Bình Cửu

Chương 29: CHƯƠNG 29

Trước Sau
Bình Cửu hỗn loạn, cả người cảm thấy một cơn lạnh lẽo thấu xương, một cơn đau nhói như kim châm vào huyệt, máu từ vết thương đọng lại. Địa lao không có một tia sáng nào khiến người ta không phân biệt được ngày hay đêm.

Cái loại dằn vặt tựa như lăng trì này khiến cho Bình Cửu trong mơ hồ nhớ lại lúc còn bé.

Khoảng chừng bảy, tám tuổi, Bình Cửu đã mắc một căn bệnh kỳ lạ. Tuổi nhỏ, da toàn thân hắn mọc mụn sởi, cả trên mí mắt cũng đầy những nốt mụn, mụn sởi lớn dần rồi bắt đầu vỡ ra, khiến sốt cao kéo dài, người không ra người, quỷ không ra quỷ. Ngay lúc Tiết lão quái đến thăm hắn cũng nói: “Chừng ấy tuổi đã chịu nỗi khổ thế này, không bằng để hắn chết luôn cho xong. “

Nhưng Lục Nhất Phẩm không nói gì, ông đưa Bình Cửu đang thoi thóp vào một thùng lớn chứa đầy nước thuốc cổ trùng, chỉ để lộ cái đầu ra ngoài, nói với Bình Cửu rằng: “Thu Hồng, còn phải sống. Bây giờ con chết rồi thì cái gì cũng mất.”

Thùng thuốc đó dùng lửa nhỏ đun nóng mỗi ngày, thế là Bình Cửu ngày nào cũng ngâm trong thùng thuốc đó. Lục Nhất Phẩm thường xuyên đến thăm hắn, cho hắn uống thuốc, cắt của hắn rất nhiều máu, cổ tay cổ chân đầy vết dao cắt. Trong những ngày tháng tối tăm không mặt trời, dằn vặt trong nỗi đau bị dao cắt, Bình Cửu không nhìn thấy ai khác, mỗi ngày chỉ có thể ngóng trông sư phụ đẩy cửa ra mới nhìn thấy ánh sáng mặt trời. Bàn tay to lớn, thô ráp xoa nhẹ một cái lên đầu hắn, truyền cho hắn một ít cổ vũ và sức mạnh, nói chuyện với hắn bằng những lời dịu dàng: “Nhịn thêm chút nữa, sắp ổn rồi.” hắn lúc còn bé nghe vậy rất muốn khóc.

Hắn không cha không mẹ, chết rồi cũng không ai lo, nhưng hắn có sư phụ. Sư phụ nhặt hắn về, còn cứu mạng hắn, không có ai tốt với hắn hơn sư phụ cả.

Lục Thu Hồng khi còn bé đó cảm thấy. Dù có một ngày, Lục Nhất Phẩm lấy mạng hắn, hắn cũng không oán hận một câu.

Nhưng ký ức phức tạp, đứt đoạn về chuyện xưa đang bay tán loạn, vẫn có vô số khe hở màu đen đang lôi kéo, xô đẩy hắn.

Nơi đó… không có ấm áp và ánh sáng, chỉ có cô đơn và đau khổ.

Bình Cửu cúi thấp đầu, cảm nhận được một bóng người ngược ánh sáng lên người hắn.

Sau đó, một gáo nước lạnh giội lên mặt hắn. Tóc Bình Cửu bị kéo lên, bị giật cho ngẩng mặt lên.

Thần Sâm cầm chặt lấy tóc hắn, có phần ý cười: “Ngươi vừa gọi ta là gì, sư phụ?”

Bình Cửu mở mắt ra nhìn gã.

Thần Sâm nhìn Bình Cửu đầy lạnh lùng: “Nếu Lục Nhất Phẩm còn sống, hôm nay chịu khổ ở đây cũng không phải là ngươi. Sao nào, không muốn báo thù cho sư phụ ngươi à?”



“Muốn.” Bình Cửu nhắm mắt lại nói: “Nhưng so với trả thù ngươi và An vương, tại hạ còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.”

Thần Sâm vô cùng khinh thường giễu cợt một tiếng: “Việc này liên quan gì đến bản vương và An vương, lẽ nào Thụy Vương thoát khỏi liên quan à? Nếu ngươi muốn trả thù thật sự thì không nên làm chó săn cho Thụy Vương.”

“Thụy Vương cũng có liên quan đến chuyện này đúng chứ. Nhưng đuổi giết sư phụ ta từ kinh đô đến núi Bình Viễn đều là người của ngươi.” Bình Cửu nhìn gã nở nụ cười, trong mắt phát ra ánh sáng lạnh lẽo: “Tại hạ theo Thụy Vương coi như cũng được một quãng thời gian. Bình tĩnh mà xét lại, lấy năng lực của điện hạ và An vương muốn tranh ngôi vị hoàng đế với Thụy Vương, không khỏi có chút không biết tự lượng sức mình.”

Gương mặt Thần Sâm nhăn lại một hồi. Gã kéo xích sắt bên cạnh một cái, vết thương trên bả nứt toạc ra, máu tươi ấm áp theo xích sắt mà nhỏ xuống đất. Sắc mặt Bình Cửu trắng bệch, nhưng vẫn nở nụ cười hờ hững. Vẻ mặt Thần Sâm dữ tợn, căm hận nói: “Ngươi! Cái tên người Phục, dòng máu tiện dân. Bây giờ bản vương không giết ngươi, chỉ vì giữ lại mạng chó của ngươi có lợi, không bao lâu nữa, bản vương sẽ lóc từng miếng từng miếng thịt của ngươi, để máu của ngươi từ từ khô lại, cắt lấy đầu của ngươi đến trước mặt Thần Dục. Đến lúc đó, bản vương muốn thật tỉ mỉ mà nhớ cho rõ vẻ mặtThần Dục!”

Thần Sâm ghé sát vào Bình Cửu, trong mắt đầy sự thù hận sâu đậm, vẻ mặt dữ tợn: “Năm ấy, Thần Dục cho bản vương bao nhiêu đau khổ, cuối cùng rồi bản vương sẽ đòi lại gấp mười lần, gấp trăm lần!”

Cửa địa lao bỗng bị mở ra, một thị vệ ở cửa ra hiệu cho An vương.

Vẻ mặt An vương cứng lại, nhìn Bình Cửu một chút, xoay người đi ra ngoài.

Đêm hôm ấy, Bình Cửu bị người ta đè lên, đưa ra khỏi địa lao, xích sắt bị người ta giữ trong tay, bên ngoài chỉ có một màu đen kịt, những người đó đưa Bình Cửu vào xe tù, chuyển đến một nơi khác.

Xe tù xóc nảy, kể cả nơi xương bả vai bị luồng xích sắt cũng sinh ra ma sát khiến người ta đau mỏi, ê ẩm. Bình Cửu từ từ dùng một tay che lên vai, cắn răng nhúc nhích một chút, phát hiện nơi cắm móc sắt hình như có hơi lỏng ra, kinh mặt bị khóa toàn thân bỗng có một sợi nhỏ bắt đầu lưu thông.

Bình Cửu nghĩ, nếu bây giờ muốn dùng hết toàn lực phá xích sắt chạy trốn hình như có hi vọng, nhưng đồng thời hàn cổ trong cơ thể cũng sẽ phát tác. Đến lúc đó, nếu có thêm người đuổi theo nữa, e rằng lành ít dữ nhiều.

Có điều, hiện giờ là lúc phòng vệ sơ hở nhất, cho dù cơ hội chỉ có một phần vạn, Bình Cửu cũng không thể không nắm lấy.

Bình Cửu chờ khoảng một nén hương, thừa dịp người bên cạnh trò chuyện nhỏ với nhau, giơ tay bẽ gãy một mắc xích sắt, máu bỗng trào ra, mấy người trông coi kia bỗng hết hồn, nhanh chóng bao vây, một người trong đó còn lẩm bẩm nói: “Làm sao có thể… “

Bình Cửu nhanh chóng điểm mấy huyệt vị, tạm ngăn vết thương chảy máu, mặc kệ móc sắt ở vai bên kia, đá một cước làm gãy vách xe tù. Mấy người bao vây không phải hạng thường, thấy kẻ địch mạnh như vậy, cảnh giác không dám bước lên trước, một tên lấy pháo hoa trong người ra.

Pháo hoa phát sáng rất rõ trong đêm tối, Bình Cửu đỡ thành xe tù gỗ thở dốc mấy lần, tiện tay cầm một đoạn xích sắt bị gãy lên, đánh ngã thủ vệ chặn đường, dùng khinh công lao về phía sâu trong rừng cây.



Dường như phát nghiện, Hàn cổ khuếch tán ra toàn cơ thể. Bình Cửu có thể cảm nhận được hai tay mình bắt đầu run lên, cả người cũng bắt đầu phát lạnh, cả hít thở cũng thở ra những bông tuyết bé nhỏ.

Phía sau có rất nhiều người đuổi theo, hoặc gần hoặc xa, ánh đuốc sáng rực khắp cả đỉnh núi.

Ban đầu Bình Cửu còn dùng khinh công, sau đó thì chạy, sau đó hắn đỡ cây đi từ từ, ánh mắt từ từ tan rã. Bình Cửu nhìn con đường phía trước như xa và dài hơn, sức của hắn không chịu nổi nữa đành ngồi xuống, người đuổi bắt hình như đã thấy hắn, tiếng kêu gào trở nên rất rõ ràng.

Mấy năm gần đây, hắn luôn nghĩ đến những chuyện liên quan đến cái chết. Có lẽ cảm thấy trốn không thoát, cũng có lẽ chấp nhận số mệnh, lúc nào chết, sẽ chết như thế nào, Bình Cửu đã nghĩ đến nó một ngàn lần, một vạn lần.

Nhưng khi gần gũi một người, nảy ra cảm tình và ràng buộc, lại càng muốn trốn tránh cái chết, trốn tránh hiện thực.

Khi được một người cần, sẽ muốn được sống sót.

Bình Cửu cảm nhận có người đến gần. Người ấy từ từ bước lên trước mấy bước, rồi quỳ xuống. Cách đó không xa ở trước mặt bỗng dựng lên một mảnh cờ xí.

Tựa như lửa đang cháy.

Có rất nhiều người ngựa vọt tới, gào thét đến trước hắn.

Một người dẫn đầu đứng ở trung tâm đội mũ xanh đen, nhảy xuống khỏi ngựa, đến trước mặt hắn bằng tốc độ cực nhanh.

Cánh tay Bình Cửu bị nắm lấy một cái, đối phương cũng không dám nắm mạnh, động tác rất cứng ngắc. Bình Cửu dựa vào sức mạnh trên cánh tay mà từ từ đứng lên, khí lạnh lan tràn theo tiếp xúc của hai người.

Bình Cửu cảm thấy dáng vẻ mình lúc này có lẽ rất chật vật, nhưng nhìn trạng thái của Thần Dục cũng rất kém, sắc mặt ngài khó coi, hai mắt chứa tơ máu, nhìn chầm chầm vết thương trên vai đã lộ xương trắng của Bình Cửu, sau đó tầm mắt một tấc một tấc dời lên gương mặt Bình Cửu.

Ngài dùng trán ghé sát vào Bình Cửu, giọng khàn khàn: “Ta tìm được ngươi rồi.”

Trước khi Bình Cửu mất đi ý thức, hắn ôm nhẹ lấy ngài.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau