Chương 14
Tâm Ý bị giữ bởi hai cung nữ của Vọng Nguyệt Cốc, còn cô nương được gọi là cung chủ cũng thong thả bước ra từ một chiếc kiệu được bao bọc toàn hoa là hoa cứ như trong những bộ phim kiếm hiệp cô được xem trên ti vi, mỗi bước cô ấy đi lại được rải hoa hương thơm bay thoang thoảng khắp mọi nơi, Tâm Ý nhìn đến say đắm mà quên luôn việc mình đang bị khống chế, nàng ta đi đến ngồi đối diện với thái tử Dạ Hoàng, đúng là một khung hình tuyệt đẹp nam thanh nữ tú đang thưởng trà làm thơ! Thái tử Dạ Hoàng vừa uống trà vừa nói, giọng hắn nhàn nhạt không rõ cảm xúc:
- Hương Ly cung chủ tên đẹp người lại càng xinh đẹp hơn! Không biết ngọn gió nào lại thổi Cung Chủ Hương Ly đến phủ thái tử của ta, bắt một cung nữ thấp bé tay chân còn trói gà không chặc nếu đồn ra bên ngoài ta e làm trò cười cho cả thiên hạ!
- Thái tử, lần đầu được gặp! Đúng là trăm nghe không bằng một thấy, tiểu nữ đã ngưỡng mộ từ lâu nay được diện kiến đúng là được mở rộng tầm mắt, phong thái đỉnh đạc của bậc đế vương, tiểu nữ chỉ muốn ngồi đàm đạo uống trà với thái tử mà thôi! Còn về vị cung nữ này theo như tiểu nữ thấy khá là đặc biệt đối với thái tử, chúng ta có thể trao đổi hay không? Một cung nữ và kiêm bài!
Tâm Ý được dẫn ra trước mặt hai người bọn họ, lúc này cô cứ như một món hàng chờ đợi sự định giá của chủ nhân! Một người ở thời hiện đại vô tình lạc vào cuốn tiểu thuyết quỷ quái này và lại chịu cái sự sỉ nhục không hề nhẹ đem cô đi trao đổi mua bán mặc dù bản thân cô chỉ được xem là nhân vật quần chúng mà thôi, Tâm Ý nhíu mày giọng không khách khí nói lớn:
- Các người nghĩ mình là ai mà có thể quyết định số phận của ta! Xem ta như một món hàng trao đổi! Điên thật chứ!
Hương Ly cười nhạt, đặt tách trà lên bàn giọng lả lướt nhả ra từng chữ từng chữ một, khiến người nghe phải nổi da gà:
- Tâm Ý cô nương có vẻ không vừa ý việc trao đổi này! Vậy chúng ta phải làm sao đây hả thái tử? Hay ngài có thể để ta đưa nàng ta về Vọng Nguyệt Cốc làm người của cốc trong suốt phần đời còn lại có được hay không?
Tâm Ý toang cãi lại thì bị một cung nữ Vọng Nguyệt Cốc đứng bên cạnh đánh mạnh một chưởng vào vai khiến cô lảo đảo ngã xuống!
Lạc Phong đứng gần đó không xa ngay lập tức ném phi tiêu trúng cánh tay cung nữ vừa tung một chưởng vừa rồi, giọng thái tử lại càng lạnh hơn:
- Phế cánh tay!
Một câu ngắn gọn xúc tích, Lạc Phong ném liên tiếp hàng loạt phi tiêu khiến mấy cung nữ gần đó muốn tương trợ cho cung nữ vừa rồi cũng không thể tiếp cận được.
Phần bên này, Tâm Ý khó nhọc bò đứng lên mà chạy về hướng thái tử, nhưng vừa mới nhấc chân lên lại mất đà ngã xuống tiếp, ngỡ lần này té sắp mặt nhưng không cô rơi ngay vào vòng ôm của thái tử, Tâm Ý vẫn còn đang hoang mang vừa nhìn thấy hắn vẫn ngồi thưởng trà giờ lại ở ngay đây đón lấy cô, thấy chân Tâm Ý chảy máu, thái tử nhíu mày, nhẹ phất tay lên không trung, một loạt ám tiễn bắn ra, trên mái nhà hơn chục người mặc đồ đen bay xuống tham gia vào cuộc chiến, Dạ Hoàng ung dung ôm Tâm Ý mà đi vào trong, giọng nói hắn nghe mà lạnh lẽo:
- Chống cự giết không tha!
Ngay lập tức mấy người của Vọng Nguyệt Cốc cũng phóng tới mấy dãy lụa trắng bủa vây xung quanh.
- Hương Ly cung chủ tên đẹp người lại càng xinh đẹp hơn! Không biết ngọn gió nào lại thổi Cung Chủ Hương Ly đến phủ thái tử của ta, bắt một cung nữ thấp bé tay chân còn trói gà không chặc nếu đồn ra bên ngoài ta e làm trò cười cho cả thiên hạ!
- Thái tử, lần đầu được gặp! Đúng là trăm nghe không bằng một thấy, tiểu nữ đã ngưỡng mộ từ lâu nay được diện kiến đúng là được mở rộng tầm mắt, phong thái đỉnh đạc của bậc đế vương, tiểu nữ chỉ muốn ngồi đàm đạo uống trà với thái tử mà thôi! Còn về vị cung nữ này theo như tiểu nữ thấy khá là đặc biệt đối với thái tử, chúng ta có thể trao đổi hay không? Một cung nữ và kiêm bài!
Tâm Ý được dẫn ra trước mặt hai người bọn họ, lúc này cô cứ như một món hàng chờ đợi sự định giá của chủ nhân! Một người ở thời hiện đại vô tình lạc vào cuốn tiểu thuyết quỷ quái này và lại chịu cái sự sỉ nhục không hề nhẹ đem cô đi trao đổi mua bán mặc dù bản thân cô chỉ được xem là nhân vật quần chúng mà thôi, Tâm Ý nhíu mày giọng không khách khí nói lớn:
- Các người nghĩ mình là ai mà có thể quyết định số phận của ta! Xem ta như một món hàng trao đổi! Điên thật chứ!
Hương Ly cười nhạt, đặt tách trà lên bàn giọng lả lướt nhả ra từng chữ từng chữ một, khiến người nghe phải nổi da gà:
- Tâm Ý cô nương có vẻ không vừa ý việc trao đổi này! Vậy chúng ta phải làm sao đây hả thái tử? Hay ngài có thể để ta đưa nàng ta về Vọng Nguyệt Cốc làm người của cốc trong suốt phần đời còn lại có được hay không?
Tâm Ý toang cãi lại thì bị một cung nữ Vọng Nguyệt Cốc đứng bên cạnh đánh mạnh một chưởng vào vai khiến cô lảo đảo ngã xuống!
Lạc Phong đứng gần đó không xa ngay lập tức ném phi tiêu trúng cánh tay cung nữ vừa tung một chưởng vừa rồi, giọng thái tử lại càng lạnh hơn:
- Phế cánh tay!
Một câu ngắn gọn xúc tích, Lạc Phong ném liên tiếp hàng loạt phi tiêu khiến mấy cung nữ gần đó muốn tương trợ cho cung nữ vừa rồi cũng không thể tiếp cận được.
Phần bên này, Tâm Ý khó nhọc bò đứng lên mà chạy về hướng thái tử, nhưng vừa mới nhấc chân lên lại mất đà ngã xuống tiếp, ngỡ lần này té sắp mặt nhưng không cô rơi ngay vào vòng ôm của thái tử, Tâm Ý vẫn còn đang hoang mang vừa nhìn thấy hắn vẫn ngồi thưởng trà giờ lại ở ngay đây đón lấy cô, thấy chân Tâm Ý chảy máu, thái tử nhíu mày, nhẹ phất tay lên không trung, một loạt ám tiễn bắn ra, trên mái nhà hơn chục người mặc đồ đen bay xuống tham gia vào cuộc chiến, Dạ Hoàng ung dung ôm Tâm Ý mà đi vào trong, giọng nói hắn nghe mà lạnh lẽo:
- Chống cự giết không tha!
Ngay lập tức mấy người của Vọng Nguyệt Cốc cũng phóng tới mấy dãy lụa trắng bủa vây xung quanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất