Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 460: Sủng Thú (40)

Trước Sau
Edit: Kim

Du Chiêu chưa từng gặp người nào kiêu ngạo như vậy, nói thẳng là muốn cướp.

Đây là lời có thể nói ra sao?

Du Chiêu: “Ngươi dựa vào đâu mà muốn đoạt đồ của ta?”

Tiểu cô nương: “Bởi vì ta muốn.”

Du Chiêu:……

Logic này, Du Chiêu thật sự không thể phản bác.

Tiểu cô nương thấy bộ dạng không nói được lời nào của Du Chiêu, đắc ý cười, “Ta có thể cho ngươi rất nhiều thứ để đổi tiểu hổ, ngươi muốn cái gì, linh thạch, pháp bảo, hay là bí tịch tu luyện, ta đều có thể đưa cho ngươi.”

Du Chiêu:…… Rất hào phóng nha!

Tiểu cô nương yêu kiều này rõ ràng là sinh ra trong gia đình giàu có!

Du Chiêu xoay người rời đi, không muốn tiếp tục dây dưa với nàng ta, cho dù Du Chiêu còn nhỏ, nhưng cũng biết tránh nặng tìm nhẹ.

“Này, ta đang nói chuyện với ngươi đấy, sao ngươi lại đi rồi, ngươi có biết ta là ai không?” Tiểu cô nương chắn trước mặt Du Chiêu.

Du Chiêu mở to mắt, vẻ mặt ngơ ngác hỏi: “Ngươi là ai?”

Tiểu cô nương: “Ta là Bùi Nghê Thường, là người Bùi gia.”

Bùi gia, Bùi gia nổi danh đó sao?

Bùi gia là một gia tộc thế gia nổi danh trong giới tu tiên, rất hùng mạnh, có thể coi là thế lực hàng đầu.

Du gia so với Bùi gia chính là voi với muỗi, Du Chiêu có chút do dự, quyết định che áo choàng lại, nhất định không thể gây họa cho gia tộc được.

Bùi Nghê Thường?

Bùi Nghê Thường??!!

Nam Chi ở trong nhẫn linh thú nghe thấy cái tên này, trực tiếp bị dọa sợ ngây người, không ngờ lại gặp Bùi Nghê Thường ở đây.

Bùi Nghê Thường là ai, là thiên chi kiêu nữ, một nữ tử vô cùng kiêu ngạo, trong mấy người bạn gái của Du Chiêu, nàng ta có gia thế tốt nhất, có thiên phú tối cao.

Cũng là người giết chết Hổ Nữu, có lẽ đó là Bùi Nghê Thường, nên Du Chiêu mới nhẹ nhàng bỏ qua, Hổ Nữu cứ như vậy mà chết đi.

Bùi Nghê Thường vậy mà lại muốn có tiểu hổ, có lẽ tiểu hổ bây giờ chỉ đơn thuần là một con súc sinh mà thôi, mà không phải là hồng nhan tri kỷ đi theo Du Chiêu vượt qua rất nhiều năm tháng.

Nam Chi mở móng vuốt ra, duỗi móng vuốt sắc bén ra rồi lại co lại, đột nhiên lại gặp phải một người hoàn toàn nằm ngoài dự liệu.

Du sao thì Nam Chi cũng cảm thấy, Du Chiêu chọn Bùi Nghê Thường, từ bỏ Hổ Nữu tỷ tỷ.



Cô không thể rơi vào tay Bùi Nghê Thường được, Bùi Nghê thường sẽ không chút do dự mà lập khế ước với cô, hơn nữa nhất định sẽ là khế ước chủ tớ.

Bùi Nghê Thường cũng sẽ không để ý tới suy nghĩ của một cái súc sinh, Bùi Nghê Thường có quá nhiều thứ.

Có được một thứ mới thì những món đồ kia sẽ không còn giá trị nữa.

“Biết ta là ai rồi, thì giao tiểu hổ cho ta đi.” Bùi Nghê Thường hất cằm lên, đắc ý nói.

Du Chiêu cự tuyệt, “Nó là linh thú của ta.”

Cho dù nàng ta rất đẹp, nhưng Du Chiêu vẫn cảm thấy nàng ta rất phiền.

Bùi Nghê Thường nói thẳng: “Giải trừ khế ước với ngươi là được rồi, ngươi có thể trả tự do cho nó.”

Du Chiêu cũng không muốn nói ra chuyện hắn và Hổ Nữu căn bản không có khế ước, nếu để Bùi Nghê Thường biết, nàng ta sẽ càng vui mừng.

Thanh niên đứng bên cạnh nhìn cũng cảm thấy bất đắc dĩ, nói: “Nếu muội muốn, chờ lúc trở về nhà ta kêu người đi bắt một con.”

Bùi Nghê Thường nói: “Ta chỉ muốn con này.”

Thanh niên lạnh lùng nhìn muội muội, “Muội không nghe lời đúng không, vậy không còn cách nào khác, ta sẽ đưa muội trở về.”

“Trước khi đi muội đã nói thế nào, muội sẽ nghe lời.”

Bùi Nghê Thường tức giận, rưng rưng nước mắt, sau đó òa lên một tiếng bật khóc, vừa khóc vừa chạy lên lầu, “Nhị thúc, nhị thúc, ca ca bắt nạt ta.”

Thanh niên:……

Du Chiêu nhân cơ hội bỏ chạy, thanh niên nhìn thấy cũng không ngăn cản, đứa trẻ còn nhỏ như vậy, bên cạnh nhất định còn có người lớn.

Chạy ra trấn nhỏ, Du Chiêu thả Nam Chi ra, nói với cô: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không giao ngươi cho người khác đâu.”

Nam Chi chạm vào mặt Du Chiêu, “Ta chỉ đi theo ngươi, không đi cùng người khác.”

Khuôn mặt Du Chiêu lập tức hiện lên nụ cười.

Khách điếm trên trấn đều đã đầy, Du Chiêu chỉ có thể ở lại thị trấn chung quanh, hắn cũng muốn xem xem bảo vật xuất thế rốt cuộc là cái gì.

Du Chiêu cũng không nghĩ có thể đoạt được bảo vật, chỉ muốn có thêm kiến thức mà thôi.

Thị trấn chung quanh cũng có không ít người, nhìn thấy Du Chiêu còn nhỏ, bên cạnh còn có một con linh thú nhỏ, khiến người ta có cảm giác chỉ cần cướp lấy con linh thú này đem đi bán, có thể kiếm được không ít linh thạch.

Đệ tử của các đại gia tộc, đại tông môn, rất thích nuôi loại linh thú này làm linh sủng.

Đều tưởng rằng dễ như trở bàn tay, kết quả đều bị Du Chiêu đánh cho chạy trối chết, toàn bộ tài sản trên người đều bị Du Chiêu cướp đi.

Có thể nói là khóc không ra nước mắt, còn bị cướp ngược.

Cái tiểu tử thối này là giả heo ăn thịt hổ, dụ người ta cắn câu sau đó cướp đồ.

Còn nhỏ mà đã có tâm địa đen tối như vậy.



Nhưng cũng may là có thể giữ được tính mạng, đúng là đứa trẻ ngây thơ, chỉ cướp đồ chứ không giết người, không sợ người ta quay lại báo thù sao.

Du Chiêu phân loại chiến lợi phẩm ra, những thứ tiểu hổ có thể ăn, đều đưa cho Nam Chi.

Nam Chi ăn no nê, vô cùng vui vẻ, thật ra thì đi theo Du Chiêu ăn được rất nhiều thứ tốt, khiến Nam Chi muốn ăn cơm mềm*.

(*Ăn cơm mềm: ý chỉ sống dựa vào người khác.)

Nhưng tưởng tượng đến việc ăn cơm mềm sẽ bị người ta cưỡi, cuối cùng còn bị giết chết, Nam Chi cảm thấy ăn cơm mềm hoàn toàn không ngon.

Vẫn là tự do thì tốt hơn.

Sau khi được tự do, cô có thể đi tìm Bùi Nghê Thường báo thù, nếu tiếp tục đi theo Du Chiêu, Du Chiêu sẽ vì Du gia mà không dám xung đột với Bùi Nghê Thường.

Mặc kệ là bây giờ hay sau này, cũng đều như thế…….

Đầu nhỏ của Nam Chi xoay chuyển rất nhanh.

Ừm, ta thật là thông minh!

Vào ban đêm, một luồng ánh sáng màu đỏ chiếu sáng toàn bộ thành trấn trong nháy mắt, rất nhanh sau đó, có rất nhiều bóng người lướt vèo vèo trên bầu trời đêm.

Du Chiêu và Nam Chi cũng đi về phía luồng ánh sáng, lúc này lực chú ý của mọi người đều đổ dồn vào luồng sáng đó.

“Hừ, ngươi còn dám xuất hiện?” Bùi Nghê Thường nhìn thấy Du Chiêu, hừ lạnh một tiếng, nhìn tiểu hổ trong lòng Du Chiêu.

Tâm trạng của Bùi Nghê Thường thật sự rất tệ, đối với một đứa trẻ muốn cái gì sẽ có được cái đó mà nói, món đồ không có được sẽ nhớ thương rất lâu.

Thông qua cột ánh sáng nhìn thấy ‘kẻ thù’, Bùi Nghê Thương tức đến đỏ mắt.

Du Chiêu rất bất đắc dĩ, “Tiểu muội muội, ngươi có thể có rất nhiều linh sủng, nhưng ta chỉ có một thôi.”

“Ngươi gọi ai là tiểu muội muội, ngươi có tư cách gì mà gọi ta là tiểu muội muội.” Bùi Nghê Thường trực tiếp bùng nổ, nàng ta đánh giá Du Chiêu, hỏi: “Ngươi đến từ gia tộc nào, là tông môn nào?”

Du Chiêu tất nhiên sẽ không nói là Du gia, “Không môn không phái.”

Bùi Nghê Thường: “Không môn không phái mà ngươi còn dám hung dữ với ta như vậy, có nhìn thấy không, nhị thúc của ta là tu sĩ cấp Nguyên Anh.”

Du Chiêu nhìn về phía bên kia, nhìn tu sĩ Bùi gia, một đám người tràn trề tinh thần, trên người có một cổ khí chất thiên chi kiêu tử.

Du Chiêu nói: “Nhị thúc của ngươi thật là lợi hại.”

Bùi Nghê Thường chống nạnh, vừa đáng yêu vừa bướng bỉnh, “Đó là dĩ nhiên, cho nên, đem tiểu hổ giao cho ta đi, nếu cố tình không hiểu ta sẽ bảo bọn họ đánh ngươi.”

Du Chiêu: “Không cho.”

Bùi Nghê Thường thật sự tức giận, nàng ta sâu kín nhìn Du Chiêu, “Ngươi nhường tiểu hổ lại cho ta.”

Du Chiêu vừa định nói gì đó, một lực hút đột nhiên xuất hiện không kịp phòng bị hút hắn đi, còn có cả Bùi Nghê Thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau