Xuyên Sách: Cùng Nam Phụ Bệnh Kiều He
Chương 24:
Nam nhân kia cũng nhìn cô, nhếch khóe môi lên nở nụ cười có ý nghĩa sâu xa, đôi mắt đen như mực kia sâu như giếng cổ không nhìn được, giống như có thể thấy được suy nghĩ ở trong lòng của cô.
Da của hắn rất trắng, làm cho đôi mắt của hắn có vẻ rất đen và rất đậm, cũng làm cho đôi môi mỏng của hắn nhìn có vẻ như có màu đỏ tươi, hắn lại cười, trong lồng ngực lại phát ra hai tiếng ho khan, giống như đã gặp phải chuyện gì rất có ý tứ, giọng điệu mang theo vài phần xấu xa nói “Hay là, Mạnh Đạo Hữu phát hiện chính mình không chen nổi vào giữa hai người bọn họ? Chiếc thuyền phi hành kia hình như là của Dung Đạo Hữu đúng không?”
Vạch trần ý đồ, không có gì hơn thế này!
Cái tên này đúng là xấu xa, sau khi kéo xuống lớp da mặt để ngụy trang kia, chuyên môn chọn trái tim của người khác để đâm.
Nếu cô thật sự là chủ nhân của thân thể này, sợ rằng lúc này sẽ bị tức giận đến mức hộc ra máu.
Không phải vậy sao, dọc đường đi này, Ninh Trăn bảo vệ Dung Thiếu Khanh cực kỳ chặt chẽ, ngay cả con ruồi cũng không bay vào được.
Chiếc thuyền phi hành kia càng chứng minh, hai người bọn họ đã tâm ý tương thông (*).
(*) Tâm ý tương thông: hai người yêu nhau hiểu được suy nghĩ của nhau
Cũng may Mạnh Nguyên không thích Dung Thiếu Khanh, Ninh Trăn cùng Dung Thiếu Khanh yêu nhau hay không yêu nhau thì cũng đâu liên quan đến cô? Cô là một người nhất định sẽ về tông môn để dưỡng lão.
Nhưng cũng không thể biểu hiện quá trực tiếp được, Mạnh Nguyên thay đổi suy nghĩ, sau đó buồn bã cúi đầu xuống, dùng giọng điệu vừa nhẹ nhõm vừa đau thương nói: “Đúng vậy, lần này ta xuống núi là vì đại sư huynh, nếu hiện tại đại sư huynh đã có người mình thích, mà đúng lúc Ninh Trăn cũng ưa thích huynh ấy, vậy ta chỉ có chúc phúc cho bọn họ, trước kia ta rất ghét Ninh Trăn, nhưng bây giờ ta nhìn thấy cô ấy chưa bao giờ rời xa sư huynh của ta, cũng miễn cưỡng có thể làm chị dâu của ta.”
“Lần xuống núi này, ta cũng đã hiểu rõ chính mình có bao nhiêu cân lượng, chờ hai ngày nữa trưởng lão trong tông môn tới, ta sẽ rời đi cùng bọn họ.”
Nói xong ngẩng đầu nhìn Tư Chước một chút, sau đó thở dài thật sâu, “Ngươi không hiểu, yêu một người chính là hi vọng hắn sẽ vui vẻ hạnh phúc, cho dù hắn không thích ta cũng không có việc gì, ta sẽ âm thầm giữ phần tình yêu ở trong lòng, không quấy rầy bọn họ, chúc phúc cho bọn họ từ xa là được rồi.”
“Tư Đạo Hữu, trước kia đã đắc tội nhiều rồi, ta ở chỗ này nói một tiếng xin lỗi với ngươi, lần xuống núi này ta đã học được rất nhiều, cảm ơn vì tất cả.”
Nói xong nắm tay của Tiểu Ngư Yêu chuẩn bị đi ra ngoài, ai biết được vừa quay người lại, liền thấy Ninh Trăn đứng ở cửa ra vào dùng vẻ mặt phức tạp nhìn cô.
Ninh Trăn đỡ Dung Thiếu Khanh, còn có một nữ tử trẻ tuổi đứng ở bên cạnh dùng một cái khăn để che mặt.
Chắc là đã nghe được những lời nói này của cô, nên trên mặt của Ninh Trăn cùng Dung Thiếu Khanh đều có vẻ cảm động.
Nhưng nữ tử ở bên cạnh Ninh Trăn lại mỉm cười, còn lịch sự chào cả Tư Chước, “Tư Đạo Hữu, đã lâu không gặp.”
Ninh Trăn giải thích với Mạnh Nguyên nói: “Đây là Vân Phu Nhân, trước kia có một lần bọn ta đi rèn luyện ở bên ngoài, đã kết bạn, vừa rồi lại gặp được cô ấy ở trên đường.”
Nụ cười của Vân Phu Nhân càng sâu hơn, “Lần kia nhờ có Dung Đạo Hữu cùng Ninh Đạo Hữu, nếu không thì chưa chắc ta đã còn sống để trở về.”
Ninh Trăn hơi lo lắng về vết thương của Dung Thiếu Khanh, cũng không nói thêm nữa, đưa người lên tầng.
Lúc đi ngang qua Mạnh Nguyên, hiếm thấy mà nhẹ nhàng gật đầu với cô.
Nhưng Tư Chước đứng ở bên cạnh thì đã nửa ngày không nhúc nhích rồi, nhẹ nhàng liếc nhìn cô một chút, giật giật môi đỏ, đi rồi.
Cũng không biết có tin hay không.
Da của hắn rất trắng, làm cho đôi mắt của hắn có vẻ rất đen và rất đậm, cũng làm cho đôi môi mỏng của hắn nhìn có vẻ như có màu đỏ tươi, hắn lại cười, trong lồng ngực lại phát ra hai tiếng ho khan, giống như đã gặp phải chuyện gì rất có ý tứ, giọng điệu mang theo vài phần xấu xa nói “Hay là, Mạnh Đạo Hữu phát hiện chính mình không chen nổi vào giữa hai người bọn họ? Chiếc thuyền phi hành kia hình như là của Dung Đạo Hữu đúng không?”
Vạch trần ý đồ, không có gì hơn thế này!
Cái tên này đúng là xấu xa, sau khi kéo xuống lớp da mặt để ngụy trang kia, chuyên môn chọn trái tim của người khác để đâm.
Nếu cô thật sự là chủ nhân của thân thể này, sợ rằng lúc này sẽ bị tức giận đến mức hộc ra máu.
Không phải vậy sao, dọc đường đi này, Ninh Trăn bảo vệ Dung Thiếu Khanh cực kỳ chặt chẽ, ngay cả con ruồi cũng không bay vào được.
Chiếc thuyền phi hành kia càng chứng minh, hai người bọn họ đã tâm ý tương thông (*).
(*) Tâm ý tương thông: hai người yêu nhau hiểu được suy nghĩ của nhau
Cũng may Mạnh Nguyên không thích Dung Thiếu Khanh, Ninh Trăn cùng Dung Thiếu Khanh yêu nhau hay không yêu nhau thì cũng đâu liên quan đến cô? Cô là một người nhất định sẽ về tông môn để dưỡng lão.
Nhưng cũng không thể biểu hiện quá trực tiếp được, Mạnh Nguyên thay đổi suy nghĩ, sau đó buồn bã cúi đầu xuống, dùng giọng điệu vừa nhẹ nhõm vừa đau thương nói: “Đúng vậy, lần này ta xuống núi là vì đại sư huynh, nếu hiện tại đại sư huynh đã có người mình thích, mà đúng lúc Ninh Trăn cũng ưa thích huynh ấy, vậy ta chỉ có chúc phúc cho bọn họ, trước kia ta rất ghét Ninh Trăn, nhưng bây giờ ta nhìn thấy cô ấy chưa bao giờ rời xa sư huynh của ta, cũng miễn cưỡng có thể làm chị dâu của ta.”
“Lần xuống núi này, ta cũng đã hiểu rõ chính mình có bao nhiêu cân lượng, chờ hai ngày nữa trưởng lão trong tông môn tới, ta sẽ rời đi cùng bọn họ.”
Nói xong ngẩng đầu nhìn Tư Chước một chút, sau đó thở dài thật sâu, “Ngươi không hiểu, yêu một người chính là hi vọng hắn sẽ vui vẻ hạnh phúc, cho dù hắn không thích ta cũng không có việc gì, ta sẽ âm thầm giữ phần tình yêu ở trong lòng, không quấy rầy bọn họ, chúc phúc cho bọn họ từ xa là được rồi.”
“Tư Đạo Hữu, trước kia đã đắc tội nhiều rồi, ta ở chỗ này nói một tiếng xin lỗi với ngươi, lần xuống núi này ta đã học được rất nhiều, cảm ơn vì tất cả.”
Nói xong nắm tay của Tiểu Ngư Yêu chuẩn bị đi ra ngoài, ai biết được vừa quay người lại, liền thấy Ninh Trăn đứng ở cửa ra vào dùng vẻ mặt phức tạp nhìn cô.
Ninh Trăn đỡ Dung Thiếu Khanh, còn có một nữ tử trẻ tuổi đứng ở bên cạnh dùng một cái khăn để che mặt.
Chắc là đã nghe được những lời nói này của cô, nên trên mặt của Ninh Trăn cùng Dung Thiếu Khanh đều có vẻ cảm động.
Nhưng nữ tử ở bên cạnh Ninh Trăn lại mỉm cười, còn lịch sự chào cả Tư Chước, “Tư Đạo Hữu, đã lâu không gặp.”
Ninh Trăn giải thích với Mạnh Nguyên nói: “Đây là Vân Phu Nhân, trước kia có một lần bọn ta đi rèn luyện ở bên ngoài, đã kết bạn, vừa rồi lại gặp được cô ấy ở trên đường.”
Nụ cười của Vân Phu Nhân càng sâu hơn, “Lần kia nhờ có Dung Đạo Hữu cùng Ninh Đạo Hữu, nếu không thì chưa chắc ta đã còn sống để trở về.”
Ninh Trăn hơi lo lắng về vết thương của Dung Thiếu Khanh, cũng không nói thêm nữa, đưa người lên tầng.
Lúc đi ngang qua Mạnh Nguyên, hiếm thấy mà nhẹ nhàng gật đầu với cô.
Nhưng Tư Chước đứng ở bên cạnh thì đã nửa ngày không nhúc nhích rồi, nhẹ nhàng liếc nhìn cô một chút, giật giật môi đỏ, đi rồi.
Cũng không biết có tin hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất