Thập Niên 50 Đoàn Sủng Mang Theo Tiệm Lương Vượt Qua Nạn Đói
Chương 12: Pin
Nhìn ba người vẫn đang chiến đấu hăng say, cô bé không khỏi ghen tị, thật muốn mau lớn quá!
Một nhà bốn người bên này ăn uống vui vẻ, còn cả nhà anh cả vẫn đang chờ bà Triệu gọi sang ăn thịt. Triệu Lập Kim thấy Triệu Lập Võ bưng một cái bát về phía nhà chính.
"Sao bà nội còn chưa gọi con sang ăn vậy?" Triệu Lập Kim lăn qua lăn lại trên giường, bất mãn nói.
"Còn muốn ăn thịt, lần trước nhà chú ba mang đồ ăn sang cho ông bà lúc nào?" Lưu Chiêu Đệ biết Trần Tú Hòa vẫn luôn hận nhà bọn họ. Lần trước, sau khi cá thịt mà bà mang sang cho bố mẹ chồng bị bà cụ chia cho con trai cả ăn, nhà chú ba đã cả năm nay không mang đồ ăn gì sang nhà chính nữa.
Triệu Lập Kim nghe vậy, lại là nguyên nhân này. Lúc trước, sau khi cậu ta đụng phải thím ba, cả nhà chú ba làm ầm ĩ đòi chia nhà, từ đó trở đi cuộc sống của nhà cậu ta bắt đầu khó khăn, không có chú hai và chú ba gửi tiền lương và tem phiếu về nữa, bà nội cũng không còn đồ ăn ngon cho cậu ta nữa.
Cả năm nay, không được ăn ngon, Triệu Lập Kim vô cùng hối hận, lúc trước không nên đi đụng thím ba.
Sau khi ăn cơm tối xong, Triệu Tuế Tuế bị mẹ đuổi ra sân sau đi dạo tiêu cơm. Nghĩ đến cục pin mà anh cả nói, cô bé vừa đi dạo vừa bóc nhãn mác của cục pin Duracell trong không gian, định bụng ngày mai lên núi sẽ vứt xuống đất cho dính bùn rồi mang về.
Nhìn ngọn đèn dầu leo lét trong nhà, Triệu Tuế Tuế vô cùng nhớ ánh đèn LED sáng choang ở thế kỷ 21, đáng tiếc là cô bé không thể lấy đèn pin năng lượng mặt trời trong không gian ra.
"Tuế Tuế, lại đây, mẹ tắm cho con nào."
Trần Tú Hòa gọi cô con gái nhỏ đang chạy nhảy ngoài sân, xách thùng gỗ vào phòng tắm. Từ sau khi khỏi bệnh, con gái bà trở nên ngại ngùng, không chịu tắm ở ngoài sân nữa. Một đứa bé ba tuổi thì có gì mà phải ngại chứ. Mặc dù trong lòng bà cằn nhằn, nhưng vẫn chiều theo ý con gái.
"..." Lại đến khoảng thời gian ngại ngùng nhất trong ngày rồi, một cô gái hơn hai mươi tuổi đầu như cô mà vẫn phải để người khác tắm cho, thật sự là quá mất mặt.
Cơ hội tắm một mình mà cô khó khăn lắm mới giành được cũng bị chính cô tự tay phá hủy. Bởi vì lúc tắm một mình, cô đã bất cẩn trượt chân ngã, từ đó về sau mẹ cô nhất quyết không cho cô tắm một mình nữa.
"Nghĩ gì thế?" Trần Tú Hòa thấy con gái đứng im bất động, liền bước tới bế cô bé vào phòng tắm.
Triệu Tuế Tuế nằm nhoài trên vai mẹ, vẻ mặt chán chường.
Buổi sáng tỉnh dậy, trên giường lại chỉ còn mình Triệu Tuế Tuế.
Cửa bị khóa, Triệu Tuế Tuế không ra được, bắt đầu tính sao để không bị nghi ngờ mà "nhặt được" pin.
Âm thanh truyền đến từ hậu viện, lại là anh hai Triệu Lập Võ đang phơi quần áo.
Chờ hai anh em ăn sáng xong, Triệu Tuế Tuế đi theo Triệu Lập Võ ra ngoài.
Trên đầu đội một chiếc mũ rơm xinh xắn, là ông nội Triệu đưa tới sáng nay, nói cháu gái bây giờ thường xuyên chạy ra ngoài, đừng để làn da trắng trẻo bị rám nắng.
Trần Tú Hòa nhận lấy bát và mũ rơm từ tay bố chồng, nhớ ra mấy ngày trước bà từng thấy ông đang đan mũ rơm, hẳn là chiếc này.
"Cảm ơn cha." Vừa hay chiếc mũ rơm ở nhà, con gái nhỏ đội không vừa, hay bị che mất mắt.
Đây là lý do bà bằng lòng qua lại với ông nội Triệu, ông nội Triệu luôn có qua có lại.
"Ừ, cha đi làm đây." Ông nội Triệu thấy con dâu thứ ba nhận mũ rơm, tay chắp sau lưng, đi về phía hội thôn.
"Tuế Tuế, mẹ dặn không được lên núi." Nhìn em gái lại muốn lẻn lên núi, Triệu Lập Võ nghe lời mẹ dặn nên ngăn cản.
"Vậy chúng ta còn có thể đi đâu?", Triệu Tuế Tuế bất đắc dĩ, anh trai cô rất nghe lời mẹ, mẹ nói gì là nấy.
"Hay chúng ta đi đào giun?", biết em gái không thích chơi với đám con trai, Triệu Lập Võ cũng không đi.
"Không, em không thích giun đất." Triệu Tuế Tuế vốn không thích động vật thân mềm, dù cho gà nhà ăn giun đất thì đẻ trứng sẽ nhiều hơn.
"Vậy còn có thể đi đâu nhỉ?", Triệu Lập Võ khó xử, thật ra cậu cũng muốn lên núi, hôm qua tìm được một con thỏ, khiến cậu cảm thấy động vật trên núi rất dễ bắt.
"Anh hai, chúng ta ra bờ sông đi, đến bãi cát nông mọi người hay giặt quần áo ấy." Cô dự định sẽ "mò" được pin từ dưới nước.
"Cái này... cũng được, đi thôi." Triệu Lập Võ nghĩ ngợi một lúc, bãi cát nông không phải bờ sông, em gái chưa từng đến đó, hay là dẫn cô bé đi một lần.
"Ừm."
Hai anh em đi qua nửa ngôi làng, đến bãi cát nông, phát hiện có rất nhiều cô gái đang giặt quần áo, Triệu Lai Đệ cũng ở đó.
Không ngoài dự đoán, Triệu Tuế Tuế nhận được một cái liếc xéo, cô cũng không yếu thế trừng mắt nhìn lại. Triệu Lai Đệ chính là kẻ bắt nạt kẻ yếu, trong mắt Triệu Lai Đệ, Triệu Tuế Tuế là người dễ bắt nạt nhất nhà họ Triệu, nên chỉ dám liếc xéo cô.
Triệu Lập Võ dẫn em gái đi tới một chỗ nước chảy, định xem thử dưới nước có tôm tép gì không.
"Tuế Tuế, em không được rời khỏi tầm mắt của anh, biết chưa?", Triệu Lập Võ không yên tâm dặn dò.
"Anh hai, em biết rồi, em chỉ ngồi chơi nước thôi mà." Triệu Tuế Tuế giơ tay đảm bảo, cô đâu còn là con nít đâu.
Triệu Lập Võ tìm cái giỏ tre cũ kỹ giấu trong bụi cỏ, quây một khoảng nước nhỏ để đựng tôm tép bắt được.
Một nhà bốn người bên này ăn uống vui vẻ, còn cả nhà anh cả vẫn đang chờ bà Triệu gọi sang ăn thịt. Triệu Lập Kim thấy Triệu Lập Võ bưng một cái bát về phía nhà chính.
"Sao bà nội còn chưa gọi con sang ăn vậy?" Triệu Lập Kim lăn qua lăn lại trên giường, bất mãn nói.
"Còn muốn ăn thịt, lần trước nhà chú ba mang đồ ăn sang cho ông bà lúc nào?" Lưu Chiêu Đệ biết Trần Tú Hòa vẫn luôn hận nhà bọn họ. Lần trước, sau khi cá thịt mà bà mang sang cho bố mẹ chồng bị bà cụ chia cho con trai cả ăn, nhà chú ba đã cả năm nay không mang đồ ăn gì sang nhà chính nữa.
Triệu Lập Kim nghe vậy, lại là nguyên nhân này. Lúc trước, sau khi cậu ta đụng phải thím ba, cả nhà chú ba làm ầm ĩ đòi chia nhà, từ đó trở đi cuộc sống của nhà cậu ta bắt đầu khó khăn, không có chú hai và chú ba gửi tiền lương và tem phiếu về nữa, bà nội cũng không còn đồ ăn ngon cho cậu ta nữa.
Cả năm nay, không được ăn ngon, Triệu Lập Kim vô cùng hối hận, lúc trước không nên đi đụng thím ba.
Sau khi ăn cơm tối xong, Triệu Tuế Tuế bị mẹ đuổi ra sân sau đi dạo tiêu cơm. Nghĩ đến cục pin mà anh cả nói, cô bé vừa đi dạo vừa bóc nhãn mác của cục pin Duracell trong không gian, định bụng ngày mai lên núi sẽ vứt xuống đất cho dính bùn rồi mang về.
Nhìn ngọn đèn dầu leo lét trong nhà, Triệu Tuế Tuế vô cùng nhớ ánh đèn LED sáng choang ở thế kỷ 21, đáng tiếc là cô bé không thể lấy đèn pin năng lượng mặt trời trong không gian ra.
"Tuế Tuế, lại đây, mẹ tắm cho con nào."
Trần Tú Hòa gọi cô con gái nhỏ đang chạy nhảy ngoài sân, xách thùng gỗ vào phòng tắm. Từ sau khi khỏi bệnh, con gái bà trở nên ngại ngùng, không chịu tắm ở ngoài sân nữa. Một đứa bé ba tuổi thì có gì mà phải ngại chứ. Mặc dù trong lòng bà cằn nhằn, nhưng vẫn chiều theo ý con gái.
"..." Lại đến khoảng thời gian ngại ngùng nhất trong ngày rồi, một cô gái hơn hai mươi tuổi đầu như cô mà vẫn phải để người khác tắm cho, thật sự là quá mất mặt.
Cơ hội tắm một mình mà cô khó khăn lắm mới giành được cũng bị chính cô tự tay phá hủy. Bởi vì lúc tắm một mình, cô đã bất cẩn trượt chân ngã, từ đó về sau mẹ cô nhất quyết không cho cô tắm một mình nữa.
"Nghĩ gì thế?" Trần Tú Hòa thấy con gái đứng im bất động, liền bước tới bế cô bé vào phòng tắm.
Triệu Tuế Tuế nằm nhoài trên vai mẹ, vẻ mặt chán chường.
Buổi sáng tỉnh dậy, trên giường lại chỉ còn mình Triệu Tuế Tuế.
Cửa bị khóa, Triệu Tuế Tuế không ra được, bắt đầu tính sao để không bị nghi ngờ mà "nhặt được" pin.
Âm thanh truyền đến từ hậu viện, lại là anh hai Triệu Lập Võ đang phơi quần áo.
Chờ hai anh em ăn sáng xong, Triệu Tuế Tuế đi theo Triệu Lập Võ ra ngoài.
Trên đầu đội một chiếc mũ rơm xinh xắn, là ông nội Triệu đưa tới sáng nay, nói cháu gái bây giờ thường xuyên chạy ra ngoài, đừng để làn da trắng trẻo bị rám nắng.
Trần Tú Hòa nhận lấy bát và mũ rơm từ tay bố chồng, nhớ ra mấy ngày trước bà từng thấy ông đang đan mũ rơm, hẳn là chiếc này.
"Cảm ơn cha." Vừa hay chiếc mũ rơm ở nhà, con gái nhỏ đội không vừa, hay bị che mất mắt.
Đây là lý do bà bằng lòng qua lại với ông nội Triệu, ông nội Triệu luôn có qua có lại.
"Ừ, cha đi làm đây." Ông nội Triệu thấy con dâu thứ ba nhận mũ rơm, tay chắp sau lưng, đi về phía hội thôn.
"Tuế Tuế, mẹ dặn không được lên núi." Nhìn em gái lại muốn lẻn lên núi, Triệu Lập Võ nghe lời mẹ dặn nên ngăn cản.
"Vậy chúng ta còn có thể đi đâu?", Triệu Tuế Tuế bất đắc dĩ, anh trai cô rất nghe lời mẹ, mẹ nói gì là nấy.
"Hay chúng ta đi đào giun?", biết em gái không thích chơi với đám con trai, Triệu Lập Võ cũng không đi.
"Không, em không thích giun đất." Triệu Tuế Tuế vốn không thích động vật thân mềm, dù cho gà nhà ăn giun đất thì đẻ trứng sẽ nhiều hơn.
"Vậy còn có thể đi đâu nhỉ?", Triệu Lập Võ khó xử, thật ra cậu cũng muốn lên núi, hôm qua tìm được một con thỏ, khiến cậu cảm thấy động vật trên núi rất dễ bắt.
"Anh hai, chúng ta ra bờ sông đi, đến bãi cát nông mọi người hay giặt quần áo ấy." Cô dự định sẽ "mò" được pin từ dưới nước.
"Cái này... cũng được, đi thôi." Triệu Lập Võ nghĩ ngợi một lúc, bãi cát nông không phải bờ sông, em gái chưa từng đến đó, hay là dẫn cô bé đi một lần.
"Ừm."
Hai anh em đi qua nửa ngôi làng, đến bãi cát nông, phát hiện có rất nhiều cô gái đang giặt quần áo, Triệu Lai Đệ cũng ở đó.
Không ngoài dự đoán, Triệu Tuế Tuế nhận được một cái liếc xéo, cô cũng không yếu thế trừng mắt nhìn lại. Triệu Lai Đệ chính là kẻ bắt nạt kẻ yếu, trong mắt Triệu Lai Đệ, Triệu Tuế Tuế là người dễ bắt nạt nhất nhà họ Triệu, nên chỉ dám liếc xéo cô.
Triệu Lập Võ dẫn em gái đi tới một chỗ nước chảy, định xem thử dưới nước có tôm tép gì không.
"Tuế Tuế, em không được rời khỏi tầm mắt của anh, biết chưa?", Triệu Lập Võ không yên tâm dặn dò.
"Anh hai, em biết rồi, em chỉ ngồi chơi nước thôi mà." Triệu Tuế Tuế giơ tay đảm bảo, cô đâu còn là con nít đâu.
Triệu Lập Võ tìm cái giỏ tre cũ kỹ giấu trong bụi cỏ, quây một khoảng nước nhỏ để đựng tôm tép bắt được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất