Chương 29:
Đêm lạnh như nước.
Chu Nguyệt ngồi xếp bằng trên giường, lo lắng hỏi Trương bá: “Giá phòng trong tiệm có phài cao quá không? Hôm nay có hai khách nhân bị dọa sợ, bọn họ tưởng chúng ta là hắc điếm.”
Trương bá không hề hoảng hốt: “Chưởng quầy có dụng ý của riêng nàng, nói không chừng ngày mai sẽ có hậu lễ đưa tới cửa.”
Lão sống hơn nửa đời người, biết rõ bá tánh tầm thường kính sợ võ giả, bọn họ căn bản không dám đắc tội võ giả, chỉ sợ trong lúc vô ý liền bị võ giả sờ cổ.
Tiết thiếu gia là công tử nhà giàu số một trong thành, Tiết chủ nhân nếu không ngu ngốc tất nhiên sẽ không từ bỏ cơ hội giao tiếp cùng võ giả. Nhận lỗi là nước cờ đầu, nếu có thể mượn việc này giao hảo cùng võ giả, đối với Tiết gia mà nói cũng xem như có lợi ích.
“Hậu lễ?” Chu Nguyệt không hiểu: “Ai tới tặng lễ?”
Trương bá cười ha ha nói: “Ta cũng nói không rõ.”
Hoặc là tự Tiết thiếu gia đến, hoặc là Tiết lão gia thay hắn đến.
Ngày hôm sau trời vừa hửng nắng, một chiếc xe ngựa lắc lư lảo đảo ra khỏi cổng Nam, một đường đi về ngoại thành hoang dã.
Lục Kiến Vi dùng xong bữa sáng, phân phó Chu Nguyệt mang ghế bập bênh làm xong đến tiền viện, ghế đặt bên phải bàn trà, nàng dựa vào lưng ghế yên tĩnh phẩm trà.
Trước mặt bên trái có Trương bá luyện tập chưởng pháp, trước mặt bên phải có Chu Nguyệt nghiên cứu kiếm pháp.
Nàng quan sát một lúc đột nhiên nói: “A Nguyệt, kiếm chiêu của ngươi quá loạn.”
Chu Nguyệt hiểu ý vội vui mừng xoay người: “Mong chưởng quầy tỷ tỷ chỉ giáo!”
Lục Kiến Vi gật đầu, đôi mắt cười chứa đầy nắng sáng ấm áp, thanh âm nhu hòa mang theo dịu dàng đặc trưng của vùng Giang Nam.
“Chiêu thứ nhất, khi mũi kiếm xuất kích hạ xuống ba phần; chiêu thứ hai, cánh tay đưa vuông góc với vai; chiêu thứ ba, khi chém về phía đối phương chân trái phải…”
Bên ngoài viện môn, phụ tử Tiết gia đã sớm xuống xe ngựa, lúc này nhìn lên tấm biển Bát Phương khách điếm, gương mặt đều mang vẻ kích động.
Bọn họ thật sự là võ giả!
Phụ tử hai người vào tiền viện đứng trước mặt Lục Kiến Vi hành lễ.
Tiết lão gia tự mình mang ra một hộp gỗ, dáng vẻ thành khẩn vạn phần.
“Tại hạ họ Tiết, Tiết Bình Sơn, là chủ nhân Duyệt Lai tửu lầu ở Vọng Nguyệt Thành. Hôm qua khuyển tử mạo muội xông vào quý điếm nói nhăng nói cuội, người trẻ tuổi không hiểu chuyện, mong Lục chưởng quầy tha hắn tội lỗ mãng, đây là một chút tâm ý của Tiết mỗ, mong Lục chưởng quầy vui lòng nhận cho.”
Nói xong còn trừng mắt liếc Tiết Quan Hà.
Tiết Quan Hà cúi người thật sâu, giọng nói vì căng thẳng mà có chút khô khốc: “Hôm qua là ta đắc tội Lục chưởng quầy, Lục chưởng quầy đại nhân có đại lượng thứ lỗi ta mạo phạm.”
Phú hộ giàu có bậc nhất Vọng Nguyệt Thành đứng trước mặt võ giả có tuyệt kỹ công phu cũng không thể không khép nép.
Khách nhân giang hồ vốn không kiêng nể gì, chỉ riêng mạng người đã khiến bá tánh bình thường kinh hãi, hiện tại lại hời cho Lục Kiến Vi. Nàng không lên tiếng, chỉ vươn tay phải.
Chu Nguyệt có nhãn quang, lập tức cung kính dâng trà lên. Phụ tử hai người biểu tình khẽ biến nhưng lại không dám nói gì.
Tiết lão giả đè nén cảm xúc, Tiết Quan Hà môi sắp cắn rách.
“Tiểu Khách, kiểm tra xem trong tráp có gì.” Lục Kiến Vi phân phó.
Hệ thống: “Vài tấm ngân phiếu, còn có mấy viên trân châu.”
Nhìn thì ít nhưng kỳ thực chỉ một viên trân châu đã có thể bán được giá cao.
“Thật đáng tiếc lễ vật được tặng không tính vào tiền lãi kinh doanh khách điếm, không thể nhập vào tài khoản công, vậy ta không khách sáo nhé.”
Hệ thống mặc kệ nàng.
Lục Kiến Vi nhấp một ngụm trà, sau đó buông chung trà xuống, ngước mắt nhìn về phía phụ tử Tiết gia: “Việc nhỏ không cần để trong lòng, chẳng qua người trẻ tuổi ra ngoài hành tẩu phải chú ý chừng mực, người khác không có dễ tính như ta.”
Chu Nguyệt ngồi xếp bằng trên giường, lo lắng hỏi Trương bá: “Giá phòng trong tiệm có phài cao quá không? Hôm nay có hai khách nhân bị dọa sợ, bọn họ tưởng chúng ta là hắc điếm.”
Trương bá không hề hoảng hốt: “Chưởng quầy có dụng ý của riêng nàng, nói không chừng ngày mai sẽ có hậu lễ đưa tới cửa.”
Lão sống hơn nửa đời người, biết rõ bá tánh tầm thường kính sợ võ giả, bọn họ căn bản không dám đắc tội võ giả, chỉ sợ trong lúc vô ý liền bị võ giả sờ cổ.
Tiết thiếu gia là công tử nhà giàu số một trong thành, Tiết chủ nhân nếu không ngu ngốc tất nhiên sẽ không từ bỏ cơ hội giao tiếp cùng võ giả. Nhận lỗi là nước cờ đầu, nếu có thể mượn việc này giao hảo cùng võ giả, đối với Tiết gia mà nói cũng xem như có lợi ích.
“Hậu lễ?” Chu Nguyệt không hiểu: “Ai tới tặng lễ?”
Trương bá cười ha ha nói: “Ta cũng nói không rõ.”
Hoặc là tự Tiết thiếu gia đến, hoặc là Tiết lão gia thay hắn đến.
Ngày hôm sau trời vừa hửng nắng, một chiếc xe ngựa lắc lư lảo đảo ra khỏi cổng Nam, một đường đi về ngoại thành hoang dã.
Lục Kiến Vi dùng xong bữa sáng, phân phó Chu Nguyệt mang ghế bập bênh làm xong đến tiền viện, ghế đặt bên phải bàn trà, nàng dựa vào lưng ghế yên tĩnh phẩm trà.
Trước mặt bên trái có Trương bá luyện tập chưởng pháp, trước mặt bên phải có Chu Nguyệt nghiên cứu kiếm pháp.
Nàng quan sát một lúc đột nhiên nói: “A Nguyệt, kiếm chiêu của ngươi quá loạn.”
Chu Nguyệt hiểu ý vội vui mừng xoay người: “Mong chưởng quầy tỷ tỷ chỉ giáo!”
Lục Kiến Vi gật đầu, đôi mắt cười chứa đầy nắng sáng ấm áp, thanh âm nhu hòa mang theo dịu dàng đặc trưng của vùng Giang Nam.
“Chiêu thứ nhất, khi mũi kiếm xuất kích hạ xuống ba phần; chiêu thứ hai, cánh tay đưa vuông góc với vai; chiêu thứ ba, khi chém về phía đối phương chân trái phải…”
Bên ngoài viện môn, phụ tử Tiết gia đã sớm xuống xe ngựa, lúc này nhìn lên tấm biển Bát Phương khách điếm, gương mặt đều mang vẻ kích động.
Bọn họ thật sự là võ giả!
Phụ tử hai người vào tiền viện đứng trước mặt Lục Kiến Vi hành lễ.
Tiết lão gia tự mình mang ra một hộp gỗ, dáng vẻ thành khẩn vạn phần.
“Tại hạ họ Tiết, Tiết Bình Sơn, là chủ nhân Duyệt Lai tửu lầu ở Vọng Nguyệt Thành. Hôm qua khuyển tử mạo muội xông vào quý điếm nói nhăng nói cuội, người trẻ tuổi không hiểu chuyện, mong Lục chưởng quầy tha hắn tội lỗ mãng, đây là một chút tâm ý của Tiết mỗ, mong Lục chưởng quầy vui lòng nhận cho.”
Nói xong còn trừng mắt liếc Tiết Quan Hà.
Tiết Quan Hà cúi người thật sâu, giọng nói vì căng thẳng mà có chút khô khốc: “Hôm qua là ta đắc tội Lục chưởng quầy, Lục chưởng quầy đại nhân có đại lượng thứ lỗi ta mạo phạm.”
Phú hộ giàu có bậc nhất Vọng Nguyệt Thành đứng trước mặt võ giả có tuyệt kỹ công phu cũng không thể không khép nép.
Khách nhân giang hồ vốn không kiêng nể gì, chỉ riêng mạng người đã khiến bá tánh bình thường kinh hãi, hiện tại lại hời cho Lục Kiến Vi. Nàng không lên tiếng, chỉ vươn tay phải.
Chu Nguyệt có nhãn quang, lập tức cung kính dâng trà lên. Phụ tử hai người biểu tình khẽ biến nhưng lại không dám nói gì.
Tiết lão giả đè nén cảm xúc, Tiết Quan Hà môi sắp cắn rách.
“Tiểu Khách, kiểm tra xem trong tráp có gì.” Lục Kiến Vi phân phó.
Hệ thống: “Vài tấm ngân phiếu, còn có mấy viên trân châu.”
Nhìn thì ít nhưng kỳ thực chỉ một viên trân châu đã có thể bán được giá cao.
“Thật đáng tiếc lễ vật được tặng không tính vào tiền lãi kinh doanh khách điếm, không thể nhập vào tài khoản công, vậy ta không khách sáo nhé.”
Hệ thống mặc kệ nàng.
Lục Kiến Vi nhấp một ngụm trà, sau đó buông chung trà xuống, ngước mắt nhìn về phía phụ tử Tiết gia: “Việc nhỏ không cần để trong lòng, chẳng qua người trẻ tuổi ra ngoài hành tẩu phải chú ý chừng mực, người khác không có dễ tính như ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất