Chương 37: Nhầm Lẫn Mê Người
Tầm hai phút sau, dường như đã bị rút hết sức lực, hai bắp đùi hơi nới lỏng, Hồ Nguyên Vũ chớp lấy thời cơ, ngón cái liên tục khảy lên âm hạch của đối phương vài cái, lúc này hắn mới phát hiện, âm hộ của nàng đã bị nước nhờn làm ướt nhẹp, ngón cái dính nước nhờn nên càng dễ dàng hoạt động.
Đột nhiên bị kích thích, thân thể kia run lên, hai bắp đùi lại kẹp chặt, bất quá lần này không đến nửa phút, nó đã không còn sức lực mở nhẹ ra, là mở ra, mà không phải nới lỏng.
Hồ Nguyên Vũ giống như một thợ săn, biết con mồi đã mất khả năng chống cự, vì vậy bắt đầu xử lý con mồi của mình.
Ngón chân của hắn không ngừng khảy lấy âm hạch, thỉnh thoảng tì mạnh xuống, thỉnh thoảng lại cho hết ngón chân vào trong âm hộ mà ngoáy, làm cho bên trong ra càng nhiều nước hơn.
Thân thể nàng run nhẹ nhè, bởi vì không muốn bị người thứ ba phát hiện mà cố kiềm nén, nhưng có lẽ sẽ không thể kiềm nén được bao lâu.
Đột nhiên Lâm Mộng Điệp đứng dậy, nàng thấy bầu không khí hơi ngột ngạt, vì vậy đứng dậy nói:
- Mẫu thân, biểu ca, trong phòng phụ thân có giấu một bình rượu quý, hắn vẫn luôn yêu thích không nỡ uống, đỡ con đi lấy về mọi người nhấm nháp thử xem.
Hồ Nguyên Vũ thấy nàng nói, lại đột nhiên đứng phắt dậy, trong lòng không khỏi kinh ngạc nhìn nàng, sau đó nhìn về phía Nguyễn Tuyết Như, sắc mặt thoáng cái trắng bệch.
Con mẹ nó… xong đời, ai có thể nói cho ta biết chuyện này là như thế nào hay không?
- Phát động nhiệm vụ truyền thuyết, chinh phục mỹ nhân trên Mỹ Nhân Bảng giới trước Nguyễn Tuyết Như, thành công, ban thưởng 5000 ngàn điểm tạo hóa, thất bại, bị Nguyễn Tuyết Như hận suốt đời, coi là kẻ thù.
Nghe được thanh âm của Tử Trúc, Hồ Nguyên Vũ càng kinh ngạc, không biết nên nói cái gì cho phải.
Lâm Mộng Điệp đứng dậy, nhưng bàn chân của hắn vẫn còn đang khiêu kích âm hạch của nữ nhân, như vậy không cần nói cũng biết nữ nhân kia là ai rồi, này làm cho hắn sững sờ, động tác không tự chủ được dừng lại.
Lúc này hắn mới nhìn thấy sắc mặt của Nguyễn Tuyết Như đỏ bừng, hơi thở có chút nặng nhọc, thân thể run nhẹ nhẹ, tay nàng đang cầm đũa hơi run, làm cho thức ăn rớt lại xuống đĩa.
May mắn Nguyễn Tuyết Như là người từng trải, không dám để cho con gái nghi ngờ, cố lấy ngữ khí trấn định nói:
- Uhm, con đi lấy đi, mẫu thân cũng muốn uống một chút.
Lâm Mộng Điệp nghe vậy vui vẻ, xoay người đi ra phòng ăn.
Nàng vừa đi, bầu không khí trong phòng ăn trở nên vi diệu, cả hai đều im lặng không nói tiếng nào, một người mặt đỏ như gấc, một người thì sắc mặt khó coi.
Trong lòng Nguyễn Tuyết Như hối hận không thôi, lúc nãy đang ăn, nhìn thấy Hồ Nguyên Vũ thỉnh thoảng lén liếc nhìn mình, trong lòng nàng có chút đắc ý, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đưa chân đá hắn một cái.
Thật ra lúc ấy nàng cũng không có nghĩ nhiều, đá hắn một cái chỉ là có chút khiêu khích, cộng thêm nhắc nhở hắn là nàng biết hắn đang lén nhìn nàng. Ai biết tiểu gia hỏa kia gan to như vậy, vậy mà… vậy mà…
Vì có con gái ngồi bên cạnh, nàng không dám để nữ nhi phát hiện, vì vậy kẹp chân lại không cho hắn có động tác khác, không ngờ tiểu gia hỏa kia càng lúc càng bạo, lại đưa chân vào nơi kia của nàng, đến khi nàng tỉnh hồn lại thì đã muộn rồi.
Trải qua hắn kích thích, âm hộ của nàng đã chảy đầy nước nhờn, ướt át không chịu nổi, cảm giác tê tê, lâng lâng như có dòng điện chạy khắp người, cái cảm giác mà bao nhiêu năm qua nàng chưa bao giờ cảm nhận được.
Sở dĩ nói trong đêm tân hôn nàng hối hận đến muốn tát mình một cái, là vì nàng cưới phải một tên 3D.
Không sai, Hộ bộ thượng thư Lâm Khang không thích nữ nhân, mà chỉ thích tiểu bạch kiểm.
Việc này ở trong Lâm gia là một đại bí mật, người biết chỉ có bốn người, là Lâm gia gia chủ Lâm Uyên, tỷ muội Lâm Nhược Yên và Nguyễn Tuyết Như.
Đối với một đại tộc, hơn nữa Lâm Uyên chỉ có một con trai là Lâm Khang, gia môn xảy ra chuyện như vậy sao dám để lộ ra ngoài, Lâm Khang cũng biết mình thua thiệt gia tộc, nên từ nhỏ rất cố gắng, mọi chuyện đều nghe theo sắp xếp của cha.
Đến khi Nguyễn Tuyết Như nổi điên bám lấy, hắn luôn ra sức từ chối, tránh né, nhưng như vậy càng kích thích máu điên của Nguyễn Tuyết Như, nàng đứng ở trên quảng trường hoàng thành lớn tiếng hô lớn, đời này không phải Lâm Khang không lấy chồng.
Bị dư luận và gia tộc gây sức ép, dù sao lấy đại tiểu thư của Nguyễn gia, là cực kỳ phù hợp với lợi ích của gia tộc, nên Lâm Uyên đành phải chấp nhận mối hôn sự này, tuy Lâm Khang không muốn, nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ làm theo.
Hơn nữa Lâm Uyên cũng mong con trai cưới được mỹ nhân trên Mỹ Nhân Bảng, biết đâu lại từ cong thành thẳng thì sao, ai biết đêm tân hôn, Nguyễn Tuyết Như cỡi hết quần áo đứng trước mặt hắn, hắn không chỉ không có cảm giác hưng phấn, mà còn… buồn nôn.
Nguyễn Tuyết Như xanh mặt, đây là ý gì, mình là mỹ nhân thứ ba trên Mỹ Nhân Bảng, nếu như không phải thiên phú không bằng Lâm Nhược Yên, thì vị trí thứ hai đã là của nàng rồi, nhưng gia hỏa này nhìn ngọc thể của mình lại buồn nôn.
Cuối cùng bị bất đắc dĩ, Lâm Khang đành phải nói ra sự thật, Nguyễn Tuyết Như nghe xong chỉ muốn khóc, Tuyết Như ơi Tuyết Như, tại sao ngươi lại phát rồ như thế chứ hả, cưới ai không cưới, lại quyết đi cưới một tên 3D, này không phải tự tìm đường chết sao? Lúc ấy nảng chỉ hận không rút đao kết liễu mình cho rồi. Thế là đêm tân hôn, hai “chị em” ngồi thút thít kể lể, bốn mắt nhìn nhau mà nước mắt tuôn trào.
Còn Lâm Mộng Điệp, là vì cưới nhau đã mấy năm, mà nàng vẫn không có con, trước áp lực to lớn, gia đình năm người họp lại bàn cách, cuối cùng quyết định dùng một tiểu bạch kiếm kích thích Lam Khang xuất tinh, sau đó dùng tinh dịch nhờ tỷ muội Lâm Nhược Yên giúp Nguyễn Tuyết Như mang thai, cuối cùng mới có Lâm Mộng Điệp.
Bất quá máu điên của nữ nhân này vẫn chưa hết, lúc sắp sinh Lâm Mộng Điệp, nàng bảo cái kia của lão nương còn chưa biết mùi đàn ông, giờ lại phải sinh con, nàng không cam tâm, thế là lệnh bà mụ để mình sinh mổ lấy Lâm Mộng Điệp ra.
Thế nên cho dù Nguyễn Tuyết Như đã là phụ nhân có con gái lớn gần 16 tuổi, nhưng lại là trinh nữ 100% không hơn không kém.
Hồ Nguyên Vũ thấy mợ không có phản ứng gì, lá gan không khỏi lớn lên, đầu ngón chân không ngừng ra vào trong lỗ nhỏ của nàng, động tác càng lúc càng nhanh.
Thân thể Nguyễn Tuyết Như run rẩy, miệng không kiềm nén được phát ra tiếng rên rỉ, hơi thở dồn dập.
- Ahh… Vũ nhi… không được… không được… ta là… là.. mợ… ah…
Lúc này dục hỏa của Hồ Nguyên Vũ cũng lên cao, làm sao còn để ý nàng nói cái gì, chỉ không ngừng kích thích lấy cái lỗ bé xíu ấy.
Nguyễn Tuyết Như đã không còn sức để nói, cả người ngửa ra sau, tựa hẳn là trên lưng ghế, mắt nhắm nghiền, miệng không ngừng suýt xoa rên rỉ.
Đột nhiên nàng cảm giác ngón chân kia biến mất, cả người trống rỗng, cơ thể bức rức giống như thiếu cái gì đó, làm nàng khó chịu không thôi.
Nhưng chỉ nháy mắt, giống như có cái gì đó chui vào giữa hai chân nàng, dùng hai tay banh rộng háng nàng ra, Nguyễn Tuyết Như có chút kinh ngạc mở mắt, nhưng phía trước đã không còn hình bóng của Hồ Nguyên Vũ, nàng nghi hoặc cúi xuống, lại phát hiện Hồ Nguyên Vũ đã chui vào trong váy của nàng.
Đột nhiên bị kích thích, thân thể kia run lên, hai bắp đùi lại kẹp chặt, bất quá lần này không đến nửa phút, nó đã không còn sức lực mở nhẹ ra, là mở ra, mà không phải nới lỏng.
Hồ Nguyên Vũ giống như một thợ săn, biết con mồi đã mất khả năng chống cự, vì vậy bắt đầu xử lý con mồi của mình.
Ngón chân của hắn không ngừng khảy lấy âm hạch, thỉnh thoảng tì mạnh xuống, thỉnh thoảng lại cho hết ngón chân vào trong âm hộ mà ngoáy, làm cho bên trong ra càng nhiều nước hơn.
Thân thể nàng run nhẹ nhè, bởi vì không muốn bị người thứ ba phát hiện mà cố kiềm nén, nhưng có lẽ sẽ không thể kiềm nén được bao lâu.
Đột nhiên Lâm Mộng Điệp đứng dậy, nàng thấy bầu không khí hơi ngột ngạt, vì vậy đứng dậy nói:
- Mẫu thân, biểu ca, trong phòng phụ thân có giấu một bình rượu quý, hắn vẫn luôn yêu thích không nỡ uống, đỡ con đi lấy về mọi người nhấm nháp thử xem.
Hồ Nguyên Vũ thấy nàng nói, lại đột nhiên đứng phắt dậy, trong lòng không khỏi kinh ngạc nhìn nàng, sau đó nhìn về phía Nguyễn Tuyết Như, sắc mặt thoáng cái trắng bệch.
Con mẹ nó… xong đời, ai có thể nói cho ta biết chuyện này là như thế nào hay không?
- Phát động nhiệm vụ truyền thuyết, chinh phục mỹ nhân trên Mỹ Nhân Bảng giới trước Nguyễn Tuyết Như, thành công, ban thưởng 5000 ngàn điểm tạo hóa, thất bại, bị Nguyễn Tuyết Như hận suốt đời, coi là kẻ thù.
Nghe được thanh âm của Tử Trúc, Hồ Nguyên Vũ càng kinh ngạc, không biết nên nói cái gì cho phải.
Lâm Mộng Điệp đứng dậy, nhưng bàn chân của hắn vẫn còn đang khiêu kích âm hạch của nữ nhân, như vậy không cần nói cũng biết nữ nhân kia là ai rồi, này làm cho hắn sững sờ, động tác không tự chủ được dừng lại.
Lúc này hắn mới nhìn thấy sắc mặt của Nguyễn Tuyết Như đỏ bừng, hơi thở có chút nặng nhọc, thân thể run nhẹ nhẹ, tay nàng đang cầm đũa hơi run, làm cho thức ăn rớt lại xuống đĩa.
May mắn Nguyễn Tuyết Như là người từng trải, không dám để cho con gái nghi ngờ, cố lấy ngữ khí trấn định nói:
- Uhm, con đi lấy đi, mẫu thân cũng muốn uống một chút.
Lâm Mộng Điệp nghe vậy vui vẻ, xoay người đi ra phòng ăn.
Nàng vừa đi, bầu không khí trong phòng ăn trở nên vi diệu, cả hai đều im lặng không nói tiếng nào, một người mặt đỏ như gấc, một người thì sắc mặt khó coi.
Trong lòng Nguyễn Tuyết Như hối hận không thôi, lúc nãy đang ăn, nhìn thấy Hồ Nguyên Vũ thỉnh thoảng lén liếc nhìn mình, trong lòng nàng có chút đắc ý, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đưa chân đá hắn một cái.
Thật ra lúc ấy nàng cũng không có nghĩ nhiều, đá hắn một cái chỉ là có chút khiêu khích, cộng thêm nhắc nhở hắn là nàng biết hắn đang lén nhìn nàng. Ai biết tiểu gia hỏa kia gan to như vậy, vậy mà… vậy mà…
Vì có con gái ngồi bên cạnh, nàng không dám để nữ nhi phát hiện, vì vậy kẹp chân lại không cho hắn có động tác khác, không ngờ tiểu gia hỏa kia càng lúc càng bạo, lại đưa chân vào nơi kia của nàng, đến khi nàng tỉnh hồn lại thì đã muộn rồi.
Trải qua hắn kích thích, âm hộ của nàng đã chảy đầy nước nhờn, ướt át không chịu nổi, cảm giác tê tê, lâng lâng như có dòng điện chạy khắp người, cái cảm giác mà bao nhiêu năm qua nàng chưa bao giờ cảm nhận được.
Sở dĩ nói trong đêm tân hôn nàng hối hận đến muốn tát mình một cái, là vì nàng cưới phải một tên 3D.
Không sai, Hộ bộ thượng thư Lâm Khang không thích nữ nhân, mà chỉ thích tiểu bạch kiểm.
Việc này ở trong Lâm gia là một đại bí mật, người biết chỉ có bốn người, là Lâm gia gia chủ Lâm Uyên, tỷ muội Lâm Nhược Yên và Nguyễn Tuyết Như.
Đối với một đại tộc, hơn nữa Lâm Uyên chỉ có một con trai là Lâm Khang, gia môn xảy ra chuyện như vậy sao dám để lộ ra ngoài, Lâm Khang cũng biết mình thua thiệt gia tộc, nên từ nhỏ rất cố gắng, mọi chuyện đều nghe theo sắp xếp của cha.
Đến khi Nguyễn Tuyết Như nổi điên bám lấy, hắn luôn ra sức từ chối, tránh né, nhưng như vậy càng kích thích máu điên của Nguyễn Tuyết Như, nàng đứng ở trên quảng trường hoàng thành lớn tiếng hô lớn, đời này không phải Lâm Khang không lấy chồng.
Bị dư luận và gia tộc gây sức ép, dù sao lấy đại tiểu thư của Nguyễn gia, là cực kỳ phù hợp với lợi ích của gia tộc, nên Lâm Uyên đành phải chấp nhận mối hôn sự này, tuy Lâm Khang không muốn, nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ làm theo.
Hơn nữa Lâm Uyên cũng mong con trai cưới được mỹ nhân trên Mỹ Nhân Bảng, biết đâu lại từ cong thành thẳng thì sao, ai biết đêm tân hôn, Nguyễn Tuyết Như cỡi hết quần áo đứng trước mặt hắn, hắn không chỉ không có cảm giác hưng phấn, mà còn… buồn nôn.
Nguyễn Tuyết Như xanh mặt, đây là ý gì, mình là mỹ nhân thứ ba trên Mỹ Nhân Bảng, nếu như không phải thiên phú không bằng Lâm Nhược Yên, thì vị trí thứ hai đã là của nàng rồi, nhưng gia hỏa này nhìn ngọc thể của mình lại buồn nôn.
Cuối cùng bị bất đắc dĩ, Lâm Khang đành phải nói ra sự thật, Nguyễn Tuyết Như nghe xong chỉ muốn khóc, Tuyết Như ơi Tuyết Như, tại sao ngươi lại phát rồ như thế chứ hả, cưới ai không cưới, lại quyết đi cưới một tên 3D, này không phải tự tìm đường chết sao? Lúc ấy nảng chỉ hận không rút đao kết liễu mình cho rồi. Thế là đêm tân hôn, hai “chị em” ngồi thút thít kể lể, bốn mắt nhìn nhau mà nước mắt tuôn trào.
Còn Lâm Mộng Điệp, là vì cưới nhau đã mấy năm, mà nàng vẫn không có con, trước áp lực to lớn, gia đình năm người họp lại bàn cách, cuối cùng quyết định dùng một tiểu bạch kiếm kích thích Lam Khang xuất tinh, sau đó dùng tinh dịch nhờ tỷ muội Lâm Nhược Yên giúp Nguyễn Tuyết Như mang thai, cuối cùng mới có Lâm Mộng Điệp.
Bất quá máu điên của nữ nhân này vẫn chưa hết, lúc sắp sinh Lâm Mộng Điệp, nàng bảo cái kia của lão nương còn chưa biết mùi đàn ông, giờ lại phải sinh con, nàng không cam tâm, thế là lệnh bà mụ để mình sinh mổ lấy Lâm Mộng Điệp ra.
Thế nên cho dù Nguyễn Tuyết Như đã là phụ nhân có con gái lớn gần 16 tuổi, nhưng lại là trinh nữ 100% không hơn không kém.
Hồ Nguyên Vũ thấy mợ không có phản ứng gì, lá gan không khỏi lớn lên, đầu ngón chân không ngừng ra vào trong lỗ nhỏ của nàng, động tác càng lúc càng nhanh.
Thân thể Nguyễn Tuyết Như run rẩy, miệng không kiềm nén được phát ra tiếng rên rỉ, hơi thở dồn dập.
- Ahh… Vũ nhi… không được… không được… ta là… là.. mợ… ah…
Lúc này dục hỏa của Hồ Nguyên Vũ cũng lên cao, làm sao còn để ý nàng nói cái gì, chỉ không ngừng kích thích lấy cái lỗ bé xíu ấy.
Nguyễn Tuyết Như đã không còn sức để nói, cả người ngửa ra sau, tựa hẳn là trên lưng ghế, mắt nhắm nghiền, miệng không ngừng suýt xoa rên rỉ.
Đột nhiên nàng cảm giác ngón chân kia biến mất, cả người trống rỗng, cơ thể bức rức giống như thiếu cái gì đó, làm nàng khó chịu không thôi.
Nhưng chỉ nháy mắt, giống như có cái gì đó chui vào giữa hai chân nàng, dùng hai tay banh rộng háng nàng ra, Nguyễn Tuyết Như có chút kinh ngạc mở mắt, nhưng phía trước đã không còn hình bóng của Hồ Nguyên Vũ, nàng nghi hoặc cúi xuống, lại phát hiện Hồ Nguyên Vũ đã chui vào trong váy của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất