Chương 33: CHƯƠNG 33
Có điều, dù sắc mặt Thần Dục khó coi, vì có mặt nhiều người ở đây nên không thể làm hành động rõ ràng gì, chỉ đưa ánh mắt thầm chìm và gửi sự nhắc nhở đến Bình Cửu, cũng không quan tâm Tống Thục Dao bên cạnh có đuổi kịp theo không, phất tay áo bỏ đi.
Bình Cửu nhìn tiểu cô nương nhìn mình bằng ánh mắt tràn đầy kính động trước mặt. Tuy hắn xem người ta như muội muội mà đối xử, nhưng Bình Cửu cũng không ngốc, đối với việc người khác cố ý lấy lòng mình như vậy, ngẫm lại thì biết ngay.
Bình Cửu nhớ tới chuyện Thẩm Hạo Hiên lần trước, nhất thời hơi lúng túng một chút. Về mấy chuyện này, Thần Dục luôn rất bá đạo, trong mắt chuyện như một hạt cát cũng không cho phép xảy ra. Hễ giận lên thì rất khó áp xuống. Có điều Thẩm Hạo Hiên là một người đàn ông, võ công cao cường hoàn toàn có thể tự vệ, hơn nữa Bình Cửu hồi trước có một ít quan hệ không minh bạch với Thẩm Hạo Hiên thật, chẳng trách Thần Dục tức giận. Mà Tiểu Hạnh thì khác, cho dù tính nết có giống Lục Minh Tiêu, với Bình Cửu mà nói cùng lắm cũng chỉ là bèo nước gặp nhau thôi. Nếu vì vậy mà khiến Thụy Vương giận chó đánh mèo với Tiểu Hạnh, vậy thì thật oan khuất.
Nghĩ như thế, Bình Cửu rút ống tay áo bị nắm ra, cũng không quay đầu lại nhìn mặt Thanh Hạnh, chỉ nói một câu: “Muội trở về đi thôi, ta đi trước.” rồi tự mình đi xa.
Bình Cửu cũng không phải là một người dễ gần, cho dù bề ngoài hắn bây giờ ôn hòa hữu lễ, ánh mắt bình thản nhưng vẫn mang cảm giác không gần không xa.
Trước đây tác phong của Bình Cửu và Thẩm Hạo Hiên giống nhau, cũng không phải hoàn toàn giống nhau. Thẩm Hạo Hiên là người luôn bày bộ mặt núi băng vạn năm từ chối người ngàn dặm, mà Bình Cửu lại là người làm việc bừa bãi theo ý mình, không muốn giao tiếp với người khác. Hồi còn trẻ, hắn luôn tự phụ, nhìn không ưa những người tiếp cận hắn vì mục đích riêng tư.
Mà bây giờ, có tiểu cô nương cầm đồ ăn tìm hắn, chỉ phần tâm ý này thôi cũng khiến hắn hiểu và cảm động.
Quả nhiên, người ta càng sống càng yếu đuối.
Tống Thục Dao đợi trong doanh đến ngày thứ ba. Ba ngày nay, Bình Cửu không đi tìm Thần Dục, Thần Dục cũng chưa chắc ra mặt.
Các binh sĩ lén lút nói chuyện với nhau, nói vương gia bây giờ việc công bận rộn, nhưng cứ ở bên Vương phi. Quả nhiên, lời đồn vị Vương phi này độc chiếm vương gia, Vương gia chỉ yêu chìu một mình nàng không phải là giả.
Bình Cửu dang tay một cái, tận hưởng ánh nắng mặt trời, nhìn thấy Thanh Hạnh đứng từ xa, chần chừ tại chỗ, định đi về hướng này. Bình Cửu cũng không đứng tại chỗ nữa, đổi sang hướng khác mà đi.
Quân doanh rất hiếm khi thấy nữ quyến, đi tới đi lui thực dễ thấy, có động tác gì thì người xung quanh đều nhìn chằm chằm vào.
Kết quả mới đi mấy bước lại đúng dịp thấy Thần Dục đi ra. Mấy hôm nay hiếm khi Thần Dục mới đi ra ngoài một mình, họ thật thật không có cơ hội để gặp nhau. Tầm mắt Bình Cửu vừa nhìn về ngài, Thần Dục đã nhận ra, thuận thế ngẩng đầu lên, liếc nhìn Bình Cửu, tầm mắt lại chuyển về phía hướng sau Bình Cửu.
Giây phút đó, Bình Cửu bỗng có phần tiến thối lưỡng nan, cảm thấy người trước mặt quá chú ý mình, người phía sau cũng quá chói mắt, bất đắc dĩ thở dài, lựa chọn đơn giản chuyển sang hướng khác mà đi.
Nói thật, trong lòng Bình Cửu cũng không để ý việc Thần Dục ở bên cạnh Tống Thục Dao lắm. Thực ra, đôi mắt của một người sẽ không ra bán đứng tình cảm mình. Dù Thần Dục có đối xử ôn nhu hữu lễ với Tống Thục Dao mấy đi nữa, trong ánh mắt ngài cũng không có sự chăm chú và nồng nhiệt của một người đàn ông khi yêu nên có. Ngài nhìn người phụ nữ kia giống như đang nhìn một bức tranh tinh xảo, một quân cờ sử dụng xong thì vứt. Ngài nở nụ cười, nhưng ai biết, trong nụ cười kia hàm chứa điều gì.
Có điều, Bình Cửu vẫn mong vị Trắc Vương phi này có thể đi sớm mấy ngày, hắn có chuyện muốn bàn với Thần Dục, nhưng hôm đó bị ngăn trở. Bây giờ hai phu thê họ cứ bên nhau suốt, Thần Dục không bảo hắn đến, hắn cũng không có cơ hội ở riêng với Thần Dục, lời vừa tới miệng cũng đành gác lại.
Đêm hôm đó, Bình Cửu ngồi xếp bằng trước bàn, cảm thấy chờ nữa cũng không được, nhưng tùy tiện đến tìm Thần Dục, lại sợ gặp được cảnh tượng không nên thấy gì khiến người ta lúng túng, phút chốc có phần không quyết định chắc chắn được.
Đúng lúc này, mành che trước lều Bình Cửu bỗng nhúc nhích một chút.
Tâm tư Bình Cửu hơi động, trừ Thần Dục chắc không còn ai đến tìm hắn lúc trời tối mịt thế này. Hắn đi lên trước vài bước, kéo mành ra. Kéo mành ra xong mới phát hiện một bóng người yếu đuối, thấp hơn hắn một đoạn đang đứng trước mặt hắn.
Lúc này, Bình Cửu cũng có hơi nhức đầu.
Nơi như ở quân doanh này, tiểu Thanh Hạnh đứng trước lều hắn như vậy, không thể khiến người khác không chú ý, lại thêm bản thân tiểu Thanh Hạnh ngây thơ trong sáng, càng khiến tầm mắt người đổ dồn vào đây.
Bình Cửu hỏi nàng: “Muội có chuyện gì ư?”
Thanh Hạnh dụi mắt, bỗng không nhịn được bắt đầu khóc, vừa khóc vừa nói: “Bình… Bình ca ca. Tại sao huynh… tại sao huynh tránh muội chứ?”
Nàng vừa khóc, cái nhìn xung quanh bỗng càng nhìn chằm chằm vào. Bình Cửu cảm thấy, tiếp tục như vậy không bao lâu thì sẽ truyền tới tai Thụy Vương, chỉ có thể để Thanh Hạnh vào lều trước.
Thanh Hạnh đi vào cũng không đi vào sâu, chỉ đứng tại chỗ lau nước mắt.
Bình Cửu nói: “Không phải huynh tránh muội, chỉ là huynh còn rất nhiều chuyện phải làm. Tiểu Hạnh, muội không còn nhỏ nữa, cứ đi theo huynh như vậy khó tránh ảnh hưởng đến danh dự của muội.”
Thanh Hạnh nghe vậy khóc càng dữ hơn, thở không ra hơi: “Muội, muội không cần danh dự. Vất vả lắm muội mới… mới gặp được lại huynh, muội… muội…”
Giây phút này, Bình Cửu đứng tại chỗ, không biết nên nói gì. Một lát sau, chỉ có thể nói: “Muội về trước đi, muội đến đây như vậy, e rằng Vương phi sẽ quở trách.”
Thanh Hạnh lắc đầu một cái, nghẹn ngào nói: “Ta vốn là vậy, muội không đủ dũng khí để nói lên tình cảm của mình. Vương phi nghe được cuộc trò chuyện của chúng ta, cũng là… cũng là Vương phi cổ vũ muội tới, người nói với muội nếu có thể hãy cố gắng nắm lấy…”
Bình Cửu ngẩn ra: “Vương phi nghe chúng ta nói chuyện?”
Viền mắt Thanh Hạnh đỏ lên, gật đầu, nước mắt từ từ rơi xuống.
Bình Cửu nghĩ chốc lát, cuối cùng thở dài, nói: “Trong lòng huynh đã có người, tuyệt không thể có thêm người khác, muội nên về sớm chút…”
Lúc nói tới từ “chút”, Bình Cửu chợt cảm giác thấy có một luồng khí lạnh thấu xương bốc ra từ trong lồng ngực xông thẳng lên đỉnh đầu, sau đó như phát điên mà đấu đá lung tung trong cơ thể.
Bình Cửu đau đến quỳ sụp xuống đất.
Tiểu Hạnh còn đang khóc, vừa thấy Bình Cửu bỗng quỳ trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt đau đớn cau chặt mày, một tay chống đất, cánh tay nhịn không được mà bắt đầu run rẩy, sau đó mặt đất lan tràn hơi sương trắng, nàng ngay lập tức hoảng rồi, đưa tay định đỡ Bình Cửu dậy.
Kết quả, hai tay Thanh Hạnh mới chạm đến áo Bình Cửu, đã rùng mình một cái, cảm giác kia như bị một cơn gió tuyết mùa đông thổi vào lạnh thấu.
Thanh Hạnh cố sức kéo Bình Cửu từ trên mặt đất lên, hàm răng bắt đầu run lên, cũng ngừng cả khóc: “Bình ca ca, huynh… huynh làm sao vậy? Muội dìu huynh lên giường, muội đi tìm thầy thuốc đến ngay!…”
Trong người Bình Cửu không còn chút sức lực nào, không thể đẩy Thanh Hạnh ra, cũng không có cách nào tự đứng lên, hàn cổ kia sắp vào giai đoạn cuối cùng, tái quái trong cơ thể Bình Cửu một cách trắng trợn không kiêng dè, mạnh liệt hơn cả bất kỳ lần nào phản phệ trước đó. Bình Cửu cảm giác ý thức của hắn đã không còn chống chịu được quá lâu, chỉ đành cắn răng mở miệng: “Đừng để người khác biết…”
Vừa dứt lời, Thanh Hạnh dìu lấy Bình Cửu vấp chân một cái, hai người cùng ngã chổng nhào xuống đất.
Vóc người Bình Cửu vốn cao lớn, dường như đè cả người Thanh Hạnh xuống dưới người hắn. Cánh tay chống đất của hắn run lên, không thể tự đứng dậy dù chỉ một chút, mặt đất trước mắt cũng bắt đầu mơ hồ.
Thanh Hạnh bị hơi lạnh quang người Bình Cửu khiến cho run rẩy cả người. Nàng chợt ngừng khóc, nhìn vào gương mặt Bình Cửu, gương mặt hắn trắng như tuyết. Đột nhiên, vươn tay ôm chặt lấy Bình Cửu.
Cổ họng Bình Cửu không phát ra được âm thanh nào, ý thức mơ hồ, trong lòng chỉ còn sót lại một ý nghĩ.
Mong rằng Thần Dục đừng đến đây vào lúc này.
Đáng tiếc trời không chìu ý người, suy nghĩ này mới nảy ra, mành cửa đã bị gạt ra không chút lưu tình.
Sau đó tiếng nói đạm bạc của Thần Dục vang lên.
“Các ngươi đang làm gì?”
Một giây sau, Bình Cửu đã bị hai thị vệ khác đỡ dậy.
Tiểu Hạnh ngồi dậy còn ngơ ngác, mãi đến tận nhìn thấy Thụy Vương, lúc này mới hoang mang bò dậy, lau nước mắt nơi khóe mắt một cái, cúi đầu quỳ xuống: “Nô tỳ, nô tỳ bái kiến vương gia.”
Ánh mắt Thụy Vương liếc cũng không thèm liếc một cái, ngài đi thẳng qua trước mặt nàng, đến trước mặt Bình Cửu.
Bình Cửu rũ mắt, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy đôi giày gấm của Thần Dục đang đến gần mình.
Sau đó là tiếng nói không có cảm xúc của Thần Dục.
“Dẫn đi con ả này đi cho ta.”
Hai người thị vệ không chút thương hương tiếc ngọc gì, kéo Thanh Hạnh run lập cập đi ra ngoài.
Bình Cửu vất vả lắm mới phát ra được âm thanh, giọng nói rất thấp: “Đừng… làm… tổn thương…”
Lời còn chưa dứt, Thần Dục nhấc chân đạp ngã cái bàn trong lều, tiếng hít thở xung quanh đều biến mất.
Bình Cửu nhìn tiểu cô nương nhìn mình bằng ánh mắt tràn đầy kính động trước mặt. Tuy hắn xem người ta như muội muội mà đối xử, nhưng Bình Cửu cũng không ngốc, đối với việc người khác cố ý lấy lòng mình như vậy, ngẫm lại thì biết ngay.
Bình Cửu nhớ tới chuyện Thẩm Hạo Hiên lần trước, nhất thời hơi lúng túng một chút. Về mấy chuyện này, Thần Dục luôn rất bá đạo, trong mắt chuyện như một hạt cát cũng không cho phép xảy ra. Hễ giận lên thì rất khó áp xuống. Có điều Thẩm Hạo Hiên là một người đàn ông, võ công cao cường hoàn toàn có thể tự vệ, hơn nữa Bình Cửu hồi trước có một ít quan hệ không minh bạch với Thẩm Hạo Hiên thật, chẳng trách Thần Dục tức giận. Mà Tiểu Hạnh thì khác, cho dù tính nết có giống Lục Minh Tiêu, với Bình Cửu mà nói cùng lắm cũng chỉ là bèo nước gặp nhau thôi. Nếu vì vậy mà khiến Thụy Vương giận chó đánh mèo với Tiểu Hạnh, vậy thì thật oan khuất.
Nghĩ như thế, Bình Cửu rút ống tay áo bị nắm ra, cũng không quay đầu lại nhìn mặt Thanh Hạnh, chỉ nói một câu: “Muội trở về đi thôi, ta đi trước.” rồi tự mình đi xa.
Bình Cửu cũng không phải là một người dễ gần, cho dù bề ngoài hắn bây giờ ôn hòa hữu lễ, ánh mắt bình thản nhưng vẫn mang cảm giác không gần không xa.
Trước đây tác phong của Bình Cửu và Thẩm Hạo Hiên giống nhau, cũng không phải hoàn toàn giống nhau. Thẩm Hạo Hiên là người luôn bày bộ mặt núi băng vạn năm từ chối người ngàn dặm, mà Bình Cửu lại là người làm việc bừa bãi theo ý mình, không muốn giao tiếp với người khác. Hồi còn trẻ, hắn luôn tự phụ, nhìn không ưa những người tiếp cận hắn vì mục đích riêng tư.
Mà bây giờ, có tiểu cô nương cầm đồ ăn tìm hắn, chỉ phần tâm ý này thôi cũng khiến hắn hiểu và cảm động.
Quả nhiên, người ta càng sống càng yếu đuối.
Tống Thục Dao đợi trong doanh đến ngày thứ ba. Ba ngày nay, Bình Cửu không đi tìm Thần Dục, Thần Dục cũng chưa chắc ra mặt.
Các binh sĩ lén lút nói chuyện với nhau, nói vương gia bây giờ việc công bận rộn, nhưng cứ ở bên Vương phi. Quả nhiên, lời đồn vị Vương phi này độc chiếm vương gia, Vương gia chỉ yêu chìu một mình nàng không phải là giả.
Bình Cửu dang tay một cái, tận hưởng ánh nắng mặt trời, nhìn thấy Thanh Hạnh đứng từ xa, chần chừ tại chỗ, định đi về hướng này. Bình Cửu cũng không đứng tại chỗ nữa, đổi sang hướng khác mà đi.
Quân doanh rất hiếm khi thấy nữ quyến, đi tới đi lui thực dễ thấy, có động tác gì thì người xung quanh đều nhìn chằm chằm vào.
Kết quả mới đi mấy bước lại đúng dịp thấy Thần Dục đi ra. Mấy hôm nay hiếm khi Thần Dục mới đi ra ngoài một mình, họ thật thật không có cơ hội để gặp nhau. Tầm mắt Bình Cửu vừa nhìn về ngài, Thần Dục đã nhận ra, thuận thế ngẩng đầu lên, liếc nhìn Bình Cửu, tầm mắt lại chuyển về phía hướng sau Bình Cửu.
Giây phút đó, Bình Cửu bỗng có phần tiến thối lưỡng nan, cảm thấy người trước mặt quá chú ý mình, người phía sau cũng quá chói mắt, bất đắc dĩ thở dài, lựa chọn đơn giản chuyển sang hướng khác mà đi.
Nói thật, trong lòng Bình Cửu cũng không để ý việc Thần Dục ở bên cạnh Tống Thục Dao lắm. Thực ra, đôi mắt của một người sẽ không ra bán đứng tình cảm mình. Dù Thần Dục có đối xử ôn nhu hữu lễ với Tống Thục Dao mấy đi nữa, trong ánh mắt ngài cũng không có sự chăm chú và nồng nhiệt của một người đàn ông khi yêu nên có. Ngài nhìn người phụ nữ kia giống như đang nhìn một bức tranh tinh xảo, một quân cờ sử dụng xong thì vứt. Ngài nở nụ cười, nhưng ai biết, trong nụ cười kia hàm chứa điều gì.
Có điều, Bình Cửu vẫn mong vị Trắc Vương phi này có thể đi sớm mấy ngày, hắn có chuyện muốn bàn với Thần Dục, nhưng hôm đó bị ngăn trở. Bây giờ hai phu thê họ cứ bên nhau suốt, Thần Dục không bảo hắn đến, hắn cũng không có cơ hội ở riêng với Thần Dục, lời vừa tới miệng cũng đành gác lại.
Đêm hôm đó, Bình Cửu ngồi xếp bằng trước bàn, cảm thấy chờ nữa cũng không được, nhưng tùy tiện đến tìm Thần Dục, lại sợ gặp được cảnh tượng không nên thấy gì khiến người ta lúng túng, phút chốc có phần không quyết định chắc chắn được.
Đúng lúc này, mành che trước lều Bình Cửu bỗng nhúc nhích một chút.
Tâm tư Bình Cửu hơi động, trừ Thần Dục chắc không còn ai đến tìm hắn lúc trời tối mịt thế này. Hắn đi lên trước vài bước, kéo mành ra. Kéo mành ra xong mới phát hiện một bóng người yếu đuối, thấp hơn hắn một đoạn đang đứng trước mặt hắn.
Lúc này, Bình Cửu cũng có hơi nhức đầu.
Nơi như ở quân doanh này, tiểu Thanh Hạnh đứng trước lều hắn như vậy, không thể khiến người khác không chú ý, lại thêm bản thân tiểu Thanh Hạnh ngây thơ trong sáng, càng khiến tầm mắt người đổ dồn vào đây.
Bình Cửu hỏi nàng: “Muội có chuyện gì ư?”
Thanh Hạnh dụi mắt, bỗng không nhịn được bắt đầu khóc, vừa khóc vừa nói: “Bình… Bình ca ca. Tại sao huynh… tại sao huynh tránh muội chứ?”
Nàng vừa khóc, cái nhìn xung quanh bỗng càng nhìn chằm chằm vào. Bình Cửu cảm thấy, tiếp tục như vậy không bao lâu thì sẽ truyền tới tai Thụy Vương, chỉ có thể để Thanh Hạnh vào lều trước.
Thanh Hạnh đi vào cũng không đi vào sâu, chỉ đứng tại chỗ lau nước mắt.
Bình Cửu nói: “Không phải huynh tránh muội, chỉ là huynh còn rất nhiều chuyện phải làm. Tiểu Hạnh, muội không còn nhỏ nữa, cứ đi theo huynh như vậy khó tránh ảnh hưởng đến danh dự của muội.”
Thanh Hạnh nghe vậy khóc càng dữ hơn, thở không ra hơi: “Muội, muội không cần danh dự. Vất vả lắm muội mới… mới gặp được lại huynh, muội… muội…”
Giây phút này, Bình Cửu đứng tại chỗ, không biết nên nói gì. Một lát sau, chỉ có thể nói: “Muội về trước đi, muội đến đây như vậy, e rằng Vương phi sẽ quở trách.”
Thanh Hạnh lắc đầu một cái, nghẹn ngào nói: “Ta vốn là vậy, muội không đủ dũng khí để nói lên tình cảm của mình. Vương phi nghe được cuộc trò chuyện của chúng ta, cũng là… cũng là Vương phi cổ vũ muội tới, người nói với muội nếu có thể hãy cố gắng nắm lấy…”
Bình Cửu ngẩn ra: “Vương phi nghe chúng ta nói chuyện?”
Viền mắt Thanh Hạnh đỏ lên, gật đầu, nước mắt từ từ rơi xuống.
Bình Cửu nghĩ chốc lát, cuối cùng thở dài, nói: “Trong lòng huynh đã có người, tuyệt không thể có thêm người khác, muội nên về sớm chút…”
Lúc nói tới từ “chút”, Bình Cửu chợt cảm giác thấy có một luồng khí lạnh thấu xương bốc ra từ trong lồng ngực xông thẳng lên đỉnh đầu, sau đó như phát điên mà đấu đá lung tung trong cơ thể.
Bình Cửu đau đến quỳ sụp xuống đất.
Tiểu Hạnh còn đang khóc, vừa thấy Bình Cửu bỗng quỳ trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt đau đớn cau chặt mày, một tay chống đất, cánh tay nhịn không được mà bắt đầu run rẩy, sau đó mặt đất lan tràn hơi sương trắng, nàng ngay lập tức hoảng rồi, đưa tay định đỡ Bình Cửu dậy.
Kết quả, hai tay Thanh Hạnh mới chạm đến áo Bình Cửu, đã rùng mình một cái, cảm giác kia như bị một cơn gió tuyết mùa đông thổi vào lạnh thấu.
Thanh Hạnh cố sức kéo Bình Cửu từ trên mặt đất lên, hàm răng bắt đầu run lên, cũng ngừng cả khóc: “Bình ca ca, huynh… huynh làm sao vậy? Muội dìu huynh lên giường, muội đi tìm thầy thuốc đến ngay!…”
Trong người Bình Cửu không còn chút sức lực nào, không thể đẩy Thanh Hạnh ra, cũng không có cách nào tự đứng lên, hàn cổ kia sắp vào giai đoạn cuối cùng, tái quái trong cơ thể Bình Cửu một cách trắng trợn không kiêng dè, mạnh liệt hơn cả bất kỳ lần nào phản phệ trước đó. Bình Cửu cảm giác ý thức của hắn đã không còn chống chịu được quá lâu, chỉ đành cắn răng mở miệng: “Đừng để người khác biết…”
Vừa dứt lời, Thanh Hạnh dìu lấy Bình Cửu vấp chân một cái, hai người cùng ngã chổng nhào xuống đất.
Vóc người Bình Cửu vốn cao lớn, dường như đè cả người Thanh Hạnh xuống dưới người hắn. Cánh tay chống đất của hắn run lên, không thể tự đứng dậy dù chỉ một chút, mặt đất trước mắt cũng bắt đầu mơ hồ.
Thanh Hạnh bị hơi lạnh quang người Bình Cửu khiến cho run rẩy cả người. Nàng chợt ngừng khóc, nhìn vào gương mặt Bình Cửu, gương mặt hắn trắng như tuyết. Đột nhiên, vươn tay ôm chặt lấy Bình Cửu.
Cổ họng Bình Cửu không phát ra được âm thanh nào, ý thức mơ hồ, trong lòng chỉ còn sót lại một ý nghĩ.
Mong rằng Thần Dục đừng đến đây vào lúc này.
Đáng tiếc trời không chìu ý người, suy nghĩ này mới nảy ra, mành cửa đã bị gạt ra không chút lưu tình.
Sau đó tiếng nói đạm bạc của Thần Dục vang lên.
“Các ngươi đang làm gì?”
Một giây sau, Bình Cửu đã bị hai thị vệ khác đỡ dậy.
Tiểu Hạnh ngồi dậy còn ngơ ngác, mãi đến tận nhìn thấy Thụy Vương, lúc này mới hoang mang bò dậy, lau nước mắt nơi khóe mắt một cái, cúi đầu quỳ xuống: “Nô tỳ, nô tỳ bái kiến vương gia.”
Ánh mắt Thụy Vương liếc cũng không thèm liếc một cái, ngài đi thẳng qua trước mặt nàng, đến trước mặt Bình Cửu.
Bình Cửu rũ mắt, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy đôi giày gấm của Thần Dục đang đến gần mình.
Sau đó là tiếng nói không có cảm xúc của Thần Dục.
“Dẫn đi con ả này đi cho ta.”
Hai người thị vệ không chút thương hương tiếc ngọc gì, kéo Thanh Hạnh run lập cập đi ra ngoài.
Bình Cửu vất vả lắm mới phát ra được âm thanh, giọng nói rất thấp: “Đừng… làm… tổn thương…”
Lời còn chưa dứt, Thần Dục nhấc chân đạp ngã cái bàn trong lều, tiếng hít thở xung quanh đều biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất