Thập Niên 50 Đoàn Sủng Mang Theo Tiệm Lương Vượt Qua Nạn Đói
Chương 50: Cửa Sổ Gỗ
"Bà nói lung tung, Vi Vi mới không có cướp đồ, con bé đang chơi với Tuế Tuế." Dư Giai Giai không rõ chuyện này rốt cuộc là sao, chỉ là xa xa nhìn thấy ba đứa nhỏ ở cùng một chỗ, cho rằng Vi Vi nghe lời mình, cùng Triệu Tuế Tuế chơi với nhau.
"Không phải, chị Tuế Tuế muốn cho con chơi ná cao su, nó vừa tới đã cướp ná của con, còn không trả lại cho con." Triệu Trụ Tử trốn ở phía sau lưng mẹ, ló đầu ra.
"Tuế Tuế đâu rồi?" Thôn trưởng nhìn quanh một vòng, không phát hiện bóng dáng của Triệu Tuế Tuế, ngay cả Trần Tú Hòa cũng biến mất.
"Tú Hòa dẫn Tuế Tuế đi nhà vệ sinh rồi." Người nói chuyện là Lý Vân.
Thôn trưởng đã hiểu, Trần Tú Hòa đây là trốn tránh, có lẽ thật sự là Triệu Vi Vi ức hiếp người ta: "Vừa rồi ai nhìn thấy?"
"Thôn trưởng, cháu ở ngay bên cạnh bọn họ, là Tuế Tuế dẫn Trụ Tử chơi bắn ná cao su dưới gốc cây này, Triệu Vi Vi vừa lên liền cướp ná cao su trên tay Trụ Tử." Người nói chuyện rất công bằng thuật lại quá trình.
Dư Giai Giai lập tức đỏ mặt, trên mặt vốn chỉ là dấu bàn tay in đỏ, hiện tại cả khuôn mặt đều đỏ bừng, nhìn về phía con gái, ánh mắt đang dò hỏi.
Triệu Vi Vi bị nhiều người nhìn như vậy, người nhìn về phía con bé cũng có chút trách mắng, nhất thời luống cuống, trực tiếp khóc ầm ĩ lên: "Họ không chơi với con, con ghét họ."
Được rồi, tự mình thừa nhận rồi.
Thôn trưởng nhìn mẹ con chật vật, quyết định mỗi bên một gậy, để cho họ hòa giải: "Triệu Vi Vi bắt nạt Trụ Tử, Dư Giai Giai bị đánh, hai bên đều có sai lầm, coi như hòa nhau đi."
Dư Giai Giai trên mặt nóng rát đau đớn, muốn mở miệng phản đối, nhưng lại không thể mở miệng được, chỉ có thể nhìn Tôn Xuân Hoa mang Triệu Trụ Tử rời đi.
Bây giờ chỉ còn lại mình và con gái còn đang khóc thét, nhất thời không nghĩ ra sao cuộc đời mình lại trở nên tồi tệ như thế, rõ ràng một thời gian trước còn sống tốt ở trên thị trấn, bây giờ lại biến thành nông dân cày ruộng.
Thân thể lảo đảo, chuẩn bị đi an ủi con gái, trước mắt tối sầm, ngã xuống đất.
"Mẹ? Mẹ sao vậy? Mau tỉnh lại đi." Triệu Vi Vi không đợi được mẹ an ủi, nhìn thấy mẹ ngã trên mặt đất, không để ý bản thân đang khóc, vội vàng lay mẹ.
Mọi người xung quanh thấy vậy, vội vàng chạy tới giúp đỡ.
Bên phía Triệu Tuế Tuế, cô bé đang ngồi xổm trên nhà vệ sinh giải quyết nhu cầu sinh lý, nhắm mắt làm cho xong việc, không thèm nghĩ tới những con giòi bọ bên cạnh.
Xong việc, cô bé nhanh chóng chạy ra khỏi nhà vệ sinh.
Trần Tú Hòa múc cho con gái một gáo nước rửa tay, buồn cười nhìn con gái nhỏ.
Triệu Tuế Tuế bĩu môi không nói chuyện, trên đường về nhịn không được hỏi: "Mẹ, chúng ta cứ đi như vậy, thím Tư có ghi hận chúng ta không?"
"Vốn dĩ là Triệu Vi Vi sai, cho dù con nói như thế nào, đều sẽ đắc tội một trong hai người, chẳng lẽ con muốn ở lại đó nói dối?" Trần Tú Hòa ngồi xổm xuống nhìn con gái nhỏ, chờ câu trả lời của con.
"Không cần, con mới không vì Triệu Vi Vi mà nói dối, sáng nay con bé còn mắng con là đồ ngốc." Triệu Tuế Tuế lập tức kể cho mẹ nghe chuyện sáng nay lúc tỉnh dậy.
Trần Tú Hòa nghe đến từ "đồ ngốc", nheo mắt lại, ghi nhớ chuyện này, "Không sao, hiện tại chúng ta rất thông minh." Bà xoa đầu con gái nhỏ, "Cho nên chúng ta rời đi, chính là để không trực tiếp xung đột với hai bên, xung quanh nhiều người như vậy, tự nhiên sẽ có người nói cho thôn trưởng biết."
"Đến lúc đó, thím Tư có muốn ghi hận chúng ta cũng không có cách nào, phải không mẹ?" Triệu Tuế Tuế tổng kết.
"Ghi hận cũng không hẳn, nhưng sẽ khó chịu." Trần Tú Hòa đứng dậy, dẫn con gái nhỏ tiếp tục ra ruộng.
"Tú Hòa, cô đã về rồi, em tư của cô vừa mới ngất xỉu." Lý Vân tiến lên, thuật lại tất cả những chuyện sau khi Trần Tú Hòa rời đi.
"Bị đánh ngất? Hay là bị tức đến ngất xỉu?" Trần Tú Hòa nhíu mày hỏi.
"Có lẽ là tức ngất." Lý Vân bỏ cuốc xuống, đứng dậy vươn vai.
Triệu Tuế Tuế ngồi xổm một bên đào đất giết thời gian, cuối cùng cũng đến giữa trưa tan làm.
Lúc hai mẹ con về đến nhà, Triệu Lập Văn và Triệu Lập Võ cũng tan học về nhà.
"Mẹ, thím Tư có thai rồi." Triệu Lập Văn vừa vào nhà đã kể cho mẹ và em gái nghe chuyện xảy ra ở nhà trước.
"Chẳng trách lại ngất xỉu." Triệu Tuế Tuế nắm chặt tay, nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của anh trai, liền kể cho anh trai và em trai nghe chuyện buổi sáng.
"Triệu Vi Vi mắng em là đồ ngốc?" Triệu Lập Văn liếc nhìn nhà trước.
"Sao Triệu Trụ Tử lại thích bám lấy em thế?" Triệu Lập Võ có chút bất bình.
"..."
Triệu Tuế Tuế: Chẳng lẽ trọng điểm không phải là thím Tư bị đánh sao?
Đang lúc ba anh em còn muốn tiếp tục nói chuyện, Trần Tú Hòa gọi con trai út vào bếp: "Tiểu Võ, vào đây nhóm lửa cho mẹ."
"Vâng ạ." Triệu Lập Võ đáp một tiếng, chạy vào bếp phụ giúp.
Triệu Lập Văn quan sát cửa sổ nhà mình một chút, cảm thấy cần phải đóng thêm một lớp cửa sổ gỗ, phòng ngừa người nhà trước trèo vào.
"Không phải, chị Tuế Tuế muốn cho con chơi ná cao su, nó vừa tới đã cướp ná của con, còn không trả lại cho con." Triệu Trụ Tử trốn ở phía sau lưng mẹ, ló đầu ra.
"Tuế Tuế đâu rồi?" Thôn trưởng nhìn quanh một vòng, không phát hiện bóng dáng của Triệu Tuế Tuế, ngay cả Trần Tú Hòa cũng biến mất.
"Tú Hòa dẫn Tuế Tuế đi nhà vệ sinh rồi." Người nói chuyện là Lý Vân.
Thôn trưởng đã hiểu, Trần Tú Hòa đây là trốn tránh, có lẽ thật sự là Triệu Vi Vi ức hiếp người ta: "Vừa rồi ai nhìn thấy?"
"Thôn trưởng, cháu ở ngay bên cạnh bọn họ, là Tuế Tuế dẫn Trụ Tử chơi bắn ná cao su dưới gốc cây này, Triệu Vi Vi vừa lên liền cướp ná cao su trên tay Trụ Tử." Người nói chuyện rất công bằng thuật lại quá trình.
Dư Giai Giai lập tức đỏ mặt, trên mặt vốn chỉ là dấu bàn tay in đỏ, hiện tại cả khuôn mặt đều đỏ bừng, nhìn về phía con gái, ánh mắt đang dò hỏi.
Triệu Vi Vi bị nhiều người nhìn như vậy, người nhìn về phía con bé cũng có chút trách mắng, nhất thời luống cuống, trực tiếp khóc ầm ĩ lên: "Họ không chơi với con, con ghét họ."
Được rồi, tự mình thừa nhận rồi.
Thôn trưởng nhìn mẹ con chật vật, quyết định mỗi bên một gậy, để cho họ hòa giải: "Triệu Vi Vi bắt nạt Trụ Tử, Dư Giai Giai bị đánh, hai bên đều có sai lầm, coi như hòa nhau đi."
Dư Giai Giai trên mặt nóng rát đau đớn, muốn mở miệng phản đối, nhưng lại không thể mở miệng được, chỉ có thể nhìn Tôn Xuân Hoa mang Triệu Trụ Tử rời đi.
Bây giờ chỉ còn lại mình và con gái còn đang khóc thét, nhất thời không nghĩ ra sao cuộc đời mình lại trở nên tồi tệ như thế, rõ ràng một thời gian trước còn sống tốt ở trên thị trấn, bây giờ lại biến thành nông dân cày ruộng.
Thân thể lảo đảo, chuẩn bị đi an ủi con gái, trước mắt tối sầm, ngã xuống đất.
"Mẹ? Mẹ sao vậy? Mau tỉnh lại đi." Triệu Vi Vi không đợi được mẹ an ủi, nhìn thấy mẹ ngã trên mặt đất, không để ý bản thân đang khóc, vội vàng lay mẹ.
Mọi người xung quanh thấy vậy, vội vàng chạy tới giúp đỡ.
Bên phía Triệu Tuế Tuế, cô bé đang ngồi xổm trên nhà vệ sinh giải quyết nhu cầu sinh lý, nhắm mắt làm cho xong việc, không thèm nghĩ tới những con giòi bọ bên cạnh.
Xong việc, cô bé nhanh chóng chạy ra khỏi nhà vệ sinh.
Trần Tú Hòa múc cho con gái một gáo nước rửa tay, buồn cười nhìn con gái nhỏ.
Triệu Tuế Tuế bĩu môi không nói chuyện, trên đường về nhịn không được hỏi: "Mẹ, chúng ta cứ đi như vậy, thím Tư có ghi hận chúng ta không?"
"Vốn dĩ là Triệu Vi Vi sai, cho dù con nói như thế nào, đều sẽ đắc tội một trong hai người, chẳng lẽ con muốn ở lại đó nói dối?" Trần Tú Hòa ngồi xổm xuống nhìn con gái nhỏ, chờ câu trả lời của con.
"Không cần, con mới không vì Triệu Vi Vi mà nói dối, sáng nay con bé còn mắng con là đồ ngốc." Triệu Tuế Tuế lập tức kể cho mẹ nghe chuyện sáng nay lúc tỉnh dậy.
Trần Tú Hòa nghe đến từ "đồ ngốc", nheo mắt lại, ghi nhớ chuyện này, "Không sao, hiện tại chúng ta rất thông minh." Bà xoa đầu con gái nhỏ, "Cho nên chúng ta rời đi, chính là để không trực tiếp xung đột với hai bên, xung quanh nhiều người như vậy, tự nhiên sẽ có người nói cho thôn trưởng biết."
"Đến lúc đó, thím Tư có muốn ghi hận chúng ta cũng không có cách nào, phải không mẹ?" Triệu Tuế Tuế tổng kết.
"Ghi hận cũng không hẳn, nhưng sẽ khó chịu." Trần Tú Hòa đứng dậy, dẫn con gái nhỏ tiếp tục ra ruộng.
"Tú Hòa, cô đã về rồi, em tư của cô vừa mới ngất xỉu." Lý Vân tiến lên, thuật lại tất cả những chuyện sau khi Trần Tú Hòa rời đi.
"Bị đánh ngất? Hay là bị tức đến ngất xỉu?" Trần Tú Hòa nhíu mày hỏi.
"Có lẽ là tức ngất." Lý Vân bỏ cuốc xuống, đứng dậy vươn vai.
Triệu Tuế Tuế ngồi xổm một bên đào đất giết thời gian, cuối cùng cũng đến giữa trưa tan làm.
Lúc hai mẹ con về đến nhà, Triệu Lập Văn và Triệu Lập Võ cũng tan học về nhà.
"Mẹ, thím Tư có thai rồi." Triệu Lập Văn vừa vào nhà đã kể cho mẹ và em gái nghe chuyện xảy ra ở nhà trước.
"Chẳng trách lại ngất xỉu." Triệu Tuế Tuế nắm chặt tay, nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của anh trai, liền kể cho anh trai và em trai nghe chuyện buổi sáng.
"Triệu Vi Vi mắng em là đồ ngốc?" Triệu Lập Văn liếc nhìn nhà trước.
"Sao Triệu Trụ Tử lại thích bám lấy em thế?" Triệu Lập Võ có chút bất bình.
"..."
Triệu Tuế Tuế: Chẳng lẽ trọng điểm không phải là thím Tư bị đánh sao?
Đang lúc ba anh em còn muốn tiếp tục nói chuyện, Trần Tú Hòa gọi con trai út vào bếp: "Tiểu Võ, vào đây nhóm lửa cho mẹ."
"Vâng ạ." Triệu Lập Võ đáp một tiếng, chạy vào bếp phụ giúp.
Triệu Lập Văn quan sát cửa sổ nhà mình một chút, cảm thấy cần phải đóng thêm một lớp cửa sổ gỗ, phòng ngừa người nhà trước trèo vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất