Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Chương 455: Sủng Thú (35)
Edit: Kim
“Cha, chúng ta ra ngoài, là ra ngoài rèn luyện sao?” Du Chiêu hưng phấn hỏi.
Du Tĩnh gật đầu, “Đúng vậy, đi ra ngoài một chút, con cũng chưa từng đi ra khỏi Du gia.”
“Cảm ơn cha, cảm ơn cha.” Du Chiêu liên tục nói: “Con có thể đưa Hổ Nữu đi cùng không?”
Du Tĩnh trầm mặc một hồi nói: “Con muốn mang theo nó cũng được, nhưng phải có một điều kiện.”
Trong lòng Nam Chi lập tức dâng lên một dự cảm xấu.
Nhất định không phải chuyện gì tốt.
Du Tĩnh liếc mắt đánh giá tiểu súc sinh đang nằm trong ổ mèo, “Con phải lập khế ước với nó trước đã.”
Nam Chi:!!!
Biết ngay, biết ngay sẽ thế này mà.
Cha Du Chiêu nhớ mãi không quên chuyện lập khế ước.
Du Chiêu có chút do dự, nhìn về phía ổ mèo, tiểu hổ nằm im trong ổ mèo không nhúc nhích, giống như không muốn lập khế ước.
Du Tĩnh nói: “Ta hiểu suy nghĩ của con, con muốn coi nó là bạn, nhưng đi ra ngoài rồi, không có gì đảm bảo nó sẽ có ý nghĩ gì, nó có thể sẽ rời bỏ con.”
“Cho dù nó có thật sự trung thành với con, nhưng nếu bị người ta bắt được, nhìn thấy yêu thú không có khế ước, sẽ lập tức lập khế ước, nó sẽ trở thành yêu thú của người khác.”
Du Chiêu hơi giao động: “Đợi ngày mai rồi nói sau.”
Nam Chi:……
Lão già xấu xa này!
Ngày mai phải lập khế ước sao?
Nam Chi căn bản không muốn lập khế ước, cút đi!
Cả đêm Nam Chi không thể ngủ ngon, lăn qua lộn lại nghĩ cách, không thể lập khế ước, cả đời này cũng không thể lập khế ước, bằng không sẽ bị người ta cưỡi cả đời.
Thức cả đêm, trông Nam Chi rất tiều tụy, Du Chiêu còn cố tình bế Nam Chi lên, hỏi cô: “Hổ Nữu, chúng ta lập khế ước đi.”
Móng vuốt của Nam Chi cực kỳ ngứa ngáy, có cảm giác muốn cào vào mặt Du Chiêu.
Cô không nói gì, chỉ dùng đôi mắt trong veo nhìn Du Chiêu, Du Chiêu cũng nhìn Nam Chi, bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí cực kỳ yên tĩnh.
Có loại cảm giác xấu hổ và khó chịu lan tràn.
Đôi mắt Du Chiêu ngập nước, ẩm ướt khiến đôi mắt càng thêm sáng ngời, nhưng cũng rất bi thương.
Du Chiêu hỏi: “Ngươi không muốn lập khế ước với ta sao?”
Du Chiêu lập tức phản bác: “Không phải, ta đối xử tốt với ngươi, là vì coi ngươi là bạn.”
Nam Chi: “Bạn ta trở thành chủ nhân của ta, chỉ cần một ý niệm của ngươi cũng có thể giết chết ta, ngươi thật sự coi ta là bạn sao?”
Du Chiêu vội vàng giải thích: “Không phải, không phải, chúng ta không phải lập khế ước chủ tớ, là bình đẳng, ta không thể giết ngươi, cũng sẽ không giết ngươi.”
Nam Chi ồ một tiếng, “Nhưng ngươi vẫn là chủ nhân của ta, Du Chiêu, có thể thay đổi khế ước, ta là chủ, ngươi là tớ.”
Du Chiêu:???
Đồng tử hắn run rẩy, khế ước chủ tớ?
Hổ Nữu là chủ, hắn là tớ?
Trong lòng Hổ Nữu coi hắn là người hầu sao?
Du Chiêu suýt chút nữa đã khóc thành tiếng, cảm thấy tấm lòng của mình đã uổng phí.
Nam Chi thấy bộ dạng đau lòng của Du Chiêu, tức giận mà nói: “Xem đi, ngươi cũng không muốn trở thành người hầu, còn muốn ta lập khế ước.”
Du Chiêu khóc lóc, “Khế ước của chúng ta không phải khế ước chủ tớ.”
Nam Chi hừ hừ một tiếng: “o( ̄ヘ ̄o#), cũng chưa chắc, lỡ như cha ngươi….. Lúc lập khế ước lập thành khế ước chủ tớ thì sao.”
Du Chiêu thút tha thút thít mà phản bác, “Không phải, cha ta không phải người như vậy.”
“Ngươi là con của hắn, hắn đối xử tốt với ngươi, ta chỉ là một cái súc sinh, hắn mới không thèm để ý tới ta đâu.” Nam Chi nói thẳng.
Du Chiêu:……
Hắn hoàn toàn không ngờ, ở trong lòng tiểu hổ, cha hắn không phải người tốt!
Du Chiêu cũng có chút tức giận, “Vậy ngươi muốn thế nào, ngươi không chịu lập khế ước với ta, là không chịu chấp nhận ta, ngươi lừa ta.”
Nam Chi: “Ngươi nói ngươi coi ta là bạn, ngươi còn muốn lập khế ước với ta, ngươi căn bản không coi ta là bạn.”
Du Chiêu: “Ngươi lừa ta.”
Nam Chi: “Ngươi không coi ta là bạn.”
Du Chiêu: “Ngươi cũng không coi ta là bạn, ngươi lừa ta.”
Nam Chi: “Ngươi muốn lập khế ước với ta, ngươi muốn ta trở thành người hầu của ngươi.”
Một người một hổ cứ như vậy mà cãi nhau, lặp đi lặp lại, sau đó đổ lỗi.
Du Chiêu cãi nhau với Nam Chi có chút mệt mỏi, trực tiếp hỏi: “Ta phải ra ngoài rèn luyện, ngươi có muốn đi cùng ta không?”
Nam Chi gật đầu, “Đi, chúng ta là bạn bè, nhưng không thể lập khế ước, lập khế ước thì ta không đi, ta còn quá nhỏ, không đủ thực lực, không giúp được ngươi.”
Lập khế ước, ta liền không đi!
Nam Chi còn phải đề phòng Du Tĩnh tới cưỡng ép lập khế ước.
Cùng lắm thì bí mật trốn đi.
Du Chiêu: “Nhưng mà, cha ta nói muốn ra ngoài phải lập khế ước.”
Nam Chi: “Ta đây không đi nữa.”
Du Chiêu:…… Oa!
Du Chiêu là một đứa trẻ thông minh, hắn thấy Hổ Nữu kháng cự việc lập khế ước với hắn, liền biết Hổ Nữu căn bản không chấp nhận mình.
Hắn đơn phương coi Hổ Nữu là người bạn duy nhất, là người bạn vĩnh cữu, nhưng Hổ Nữu lại không.
Du Chiêu đột nhiên nói: “Nếu ta nhất định phải lập khế ước thì sao?”
Nam Chi nhìn hắn: “Ta sẽ không chấp nhận.”
Du Chiêu tức giận xoay người đi rồi, đi đến sân luyện kiếm, chém vào cây trong sân phát ra tiếng rào rạt.
Một cuộc chiến tranh lạnh giữa một con người và một con hổ bắt đầu, tận đến khi cuộc tỷ thí gia tộc diễn ra, Du Chiêu cũng không nói chuyện với Nam Chi.
Nam Chi căn bản không thèm để ý, không nói thì không nói.
Tuy rằng chiến tranh lạnh, nhưng Du Chiêu vẫn luôn theo dõi cô, nửa đêm Nam Chi cũng không dám ra ngoài.
Mọi người đều kinh ngạc khi trong danh sách thi đấu có tên Du Chiêu, không phải Du Chiêu không thể tu luyện sao, tới tham gia tỷ thí gia tộc làm gì?
“Hạo ca, chẳng lẽ Du Chiêu sử dụng trận pháp sao?”
“Trận pháp tương đối khó lường, nhưng vấn đề là, ngay từ đầu, Du Chiêu không có cơ hội ra tay.”
“Lần này ta phải báo thù, lần trước ta không chú ý.”
Nghe bên tai ríu rít thảo luận, trong lòng Du Hạo thở dài một hơi, trận pháp cái gì, lần này Du Chiêu là một bước lên trời.
Du Chiêu lặng lẽ tu luyện, sau đó khiến mọi người kinh diễm.
Thế hệ này không có ai là đối thủ của Du Chiêu, Du Chiêu đã đạt Trúc Cơ.
Du Hạo nhìn thấy Du Chiêu tới, thấy Du Chiêu đi một mình, tiểu hổ không đi theo bên cạnh, trong lòng có chút kinh ngạc.
Sau lần tiểu hổ bị Du Chiêu cắn vào tai, đã lâu rồi Du Hạo không có gặp tiểu hổ.
Tối nào hắn cũng đợi, nhưng tiểu hổ không tới, một dịp như hôm nay tại sao tiểu hổ cũng không xuất hiện?
Nhìn sắc mặt của Du Chiêu cũng không được tốt, đã xảy ra chuyện gì sao?
Du Hạo ho khan một tiếng, hỏi: “Ngoài trận pháp ra, Chiêu đệ có muốn ra trận cùng linh sủng không?”
Du Chiêu chỉ nói: “Một mình ta có thể làm được.”
Du Hạo:……
Ta biết Trúc Cơ của ngươi lợi hại, ta chỉ muốn biết tiểu hổ đâu?
Các đệ tử ở một bên nghe thấy lời của Du Chiêu đều trừng mắt, bị lời nói mạnh miệng của Du Chiêu chọc tức rồi.
Một phế vật không thể tu luyện, vậy mà khẩu khí cũng không nhỏ.
“Cha, chúng ta ra ngoài, là ra ngoài rèn luyện sao?” Du Chiêu hưng phấn hỏi.
Du Tĩnh gật đầu, “Đúng vậy, đi ra ngoài một chút, con cũng chưa từng đi ra khỏi Du gia.”
“Cảm ơn cha, cảm ơn cha.” Du Chiêu liên tục nói: “Con có thể đưa Hổ Nữu đi cùng không?”
Du Tĩnh trầm mặc một hồi nói: “Con muốn mang theo nó cũng được, nhưng phải có một điều kiện.”
Trong lòng Nam Chi lập tức dâng lên một dự cảm xấu.
Nhất định không phải chuyện gì tốt.
Du Tĩnh liếc mắt đánh giá tiểu súc sinh đang nằm trong ổ mèo, “Con phải lập khế ước với nó trước đã.”
Nam Chi:!!!
Biết ngay, biết ngay sẽ thế này mà.
Cha Du Chiêu nhớ mãi không quên chuyện lập khế ước.
Du Chiêu có chút do dự, nhìn về phía ổ mèo, tiểu hổ nằm im trong ổ mèo không nhúc nhích, giống như không muốn lập khế ước.
Du Tĩnh nói: “Ta hiểu suy nghĩ của con, con muốn coi nó là bạn, nhưng đi ra ngoài rồi, không có gì đảm bảo nó sẽ có ý nghĩ gì, nó có thể sẽ rời bỏ con.”
“Cho dù nó có thật sự trung thành với con, nhưng nếu bị người ta bắt được, nhìn thấy yêu thú không có khế ước, sẽ lập tức lập khế ước, nó sẽ trở thành yêu thú của người khác.”
Du Chiêu hơi giao động: “Đợi ngày mai rồi nói sau.”
Nam Chi:……
Lão già xấu xa này!
Ngày mai phải lập khế ước sao?
Nam Chi căn bản không muốn lập khế ước, cút đi!
Cả đêm Nam Chi không thể ngủ ngon, lăn qua lộn lại nghĩ cách, không thể lập khế ước, cả đời này cũng không thể lập khế ước, bằng không sẽ bị người ta cưỡi cả đời.
Thức cả đêm, trông Nam Chi rất tiều tụy, Du Chiêu còn cố tình bế Nam Chi lên, hỏi cô: “Hổ Nữu, chúng ta lập khế ước đi.”
Móng vuốt của Nam Chi cực kỳ ngứa ngáy, có cảm giác muốn cào vào mặt Du Chiêu.
Cô không nói gì, chỉ dùng đôi mắt trong veo nhìn Du Chiêu, Du Chiêu cũng nhìn Nam Chi, bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí cực kỳ yên tĩnh.
Có loại cảm giác xấu hổ và khó chịu lan tràn.
Đôi mắt Du Chiêu ngập nước, ẩm ướt khiến đôi mắt càng thêm sáng ngời, nhưng cũng rất bi thương.
Du Chiêu hỏi: “Ngươi không muốn lập khế ước với ta sao?”
Du Chiêu lập tức phản bác: “Không phải, ta đối xử tốt với ngươi, là vì coi ngươi là bạn.”
Nam Chi: “Bạn ta trở thành chủ nhân của ta, chỉ cần một ý niệm của ngươi cũng có thể giết chết ta, ngươi thật sự coi ta là bạn sao?”
Du Chiêu vội vàng giải thích: “Không phải, không phải, chúng ta không phải lập khế ước chủ tớ, là bình đẳng, ta không thể giết ngươi, cũng sẽ không giết ngươi.”
Nam Chi ồ một tiếng, “Nhưng ngươi vẫn là chủ nhân của ta, Du Chiêu, có thể thay đổi khế ước, ta là chủ, ngươi là tớ.”
Du Chiêu:???
Đồng tử hắn run rẩy, khế ước chủ tớ?
Hổ Nữu là chủ, hắn là tớ?
Trong lòng Hổ Nữu coi hắn là người hầu sao?
Du Chiêu suýt chút nữa đã khóc thành tiếng, cảm thấy tấm lòng của mình đã uổng phí.
Nam Chi thấy bộ dạng đau lòng của Du Chiêu, tức giận mà nói: “Xem đi, ngươi cũng không muốn trở thành người hầu, còn muốn ta lập khế ước.”
Du Chiêu khóc lóc, “Khế ước của chúng ta không phải khế ước chủ tớ.”
Nam Chi hừ hừ một tiếng: “o( ̄ヘ ̄o#), cũng chưa chắc, lỡ như cha ngươi….. Lúc lập khế ước lập thành khế ước chủ tớ thì sao.”
Du Chiêu thút tha thút thít mà phản bác, “Không phải, cha ta không phải người như vậy.”
“Ngươi là con của hắn, hắn đối xử tốt với ngươi, ta chỉ là một cái súc sinh, hắn mới không thèm để ý tới ta đâu.” Nam Chi nói thẳng.
Du Chiêu:……
Hắn hoàn toàn không ngờ, ở trong lòng tiểu hổ, cha hắn không phải người tốt!
Du Chiêu cũng có chút tức giận, “Vậy ngươi muốn thế nào, ngươi không chịu lập khế ước với ta, là không chịu chấp nhận ta, ngươi lừa ta.”
Nam Chi: “Ngươi nói ngươi coi ta là bạn, ngươi còn muốn lập khế ước với ta, ngươi căn bản không coi ta là bạn.”
Du Chiêu: “Ngươi lừa ta.”
Nam Chi: “Ngươi không coi ta là bạn.”
Du Chiêu: “Ngươi cũng không coi ta là bạn, ngươi lừa ta.”
Nam Chi: “Ngươi muốn lập khế ước với ta, ngươi muốn ta trở thành người hầu của ngươi.”
Một người một hổ cứ như vậy mà cãi nhau, lặp đi lặp lại, sau đó đổ lỗi.
Du Chiêu cãi nhau với Nam Chi có chút mệt mỏi, trực tiếp hỏi: “Ta phải ra ngoài rèn luyện, ngươi có muốn đi cùng ta không?”
Nam Chi gật đầu, “Đi, chúng ta là bạn bè, nhưng không thể lập khế ước, lập khế ước thì ta không đi, ta còn quá nhỏ, không đủ thực lực, không giúp được ngươi.”
Lập khế ước, ta liền không đi!
Nam Chi còn phải đề phòng Du Tĩnh tới cưỡng ép lập khế ước.
Cùng lắm thì bí mật trốn đi.
Du Chiêu: “Nhưng mà, cha ta nói muốn ra ngoài phải lập khế ước.”
Nam Chi: “Ta đây không đi nữa.”
Du Chiêu:…… Oa!
Du Chiêu là một đứa trẻ thông minh, hắn thấy Hổ Nữu kháng cự việc lập khế ước với hắn, liền biết Hổ Nữu căn bản không chấp nhận mình.
Hắn đơn phương coi Hổ Nữu là người bạn duy nhất, là người bạn vĩnh cữu, nhưng Hổ Nữu lại không.
Du Chiêu đột nhiên nói: “Nếu ta nhất định phải lập khế ước thì sao?”
Nam Chi nhìn hắn: “Ta sẽ không chấp nhận.”
Du Chiêu tức giận xoay người đi rồi, đi đến sân luyện kiếm, chém vào cây trong sân phát ra tiếng rào rạt.
Một cuộc chiến tranh lạnh giữa một con người và một con hổ bắt đầu, tận đến khi cuộc tỷ thí gia tộc diễn ra, Du Chiêu cũng không nói chuyện với Nam Chi.
Nam Chi căn bản không thèm để ý, không nói thì không nói.
Tuy rằng chiến tranh lạnh, nhưng Du Chiêu vẫn luôn theo dõi cô, nửa đêm Nam Chi cũng không dám ra ngoài.
Mọi người đều kinh ngạc khi trong danh sách thi đấu có tên Du Chiêu, không phải Du Chiêu không thể tu luyện sao, tới tham gia tỷ thí gia tộc làm gì?
“Hạo ca, chẳng lẽ Du Chiêu sử dụng trận pháp sao?”
“Trận pháp tương đối khó lường, nhưng vấn đề là, ngay từ đầu, Du Chiêu không có cơ hội ra tay.”
“Lần này ta phải báo thù, lần trước ta không chú ý.”
Nghe bên tai ríu rít thảo luận, trong lòng Du Hạo thở dài một hơi, trận pháp cái gì, lần này Du Chiêu là một bước lên trời.
Du Chiêu lặng lẽ tu luyện, sau đó khiến mọi người kinh diễm.
Thế hệ này không có ai là đối thủ của Du Chiêu, Du Chiêu đã đạt Trúc Cơ.
Du Hạo nhìn thấy Du Chiêu tới, thấy Du Chiêu đi một mình, tiểu hổ không đi theo bên cạnh, trong lòng có chút kinh ngạc.
Sau lần tiểu hổ bị Du Chiêu cắn vào tai, đã lâu rồi Du Hạo không có gặp tiểu hổ.
Tối nào hắn cũng đợi, nhưng tiểu hổ không tới, một dịp như hôm nay tại sao tiểu hổ cũng không xuất hiện?
Nhìn sắc mặt của Du Chiêu cũng không được tốt, đã xảy ra chuyện gì sao?
Du Hạo ho khan một tiếng, hỏi: “Ngoài trận pháp ra, Chiêu đệ có muốn ra trận cùng linh sủng không?”
Du Chiêu chỉ nói: “Một mình ta có thể làm được.”
Du Hạo:……
Ta biết Trúc Cơ của ngươi lợi hại, ta chỉ muốn biết tiểu hổ đâu?
Các đệ tử ở một bên nghe thấy lời của Du Chiêu đều trừng mắt, bị lời nói mạnh miệng của Du Chiêu chọc tức rồi.
Một phế vật không thể tu luyện, vậy mà khẩu khí cũng không nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất