Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 442: Sủng Thú (22)

Trước Sau
Edit: Kim

Du Hạo có chút không hiểu, tại sao tiểu hổ lại quan trọng với Du Chiêu tới như vậy?

Là bởi vì cơ thể Du Chiêu suy nhược, cần được tiểu hổ bảo vệ sao?

Du Hạo chậm rãi trồng lại hoa, sau khi trồng xong, hắn lau đất lên người tiểu hổ.

Nam Chi lập tức giãy ra, giũ sạch bụi bẩn trên người, Du Hạo ấn cô xuống, “Đừng giũ, bẩn thỉu chật vật một chút mới tốt.”

“Ta phải đưa ngươi tới trước mặt đại bá, ngươi vừa sạch sẽ vừa béo, người ta sẽ nghĩ gì?”

Du Hạo vừa nói vừa lau bùn lên người Nam Chi, trong lòng Nam Chi rất ngứa ngáy, nói: “Nhìn bằng mắt đi.”

Hừ, tuy rằng da lông bẩn thỉu, sợi nào sợi nấy quấn vào nhau, nhưng không có lông che, trông lại càng béo hơn.

Gần đây con vật nhỏ này ăn càng ngày càng nhiều.

Hổ oai hùng gì mà lại có thể béo như vậy được, ngay cả khi bay cũng không thể đứng thẳng, đôi cánh kia thật đáng thương!

Du Hạo tìm một cái lồng sắt, đẩy mông tiểu hổ đi vào lồng sắt, sau đó đóng lại.

Hắn nói: “Ngươi thật sự muốn đi chứ, ta ra khỏi sân rồi, ngươi sẽ không còn cơ hội đổi ý đâu, từ nay về sau ngươi sẽ trở thành linh sủng của người khác, sẽ không còn tự do, bị trói buộc vào một người.”

Nam Chi: “Đi mau.” Ta nóng lòng muốn đi lên núi lắm rồi.

Du Hạo:……

Cái vật nhỏ này đúng là không hiểu lòng tốt của người khác, hắn lo lắng nhiều như vậy.

Du Hạo cảm thấy vận mệnh là thứ đồ phá hoại, rõ ràng hắn không thích Du Chiêu, nhưng lại phải tính toán vì Du Chiêu.

Du Hạo thở dài nói: “Cũng không biết tại sao ngươi lại quan trọng với hắn như vậy.”

Nam Chi sờ sờ đầu, quan trọng là vì nội đan trong đầu cô, nội đan của hổ mẹ.

Nhưng bây giờ Nam Chi không đành lòng đưa cho Du Chiêu, ngay cả tiểu hổ tỷ tỷ cũng không nói chuyện này cho Du Chiêu biết, mà phải khi rơi vào hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm, nàng mới lấy nội đan ra.

Du Hạo xách lồng sắt, nói với Nam Chi: “Đến lúc đi rồi.”

Nam Chi thúc giục: “Nhanh lên.”

Du Hạo:……

Ai, tiểu súc sinh lạnh lùng này!

Ba chữ tiểu súc sinh chứa đầy sự bất lực.

Du Hồng mở cửa, nhìn Du Hạo, lại nhìn con hổ con tròn trịa bẩn thỉu trong lồng sắt: “Phải quay về rồi sao?”

Du Hạo ừ một tiếng, giọng điệu có chút mất mát, lại mang theo chút oán giận: “Thuận theo vận mệnh.”



Du Hồng chỉ nói: “Đi sớm về sớm.”

Du Hạo:……

Đấm một quyền vào bông, cảm giác thật khó chịu.

Du Hạo xách theo lồng sắt, một chân bước ra khỏi ngưỡng cửa, “Ta thật sự bước ra ngoài đây.”

Nam Chi: “Ừm, được.”

Tên đã lên dây cũng không thể không bắn, Du Hạo bước chân còn lại ra khỏi sân.

Trên đường, Du Hạo gặp rất nhiều người, nhìn thấy vật nhỏ trong lồng sắt, đều rất kinh ngạc: “Ngươi tìm thấy tiểu hổ rồi à.”

Mấy đệ tử trong gia tộc nghe thấy tin tức, đều chạy tới, mồm năm miệng mười hỏi Du Hạo sao có thể tìm được tiểu hổ.

Du Hạo đang thất thần tìm đại một lý do, nói là tìm thấy trong núi giả.

Mọi người nhìn con hổ con, có người nói thầm: “Không gặp một thời gian, hình như tiểu hổ lớn lên không ít đâu.”

“Đúng vậy, hình như có béo lên.”

Du Hạo:……

Đừng nói nữa, thật sự rất béo, hắn xách lồng còn cảm thấy nặng tay đây.

Một đám người hùng hổ tiến đến phòng nghị sự, Du Chiêu nhận được tin đã tìm thấy tiểu hổ, vội vàng đi tới, vẻ mặt lo lắng, vừa đi tới cửa phòng nghị sự đã nhìn thấy Du Hạo đang xách một cái lồng.

Du Hạo cũng quay đầu nhìn về phía Du Chiêu, Du Chiêu trông trắng trẻo mềm mại, trên trán lấm tấm mồ hôi, một người trông yếu đuối như vậy, lại là người được trời cao lựa chọn.

Là người của vận mệnh.

Du Chiêu nhìn tiểu hổ bẩn thỉu chật vật, hắn nhanh chóng đi tới, cẩn thận kiểm tra.

Những đệ tử khác thấy Du Chiêu như vậy, trong lòng rất khó chịu, bộ dạng này của Du Chiêu giống như là đang kiểm tra đồ của mình vậy.

Tiểu hổ cũng chưa thuộc về Du Chiêu đâu, hơn nữa Hạo ca mới là người tìm thấy.

Du Tĩnh nhanh chóng tới rồi, hắn liếc nhìn con hổ mập mạp trong lồng sắt, lại nhìn Du Hạo, không lộ ra cảm xúc gì.

Du Hạo cũng không nghĩ có thể gạt được đại bá, cho nên hắn có lệ nói: “Gia chủ, ta đã tìm thấy tiểu hổ cho nên mang nó tới đây.”

Du Tĩnh chỉ nói: “Tìm thấy là tốt rồi.”

Du Hạo giao lồng sắt lại cho quản gia, quản gia xách lồng sắt, ghé mắt vào nhìn tiểu hổ trong lồng, nói với Du Tĩnh: “Gia chủ, trông nó có vẻ ngoan ngoãn hơn không ít.”

Du Tĩnh nhìn một lúc rồi nói: “Như vậy đi, bây giờ tiến hành tỷ thí, ai thắng sẽ được ký khế ước với tiểu hổ.”

“Tỷ thí, khế ước?!”

“Thắng là có thể có được Phong Dực Thần Hổ?”



“Gia chủ làm sao vậy?”

“Du Chiêu không thể tu luyện, sao có thể thắng được chúng ta?”

“Đúng vậy, như vậy không phải là gạt Du Chiêu ra ngoài sao?”

Nam Chi cũng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng nhìn thấy bộ dạng bình tĩnh của Du Tĩnh, cô lại lục lại mốc thời gian trong đầu, bây giờ Du Chiêu đã có thể tu luyện rồi?

Không biết, không rõ lắm.

Nhưng mà, nếu cha của Du Chiêu đã đưa ra cách này, nhất định là đã có cách khiến Du Chiêu giành chiến thắng.

Vẻ mặt của Du Hạo cũng cảm thấy kỳ quái, hắn hết nhìn đại bá lại nhìn Chiêu đệ, dựa theo cách mà đại bá nói, dường như hắn có thể có được tiểu hổ.

Nhưng giờ phút này, trong lòng Du Hạo hoàn toàn không có cảm giác hừng hực chiến thắng.

Chỉ cảm thấy thật nhàm chán, lại còn không thể không phối hợp diễn một vở tuồng.

Du Hạo nhìn Du Chiêu, sợi cảm xúc bất mãn cùng phẫn uất lại nổi lên, nhưng nhìn về phía tiểu hổ trong lồng sắt, chỉ có thể thở dài một hơi.

Có lẽ theo vận mệnh hắn nhất định phải bị đánh bại, tiểu hổ cũng đã được chú định phải trở thành bạn đồng hành của Du Chiêu, là cả đời, cho tới lúc chết.

Có lẽ Du Chiêu sẽ đối xử tốt với tiểu hổ, nhưng một vật có tư duy, có khí chất có trí tuệ lại phải can tâm tình nguyện để cho người khác làm chủ nhân, ít nhiều vẫn có chướng ngại tâm lý.

Du Hạo tùy ý chắp tay nói: “Gia chủ công minh, cứ làm như vậy đi, mọi người cùng tranh tài đi.”

Du Tĩnh nhìn Du Hạo, theo bản năng dùng thần thức kiểm tra tiểu hổ một chút, có phải hai người này đã ký khế ước rồi hay không.

Nhưng xem ra là không có, thần thức của tiểu hổ rất sạch sẽ.

Nam Chi:……

Người nào vậy, chạy vào trong đầu người ta đi loanh quanh làm gì, đúng là thô lỗ.

Nam Chi tuy còn nhỏ tuổi, nhưng vẫn cảm thấy bị mạo phạm không thể bỏ qua, thật là một người đáng ghét.

Nam Chi theo bản năng muốn liếm lông, nhưng nhìn thấy trên người dính đầy bùn đất, tức khắc hạ khẩu, được rồi, cứ để bẩn đi.

Bên ngoài phòng nghị sự dựng lên một lôi đài, các đệ tử hò hét sôi nổi.

Ngay cả một số trưởng lão và một số người từ các phòng cũng tới xem trận đấu.

Nếu con trai, khuê nữ, đệ tử nhà mình giành được một con Phong Dực Thần Hổ, thực lực tăng lên, phía mình cũng giành được nhiều tài nguyên hơn.

Tu luyện chính là như vậy, kẻ mạnh sẽ được ăn hết.

Tiến hành rút thăm trước mặt tất cả mọi người, khẳng định là diễn ra công bằng.

Quyết sách này của gia chủ khiến mọi người rất kinh ngạc, còn chưa bắt đầu đã loại con trai mình ra ngoài.

Lão Tằng hỏi: “Chiêu Nhi có tham gia không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau