Chương 17
Một đám nữ nhân hết người này nói đến người khác lên tiếng, mỗi người một câu làm Tâm Ý nghe nhức cả đầu, cô chậm rãi đi đến trước mặt người được gọi là Tuyết quí phi, Tâm Ý cúi chào giọng bình tĩnh:
- Tuyết phi lần đầu gặp mặt, không biết không có tội, ta nghĩ người cao quí như quí phi đây chắc sẽ không đi so đo với một cung nữ nha ta đây!
Mấy người bên cạnh Tuyết phi nghe cô nói mình là cung nữ cũng tỏ vẻ khinh thường, Tuyết phi vừa cười vừa nói giọng chế giễu:
- Ta không chấp một cung nữ như ngươi!
- Đa tạ Tuyết phi, vậy nô tỳ đi trước!
- Đứng lại! Ta đã cho ngươi đi chưa?
Tâm Ý cười như không cười cô nói, mấy cái tình huống toàn trong phim cung đấu mệt thật sự, cô nói:
- Không biết Tuyết phi còn cần gì ở nô tỳ nữa!
- Tiểu Hồng, Tiểu Đào, hai ngươi dạy cho cung nữ này biết cung qui ở đây!
Hai cung nữ đứng bên cạnh Tuyết phi nhanh chóng bước đến chỗ Tâm Ý, tiểu thái giám với một cung nữ đi theo Tâm Ý vội quì xuống van xin:
- Tuyết phi nương nương giơ cao đánh khẽ, do vị cung nữ này ở cung thái tử hôm nay mới được vào cung lần đầu nên có gì thiếu sót xin Tuyết phi bỏ qua!
- Lần đầu thì nên dạy kỹ một chút, ta ở đây giám sát các ngươi dạy dỗ, làm đi!
Cả hai cung nữ đi nhanh về chỗ Tâm Ý, tiểu thái giám và cung nữ của Tâm Ý đưa mắt nhìn nhau đầy bắt lực, còn bùa hộ mệnh của cô là kiêm bài, Tâm Ý rút vội ra đưa trước mặt Tuyết phi, cả một đám cung nữ trước mặt vừa thấy kiêm bài liền tái mặt vội quì xuống trước kiêm bài, Tuyết phi với ánh mắt sắc lạnh nhìn Tâm Ý giọng ngày một lạnh hơn:
- Ngươi lại dám ăn cắp kiêm bài thái tử? Người đâu bắt cung nữ này phạt vả miệng 20 cái, đánh gãy 2 tay cho ta!
Vừa dứt lời mấy binh lính gần đó liền xông lên tóm lấy Tâm Ý, ép cô phải quì xuống trước mặt Tuyết phi, nàng ta rảo bước đi đến giật lấy kiêm bài trên tay Tâm Ý, giọng điệu châm biếm:
- Tưởng cầm kiêm bài trên tay là ta không dám ra tay với ngươi à! Ngu xuẩn! Đánh!
Hai tay Tâm Ý bị hai tên lính đứng hai bên giữ chặc, một cung nữ tên Tiểu Đào đi tới cầm một miếng váng bằng gỗ mỏng nhìn Tâm Ý đang bị ép quì trước mặt ả mà cười đắc ý, đột nhiên tiểu thái giám lúc nãy vùng dậy bỏ chạy đi tìm thái tử liền bị mấy tên lính đuổi theo, chạy không được bao xa cũng đã bị bắt lại phạt đánh 20 gậy, còn đang mãi nhìn tiểu thái giám vì mình mà bị đánh cô trong lòng chua xót, "chát,....chát...."
hai má Tâm Ý đỏ lên máu miệng cũng từ từ chảy ra, hai mắt cô như phát sáng, cô hét lớn:
- Dạ Hoàng,.... Dạ Hoàng.... cứu ta!
Tiếng la thất thanh của Tâm Ý ngày một yếu đi đến bạt tay thứ 8 thì má của cô đã bị chảy không ít máu, hai bên môi cũng bị rách từ đó mà chảy ra trong thật kinh người, đến khi Tâm Ý gần như không chịu nổi nữa sắp ngất đi thì nghe tiếng la đau đớn của ai đó kèm theo là giọng tức giận của thái tử:
- Người của bổn vương mà cũng dám động tới!
Hai tên lính đang giữ Tâm Ý đã bị hắn đánh bay ra xa, nhìn người trong lòng một thân đầy máu, gương mặt bầu bĩnh đáng yêu giờ phúc này bị đánh đến xưng tấy, môi thì bị rách ở hai bên, máu chảy liên tục, cả người hắn rung lên hắn sợ, sợ Tâm Ý sẽ biến mất như khi cô xuất hiện!
Một đám người quì gối đợi hắn xử lý, hắn ôm Tâm Ý rời đi, giọng đanh thép:
- Đem tất cả về Đông Cung đợi ta xử lý!
Hắn đem cô đi thẳng đến cung hoàng hậu, giọng gấp rút:
- Nhanh truyền thái y đến đây! Mẫu hậu nàng ấy bị thương khá nặng!
Hoàng hậu nhìn đến vị cô nương mà thái tử đang ôm trong lòng một thân đầy máu, bà thấy cũng hốt hoảng, bà gọi Dung mama đem đến hai lọ cao dược, bà nhẹ giọng nói:
- Con buông cô bé ra để Dung mama thoa dược lên mặt con bé giúp giảm đau mà không để lại sẹo! Thái y đến rồi kìa!
Từ bên ngoài một người tầm 50 tuổi gương mặt phúc hậu lúc này cũng đã lấm tấm mồ hồi, được 2 hộ vệ dẫn đường, thái tử từ từ đặt Tâm Ý xuống nhưng hắn vẫn ngồi bên cạnh không chịu rời đi nửa bước. Đây là lần đầu tiên hoàng hậu nhìn thấy thái tử con trai của mình lo lắng cho một người con gái như vậy!
Chuyện ầm ĩ như vậy cũng đã đến tai hoàng thượng, không lâu sau những người có liên quan liền được triệu hồi đến cung hoàng hậu, bản thân bà bao năm qua cũng không muốn tham gia vào mấy chuyện đấu đá của Hậu cung nên đã giao cho Tuyết phi và Hà phi coi quản mọi chuyện trên dưới, nhưng giờ đây một trong hai người đã lạm quyền mà đả thương người của thái tử, lần này e là chuyện khó giải quyết!
- Tuyết phi lần đầu gặp mặt, không biết không có tội, ta nghĩ người cao quí như quí phi đây chắc sẽ không đi so đo với một cung nữ nha ta đây!
Mấy người bên cạnh Tuyết phi nghe cô nói mình là cung nữ cũng tỏ vẻ khinh thường, Tuyết phi vừa cười vừa nói giọng chế giễu:
- Ta không chấp một cung nữ như ngươi!
- Đa tạ Tuyết phi, vậy nô tỳ đi trước!
- Đứng lại! Ta đã cho ngươi đi chưa?
Tâm Ý cười như không cười cô nói, mấy cái tình huống toàn trong phim cung đấu mệt thật sự, cô nói:
- Không biết Tuyết phi còn cần gì ở nô tỳ nữa!
- Tiểu Hồng, Tiểu Đào, hai ngươi dạy cho cung nữ này biết cung qui ở đây!
Hai cung nữ đứng bên cạnh Tuyết phi nhanh chóng bước đến chỗ Tâm Ý, tiểu thái giám với một cung nữ đi theo Tâm Ý vội quì xuống van xin:
- Tuyết phi nương nương giơ cao đánh khẽ, do vị cung nữ này ở cung thái tử hôm nay mới được vào cung lần đầu nên có gì thiếu sót xin Tuyết phi bỏ qua!
- Lần đầu thì nên dạy kỹ một chút, ta ở đây giám sát các ngươi dạy dỗ, làm đi!
Cả hai cung nữ đi nhanh về chỗ Tâm Ý, tiểu thái giám và cung nữ của Tâm Ý đưa mắt nhìn nhau đầy bắt lực, còn bùa hộ mệnh của cô là kiêm bài, Tâm Ý rút vội ra đưa trước mặt Tuyết phi, cả một đám cung nữ trước mặt vừa thấy kiêm bài liền tái mặt vội quì xuống trước kiêm bài, Tuyết phi với ánh mắt sắc lạnh nhìn Tâm Ý giọng ngày một lạnh hơn:
- Ngươi lại dám ăn cắp kiêm bài thái tử? Người đâu bắt cung nữ này phạt vả miệng 20 cái, đánh gãy 2 tay cho ta!
Vừa dứt lời mấy binh lính gần đó liền xông lên tóm lấy Tâm Ý, ép cô phải quì xuống trước mặt Tuyết phi, nàng ta rảo bước đi đến giật lấy kiêm bài trên tay Tâm Ý, giọng điệu châm biếm:
- Tưởng cầm kiêm bài trên tay là ta không dám ra tay với ngươi à! Ngu xuẩn! Đánh!
Hai tay Tâm Ý bị hai tên lính đứng hai bên giữ chặc, một cung nữ tên Tiểu Đào đi tới cầm một miếng váng bằng gỗ mỏng nhìn Tâm Ý đang bị ép quì trước mặt ả mà cười đắc ý, đột nhiên tiểu thái giám lúc nãy vùng dậy bỏ chạy đi tìm thái tử liền bị mấy tên lính đuổi theo, chạy không được bao xa cũng đã bị bắt lại phạt đánh 20 gậy, còn đang mãi nhìn tiểu thái giám vì mình mà bị đánh cô trong lòng chua xót, "chát,....chát...."
hai má Tâm Ý đỏ lên máu miệng cũng từ từ chảy ra, hai mắt cô như phát sáng, cô hét lớn:
- Dạ Hoàng,.... Dạ Hoàng.... cứu ta!
Tiếng la thất thanh của Tâm Ý ngày một yếu đi đến bạt tay thứ 8 thì má của cô đã bị chảy không ít máu, hai bên môi cũng bị rách từ đó mà chảy ra trong thật kinh người, đến khi Tâm Ý gần như không chịu nổi nữa sắp ngất đi thì nghe tiếng la đau đớn của ai đó kèm theo là giọng tức giận của thái tử:
- Người của bổn vương mà cũng dám động tới!
Hai tên lính đang giữ Tâm Ý đã bị hắn đánh bay ra xa, nhìn người trong lòng một thân đầy máu, gương mặt bầu bĩnh đáng yêu giờ phúc này bị đánh đến xưng tấy, môi thì bị rách ở hai bên, máu chảy liên tục, cả người hắn rung lên hắn sợ, sợ Tâm Ý sẽ biến mất như khi cô xuất hiện!
Một đám người quì gối đợi hắn xử lý, hắn ôm Tâm Ý rời đi, giọng đanh thép:
- Đem tất cả về Đông Cung đợi ta xử lý!
Hắn đem cô đi thẳng đến cung hoàng hậu, giọng gấp rút:
- Nhanh truyền thái y đến đây! Mẫu hậu nàng ấy bị thương khá nặng!
Hoàng hậu nhìn đến vị cô nương mà thái tử đang ôm trong lòng một thân đầy máu, bà thấy cũng hốt hoảng, bà gọi Dung mama đem đến hai lọ cao dược, bà nhẹ giọng nói:
- Con buông cô bé ra để Dung mama thoa dược lên mặt con bé giúp giảm đau mà không để lại sẹo! Thái y đến rồi kìa!
Từ bên ngoài một người tầm 50 tuổi gương mặt phúc hậu lúc này cũng đã lấm tấm mồ hồi, được 2 hộ vệ dẫn đường, thái tử từ từ đặt Tâm Ý xuống nhưng hắn vẫn ngồi bên cạnh không chịu rời đi nửa bước. Đây là lần đầu tiên hoàng hậu nhìn thấy thái tử con trai của mình lo lắng cho một người con gái như vậy!
Chuyện ầm ĩ như vậy cũng đã đến tai hoàng thượng, không lâu sau những người có liên quan liền được triệu hồi đến cung hoàng hậu, bản thân bà bao năm qua cũng không muốn tham gia vào mấy chuyện đấu đá của Hậu cung nên đã giao cho Tuyết phi và Hà phi coi quản mọi chuyện trên dưới, nhưng giờ đây một trong hai người đã lạm quyền mà đả thương người của thái tử, lần này e là chuyện khó giải quyết!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất