Chương 3: Anh Muốn Được Bên Em
Buổi sáng nhiều người tấp nập đi chợ, số lượng họ mua đồ cũng sẽ nhiều. Cô khoác lên mình một chiếc áo khoác cũ kĩ, trên lưng đeo chiếc gùi tre, tay cô cầm theo đèn dầu để vào rừng hái nấm và đào, cô tranh thủ đi hái vào buổi tối để sáng tranh thủ xuống núi bán nhiều người mua hơn. Những con đường chênh vênh đầy dốc đá, hái được một lát thì cũng đầy giỏ. Minh Tinh chuẩn bị đi về thì đằng xa có 2 người đàn ông tiến tới, bóng đèn sáng lóa chiếu vào người cô, cô vừa lấy tay che mặt vừa hé mắt nhìn 2 người đấy. Dáng vóc của những kẻ đó cao to, râu mọc um xùm, khuôn mặt rất gian xảo nở một nụ cười đầy nham hiểm, dần dần tiến lại gần cô, càng tiến gần cô càng lùi lại và sau lưng là một cây to ngăn chặn cô.
" Cô em đi đâu giờ này đây, kiếm tụi anh sao "- Hai kẻ đó vuốt tóc, vuốt ve thân thể Minh Tinh, xưng là anh em vậy thôi chứ thật chất mấy ông đấy đáng tuổi ông ngoại ông cố luôn đấy. Cô hất tay và vùng vẫy, nhưng hành động ấy khiến 2 kẻ đấy càng thêm phấn khích cười lên giống như một lão già điên. Cô hét lên kêu cứu, càng hét thì các ông ấy càng cười to lên, khiến cô sợ hãi đến phát khóc.
" Mày im để cho tao chơi, còn không tao giết mày!!! "- Một trong hai người đó kề dao vào cổ và nói những lời đe dọa.
Hai lão già ấy vật cô xuống đất, bắt đầu sàm sỡ, xé toạt quần áo cô ra thành trăm mảnh, chỗ có vải có chỗ thì trần trụi. Bọn hắn hít sâu vào cô cổ, làm cho cô càng thêm sợ hãi khóc to. Trong cơn sợ hãi bất giác cô hét trong vô vọng " Cửu Thành cứu em, Cửu Thành cư..". Bọn họ bịch miệng cô lại và đang tiến hành chuẩn bị đưa của quý của họ vào trong tâm hồn cô. Từ đằng xa, cậu Cửu Thành đang lên rừng tìm các con thú để nghiên cứu về khoa học, cậu nghe văng vẳng phía xa kia có tiếng hét của một cô gái đang kêu tên mình. Trong lòng cậu bồn chồn lo lắng, vì chỉ có mỗi một người con gái ấy biết tên cậu mà thôi. Trong thâm tâm cậu suy nghĩ đến Minh Tinh, cậu chạy lại theo tiếng hét ấy.
Thấy người con gái mình yêu đang bị lũ ăn thịt làm cho sợ hãi đến phát khóc, cậu lấy một khúc củi xung quanh đấy và đánh vào hạ nguyệt của hai tên biến thái làm cho họ ngất xỉu. Cửu Thành cởi áo khoác ra choàng lên người cô, quần áo rách tứa lưa, người cô không ngừng run rẫy bừng bực, cô ngã vào lòng cậu mà khóc rất to. Cô sợ lắm, cô rất sợ một chút nữa cô sẽ mất đi sự trong sạch của mình.
" Ngoan, đừng khóc tôi đưa em về. Có tôi ở đây rồi không sao nữa cả. "- Cậu dỗ dành cô một cách rất nhẹ nhàng, xem cô như một đóa hoa mà hai tay nâng niu. Cậu đưa cô về trại lều của mình, cậu có đi cùng thêm một người bạn. Cậu ấy thấy lạ mà hỏi Cửu Thành.
"Cô gái này là ai, sao ông đem về đây?"
" Vì lúc nãy thấy cô ấy bị nguy hiểm, tôi giúp và sẵn tiện đem về đây. Cô ấy cũng là người quen của tôi"- Cậu ấy ngờ ngợi ra một hồi thì không quan tâm đến chuyện của Cửu Thành nữa.
" Tôi phải về, mắc công mẹ tôi lại mắng tôi nữa "- Cô ngỏ ý từ chối ở lại và muốn đi về, bà Nguyệt mà không thấy cô ở nhà vào đêm khuya khoắc này bà ấy sẽ nổi trận linh đình cho mà xem.
" Đêm hôm tối mịt mù, thân con gái đi về vào giờ này kẻo sẽ gặp nguy hiểm, em cứ ngủ ở đây. Tôi sẽ có chỗ ngủ đàng hoàng cho em "- Cậu vừa dựng lều vừa nói thuyết phục cô ở lại, cậu lo lắng cho cô lúc đi về sẽ gặp chuyện giống như lúc nãy. Nên cậu không nỡ để người mình yêu lẻ loi đi về một mình. Minh Tinh suy nghĩ một lát thì lên tiếng từ chối lần hai, Cửu Thành và bạn cậu hết sức khuyên cô. Cô tạm đồng ý mà ở lại, sáng về lại cùng lắm bị đánh một trận tơi tả nên cũng không sao, dù gì ngày nào cũng bị bà già ấy đánh đập hành hạ nên cô cũng quen rồi.
Lúc đi lên đây, Cửu Thành và bạn cậu đem hai cái liều. Nhưng có Minh Tinh ở đây nên Cửu Thành và bạn cậu sẽ ngủ chung một lều, lều còn lại sẽ để cho cô. Trong lúc cô đang chìm vào giấc ngủ sâu, cô nằm mơ gặp cơn ác mộng. Cô thấy mình đang bị cưỡng hiếp một cách tàn bạo, thân thể cô không có một tấm vải che thân, Cửu Thành vì cứu cô mà bị đám cáo già ấy giết chết không thương tiếc " Không được, không được, tránh xa tôi ra, Cửu Thành, CỬU THÀNHH!!" Cô hét lên, cơn ác mộng ấy làm cho cô bật tỉnh dậy ngồi khóc nức nở, thân thể cô không ngừng run rẫy vì sợ.
Cửu Thành nghe tiếng hét của Minh Tinh, liền chạy qua xem tình hình, cậu chui vào lều dỗ dành người mình thương đang khóc nấc lên.
" Em lại gặp ác mộng sao? Có tôi ở đây em đừng sợ, không ai dám đụng vào em nữa đâu ". Cô ngước mặt lên trong lòng cô nhìn thấy Cửu Thành cô cảm thấy mình được an tâm hơn phần nào, cứ tưởng người cô yêu lại mất rồi. Cô khóc trong lòng cậu một chút thì cô ngủ quên đi lúc nào không hay. Cửu Thành hôn vào tóc cô, đỡ cô nằm xuống và đắp chăn lại nhẹ nhàng kẻo cô lại tỉnh giấc, cậu tạm biệt cô với một nụ hôn trên trán đầy sự ấm áp, tình cảm và bao dung cậu dành cho cô.
Sáng ngày hôm sau, tiếng gà gáy đã làm toáng lên " Để tôi đưa em về ".
" Trời sáng rồi, tôi về được nên anh cứ yên tâm "- Minh Tinh nở một nụ cười hiền dịu để an ủi cậu yên tâm hơn phần nào, nhưng Cửu Thành nào ngờ mà chấp nhận, cậu vẫn kiên quyết phải đưa cô về cho bằng được. Cô bất lực ngậm ngùi để cậu đi theo cùng cô về.
Trên đường gần về đến nhà, tiếng hét của bà Nguyệt làm cho cô sợ toáng loạn, cô liền chạy nhanh vào nhà và thấy bà đang đập đồ bừa bãi. " Mày!! đi đâu tới tận bây giờ mày mới về hả ". Bà chỉ vào cô và hét lớn, bà nhìn đằng sau cô thấy Cửu Thành chạy vào, bà liền có suy nghĩ xấu về cô và cậu Cửu Thành.
" Àa đi to te hú hí với trai đến tận bây giờ mới về, mày đúng là loại con gái hư thân mất nết, tao uổng công đẻ ra mày bây giờ mày đi qua đêm với trai hả!! ". bà Nguyệt vừa nói vừa vung tay đánh cô tơi tả, Cửu Thành kế bên không ngừng bên vực và khuyên ngăn, thấy cô bị người mẹ tàn độc này đánh đập trong lòng cậu lại càng thương cô biết mấy.
" Mẹ ơi con với cậu ấy không làm gì hết, mẹ buông con ra đi mà mẹ, con đau lắm ".
Cô vừa nói vừa nắm tay bà Nguyệt để buông tóc cô ra, bà nắm tóc cô trông rất đau đớn, hình ảnh lúc này nhìn bà không khác gì một người mẹ điên bệnh hoạn. Cửu Thành lấy thân mình ôm cô để che từng mũi tên đang đồng loạt đâm vào Minh Tinh, cậu đưa cô ra ngoài, ngây lúc đó bà Nguyệt vứt quần áo cô ra ngoài văng tung tóe khắp nơi.
" Quần áo mày đây, mày cút khỏi mắt tao. Mày đi theo cái thằng đó luôn đi đừng có mà vác cái mặt mày về đây thêm một lần nào nữa, tao không chấp nhận loại con gái như mày ". Cô đứng ở ngoài này không ngừng nghe những tiếng chửi rủa thậm tệ của bà ấy mà chấp tay van xin bà tha thứ, nước mắt cô rơi, những giọt nước mắt đau khổ ấy thấm đẫm vào trái tim đang rỉ máu từng giọt. Cửu Thành thấy tình hình không ổn, nên ngỏ ý đưa cô về lại lều để cậu chăm sóc vết thương bị đánh lúc nãy của cô.
" Em có đau lắm không? "- Tay cậu đang khử trùng cho cô mà bất giác cậu hỏi, trái tim cậu đau đớn tột độ khi thấy những vết trầy, vết bầm trên khắp cơ thể cô mà không ngừng chua xót, cậu muốn cô gái này, cậu muốn chăm sóc cho cô quãng đời còn lại và luôn bảo vệ cô mỗi khi cô gặp trắc trở. Cậu thoa thuốc cho Minh Tinh, ngước mặt lên thì hai hàng giọt lệ đang không ngừng chảy ra từ đôi mắt xinh đẹp ấy. Cậu lau đi những giọt nước mắt thấm đẫm trên má.
" Cửu Thành... anh... có thương em không?"
Cô nói giọng điệu đầy yếu ớt, đôi mắt long lanh của cô đang nhìn thẳng vào đôi mắc si tình của cậu, mắt đối mắt làm cho hai người rơi vào lưới tình yêu này. " Có.. anh thương em..anh yêu em rất nhiều "- Cậu ôm cô vào lòng và xoa dịu tâm hồn đang tổn thương của cô, cậu ôn nhu dỗ dành người mình yêu. Thật sự diễn cảnh lúc này không ai có thể thấu hiểu nổi tình cảm của hai người dành cho nhau, tình yêu hai người trao cho nhau rất đậm sâu, không từ nào diễn tả được sự tình yêu bao la này. Cô luồng qua eo ôm cậu mà khóc, cuộc đời cô sinh ra, sống từ nhỏ cho đến lớn không ngày nào mà cô không khóc cả, cuộc đời toàn chứa chan nước mắt và bi thương. Khi gặp được Cửu Thành cuộc đời cô như nở hoa, nhưng nở hoa rồi thì cũng sẽ dần tàn trong chốc lát.
" Em có muốn đi cùng anh không"- Cậu đưa tay chạm vào mặt xoa nhẹ đôi má mềm mại ấy mà hỏi dịu.
" Em có, nhưng mà... em không xứng với anh"- Cô gục mặt xuống, nước mắt cô không ngừng tuông.
" Không sao cả, chỉ cần hai đứa có một túp liều tranh hai trái tim vàng anh cũng mãn nguyện rồi. Được ở gần bên em anh sẽ hy sinh tất cả "- Cậu nắm đôi bàn tay gầy gò và xoa nhẹ an ủi, cậu hôn nhẹ lên má cô một cái, xem như là lời hứa mà cậu dành cho cô, không biết chặng đường sắp tới cả hai có gặp rắc rối gì nữa hay không. Trước mắt hiện tại bây giờ cả hai muốn gần bên nhau nhiều hơn và ngồi với nhau tâm sự nhiều hơn nữa.
" Cô em đi đâu giờ này đây, kiếm tụi anh sao "- Hai kẻ đó vuốt tóc, vuốt ve thân thể Minh Tinh, xưng là anh em vậy thôi chứ thật chất mấy ông đấy đáng tuổi ông ngoại ông cố luôn đấy. Cô hất tay và vùng vẫy, nhưng hành động ấy khiến 2 kẻ đấy càng thêm phấn khích cười lên giống như một lão già điên. Cô hét lên kêu cứu, càng hét thì các ông ấy càng cười to lên, khiến cô sợ hãi đến phát khóc.
" Mày im để cho tao chơi, còn không tao giết mày!!! "- Một trong hai người đó kề dao vào cổ và nói những lời đe dọa.
Hai lão già ấy vật cô xuống đất, bắt đầu sàm sỡ, xé toạt quần áo cô ra thành trăm mảnh, chỗ có vải có chỗ thì trần trụi. Bọn hắn hít sâu vào cô cổ, làm cho cô càng thêm sợ hãi khóc to. Trong cơn sợ hãi bất giác cô hét trong vô vọng " Cửu Thành cứu em, Cửu Thành cư..". Bọn họ bịch miệng cô lại và đang tiến hành chuẩn bị đưa của quý của họ vào trong tâm hồn cô. Từ đằng xa, cậu Cửu Thành đang lên rừng tìm các con thú để nghiên cứu về khoa học, cậu nghe văng vẳng phía xa kia có tiếng hét của một cô gái đang kêu tên mình. Trong lòng cậu bồn chồn lo lắng, vì chỉ có mỗi một người con gái ấy biết tên cậu mà thôi. Trong thâm tâm cậu suy nghĩ đến Minh Tinh, cậu chạy lại theo tiếng hét ấy.
Thấy người con gái mình yêu đang bị lũ ăn thịt làm cho sợ hãi đến phát khóc, cậu lấy một khúc củi xung quanh đấy và đánh vào hạ nguyệt của hai tên biến thái làm cho họ ngất xỉu. Cửu Thành cởi áo khoác ra choàng lên người cô, quần áo rách tứa lưa, người cô không ngừng run rẫy bừng bực, cô ngã vào lòng cậu mà khóc rất to. Cô sợ lắm, cô rất sợ một chút nữa cô sẽ mất đi sự trong sạch của mình.
" Ngoan, đừng khóc tôi đưa em về. Có tôi ở đây rồi không sao nữa cả. "- Cậu dỗ dành cô một cách rất nhẹ nhàng, xem cô như một đóa hoa mà hai tay nâng niu. Cậu đưa cô về trại lều của mình, cậu có đi cùng thêm một người bạn. Cậu ấy thấy lạ mà hỏi Cửu Thành.
"Cô gái này là ai, sao ông đem về đây?"
" Vì lúc nãy thấy cô ấy bị nguy hiểm, tôi giúp và sẵn tiện đem về đây. Cô ấy cũng là người quen của tôi"- Cậu ấy ngờ ngợi ra một hồi thì không quan tâm đến chuyện của Cửu Thành nữa.
" Tôi phải về, mắc công mẹ tôi lại mắng tôi nữa "- Cô ngỏ ý từ chối ở lại và muốn đi về, bà Nguyệt mà không thấy cô ở nhà vào đêm khuya khoắc này bà ấy sẽ nổi trận linh đình cho mà xem.
" Đêm hôm tối mịt mù, thân con gái đi về vào giờ này kẻo sẽ gặp nguy hiểm, em cứ ngủ ở đây. Tôi sẽ có chỗ ngủ đàng hoàng cho em "- Cậu vừa dựng lều vừa nói thuyết phục cô ở lại, cậu lo lắng cho cô lúc đi về sẽ gặp chuyện giống như lúc nãy. Nên cậu không nỡ để người mình yêu lẻ loi đi về một mình. Minh Tinh suy nghĩ một lát thì lên tiếng từ chối lần hai, Cửu Thành và bạn cậu hết sức khuyên cô. Cô tạm đồng ý mà ở lại, sáng về lại cùng lắm bị đánh một trận tơi tả nên cũng không sao, dù gì ngày nào cũng bị bà già ấy đánh đập hành hạ nên cô cũng quen rồi.
Lúc đi lên đây, Cửu Thành và bạn cậu đem hai cái liều. Nhưng có Minh Tinh ở đây nên Cửu Thành và bạn cậu sẽ ngủ chung một lều, lều còn lại sẽ để cho cô. Trong lúc cô đang chìm vào giấc ngủ sâu, cô nằm mơ gặp cơn ác mộng. Cô thấy mình đang bị cưỡng hiếp một cách tàn bạo, thân thể cô không có một tấm vải che thân, Cửu Thành vì cứu cô mà bị đám cáo già ấy giết chết không thương tiếc " Không được, không được, tránh xa tôi ra, Cửu Thành, CỬU THÀNHH!!" Cô hét lên, cơn ác mộng ấy làm cho cô bật tỉnh dậy ngồi khóc nức nở, thân thể cô không ngừng run rẫy vì sợ.
Cửu Thành nghe tiếng hét của Minh Tinh, liền chạy qua xem tình hình, cậu chui vào lều dỗ dành người mình thương đang khóc nấc lên.
" Em lại gặp ác mộng sao? Có tôi ở đây em đừng sợ, không ai dám đụng vào em nữa đâu ". Cô ngước mặt lên trong lòng cô nhìn thấy Cửu Thành cô cảm thấy mình được an tâm hơn phần nào, cứ tưởng người cô yêu lại mất rồi. Cô khóc trong lòng cậu một chút thì cô ngủ quên đi lúc nào không hay. Cửu Thành hôn vào tóc cô, đỡ cô nằm xuống và đắp chăn lại nhẹ nhàng kẻo cô lại tỉnh giấc, cậu tạm biệt cô với một nụ hôn trên trán đầy sự ấm áp, tình cảm và bao dung cậu dành cho cô.
Sáng ngày hôm sau, tiếng gà gáy đã làm toáng lên " Để tôi đưa em về ".
" Trời sáng rồi, tôi về được nên anh cứ yên tâm "- Minh Tinh nở một nụ cười hiền dịu để an ủi cậu yên tâm hơn phần nào, nhưng Cửu Thành nào ngờ mà chấp nhận, cậu vẫn kiên quyết phải đưa cô về cho bằng được. Cô bất lực ngậm ngùi để cậu đi theo cùng cô về.
Trên đường gần về đến nhà, tiếng hét của bà Nguyệt làm cho cô sợ toáng loạn, cô liền chạy nhanh vào nhà và thấy bà đang đập đồ bừa bãi. " Mày!! đi đâu tới tận bây giờ mày mới về hả ". Bà chỉ vào cô và hét lớn, bà nhìn đằng sau cô thấy Cửu Thành chạy vào, bà liền có suy nghĩ xấu về cô và cậu Cửu Thành.
" Àa đi to te hú hí với trai đến tận bây giờ mới về, mày đúng là loại con gái hư thân mất nết, tao uổng công đẻ ra mày bây giờ mày đi qua đêm với trai hả!! ". bà Nguyệt vừa nói vừa vung tay đánh cô tơi tả, Cửu Thành kế bên không ngừng bên vực và khuyên ngăn, thấy cô bị người mẹ tàn độc này đánh đập trong lòng cậu lại càng thương cô biết mấy.
" Mẹ ơi con với cậu ấy không làm gì hết, mẹ buông con ra đi mà mẹ, con đau lắm ".
Cô vừa nói vừa nắm tay bà Nguyệt để buông tóc cô ra, bà nắm tóc cô trông rất đau đớn, hình ảnh lúc này nhìn bà không khác gì một người mẹ điên bệnh hoạn. Cửu Thành lấy thân mình ôm cô để che từng mũi tên đang đồng loạt đâm vào Minh Tinh, cậu đưa cô ra ngoài, ngây lúc đó bà Nguyệt vứt quần áo cô ra ngoài văng tung tóe khắp nơi.
" Quần áo mày đây, mày cút khỏi mắt tao. Mày đi theo cái thằng đó luôn đi đừng có mà vác cái mặt mày về đây thêm một lần nào nữa, tao không chấp nhận loại con gái như mày ". Cô đứng ở ngoài này không ngừng nghe những tiếng chửi rủa thậm tệ của bà ấy mà chấp tay van xin bà tha thứ, nước mắt cô rơi, những giọt nước mắt đau khổ ấy thấm đẫm vào trái tim đang rỉ máu từng giọt. Cửu Thành thấy tình hình không ổn, nên ngỏ ý đưa cô về lại lều để cậu chăm sóc vết thương bị đánh lúc nãy của cô.
" Em có đau lắm không? "- Tay cậu đang khử trùng cho cô mà bất giác cậu hỏi, trái tim cậu đau đớn tột độ khi thấy những vết trầy, vết bầm trên khắp cơ thể cô mà không ngừng chua xót, cậu muốn cô gái này, cậu muốn chăm sóc cho cô quãng đời còn lại và luôn bảo vệ cô mỗi khi cô gặp trắc trở. Cậu thoa thuốc cho Minh Tinh, ngước mặt lên thì hai hàng giọt lệ đang không ngừng chảy ra từ đôi mắt xinh đẹp ấy. Cậu lau đi những giọt nước mắt thấm đẫm trên má.
" Cửu Thành... anh... có thương em không?"
Cô nói giọng điệu đầy yếu ớt, đôi mắt long lanh của cô đang nhìn thẳng vào đôi mắc si tình của cậu, mắt đối mắt làm cho hai người rơi vào lưới tình yêu này. " Có.. anh thương em..anh yêu em rất nhiều "- Cậu ôm cô vào lòng và xoa dịu tâm hồn đang tổn thương của cô, cậu ôn nhu dỗ dành người mình yêu. Thật sự diễn cảnh lúc này không ai có thể thấu hiểu nổi tình cảm của hai người dành cho nhau, tình yêu hai người trao cho nhau rất đậm sâu, không từ nào diễn tả được sự tình yêu bao la này. Cô luồng qua eo ôm cậu mà khóc, cuộc đời cô sinh ra, sống từ nhỏ cho đến lớn không ngày nào mà cô không khóc cả, cuộc đời toàn chứa chan nước mắt và bi thương. Khi gặp được Cửu Thành cuộc đời cô như nở hoa, nhưng nở hoa rồi thì cũng sẽ dần tàn trong chốc lát.
" Em có muốn đi cùng anh không"- Cậu đưa tay chạm vào mặt xoa nhẹ đôi má mềm mại ấy mà hỏi dịu.
" Em có, nhưng mà... em không xứng với anh"- Cô gục mặt xuống, nước mắt cô không ngừng tuông.
" Không sao cả, chỉ cần hai đứa có một túp liều tranh hai trái tim vàng anh cũng mãn nguyện rồi. Được ở gần bên em anh sẽ hy sinh tất cả "- Cậu nắm đôi bàn tay gầy gò và xoa nhẹ an ủi, cậu hôn nhẹ lên má cô một cái, xem như là lời hứa mà cậu dành cho cô, không biết chặng đường sắp tới cả hai có gặp rắc rối gì nữa hay không. Trước mắt hiện tại bây giờ cả hai muốn gần bên nhau nhiều hơn và ngồi với nhau tâm sự nhiều hơn nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất