Chương 70
Sư huynh, thấy chữ như thấy mặt.
Xin lỗi, tuy là một lần cuối nhưng muội không thể chờ ngươi tỉnh lại.
Khi huynh nhìn thấy phong thư này, có lẽ huynh và muội đã không còn cơ hội gặp lại.
Chút thời gian ít ỏi của đời người còn lại, nếu có thể, ta muốn đi vòng quanh thiên hạ một lần nữa.
Khoảng thời gian xuống núi ấy dù ngắn ngủi, không hẳn như ý, nhưng nó mang lại ý nghĩ to lớn đối với muội.
Hóa ra thế giới dưới núi hoàn toàn khác so với trí tưởng tượng của muội.
Có nhiều người như vậy, họ chen chút trên một con đường, cãi vã nhau, cười mắng nhau, dường như họ đều quen biết nhau. Dù muội đến đâu, những người đó cũng có thể tùy ý nói chuyện với người xung quanh.
Giống như người cả thế giới tạo thành một đoàn thể khổng lồ.
Nhưng trong đó lại không có muội.
Tất cả mọi người đều có nhà để về, có thứ để ăn, có giường để ngủ, họ dựa theo quy tắc từ xưa mà đi, làm việc và nghỉ ngơi một cách thành thạo, tất cả đều là trật tự muội nhìn nhưng không hiểu. Trong ngoài thế giới này muội không thể hòa nhập vào được. Nhưng nó khiến muội say mê, khiến muội trải nghiệm những cảm xúc mà hai mươi năm sống trên đời tới nay chưa bao giờ trải nghiệm.
Muội muốn ở lại đây, muốn tan vào nó.
Dù bắt muội dùng hai mươi năm cuộc đời để đổi lấy ba ngày được thấy được nghe cảnh vật bên dưới, muội cũng cam tâm tình nguyện.
Dù rất nhiều lúc, mọi người sẽ lừa dối muội một cách ác ý, nhưng thường thường, muội cũng sẽ gặp được người tốt.
Đáng tiếc nhất đó là, đến cuối cùng, muội cũng không thể phân biệt ra đâu là thiện, đâu là ác.
Tiết lão đầu nói, muội có thể tỉnh lại lần nữa là vì muội trúng độc, nhưng được sư huynh chia sẻ độc trên người muội.
Khoảng thời gian này với muội, nó như một giấc mơ thật dài.
Muội không nhớ rõ rất nhiều chuyện ở phần trước giấc mơ.
Nhưng muội nhớ, muội từng gặp một người rất ưa nhìn.
Chàng tìm được muội ở một chỗ gọi là Phong Nguyệt Lâu. Khi đó muội đang bị một bà cô nọ nhốt trong phòng, bà cô ấy bảo muội cởi quần áo, không cởi quần áo sẽ không thả muội đi. Muội nhớ sư huynh đã dặn muội từ trước, con gái nhất định phải mặc quần áo chỉnh tề, dù trước mặt huynh và cha đi nữa cũng không thể cởi quần áo.
Vì vậy muội không muốn cởi.
Thật là cuối cùng không cưỡng được hai người đàn ông khí lực, vẫn bị người cởi quần áo.
Có điều, ít ra khi đó muội có chỗ ở, cũng có người cho muội ăn cơm. Chỉ là muội không hiểu, tại sao mỗi người đàn ông muội gặp được đều không thích mặc quần áo.
Thân thể của họ thật xấu.
Khoảng thời gian đó, ta nhớ sư huynh lắm, muội nghĩ, nếu sư huynh ở đây, những người đàn ông xa lạ này chắc chắn không dám tùy tiện đánh muội. Nhưng muội lại nghĩ, muội không thể ỷ lại mọi chuyện vào sư huynh. Nếu quyết tâm xuống núi, thì muội ta nên dựa vào chính mình.
Bao nhiêu lần muội muốn rời khỏi đây, nhưng lần nào cũng bị bà cô nọ ngăn lại, bà không cho muội đi.
Bà nói, ngươi đang ăn không ở không chỗ của ta lâu như vậy, có chỗ trong thiên hạ này làm ăn thua lỗ như vậy không?
Muội nhớ sư huynh luôn nói, không có công không thể nhận lộc, ăn của người thì phải làm cho người, có lẽ là ý này rồi?
Muội cố gắng nhịn.
Sau đó chàng trai ấy tìm được muội, chàng đưa muội ra khỏi Phong Nguyệt Lâu.
Chàng là người ưa nhìn nhất từ lúc muội xuống núi đến giờ. Có lúc muội cảm thấy, chàng còn đẹp trai hơn cả sư huynh.
Thật trùng hợp biết bao, thế giới rộng lớn như vậy, câu đầu tiên chàng vừa gặp ta đã hỏi, có quen Lục Thu Hồng không.
Lúc đó muội nghe tên huynh, muội rất muốn khóc. Nhưng muội nghĩ sau này huynh chắc chắn sẽ cười muội nên muội mới kìm lại.
Muội nghĩ, không thể làm hành động xấu hổ trước mặt bạn huynh, có đúng không?
Sau đó, chàng trò chuyện với muội, có nhắc đến huynh.
Bọn muội nói rất nhiều chuyện liên quan huynh. Người bạn này của huynh biết rất ít về muội, nhưng chàng rất hứng thú với chuyện của huynh. Bọn muội nhắc đến chuyện hồi bé của huynh, muội kể có một lần huynh tập trung bình tấn ngủ thiếp đi, suýt nữa té xuống núi, còn kể huynh lần nào về cũng tặng đồ chơi cho muội, cứ coi muội như đứa con nít. Thật ra mấy con búp bê huynh tặng, hồi tám tuổi muội đã không thích chơi.
Bọn muội còn nói chuyện về tên của huynh. Muội nhớ cha từng nói.
Từ biệt và Thu Hồng, sai lầm từ chối gặp lại.
Ngày xưa muội không hiểu nghĩa của nó, sau đó hiểu rồi, mới nhận ra đã quá muộn.
Chàng trò chuyện với muội hơn nửa ngày ngày, trước khi đi, cho muội một viên thuốc.
Chàng nói, nếu có một ngày muội muốn gặp lại sư huynh, thì muội cứ uống nó.
Sau đó viên thuốc ấy vẫn được muội giữ trong người rất cẩn thận, muội đi rất nhiều nơi, dù ăn không no, áo rách quần manh, trời mưa không có chỗ trú, muội cũng không uống nó.
Muội đau, muội mệt, nhưng muội chưa từng hối hận đã xuống núi.
Hai mươi năm qua, nơi muội sống không có người, mỗi khi huynh và cha xuống núi hết, muội cứ lặng lẽ như một cái xác.
Bây giờ, muội nghĩ, ít ra muội cũng được sống một lần.
Dù mùi vị của sự sống thật khó chịu.
Rồi một buổi chạng vạng nọ, muội rất lạnh, muội co người ở góc đường, thì nhìn thấy hai đứa nhỏ đang cãi nhau. Đứa bé trai lớn hơn nắm kéo bím tóc đứa bé gái, miệng thì oán giận: “Cho ngươi tham ăn, cho ngươi tham ăn, hết sạch tiển rồi!”
Bé gái ấy chỉ biết khóc, càng khóc càng lớn, đứa bé trai càng la lớn hơn: “Ngươi khóc nữa! Ngươi khóc nữa ta sẽ bỏ ngươi ở đây một mình! Ta đi về nhà trước!”
Muội thấy cô bé kia khóc, tự nhiên cũng muốn khóc.
Muội nghĩ, hóa ra anh trai trên đời này đều hung dữ như nhau.
Muội đi trên phố, người ta thương hay chỉ vào muội, bảo muội là con ngốc.
Muội biết muội không phải người ngốc mà chỉ là không thể hoa vào cuộc sống của họ.
Sau đó, muội hơi nhớ huynh.
Muội uống viên thuốc này.
Chàng không gạt muội, khi muội ngủ, huynh tìm được muội rồi.
Nhưng khi tỉnh lại lần nữa, muội mới nếm trải hương vị của sự hối hận.
Muội không hối hận đã xuống núi, cũng không hối hận vì vậy mà mình phải chết. Nhưng muội hối hận muội tùy hứng làm bậy, cuối cùng trở thành gánh nặng cho sư huynh.
Muội cũng biết chuyện của cha và huynh.
Cả đời cha làm điều tốt giúp người, ông cứu mạng của vô số người, nhưng chỉ phụ một mình huynh.
Khi huynh xuống núi, cha thường nói chuyện với muội. Ông nói tính Thu Hồng mềm dẻo, gân cốt rất tốt, tương lai là bậc đại tài.
Muội biết, dù ông không nói ra miệng, nhưng trong lòng ông luôn tự hào vì huynh.
Bây giờ muội có nói cũng chẳng được gì, cha mất rồi, muội cũng sắp đi cùng ông. Ông hi vọng muội sống bình an cả đời, nhưng chưa bao giờ nghĩ cho muội.
Ta bị giam trên núi này hai mươi năm, dù chết, muội cũng không muốn chết ở đây.
Muội không mong sư huynh tha thứ cho cha, muội chỉ mong sư huynh cố gắng sống thật tốt, sống vì huynh, cũng coi như vì muội.
Mỗi người đều có số, huynh cũng không nên cưỡng cầu vì muội.
Dù lần tỉnh dậy, xuống núi này, muội chỉ còn khoảng thời gian ngắn ngủi, muội sẽ cố gắng đi xa một chút, thân thể đi xuôi theo dòng Trường Giang, hài cốt chôn vào đất vàng. Trời đất rộng lớn, huynh không tìm được muội.
Nhưng muội vui vì huynh còn sống.
Muội rất thích thế giới này, có điều nó phức tạp quá, muội cảm thấy hơi mệt mỏi.
Nhưng còn sư huynh, huynh đã giỏi từ nhỏ rồi, ở trong mắt muội, huynh là người thân thiết nhất trần đời.
Vì vậy, huynh phải sống tốt hơn muội.
Quên cha đi, quên muội đi.
Cố gắng sống.
Như lúc ban đầu.
Đừng nhớ muội nữa.
Lục Minh Tiêu để lại thư.
Xin lỗi, tuy là một lần cuối nhưng muội không thể chờ ngươi tỉnh lại.
Khi huynh nhìn thấy phong thư này, có lẽ huynh và muội đã không còn cơ hội gặp lại.
Chút thời gian ít ỏi của đời người còn lại, nếu có thể, ta muốn đi vòng quanh thiên hạ một lần nữa.
Khoảng thời gian xuống núi ấy dù ngắn ngủi, không hẳn như ý, nhưng nó mang lại ý nghĩ to lớn đối với muội.
Hóa ra thế giới dưới núi hoàn toàn khác so với trí tưởng tượng của muội.
Có nhiều người như vậy, họ chen chút trên một con đường, cãi vã nhau, cười mắng nhau, dường như họ đều quen biết nhau. Dù muội đến đâu, những người đó cũng có thể tùy ý nói chuyện với người xung quanh.
Giống như người cả thế giới tạo thành một đoàn thể khổng lồ.
Nhưng trong đó lại không có muội.
Tất cả mọi người đều có nhà để về, có thứ để ăn, có giường để ngủ, họ dựa theo quy tắc từ xưa mà đi, làm việc và nghỉ ngơi một cách thành thạo, tất cả đều là trật tự muội nhìn nhưng không hiểu. Trong ngoài thế giới này muội không thể hòa nhập vào được. Nhưng nó khiến muội say mê, khiến muội trải nghiệm những cảm xúc mà hai mươi năm sống trên đời tới nay chưa bao giờ trải nghiệm.
Muội muốn ở lại đây, muốn tan vào nó.
Dù bắt muội dùng hai mươi năm cuộc đời để đổi lấy ba ngày được thấy được nghe cảnh vật bên dưới, muội cũng cam tâm tình nguyện.
Dù rất nhiều lúc, mọi người sẽ lừa dối muội một cách ác ý, nhưng thường thường, muội cũng sẽ gặp được người tốt.
Đáng tiếc nhất đó là, đến cuối cùng, muội cũng không thể phân biệt ra đâu là thiện, đâu là ác.
Tiết lão đầu nói, muội có thể tỉnh lại lần nữa là vì muội trúng độc, nhưng được sư huynh chia sẻ độc trên người muội.
Khoảng thời gian này với muội, nó như một giấc mơ thật dài.
Muội không nhớ rõ rất nhiều chuyện ở phần trước giấc mơ.
Nhưng muội nhớ, muội từng gặp một người rất ưa nhìn.
Chàng tìm được muội ở một chỗ gọi là Phong Nguyệt Lâu. Khi đó muội đang bị một bà cô nọ nhốt trong phòng, bà cô ấy bảo muội cởi quần áo, không cởi quần áo sẽ không thả muội đi. Muội nhớ sư huynh đã dặn muội từ trước, con gái nhất định phải mặc quần áo chỉnh tề, dù trước mặt huynh và cha đi nữa cũng không thể cởi quần áo.
Vì vậy muội không muốn cởi.
Thật là cuối cùng không cưỡng được hai người đàn ông khí lực, vẫn bị người cởi quần áo.
Có điều, ít ra khi đó muội có chỗ ở, cũng có người cho muội ăn cơm. Chỉ là muội không hiểu, tại sao mỗi người đàn ông muội gặp được đều không thích mặc quần áo.
Thân thể của họ thật xấu.
Khoảng thời gian đó, ta nhớ sư huynh lắm, muội nghĩ, nếu sư huynh ở đây, những người đàn ông xa lạ này chắc chắn không dám tùy tiện đánh muội. Nhưng muội lại nghĩ, muội không thể ỷ lại mọi chuyện vào sư huynh. Nếu quyết tâm xuống núi, thì muội ta nên dựa vào chính mình.
Bao nhiêu lần muội muốn rời khỏi đây, nhưng lần nào cũng bị bà cô nọ ngăn lại, bà không cho muội đi.
Bà nói, ngươi đang ăn không ở không chỗ của ta lâu như vậy, có chỗ trong thiên hạ này làm ăn thua lỗ như vậy không?
Muội nhớ sư huynh luôn nói, không có công không thể nhận lộc, ăn của người thì phải làm cho người, có lẽ là ý này rồi?
Muội cố gắng nhịn.
Sau đó chàng trai ấy tìm được muội, chàng đưa muội ra khỏi Phong Nguyệt Lâu.
Chàng là người ưa nhìn nhất từ lúc muội xuống núi đến giờ. Có lúc muội cảm thấy, chàng còn đẹp trai hơn cả sư huynh.
Thật trùng hợp biết bao, thế giới rộng lớn như vậy, câu đầu tiên chàng vừa gặp ta đã hỏi, có quen Lục Thu Hồng không.
Lúc đó muội nghe tên huynh, muội rất muốn khóc. Nhưng muội nghĩ sau này huynh chắc chắn sẽ cười muội nên muội mới kìm lại.
Muội nghĩ, không thể làm hành động xấu hổ trước mặt bạn huynh, có đúng không?
Sau đó, chàng trò chuyện với muội, có nhắc đến huynh.
Bọn muội nói rất nhiều chuyện liên quan huynh. Người bạn này của huynh biết rất ít về muội, nhưng chàng rất hứng thú với chuyện của huynh. Bọn muội nhắc đến chuyện hồi bé của huynh, muội kể có một lần huynh tập trung bình tấn ngủ thiếp đi, suýt nữa té xuống núi, còn kể huynh lần nào về cũng tặng đồ chơi cho muội, cứ coi muội như đứa con nít. Thật ra mấy con búp bê huynh tặng, hồi tám tuổi muội đã không thích chơi.
Bọn muội còn nói chuyện về tên của huynh. Muội nhớ cha từng nói.
Từ biệt và Thu Hồng, sai lầm từ chối gặp lại.
Ngày xưa muội không hiểu nghĩa của nó, sau đó hiểu rồi, mới nhận ra đã quá muộn.
Chàng trò chuyện với muội hơn nửa ngày ngày, trước khi đi, cho muội một viên thuốc.
Chàng nói, nếu có một ngày muội muốn gặp lại sư huynh, thì muội cứ uống nó.
Sau đó viên thuốc ấy vẫn được muội giữ trong người rất cẩn thận, muội đi rất nhiều nơi, dù ăn không no, áo rách quần manh, trời mưa không có chỗ trú, muội cũng không uống nó.
Muội đau, muội mệt, nhưng muội chưa từng hối hận đã xuống núi.
Hai mươi năm qua, nơi muội sống không có người, mỗi khi huynh và cha xuống núi hết, muội cứ lặng lẽ như một cái xác.
Bây giờ, muội nghĩ, ít ra muội cũng được sống một lần.
Dù mùi vị của sự sống thật khó chịu.
Rồi một buổi chạng vạng nọ, muội rất lạnh, muội co người ở góc đường, thì nhìn thấy hai đứa nhỏ đang cãi nhau. Đứa bé trai lớn hơn nắm kéo bím tóc đứa bé gái, miệng thì oán giận: “Cho ngươi tham ăn, cho ngươi tham ăn, hết sạch tiển rồi!”
Bé gái ấy chỉ biết khóc, càng khóc càng lớn, đứa bé trai càng la lớn hơn: “Ngươi khóc nữa! Ngươi khóc nữa ta sẽ bỏ ngươi ở đây một mình! Ta đi về nhà trước!”
Muội thấy cô bé kia khóc, tự nhiên cũng muốn khóc.
Muội nghĩ, hóa ra anh trai trên đời này đều hung dữ như nhau.
Muội đi trên phố, người ta thương hay chỉ vào muội, bảo muội là con ngốc.
Muội biết muội không phải người ngốc mà chỉ là không thể hoa vào cuộc sống của họ.
Sau đó, muội hơi nhớ huynh.
Muội uống viên thuốc này.
Chàng không gạt muội, khi muội ngủ, huynh tìm được muội rồi.
Nhưng khi tỉnh lại lần nữa, muội mới nếm trải hương vị của sự hối hận.
Muội không hối hận đã xuống núi, cũng không hối hận vì vậy mà mình phải chết. Nhưng muội hối hận muội tùy hứng làm bậy, cuối cùng trở thành gánh nặng cho sư huynh.
Muội cũng biết chuyện của cha và huynh.
Cả đời cha làm điều tốt giúp người, ông cứu mạng của vô số người, nhưng chỉ phụ một mình huynh.
Khi huynh xuống núi, cha thường nói chuyện với muội. Ông nói tính Thu Hồng mềm dẻo, gân cốt rất tốt, tương lai là bậc đại tài.
Muội biết, dù ông không nói ra miệng, nhưng trong lòng ông luôn tự hào vì huynh.
Bây giờ muội có nói cũng chẳng được gì, cha mất rồi, muội cũng sắp đi cùng ông. Ông hi vọng muội sống bình an cả đời, nhưng chưa bao giờ nghĩ cho muội.
Ta bị giam trên núi này hai mươi năm, dù chết, muội cũng không muốn chết ở đây.
Muội không mong sư huynh tha thứ cho cha, muội chỉ mong sư huynh cố gắng sống thật tốt, sống vì huynh, cũng coi như vì muội.
Mỗi người đều có số, huynh cũng không nên cưỡng cầu vì muội.
Dù lần tỉnh dậy, xuống núi này, muội chỉ còn khoảng thời gian ngắn ngủi, muội sẽ cố gắng đi xa một chút, thân thể đi xuôi theo dòng Trường Giang, hài cốt chôn vào đất vàng. Trời đất rộng lớn, huynh không tìm được muội.
Nhưng muội vui vì huynh còn sống.
Muội rất thích thế giới này, có điều nó phức tạp quá, muội cảm thấy hơi mệt mỏi.
Nhưng còn sư huynh, huynh đã giỏi từ nhỏ rồi, ở trong mắt muội, huynh là người thân thiết nhất trần đời.
Vì vậy, huynh phải sống tốt hơn muội.
Quên cha đi, quên muội đi.
Cố gắng sống.
Như lúc ban đầu.
Đừng nhớ muội nữa.
Lục Minh Tiêu để lại thư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất