày mai ta vào núi đi bắt mang về cho ngươi.”
Nam Chỉ vỗ đôi cánh nhỏ bay lên xà nhà, cái đuôi hổ dài đung đưa qua lại.
Tuy rằng không thể lên núi, nhưng Nam Chi vẫn rất vui vẻ, cô đã học được cách nói chuyện, tuy rằng là hổ nhưng vẫn có thể nói chuyện được với người khác.
Du Hạo thấy tiểu hổ không để ý tới mình, nằm trên xà nhà không có động tĩnh, cũng biết là nó đang tức giận.
Du Hạo đi vào sau núi bắt một con thỏ, lột da nướng lên, ở bên dưới giơ lên xà nhà, “Ta bắt thỏ cho ngươi rồi, ngươi tới đây nếm thử đi, thỏ ta nướng ngon lắm.”
Nam Chi nhìn thỏ nướng, “Ta muốn bắt con thỏ.”
Du Hạo:……
Đây là một đứa trẻ!
Du Hạo cũng hết cách, chỉ có thể đi vào trong núi bắt một con thỏ sống, “Tới đây đi, ta đã bắt được một con thỏ sống cho ngươi, ngươi có thể chơi với nó.”
Nam Chi nhìn con thỏ xám đang run rẩy, khịt mũi nói: “Con thỏ có bảo bảo.”
Du Hạo thở dài kiểm tra, phát hiện trong bụng thỏ quả nhiên có con non, còn có không ít đâu.
Du Hạo nói: “Ta sẽ đưa nó trở về.” Lúc quay lại còn mang về một con thỏ khỏe mạnh.
“Đi chơi đi.” Du Hạo cảm thấy tiểu hổ là muốn đi săn, luyện tập đi săn cũng tốt.
Tiểu hổ bây giờ chỉ biết há mồm ăn cơm, cũng nên học cách tự mình đi săn.
Nam Chi nhìn hoa viên trong viện, “Được.”
Con thỏ chạy phía trước, Nam Chi đuổi phía sau, toàn bộ khu vườn đều bị Nam Chi và con thỏ dẫm đạp, đất văng tung tóe khắp nơi.
Du Hạo:……
Tính sai rồi!
Du Hồng chỉ mới ngủ một giấc tỉnh dậy, nhìn đến hoa viên của mình, còn cho rằng mình vẫn chưa tỉnh ngủ.
Du Hồng đóng cửa lại, mở ra lần nữa, vẫn là một mớ hỗn độn như cũ, một con thỏ run bần bật đào đất, một con hổ ở bên cạnh nhìn con thỏ đào đất.
Du Hạo lúng túng nói: “Cha, tiểu hổ muốn đi săn.”
“Muốn đi săn là giả, muốn phá hư hoa của ta mới là thật.” Mặt Du Hồng không cảm xúc nói.
Du Hồng nhìn con trai: “Hoặc là khôi phục hoa viên của ta về trạng thái ban đầu, hoặc là nhường vật nhỏ này đi.”
“Đã ngây người ở đây một thời gian rồi, không thể tiếp tục ở lại lâu hơn nữa.”
Du Hạo lập tức nói: “Cha, cha để con khôi phục lại như cũ đi.”
Nam Chi nói với Du Hạo: “Đưa ta tới chỗ Du Chiêu đi.”
Du Hạo sửng sốt một lát, nhất thời chưa kịp phản ứng, tiểu hổ vẫn luôn không chịu tới chỗ Du Chiêu, bây giờ lại đột nhiên muốn qua bên kia.
Du Hạo hỏi: “Ngươi muốn tới chỗ Du Chiêu?”
Nam Chi gật đầu: “Đúng, ta muốn qua bên kia, cảm ơn ca ca.”
Du Hạo:……
Tuy rằng vẫn biết tiểu hổ sẽ phải đi, nhưng lúc thật sự phải đi, trong lòng Du Hạo vẫn có một loại cảm giác không nói nên lời.
Da mặt Du Hạo run run, một lúc lâu vẫn chưa thể nói nên lời, Du Hạo chỉ nói: “Chờ ta khôi phục hoa viên trở lại như cũ đã.”
Du Hạo cầm cái cuốc, bắt đầu dựng thẳng những cây hoa đang nằm ngổn ngang.
Nam Chi ở bên cạnh nhìn Du Hạo bận rộn, cô nói: “Thật xin lỗi.”
Cô cố ý làm như vậy.
Du Hạo ừ một tiếng, “Lát nữa ngươi muốn qua bên kia sao?”
Nam Chi ậm ừ, “Lát nữa sẽ đi, ca ca, ta nhất định sẽ báo đáp.”
Du Hạo không biết nên nói cái gì.
Nghe giọng nói trong trẻo và chậm rãi vang lên trong đầu, trong lòng Du Hạo có chút trầm xuống.
Cha hắn luôn nói tới nhân quả, có lẽ tiểu hổ đã nghe lọt đi.
Du Hạo nói: “Chờ ta trồng hoa xong, ta đem ngươi qua, ngươi hãy suy nghĩ cho thật kỹ.”
Nam Chi: “Ta nghĩ kỹ rồi.”
Bây giờ cô đã có thể giao tiếp với người khác, nhất định có thể lừa được Du Chiêu.
Cô mới không muốn làm linh sủng của Du Chiêu đâu, nhất định có thể lừa Du Chiêu đưa cô ra sau núi.
Du Hạo bận rộn, một lúc lâu sau mới nói: “Vật nhỏ ngươi có ý tưởng gì, đều không thể từ chối được ngươi.”
“Một khi ngươi chọn Du Chiêu, gia chủ sẽ lập tức lập khế ước, một khi đã lập khế ước, ngươi sẽ chân chính trở thành linh sủng của Du Chiêu.”
Nam Chi ừm một tiếng: “Ta biết.”
Ngươi biết mà còn đi?
Giọng điệu khi nói chuyện của tiểu hổ còn rất ngây thơ, nó căn bản không biết sự việc này nghiêm trọng đến thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất