Chương 76: Sống trong nỗi nhớ
Loan Châu ôm lấy mối tương tư trong lòng, cô chẳng thể nói với ai về câu chuyện hoang đường ấy.
Nghĩ cũng lạ, việc cô xuyên không hoán hồn thì thời của Thiên Phúc sẽ cho là ma quỷ, quỷ nhập tràng. Còn chuyện cô yêu người cách cô cả thế kỷ, có khi người ta lại nghĩ là duyên âm.
Ngồi trong phòng, Loan Châu sau khi làm xong bài tập, cô lại mở máy tính tìm kiếm cậu. Cô cứ ngồi đó nhìn bức ảnh, môi cười mà đôi mắt ngấn nước.
Người ta vẫn thường nói, thà hai người không còn yêu nhau, hận nhau đến tận cùng xương tủy, chỉ xin đừng cách biệt âm dương.
Nhưng còn một kiểu yêu khác, nó cũng khiến con người ta day dứt không thôi.
Một chuyện tình êm đềm, chẳng ai mắc sai lầm, không một lời cãi vã, đột ngột lại chia ly, ta cố gắng tìm người nhưng lại vô vọng. Loan Châu khác chăng là cô biết lý do về việc ra đi của mình mà thôi.
Nhưng suy cho cùng, còn gặp nhau là còn may mắn, âm dương cách biệt thì người kia vẫn có thể nhìn người còn lại qua tấm di ảnh, còn hơn là chẳng còn chút dấu vết về nhau, rời đi là hết, chẳng còn gì lưu lại.
Yêu nhau sâu đậm, rồi khi chia tay lại đau đến tột cùng. Cô tìm cậu trong những dòng chữ vô tri, tìm cậu trong những tiếng nấc thổn thức giữa những đêm vắng.
Nhiều lần mẹ Loan Châu thấy con thì lo lắng, bà gặng hỏi nhưng cô luôn im lặng, bởi cô chẳng thể nào mở lời được.
…
Một tháng sau, Loan Châu đã bắt đầu lấy lại tinh thần, cô vẫn còn gia đình, còn cả một tương lai trước mắt. Cô cũng đã hứa với Thiên Phúc sẽ không đau lòng, không để cậu thất vọng.
Loan Châu của cậu mạnh mẽ lắm mà, cậu yêu cô bởi sự lạc quan vui vẻ, kiên cường quyết đoán của cô kia mà! Vậy mà cô lại bỏ rơi bản thân, tự chôn mình trong nỗi buồn cảm xúc.
Đứng trước gương, Loan Châu vốc nước lên rửa mặt, cô nhìn lại mình trong gương tự nhủ phải trở lại chính cô, trở lại đúng với cô gái mà một vị tướng quân đã yêu.
Quay lại trường lớp, Loan Châu đăng ký thi đại học vào khoa Xã hội, cô muốn tìm hiểu thêm về lịch sử, tìm kiếm lại những địa danh lúc xưa. Cô muốn một lần quay lại mảnh đất có phủ Lý, nơi có bóng hình người cô yêu.
Sau một thời gian nghỉ lớp học võ, hôm nay cô quay trở lại, mọi người trông thấy cô thì vui lắm, họ chạy lại xem xét cô, rồi hỏi han đủ mọi thứ.
Thầy Tuấn đi lại, thầy xúc động khi thấy cô học trò của mình quay lại, lúc cô tỉnh lại thầy có đến nhà thăm, nhưng khi ấy Loan Châu lại nhốt mình trong phòng không muốn gặp ai.
“Em khỏe rồi chứ?”
“Vâng ạ!”
Kì thi võ vừa rồi Loan Châu không dự thi được, một người bạn đã thay vị trí của cô, giành về giải ba, cô quay sang đưa ngón tay cái lên hướng về phía người bạn ấy.
Trong những hôm tập võ, những gì Thiên Phúc dạy cô, cô đều ghi nhớ, những đòn ra đều dứt khoát và không hề có kẽ hở hay điểm yếu.
Ngay cả thầy Tuấn cũng phải kinh ngạc trước Loan Châu, nhìn những động tác ấy, ông ấy ngờ ngợ ra những thế võ cổ truyền được lưu truyền bởi những bậc thầy của võ sư. Một cô gái như Loan Châu, dù có ham học hỏi đến đâu cũng không thể học được những thế võ như vậy.
Nghĩ trong đầu là vậy, nhưng trước đây thầy Tuấn đã nhận ra Loan Châu có tố chất, ông và cha của cô lại đều là võ sư, chuyện cô luyện tập những đòn võ cổ như vậy e là không phải là lạ.
Loan Châu tay đưa ra, chân đạp gió, trước mắt cô là hình ảnh Thiên Phúc thao luyện binh sĩ, cậu ra động tác nào, vô thức cô cũng ra đòn như vậy.
Dường như bây giờ đối với Loan Châu, chỉ cần có hình ảnh của cậu trong trí nhớ, cô đã thấy vui rồi.
…****************…
Nghĩ cũng lạ, việc cô xuyên không hoán hồn thì thời của Thiên Phúc sẽ cho là ma quỷ, quỷ nhập tràng. Còn chuyện cô yêu người cách cô cả thế kỷ, có khi người ta lại nghĩ là duyên âm.
Ngồi trong phòng, Loan Châu sau khi làm xong bài tập, cô lại mở máy tính tìm kiếm cậu. Cô cứ ngồi đó nhìn bức ảnh, môi cười mà đôi mắt ngấn nước.
Người ta vẫn thường nói, thà hai người không còn yêu nhau, hận nhau đến tận cùng xương tủy, chỉ xin đừng cách biệt âm dương.
Nhưng còn một kiểu yêu khác, nó cũng khiến con người ta day dứt không thôi.
Một chuyện tình êm đềm, chẳng ai mắc sai lầm, không một lời cãi vã, đột ngột lại chia ly, ta cố gắng tìm người nhưng lại vô vọng. Loan Châu khác chăng là cô biết lý do về việc ra đi của mình mà thôi.
Nhưng suy cho cùng, còn gặp nhau là còn may mắn, âm dương cách biệt thì người kia vẫn có thể nhìn người còn lại qua tấm di ảnh, còn hơn là chẳng còn chút dấu vết về nhau, rời đi là hết, chẳng còn gì lưu lại.
Yêu nhau sâu đậm, rồi khi chia tay lại đau đến tột cùng. Cô tìm cậu trong những dòng chữ vô tri, tìm cậu trong những tiếng nấc thổn thức giữa những đêm vắng.
Nhiều lần mẹ Loan Châu thấy con thì lo lắng, bà gặng hỏi nhưng cô luôn im lặng, bởi cô chẳng thể nào mở lời được.
…
Một tháng sau, Loan Châu đã bắt đầu lấy lại tinh thần, cô vẫn còn gia đình, còn cả một tương lai trước mắt. Cô cũng đã hứa với Thiên Phúc sẽ không đau lòng, không để cậu thất vọng.
Loan Châu của cậu mạnh mẽ lắm mà, cậu yêu cô bởi sự lạc quan vui vẻ, kiên cường quyết đoán của cô kia mà! Vậy mà cô lại bỏ rơi bản thân, tự chôn mình trong nỗi buồn cảm xúc.
Đứng trước gương, Loan Châu vốc nước lên rửa mặt, cô nhìn lại mình trong gương tự nhủ phải trở lại chính cô, trở lại đúng với cô gái mà một vị tướng quân đã yêu.
Quay lại trường lớp, Loan Châu đăng ký thi đại học vào khoa Xã hội, cô muốn tìm hiểu thêm về lịch sử, tìm kiếm lại những địa danh lúc xưa. Cô muốn một lần quay lại mảnh đất có phủ Lý, nơi có bóng hình người cô yêu.
Sau một thời gian nghỉ lớp học võ, hôm nay cô quay trở lại, mọi người trông thấy cô thì vui lắm, họ chạy lại xem xét cô, rồi hỏi han đủ mọi thứ.
Thầy Tuấn đi lại, thầy xúc động khi thấy cô học trò của mình quay lại, lúc cô tỉnh lại thầy có đến nhà thăm, nhưng khi ấy Loan Châu lại nhốt mình trong phòng không muốn gặp ai.
“Em khỏe rồi chứ?”
“Vâng ạ!”
Kì thi võ vừa rồi Loan Châu không dự thi được, một người bạn đã thay vị trí của cô, giành về giải ba, cô quay sang đưa ngón tay cái lên hướng về phía người bạn ấy.
Trong những hôm tập võ, những gì Thiên Phúc dạy cô, cô đều ghi nhớ, những đòn ra đều dứt khoát và không hề có kẽ hở hay điểm yếu.
Ngay cả thầy Tuấn cũng phải kinh ngạc trước Loan Châu, nhìn những động tác ấy, ông ấy ngờ ngợ ra những thế võ cổ truyền được lưu truyền bởi những bậc thầy của võ sư. Một cô gái như Loan Châu, dù có ham học hỏi đến đâu cũng không thể học được những thế võ như vậy.
Nghĩ trong đầu là vậy, nhưng trước đây thầy Tuấn đã nhận ra Loan Châu có tố chất, ông và cha của cô lại đều là võ sư, chuyện cô luyện tập những đòn võ cổ như vậy e là không phải là lạ.
Loan Châu tay đưa ra, chân đạp gió, trước mắt cô là hình ảnh Thiên Phúc thao luyện binh sĩ, cậu ra động tác nào, vô thức cô cũng ra đòn như vậy.
Dường như bây giờ đối với Loan Châu, chỉ cần có hình ảnh của cậu trong trí nhớ, cô đã thấy vui rồi.
…****************…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất