Bình Cửu

Chương 79

Trước Sau
Phiên ngoại: Thần Cảnh

Ta mang họ Thần, từ khi sinh ra, rất nhiều chuyện đã không do bản thân quyết định.

Không chỉ một lần, mẫu hậu nhìn ta thở dài, bà nói Cảnh nhi, nếu con chỉ sinh ra trong một nhà dân tầm thường, có lẽ sẽ hạnh phúc hơn bây giờ nhiều.

Làm con vợ cả duy nhất của phụ hoàng, nhà ngoại có thế lực rất lớn, từ khi ra đời ta đều có cả thiên thời địa lợi nhân hoà. Tất nhiên, tất cả mọi người đều nghĩ ta chắc chắn một lòng hướng về ngôi vị hoàng đế kia.

Từ khi nào, ta trở thành cái gai trong mắt của Tiêu phi, còn là cái gai trong mắt của phe Thái Tử, cho dù lúc đó ta còn chưa biết đi, họ đã đối xử với ta như quân địch hùng mạnh nào đó.

Hiện giờ, ta đăng cơ đã gần một năm. Có khi, ta vào triều sớm, vẫn nhớ rõ cảnh lần đầu tiên đứng ở trước long ỷ này, văn võ bá quan cúi đầu quỳ lạy, bạn cũ ngày xưa không thể gần gũi ta như xưa. Ta ngồi ở chỗ mà Thất ca đã từng ngồi, giang sơn như một bức hoạ thật lớn, cuộn tròn bày ra dưới chân ta. Ta nhìn tất cả chúng nhưng vẫn không có cảm giác chân thực.

Mặc cho ai ngờ được, thiên hạ này vòng qua vòng lại, cuối cùng cũng dừng ở tay ta.

Ta trưởng thành trong cung, trong tất cả tình yêu thương của mẫu hậu, sống lâu cũng quen với tất cả sinh hoạt trong cung, nhưng làm hoàng đế vẫn có sự khác biệt rất lớn. Ngày còn trẻ, ta dựa vào tình yêu thương của tất cả mọi người mà kiêu căng. Lúc ấy trên đầu ta còn phụ hoàng và huynh trưởng đè nặng, giờ không ai quản thúc ta nữa, ta đã trưởng thành, mẫu hậu cùng lắm chỉ khuyên nhủ mấy chuyện cỏn con trong hậu cung, bà luôn không hỏi nhiều về việc triều đình.

Thế nên, cái quyền nắm giữ mạng sống con người liền chỉ bằng một ý nghĩ quyết định của ta.

Loại quyền lực này làm ta thường xuyên nhớ lại là cảm thấy đổ mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay, khiến ta sợ hãi mỗi quyết định của bản thân.

Ta vẫn nhớ rõ năm ta năm tuổi, bạn lớn lên từ nhỏ với ta là một tiểu thái giám chưa đầy mười mấy tuổi. Tuy ta và hắn là chủ tớ, nhưng do lớn lên với nhau từ bé nên tình cảm rất tốt.

Khi đó, thức ăn được dâng lên, muốn vào tẩm cung ta thì phải được người ta dùng ngân châm kiểm tra đi kiểm tra lại nhiều lần trước. Ta còn nhỏ nên chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, nhưng mẫu hậu luôn đề phòng nguy hiểm xảy ra bất ngờ nên vẫn sắp tiểu thái giám bên cạnh ta phải ăn trước thử độc giúp ta, ta mới được ăn. Cứ thế mãi liền thành thói quen.

Nhưng rồi một ngày nọ, chẳng biết tại sao, tiểu thái giám có vẻ lo lắng không yên trước giờ cơm trưa. Trước khi ăn cơm, hắn ngừng một lát rồi dùng đũa chọn một miếng thịt thịt, nhìn qua nhìn lại, nói với ta, điện hạ, đồ ăn hôm nay thơm quá đi.

Lúc nói câu này, vẻ mặt hắn cũng không có vẻ thèm thuồng vì mùi thơm của thức ăn, trái lại còn có vẻ lo lắng, hồi hộp. Ta không nhớ mùi vị thức ăn ngày hôm ấy ra sao, chỉ nhớ rõ tiểu thái giám do dự chỉ chưa đầy nửa giây, hắn sợ trễ giờ ăn của ta, bị mẫu hậu trách tội, nhìn ta một cái đầy sầu lo, rồi ăn hết miếng thịt đó vào bụng.

Hắn ăn xong mới vài giây đã quằn quại như bị ai đó bất ngờ bóp chặt cổ họng, mắt trợn ra, đôi tay không ngừng nắm lấy cổ mình, cào thành một đường dấu đỏ. Hắn ngã xuống đất, lăn lộn, mặt tím đỏ.

Khi đó trong phòng chỉ có hai người bọn ta, ta sợ quá, ngồi ở ghế không dám nhúc nhích, nhìn toàn thân thái giám run rẩy co rút, hấp hối. Hắn bò đến trước mặt ta, nắm chặt lấy ống quần ta, mắt hắn đầy máu, trông như một con quỷ dữ, nghẹn ngào, thở hổn hển gọi ta: “Điện hạ, cứu ta, cứu ta với! Điện hạ ——!!”

Sau đó chưa được vài giây, hắn bắt lấy ống quần ta, trợn mắt, ngã xuống người ta, chết không nhắm mắt.

Ta bắt đầu khóc lớn.

Về sau việc này được xử lý ra sao thì mẫu hậu không nói với ta, chỉ nhớ rõ lúc ấy có hai thị vệ không mở được đôi tay nắm lấy ống quần ta của thái giám kia ra được vì sau khi chết tay cứng còng, nó màu trắng xám, gầy trơ cả xương như vuốt chim ưng. Đó là chuyện đến giờ ta vẫn nhớ, mỗi lần nhớ lại cảm thấy choáng váng đứng không vững.

Đây là quyền lực.

Thứ khiến dù ngươi không tự ra tay giết người, gần đứng bên cạnh cũng ngửi được mùi máu lạnh tanh.

Người đời đều cho rằng người có địa vị như ta chắc chắn thèm nhỏ dãi quyền lợi tối cao, cũng đều chắc chắn trước khi ta tự ra quyết định, họ đã quyết định trước thay ta. Từ khi ta sinh ra đến nay, ta luôn phải đi luôn đi theo vòng xoáy của hậu cung. Ta bị bắt vào vị trí trung tâm nhất của mâu thuẫn. Dù thời trẻ ngây thơ chẳng biết gì, nhưng ta chẳng có cách nào khác.

Nó như một nghĩa vụ bắt buộc, nhưng đối với ta, nó quá nặng nề, ta làm việc lỗ mãng, dễ tin người, dù có học thế nào cũng không học được cách xoay chuyển lòng người. Người sáng suốt đều nhìn ra được, ta không phải đối thủ của phe Thái Tử. Trước khi ta chín tuổi, dù có mẫu hậu bảo vệ ta chu đáo, nhưng ta vẫn rất vất vả để sống, nhưng ta không có lựa chọn nào khác, ta không thể thua, bởi vì một khi thua, ta và mẫu hậu, còn cả gia đình phía sau của mẫu hậu đều sẽ đi lên con đường vạn kiếp bất phục.

Người ngoài thấy ta là hoàng tử chính thất, cứ nghĩ ta có thể hô mưa gọi gió, nhưng mấy ai biết, để ta lớn lên một cách bình an đã tốn bao nhiều tâm huyết của mẫu hậu và bao nhiêu mạng sống của người vô tội.

Cũng không một ai biết, những thứ mà người ta thấy bên ngoài ấy, đối với ta như một cơn ác mộng, khiến ta mỗi đêm đều giật mình tỉnh giấc, sợ đến phát run.

Ta sợ.

Khi còn nhỏ, bao nhiêu lần, ta nằm mơ cũng muốn thoát khỏi cái nơi ăn thịt người không nhả xương này, vô số lần ta đứng dưới chân tường, nhìn những đám mây có hình dạng khác nhau trên trời cao, cuộc sống của ta ngày này qua ngày khác, nhưng đám mây ta thầm giữ trong lòng, thì không có đám mây nào giống đám mây nào.

Mẫu hậu thấy suốt ngày ta buồn bực không vui, bà rất thương ta. Nhưng không sao cả, sống trong hoàn cảnh phức tạp, chông gai như vậy, dù là nghĩ cho mẫu hậu, ta cũng không thể không tranh đoạt.

Nhưng điều khiến ta không ngờ là, những phe phái đã từng dày vò ta vạn phần, khiến ta cảm thấy áp lực gấp bội ấy lại được giải quyết dễ dàng vào năm ta chưa tròn mười tuổi ấy.

Bởi vì một người đã về.

Thất hoàng tử, Thần Dục.

Người từng làm con nuôi của mẫu hậu, đã bị sung quân đến biên cương vào năm ta sinh ra. Gần mười năm Thất ca mai danh ẩn tích chưa từng trở về. Rồi bỗng một ngày nắng vàng rực rỡ, huynh ấy dẫn đoàn quân Diễm Hoàng vào kinh vào triều với dáng vẻ mạnh mẽ oai phong. Huynh ấy đã trở lại.

Người đời không ai tin ta không mơ ngôi vị hoàng đế, ngay cả mẫu hậu của ta, khi biết ta không muốn tính kế với người khác, thì cũng chỉ cho rằng ta non nớt ngây thơ thôi. Chỉ có vị Thất ca chưa từng gặp mặt này, trong bữa tiệc mừng công, huynh ấy được xếp ngồi ở phía trên ta. Tan tiệc, ta dẫn hai người hầu của mình về tẩm cung, gặp Thất hoàng tử Thần Dục vừa được phong Thụy Vương trước cửa. Dù đã qua nhiều năm, nhưng mỗi khi nhớ lại, ta vẫn cảm thấy rõ ràng như chuyện xảy ra trước mắt.

Năm ấy, Thất ca cùng lắm chỉ mới 18 tuổi, còn chưa tới tuổi trưởng thành, chỉ đứng ở nơi đó, tự bản thân huynh ấy đã tỏa ra khí thế phi phàm. Đôi mắt huynh ấy như trăng lạnh, thấy ta ra tới thì nhìn ta một cái.

Nói là nhìn, chứ giống đang đánh giá ta hơn, đôi mắt ấy như dao nhỏ cắt lên người ta, như chỉ trong một lát đã nhìn rõ con người ta. Điều này khiến ta rất căng thẳng, ngày xưa dù bị phụ hoàng trách, ta cũng ít khi rơi vào hoàn cảnh không biết làm sao như vậy.

Lúc ta đang sợ hãi, cho rằng vị Thất ca này sắp làm gì đó với ta, thì ta thấy huynh ấy chợt cười một cái, tiếng nói trầm thấp, hững hờ: “Hóa ra là một thằng quỷ nhỏ.”

Ta bị nói như vậy, thì mặt đỏ bừng lên, trừng mắt nhìn huynh ấy đầy tức giận như một cậu nhóc giàu lòng tự trọng. Thất ca bị ta trừng như vậy thì cứ như bị một con mèo con, chó con trừng mắt, không thèm để trong lòng. Huynh ấy xoay người một cách tự nhiên, ra vẻ sắp đi. Có điều, trước khi đi chợt nghiêng nhẹ người lại, như nhớ ra chuyện gì, thong thả ung dung nói với ta: “Thần cảnh, Hoàng Hậu đối xử với ta như con ruột, tính ra, ngươi chính là đệ đệ ta. Nghe nói mấy năm nay Thái tử đối xử không tốt với ngươi, bổn vương sẽ chọn ngày dạy dỗ hắn giúp ngươi, được không?”

Giọng điệu đó cứ như đang nói chuyện ngươi có thích ánh trăng hôm nay không vậy, thậm chí không quan tâm hai thái giám bên cạnh ta có truyền lời ra ngoài không. Ánh mắt huynh ấy nhìn vào một góc tường không người nọ, nói chuyện từ tốn, cười nhẹ đầy suy ngẫm, dứt lời, không đợi ta trả lời đã bỏ đi, không thèm nhìn ta lấy một cái.

Sau hôm ấy, người chủ chốt phe Thái Tử nhằm vào ta đều biến mất sạch sẻ.

Không bao lâu, mẫu hậu tự tìm tới ta. Bà đuổi mọi người ra hết, đóng hết cửa, nắm lấy tay ta. Chưa bao giờ bà nói chuyện với ta một cách nghiêm túc như vậy. Bà nói, Cảnh nhi, nói cho mẫu hậu biết, nếu con không làm hoàng đế được, sau này con có trách mẫu hậu không?

Khi đó, ta vừa nghe vậy giống như một người bệnh lao, chịu đủ mọi đau đớn bệnh tật hành hạ, thở không ra hơi, bỗng một ngày nọ được một lọ thuốc chữa bệnh, người bên cạnh hỏi ta, giờ ngươi uống hết bình thuốc này là hết bệnh, ngươi có muốn uống không?

Thậm chí trong giây lát, ta không biết nên biểu đạt mong ước của ta với mẫu hậu như thế nào, nhưng nghĩ lại, nếu không có ta, mẫu hậu làm sao bây giờ, cả tộc bên ngoại phải làm sao bây giờ. Tính tình Thái Tử Thần Sâm có thù tất báo, nếu có một ngày hắn đăng cơ, chắc chắn sẽ không chừa lại đường sống cho chúng ta.

Nghĩ như thế, ta cảm thấy gánh nặng trên người như nhẹ bớt, nước mắt rưng rưng ở khóe mắt, cố nén cho nó đừng rơi. Mẫu hậu thấy biểu tình này của ta thì đã hiểu bảy tám phần, bà xoa đầu ta, cũng như vứt xuống một gánh nặng gì đó, đôi mắt hơi đỏ lên, nói với ta, Cảnh nhi cảm thấy mệt thì chúng ta không tranh nữa. Thất ca con về, mẫu hậu và cả nhà sẽ hết sức nâng đỡ Thụy Vương tham chính. Cảnh nhi của ta, sau nay con muốn sống thế nào thì sống thế ấy.

Ta muốn sống thế nào? Ta nhìn mẫu hậu đầy ngơ ngác, nói thật, từ lúc sinh ra ta đã bị người khác ép đến trường học, giờ bỗng buông được gánh nặng, ta không biết mình muốn sống thế nào nữa.



Ta chỉ biết ta không đủ mạnh mẽ, không đủ thông minh, cũng không đủ ưu tú. Tranh giành quyền lực là một gánh nặng quá sức đối với ta. Bất kể khi nào nhớ đến quyền lực, cho dù đã qua rất nhiều năm, nó vẫn làm ta nhớ tới tiểu thái giám làm bạn từ nhỏ với ta, trước khi chết hắn đã trừng mắt nhìn ta, bàn tay trắng xám như bộ xương khô nắm lấy ống quần ta. Ta sợ, ta rất sợ, ta sợ mình chết oan uổng, càng sợ mẫu hậu chết oan uổng.

Còn bây giờ, tất cả gánh nặng đó đều ở trên người Thất ca. Mạng của huynh ấy, mạng của ta và mẫu hậu, còn cả tánh mạng của tất cả những người theo ủng hộ huynh ấy, những thứ mà chỉ mới nghĩ thôi cũng đã đủ đè bẹp ta, lại đè trên lưng Thất ca, như nâng cả bầu trời.

Ta không thể làm quen được với nó, còn huynh ấy thì gánh rất vững.

Sinh ra là hoàng tử, trông thì cao quý đó, nhưng ngồi ở vị trí này mới biết, rất nhiều chuyện đều không thể theo ý của mình. Các phe cánh tranh giành ngôi vị hoàng đế cũng thế. Một khi đi lên con đường này, chẳng khác nào là rút dây động rừng, rất nhiều người sẽ chết chỉ vì một quyết đinh sai lầm của ngươi, chứ đừng nói đến đường rút lui.

Chỉ có ta mới may mắn.

Khi ta nghe Thất ca nói muốn dạy dỗ Thái Tử, ta chưa hiểu ý huynh ấy, lời nói ấy quá tùy ý, nghe như đang dỗ con nít.

Mãi đến nửa năm sau, Thái Tử bị phế, Tiêu gia rớt đài, ta mới hết hồn như những người khác.

Đây là dạy dỗ trong lời của Thất ca.

Rồi sau đó, ta không có ý làm hoàng đế, thêm nghe mấy lời khen về Thụy Vương bên cạnh, mưa dầm thấm đất, lần đầu tiên ta bắt đầu có ước mơ.

Ta muốn làm tướng quân.

Ta muốn giống như Thất ca, trấn thủ biên quan, dành lại đất đai đã mất, dựng nên một đoạn thần thoại.

Ta nói với mẫu hậu, mẫu hậu không bao giờ chịu để ta làm hành động nguy hiểm này, ta lại xin phụ hoàng, phụ hoàng chỉ coi như lời nói đùa của con nít, huống hồ thân phận ta rất đặc biệt, không thể sung quân như Thất ca năm đó. Cuối cùng ta nói với Thất ca, Thất ca cũng giội cho ta một gáo nước lạnh. Huynh ấy chỉ tuyển mấy thị vệ đến tỷ thí với ta, cuối cùng nói với ta: “Từ mai bắt đầu luyện võ đi, đừng chậm trễ nữa.”

Ta bị mẫu hậu phụ hoàng giội nước lạnh còn không cảm thấy gì, bị Thất ca nói vậy mới cảm thấy hơi nhục. Ta bắt đầu luyện võ, chăm chỉ đọc binh thư. Ta nghĩ, sau này Thất ca làm hoàng đế, ta phải làm cánh tay đắt lực nhất của huynh ấy, vừa làm huynh đệ và là một vị tướng quân đáng tin cậy của huynh ấy.

Rồi một ngày, Thất ca đăng cơ.

Có lẽ ta là người không bất ngờ nhất đối với chuyện này, dù có rất nhiều khúc chiết trong đó, kết quả là cảnh còn người mất, nhưng từ khi nhìn thấy Thất ca lần đầu tiên ở Ngự Hoa Viên sau buổi tiệc đó, ta đã biết, huynh ấy sẽ làm hoàng đế.

Nhưng nhiều năm sau, bỗng một ngày, Thất ca bệnh nặng không khỏi, bỗng lệnh cho thị vệ truyền ta vào cung, muốn gặp ta ở Ngự Thư Phòng, ta đã có loại dự cảm xấu.

Thất ca ngồi sau cái bàn lớn, mặc long bào, dáng người thon gầy thẳng tắp, khuôn mặt huynh ấy trắng mà hơi xanh xao, trông sắc mặt rất yếu. Trên tay huynh ấy nắm rất chặt một chiếc khăn lụa màu trắng, ta vừa vào cửa, đã thấy huynh ấy để khăn lên miệng ho khan với giọng trầm thấp, đến khi huynh ấy bỏ khăn xuống, vết máu loang lỗ trên mặt khăn khiến ta hết hồn.

Ta thậm chí quên cả phải quỳ lạy, bước vài bước lên, ngạc nhiên hỏi Thất ca: “Hoàng huynh, huynh sao vậy!……”

Thất ca cau mày, ánh mắt khô ráo như một cái giếng không có nước, nhìn ta một cái đầy vẻ mệt mỏi, nhưng không có vẻ đau đớn gì. Mặt huynh ấy không lộ cảm xúc, âm trầm, sắc bén. Một lát sau, huynh ấy nhắm mắt lại.

Mấy năm nay ta biết Thất ca không khỏe lắm, nhưng không biết bệnh từ đâu ra, tất nhiên ta không dám hỏi huynh ấy, chỉ lén hỏi mẫu hậu. Nhưng mẫu hậu cũng không biết. Bấy giờ, ta bị chấn động bởi vẻ bề ngoài rất yếu ớt nhưng khí thế không giảm của Thất ca nên không dám nói tiếng nào, chỉ biết ngẩn ngơ đứng tại chỗ, rất lâu sau, mới nghe Thất ca cất tiếng.

Thất ca luôn như vậy. Hễ huynh ấy nói chuyện với người khác thì đó không phải thương lượng, dù giờ huynh ấy trông không thoải mái, lời nói vẫn rất quyết đoán. Huynh ấy nói chuyện rất chắc, giọng khàn khàn, Thần Cảnh, giúp trẫm một chuyện.

Thất ca rất ít kêu tên ta như vậy, vừa nói chỉ hai tiếng Thần Cảnh, ta đã biết có chuyện gì đó. Huynh ấy nói là giúp, nhưng ta và chúng ta đều biết, huynh ấy nói chuyện với ta như vậy là không cho ta từ chối.

Ta luôn không từ chối bất cứ sự sắp xếp nào của Thất ca, ngay cả huynh ấy muốn tước bỏ tước vị của ta, bắt ta làm người dân bình thường ta cũng không oán hận một câu. Ta chỉ nghĩ không ra Thất ca có yêu cầu gì muốn ta giúp huynh ấy làm.

Ta không nói gì mà căng thẳng nhìn huynh ấy, thậm chí cảm nhận được sự hoảng loạn rất nhiều năm trước mới có. Thất ca đã từng suy yếu như thế, suy yếu đến nỗi khiến ta có một loại ảo giác huynh ấy sắp không sống được bao lâu. Một lát sau, ta liền thấy Thất ca mở mắt, đáy mắt huynh ấy đen láy, cau mày, rồi dường như nghĩ đến gì đó, vẻ mặt lại cứ nhiễm một chút cô chấp cô đơn. Huynh ấy giơ bàn tay đầy vết thương của mình, chỉ vào ta nói, hôm nay trẫm đã viết xong chiếu truyền ngôi, ngày mai ngươi hãy bố cáo, nói trẫm đã chết, vậy là xong.

Với ta lúc ấy, cái gọi là như sấm đánh xuống đầu cũng chỉ như vậy.

Ta dường như quỳ ngay xuống, nén nước mắt, dập đầu xuống, kêu, hoàng huynh, huynh làm gì vậy, huynh nghĩ lại đi!

Thất ca thì cứ ngoảnh mặt làm ngơ trước lời khuyên của ta. Huynh ấy dựa người lên long ỷ to rộng, vạt áo trống vắng, vẻ quá mức hao gầy. Cuối cùng là thứ gì đang tra tấn huynh ấy? Ta không biết.

Không ai biết ý nghĩa của Thất ca đối ta to lớn nhường nào. Huynh ấy là người ta kính trọng nhất, ngưỡng mộ nhất, cũng là người ta kính sợ nhất trên thế giới này. Ta tự biết không phải làm hoàng đế chơi chơi, nhưng nếu Thất ca muốn ta làm, nghĩ vậy cũng coi như giúp huynh ấy, vậy thì ta làm.

Mấy ngày vào triều sau khi đăng cơ đó, mỗi khi ta đối mặt với tấu chương của văn võ bá quan lại cứ thỉnh thoảng luống cuống tay chân, sau lưng còn thấy Hữu thừa tướng thầm thở dài. Không phải ông ấy không tôn trọng ta, chỉ có lẽ đang nhớ những ngày tháng Thất ca cầm quyền. Các quan trong triều còn nghĩ vậy thì sao ta không nghĩ.

Cuối cùng, cầm quyền hơn một tháng, ta vẫn không nhịn được mà đi tìm Thất ca.

Khi đó, ta đã là biết chỗ ở của Thất ca, cũng biết hắn đi vì ai.

Lòng ta luôn có một chút ảo tưởng, ta nghĩ có lẽ Thất ca chỉ nhờ ta quản lý triều chính một thời gian ngắn thôi, đến lúc, huynh ấy sẽ về lại.

Nhưng khi ta thấy Thất ca, không biết nên nói ngạc nhiên nhiều hơn hay vui mừng nhiều hơn, chỉ cảm thấy những ảo tưởng quanh quẩn trong đầu ta mấy ngày trước có chút tan biến.

Ban đầu ta nghe lý do thoái thác của Thái Y Viện, biết sức khỏe Thất ca rất kém, thầm khiến Thái Y Viện không có cách nào cứu chữa, nhưng khi ta gặp lại huynh ấy, chỉ là trong một sân nhà dân bình thường nhưng mơ hồ khiến ta thấy được bóng dáng ngày xưa của huynh ấy.

Từ khi nào, Thất hoàng tử Thần Dục tài giỏi khiến người đời nể phục, phong hoa tuyệt đại, mà nay huynh ất đứng ở đó, đó là thần thái nổi bật, khí thế không giống người thường, như trong ký ức lúc mới gặp nhau của ta năm ta mười tuổi năm ấy.

Khiến ta chợt có một loại cảm giác, ta cảm giác hai mắt huynh ấy lăng liệt mà trong sáng, cái giếng cạn chảy nước suối tươi mới lạnh lẽo, không còn vẻ âm trầm, cũng không còn vẻ tuyệt vọng xao động nữa.

5 năm, ta chưa gặp lại một Thất ca như vậy.

Từ Gia Khang về kinh đô, một mình ta tới, cũng chỉ có một mình ta về.

Rồi sau ngày tạm biệt ấy, ta lại ở trong cung ba tháng. Mỗi ngày ta đều bị một đám ông già vây quanh dây dưa. Sau ba tháng, ta ngồi không yên nữa, thế là ta phái người hỏi thăm tin tức của Lục Thu Hồng. May mà giờ hắn không che giấu tung tích, muốn tìm cũng không khó lắm. Vì thế, vào một ngày nào đó, ta lại chuồn ra cung lần nữa.

Nếu nói lần trước ta đi tìm hắn để gặp mặt Thất ca một lần, xem huynh ấy sống có tốt không, vậy lúc này đây, ta xác thật có ý đồ riêng.

Lục Thu Hồng đã rời khỏi Gia Khang hồi hai tháng trước, nghe nói hắn và Thất ca đi xuôi về phía nam, dừng chân ở một tòa thành nổi tiếng. Ta liền theo đó mà đi.

Ta chọn một dịp Lục Thu Hồng ra ngoài một mình tới gặp hắn.

Lục Thu Hồng lại nhìn thấy ta lần nữa, trông không có vẻ gì bất ngờ, nhưng vẻ mặt thanh thanh đạm đạm kia lại có vẻ bất đắc dĩ nho nhỏ. Con người hắn cứ như vậy, giống như dù có gặp phải sóng to gió lớn gì cũng không khiến hắn để ý, nhiều nhất chỉ là bất đắc dĩ.

Hắn thở nhẹ một hơi dài, không lộ vẻ ưu sầu gì, trái lại còn nhìn ta trông như đang dỗ con nít, hắn nói với ta: “Bệ hạ, sao vậy, ai chọc giận ngươi nữa rồi?”

Ta vừa nghe vậy thì đúng là cảm thấy hơi giận.



Từ lần gặp gỡ trước Ngự Thư Phòng nhiều năm trước, ta kêu Lục Thu Hồng tỷ thí thử với ta, hắn cũng lộ ra vẻ mặt như vậy, giờ cũng vậy, cứ như ta dễ bị gạt lắm vậy.

Ta cũng không lòng vòng nữa, nói thẳng với hắn: “Ta mặc kệ, việc mà ta với người đã bàn lần trước không thành, lần này dù sao đi nữa ngươi cũng phải giúp ta.”

Lục Thu Hồng thấy ta nói vậy, vẻ mặt như đang nhớ lại, nghĩ một lúc lâu mới nhớ ra chuyện hắn nói giúp ta chắn trước mặt nếu Thất ca nổi giận. Hắn cười một cái, buông tay ta ra: “Tất nhiên tại hạ sẽ làm hết sức, nhưng ta chỉ có thể làm trong khả năng cho phép thôi, bệ hạ.”

Việc mà ta yêu cầu rất đơn giản, nhưng mấu chốt là phải do Lục Thu Hồng làm.

Nói thật, xử lý việc triều đình khiến tâm thần và thể xác ta đều mệt mỏi, văn võ bá quan không ai đáng tin cậy. Triều đình do một tay Thất ca xây dựng, thì phải có một phe nào đó trung thành với Thất ca. Nhưng phe phái ở Bắc Thanh rắc rối phức tạp như vậy, dù Thất ca đã rửa sạch rồi, nhưng trong quan trường vẫn rất phức tạp, còn ta thì không biết gì về họ hết, đâu đâu đều toàn là bẫy rập.

Hoàng đế dùng người, kỵ nhất là gần gũi với nịnh thần, xa với hiền thần, chuyện thưởng phạt, dính đến lợi ích của rất nhiều người. Tất cả việc lớn việc nhỏ đều do một mình ta gánh vác xử lý, ta đã cố hết sức rồi.

Thất ca giao giang sơn cho ta, ta vừa không dám coi thường, sợ mình trở thành một tên hôn quân chỉ biết ăn chơi chẳng làm được gì, vừa cảm thấy năng lực bản thân có hạn, rất nhiều chuyện, ta đều muốn hỏi ý Thất ca.

Cho nên ta nghĩ kỹ rồi, cuối cùng đã nghĩ ra một biện pháp có thể xem như không tệ. Dù Thất ca không thể về triều chấp chính, nhưng một tháng nửa tháng bàn tính chuyện lớn trong triều, chuyện cuộc sống người dân, nên gần ai xa ai bằng một lá thư với ta cũng được chứ nhỉ.

Muốn chuyện này thành công thì chỉ có Lục Thu Hồng mới giúp được ta.

Nên ta nói hết mọi chuyện cho Lục Thu Hồng nghe.

Lục Thu Hồng nghe xong, vẻ mặt căng thẳng, mày hơi cau lại, mà cũng như không cau. Một lúc lâu sau, hắn nói: “Chuyện này thì tại hạ giúp được.”

Một lát, Lục Thu Hồng lại nói: “Nhưng, có nhiều khi, ta không nghĩ ra tại sao Thần Dục lại làm như vậy.”

Làm như vậy? Là chỉ thoái vị ư?

Ta nhìn Lục Thu Hồng, cũng suy nghĩ, tại sao Thất ca làm như vậy.

Đổi lại là ta, nếu cuộc đời ta xuất hiện một người như Lục Thu Hồng, ta có chấp nhận làm vậy không?

Ta không biết.

Nói đến cùng, ta không phải Thất ca.

Ta từng coi quyền lực như hồng thủy mãnh thú, nhưng Thất ca thao túng nó rất trôi chảy, cứ như thuận nước đẩy thuyền vậy.

Ta kính trọng Thất ca như một vị thần, nhưng quay đầu nhìn lại, có lẽ cũng chưa bao giờ có ai hỏi huynh ấy thật sự muốn gì, huynh ấy muốn sống một cuộc sống thế nào.

Ta chỉ biết, từ trước đến giờ Thất ca làm việc luôn có tính toán riêng. Huynh ấy muốn làm hoàng đế thì huynh ấy làm hoàng đế, huynh ấy không muốn làm hoàng đế vậy thì huynh ấy không làm hoàng đế. Sự lựa chọn trong đời huynh ấy chưa bao giờ bị chi phối bởi bất cứ ai.

Ngoại trừ Lục Thu Hồng.

Đây đúng là người đàn ông khiến người ta đau đầu.

Hắn là tử huyệt của Thất ca, ta cũng không biết làm sao với hắn.

Ta trách hắn được ư?

Cả đời Lục Thu Hồng chỉ làm việc mình muốn, thậm chí không làm sai chuyện gì cả.

Rất nhiều năm sau, một ngày nào đó, ta bừng tỉnh trong mơ, nhìn long sàng quạnh quẽ và người phi tử đang ngủ say bên cạnh, bỗng nghĩ ra một điều.

Khi còn nhỏ, ta đứng dưới chân tường trong cung nhìn bầu trời, ngày qua ngày, chỉ cảm thấy thế giới ngoài kia lớn như vậy, nhưng không có một đám mây nào giống đám mây nào.

Ngược lại, ta nhìn Lục Thu Hồng, cũng khó trách ta cảm thấy trên người hắn luôn có điều gì đó là lạ.

Tựa như đã từng quen biết, nhưng chưa từng gặp mặt.

Ta cũng thế, Thái Tử cũng thế, Thất ca cũng thế, chúng ta là những bông hoa nảy ra trong lồng, lớn lên bởi máu tươi, vặn vẹo yêu dị, luôn có cái gì đó tối tăm, không thể thấy ánh sáng.

Còn người như Lục Thu Hồng, hắn lớn lên ở núi rừng thiên hạ, sống dưới trời cao. Hắn tự do, hắn bừa bãi, trong xương cốt của hắn có khát khao tự do mà chúng ta vĩnh viễn không thể chạm tới được.

Ta nhìn hắn như nhìn một con diều hâu đứng ở giếng, nó bay lượn thì thôi, ngay cả khả năng duỗi tay bắt lấy ta cũng không có.

Mà Thất ca nhìn hắn như ta đứng ở chân tường nhìn mây thuở bé.

Ta nhìn mệt, cùng lắm thì cúi đầu, chán ngán thất vọng trở về.

Nhưng Thất ca không như ta.

Huynh ấy không tiếc máu tươi đầm đìa cũng muốn phá vỡ bức tường này, huynh ấy rời khỏi lồng sắt nứt vỡ ra ngoài, dù có đào tim gan mình cũng muốn chạm đến đám mây đó.

Cuối cùng, đám mây kia cũng chấp nhận.

Nó bay xuống từ trời cao, cuối cùng dừng ở bên cạnh Thất ca.

Như cánh bướm sắp thoi thóp lại cất cánh bay lên, như đâm rễ của mình vào tầng mây.

Từ trước ta từng ảo tưởng về cuộc sống bên ngoài, ta nghĩ nó sẽ cực khổ, đói khát, tưởng tượng một ngày mình chết trận sa trường, kết thúc cuộc đời, mà giờ trưởng thành, có khi ta lại tưởng tượng phong cảnh trong mắt Thất ca bây giờ.

Rồi sau đó ta nhận ra, ta không tưởng tượng ra được.

Có lẽ có một ngày, ta lại đứng dưới chân tường thành trong hoàng cung, ngẩng đầu nhìn lại lần nữa, ở nơi chân trời xa xôi, ta sẽ gặp lại họ.

Một bông hoa lớn lên trên đám mây, dù nó tươi tốt hay khô héo cũng thế.

Dù thế nào, nơi đó cũng đón ánh mặt trời, phong cảnh mà cả đời ta cũng không thể thấy được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau