Chương 24
Không biết giữa thái tử và Tâm Ý đã xảy ra chuyện gì nhưng trong không gian vắng lặng lại có một tiếng nổ lớn vang lên làm ai cũng phải giật mình, mấy hộ vệ của thái tử ở gần đó cũng không dám tiến lại, một cái bàn đá đã bị đánh nát, còn Tâm Ý đứng gần đó thì mặt mũi tái xanh, hốt hoảng vừa chạy vừa khóc, phía sau là thái tử đang dùng khinh công đuổi theo, hai người giằng co qua lại một hồi thái tử cũng đã dỗ giành được Tâm Ý, cô cũng nín khóc.
Thúc Bá đứng một bên xem kịch cũng chỉ biết cười thầm rốt cuộc cũng có người trị được thái tử nhà ông rồi, bên ngoài có người đến báo là công chúa Hải Châu và nhị vương gia đến!
Mặc dù Tâm Ý đã cứu hai người bọn họ nhưng thực tâm cô chẳng muốn tham gia hay dính vào bất cứ chuyện gì liên quan đến mấy vụ tranh quyền đoạt vị của bọn họ nên Tâm Ý cũng nhanh chóng rời đi trước khi công chúa và nhị vương gia đến. Thái tử cũng hiểu ý cô không thích gặp bọn họ nên hắn cho người đưa sang đình viện ở phía Tây của phủ, Hải Châu vừa nhìn thấy Dạ Hoàng cô nàng vui mừng chạy đến bên cạnh hắn rối rít nói:
- Thái tử ca ca, bọn muội vừa mới về tới kinh đã nhanh chóng đến thăm Tâm Ý cô nương!
Thái tử nhàn nhã uống trà, nói:
- Nàng ấy khỏe hơn nhiều, hiện giờ đang đắp thuốc không tiện gặp mặt!
Nhị vương gia cũng thong thả bước vào trong mái đình, liền nói:
- Nếu ở bãi săn không có Tâm Ý có lẽ giờ này bọn đệ chắc cũng không có cơ hội ngồi nhàn hạ ở đây đàm đạo cùng huynh! Tâm Ý cô nương là ân nhân của bọn đệ vì vậy đợi cô nương ấy để nói lời cảm tạ trực tiếp cũng không có gì gọi là quá đáng!
- Đúng, đúng… Hải Châu xem Tâm Ý như tỷ muội tình thâm biết đâu sao này có thể sẽ là tỷ muội tốt với nhau cùng hầu hạ thái tử huynh đây!
Hải Châu vừa nói dứt lời không khí xung quanh liền trở nên căng thẳng, nhận thấy tình hình có chiều hướng xấu, nhị vương gia liền nói lãng sang chuyện khác:
- Tam đệ đã cho người điều tra đám người thích khách, là người của Vọng Nguyệt Cốc và một giáo phái khác nhưng chưa rõ!
Bên ngoài Lạc Phong tiến vào nói nhỏ bên tai thái tử, không rõ là chuyện gì nhưng thấy sắc mặt hắn càng nghe càng tối lại, làm mọi người xung quanh cũng cảm giác nặng nề theo, hắn đứng lên chuẩn bị rời đi nói:
- Hiện tại ta có việc ra ngoài, nhị đệ cùng Hải Châu về trước đi!
Nói rồi thái tử xoay người rời đi, hai người kia cũng trở về. Thái tử không một tiếng động thành công đi đến phía sau núi giả nắm cổ được một con chuột đang rình nghe lén:
- Á thả ra, thả ta ra… ngài thật là!
- Nàng đang làm gì ở đây!
Ánh mắt mang đầy yêu thương giành cho cô, Tâm Ý bị bắt quả tang là đang nghe lén bọn họ, cô có chút bối rồi, liền cãi cùi:
- Ta … ta… ngài thả ta ra trước đi… thả ta ra ngài…um…um… một cánh môi đáp xuống môi Tâm Ý, nụ hôn nồng cháy, môi lưỡi quấn lấy nhau, cả người Tâm Ý như dán sát vào người của thái tử! Hơi thuở của hắn trở nên nặng nề hơn hắn cố kìm nén dục vọng đang muốn trào dâng, bàn tay hắn đỡ trọn tấm lưng của Tâm Ý, tay còn lại cũng không yên đang giữ lấy cầm cô để hắn tha hồ mà nô đùa môi lưỡi của cô, thái tử hôn đến khi Tâm Ý mụ mỵ đầu óc, cả người của Tâm Ý dán chặc vào người thái tử nếu không cô đã ngã khụy từ lâu, đến khi cô phát hiện ra thì bản thân đang ngồi trong lòng của hắn, Tâm Ý cũng không bày xích đối với nụ hôn này, nhìn đôi môi nhỏ xinh có chút xưng đỏ, Dạ Hoàng lại cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô thêm cái nữa rồi yêu thương nói:
- Thật ngọt, hôn nàng bao nhiêu cũng không thấy đủ!
Hai má Tâm Ý đỏ ửng, cô cúi đầu ngại ngùng nhìn đi nơi khác, lại càng kích thích cho hắn muốn chiếm trọn lấy cô trong từng giây từng phút này đây và mãi mãi về sau, giọng trầm khàn hắn thì thầm bên tai cô:
- Nàng có đồng ý ở lại bên cạnh không?
Hai má Tâm Ý lúc này lại càng đỏ hơn, cô không nghĩ mình chỉ là vô tình lạc vào tiểu thuyết này, từ một nhân vật quần chúng chỉ muốn đừng bên lề của tiểu thuyết nhưng lại yêu đương cùng với thái tử, một người tương lai sẽ làm hoàng thượng, thấy cô như có điều suy nghĩ, thái tử hôn nhẹ lên má cô đem người ôm chặc vào lòng, nhẹ giọng nói:
- Ta sẽ cho người chọn ngày lành chính thức đón nàng vào phủ! Nàng có cần gì thêm thì báo với Thúc Bá.
Nghe tới đây Tâm Ý thấy có gì đó sai sai, cô đưa ánh mắt khó hiểu rồi nhìn Dạ Hoàng hỏi lại:
- Ngài muốn đón ta vào phủ ngài làm gì? Phi tử của ngài hả?
Giọng thái tử vẫn đều đều, bàn tay vẫn còn đang đùa giỡn những loạn tóc của cô:
- Đúng, nàng sẽ là phi tử của ta!
Tâm Ý đứng bật dậy tránh khỏi tầm tay của thái tử, giọng không vui nói:
- Ta nói với ngài rất rất nhiều lần, ở nơi ta ở 1 nam nhân thì chỉ được lấy 1 nữ nhân mà thôi! Và bản thân ta cũng không có khái niệm lấy chung chồng với ai cả! Đó là lí do ta luôn bày xích và từ chối ngài từ đầu đấy!
Thúc Bá đứng một bên xem kịch cũng chỉ biết cười thầm rốt cuộc cũng có người trị được thái tử nhà ông rồi, bên ngoài có người đến báo là công chúa Hải Châu và nhị vương gia đến!
Mặc dù Tâm Ý đã cứu hai người bọn họ nhưng thực tâm cô chẳng muốn tham gia hay dính vào bất cứ chuyện gì liên quan đến mấy vụ tranh quyền đoạt vị của bọn họ nên Tâm Ý cũng nhanh chóng rời đi trước khi công chúa và nhị vương gia đến. Thái tử cũng hiểu ý cô không thích gặp bọn họ nên hắn cho người đưa sang đình viện ở phía Tây của phủ, Hải Châu vừa nhìn thấy Dạ Hoàng cô nàng vui mừng chạy đến bên cạnh hắn rối rít nói:
- Thái tử ca ca, bọn muội vừa mới về tới kinh đã nhanh chóng đến thăm Tâm Ý cô nương!
Thái tử nhàn nhã uống trà, nói:
- Nàng ấy khỏe hơn nhiều, hiện giờ đang đắp thuốc không tiện gặp mặt!
Nhị vương gia cũng thong thả bước vào trong mái đình, liền nói:
- Nếu ở bãi săn không có Tâm Ý có lẽ giờ này bọn đệ chắc cũng không có cơ hội ngồi nhàn hạ ở đây đàm đạo cùng huynh! Tâm Ý cô nương là ân nhân của bọn đệ vì vậy đợi cô nương ấy để nói lời cảm tạ trực tiếp cũng không có gì gọi là quá đáng!
- Đúng, đúng… Hải Châu xem Tâm Ý như tỷ muội tình thâm biết đâu sao này có thể sẽ là tỷ muội tốt với nhau cùng hầu hạ thái tử huynh đây!
Hải Châu vừa nói dứt lời không khí xung quanh liền trở nên căng thẳng, nhận thấy tình hình có chiều hướng xấu, nhị vương gia liền nói lãng sang chuyện khác:
- Tam đệ đã cho người điều tra đám người thích khách, là người của Vọng Nguyệt Cốc và một giáo phái khác nhưng chưa rõ!
Bên ngoài Lạc Phong tiến vào nói nhỏ bên tai thái tử, không rõ là chuyện gì nhưng thấy sắc mặt hắn càng nghe càng tối lại, làm mọi người xung quanh cũng cảm giác nặng nề theo, hắn đứng lên chuẩn bị rời đi nói:
- Hiện tại ta có việc ra ngoài, nhị đệ cùng Hải Châu về trước đi!
Nói rồi thái tử xoay người rời đi, hai người kia cũng trở về. Thái tử không một tiếng động thành công đi đến phía sau núi giả nắm cổ được một con chuột đang rình nghe lén:
- Á thả ra, thả ta ra… ngài thật là!
- Nàng đang làm gì ở đây!
Ánh mắt mang đầy yêu thương giành cho cô, Tâm Ý bị bắt quả tang là đang nghe lén bọn họ, cô có chút bối rồi, liền cãi cùi:
- Ta … ta… ngài thả ta ra trước đi… thả ta ra ngài…um…um… một cánh môi đáp xuống môi Tâm Ý, nụ hôn nồng cháy, môi lưỡi quấn lấy nhau, cả người Tâm Ý như dán sát vào người của thái tử! Hơi thuở của hắn trở nên nặng nề hơn hắn cố kìm nén dục vọng đang muốn trào dâng, bàn tay hắn đỡ trọn tấm lưng của Tâm Ý, tay còn lại cũng không yên đang giữ lấy cầm cô để hắn tha hồ mà nô đùa môi lưỡi của cô, thái tử hôn đến khi Tâm Ý mụ mỵ đầu óc, cả người của Tâm Ý dán chặc vào người thái tử nếu không cô đã ngã khụy từ lâu, đến khi cô phát hiện ra thì bản thân đang ngồi trong lòng của hắn, Tâm Ý cũng không bày xích đối với nụ hôn này, nhìn đôi môi nhỏ xinh có chút xưng đỏ, Dạ Hoàng lại cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô thêm cái nữa rồi yêu thương nói:
- Thật ngọt, hôn nàng bao nhiêu cũng không thấy đủ!
Hai má Tâm Ý đỏ ửng, cô cúi đầu ngại ngùng nhìn đi nơi khác, lại càng kích thích cho hắn muốn chiếm trọn lấy cô trong từng giây từng phút này đây và mãi mãi về sau, giọng trầm khàn hắn thì thầm bên tai cô:
- Nàng có đồng ý ở lại bên cạnh không?
Hai má Tâm Ý lúc này lại càng đỏ hơn, cô không nghĩ mình chỉ là vô tình lạc vào tiểu thuyết này, từ một nhân vật quần chúng chỉ muốn đừng bên lề của tiểu thuyết nhưng lại yêu đương cùng với thái tử, một người tương lai sẽ làm hoàng thượng, thấy cô như có điều suy nghĩ, thái tử hôn nhẹ lên má cô đem người ôm chặc vào lòng, nhẹ giọng nói:
- Ta sẽ cho người chọn ngày lành chính thức đón nàng vào phủ! Nàng có cần gì thêm thì báo với Thúc Bá.
Nghe tới đây Tâm Ý thấy có gì đó sai sai, cô đưa ánh mắt khó hiểu rồi nhìn Dạ Hoàng hỏi lại:
- Ngài muốn đón ta vào phủ ngài làm gì? Phi tử của ngài hả?
Giọng thái tử vẫn đều đều, bàn tay vẫn còn đang đùa giỡn những loạn tóc của cô:
- Đúng, nàng sẽ là phi tử của ta!
Tâm Ý đứng bật dậy tránh khỏi tầm tay của thái tử, giọng không vui nói:
- Ta nói với ngài rất rất nhiều lần, ở nơi ta ở 1 nam nhân thì chỉ được lấy 1 nữ nhân mà thôi! Và bản thân ta cũng không có khái niệm lấy chung chồng với ai cả! Đó là lí do ta luôn bày xích và từ chối ngài từ đầu đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất