Sau Khi Gánh Khoản Nợ Triệu Đô La, Tôi Mở Nhà Máy Ở Niên Đại
Chương 3: Sống Lại
Phương Bằng Trình dừng lại, chậm giọng nói, “Trường Gia, đừng nghĩ xấu chú Phương như vậy, chú Phương chẳng qua là muốn giúp các cháu một tay, nhưng cháu cũng biết, muốn có được thì phải trả giá chứ, đúng không?”
Thôi Trường Gia cười lạnh, “Lời này ông vẫn nên giữ lại dỗ trẻ con ba tuổi đi, nợ tiền của ông chúng tôi sẽ trả, nhưng mà tôi phải nhắc nhở ông, không nên làm mấy trò nhỏ sau lưng chúng tôi, cũng không nên đánh chủ ý với Trường Nhạc, nếu không ông tự gánh lấy hậu quả đi!”
Nói xong không đợi Phương Bằng Trình phản ứng, Thôi Trường Gia trực tiếp cúp điện thoại, kéo số điện thoại di động của ông ta vào sổ đen, lại móc pin điện thoại di động của Thôi Trường Nhạc, rút sim điện thoại ra mới trả lại điện thoại cho Thôi Trường Nhạc.
“Lát nữa đổi sim điện thoại cho chị, cái này không cần dùng nữa.”
Thôi Trường Nhạc nghe Thôi Trường Gia nói, nhìn thao tác gọn gàng của cô, cả người đều mơ hồ, nhìn điện thoại di động cô đưa tới, một lúc lâu mới lúng túng nói, “Phí điện thoại di động rất đắt, em không cần điện thoại di động nữa, bán nó đi.”
Năm 2004, không phải tất cả gia đình đều có thể sử dụng điện thoại di động, chớ nói chi là đứa trẻ mười bảy mười tám tuổi, chẳng qua nhà họ Thôi có tiền mà thôi, không, phải nói là ban đầu nhà họ Thôi có tiền.
Kiếp trước, đến tận một giây trước khi chết kia, cô mới biết cả đời mình hóa ra ở trong một quyển sách ngược văn.
Gia nghiệp bị ngọn lửa lớn nuốt chửng, nợ nước ngoài mấy triệu đô, cha bệnh nặng, anh trai bị bỏng hủy dung, em gái bị kẻ ác mơ ước, tất cả những thứ này hóa ra là người khác tỉ mỉ thêu dệt nên, người nhà bọn họ cực khổ lao động, hóa ra chỉ là đá lót đường cho con trai của vận mệnh!
Dựa vào cái gì, cuộc sống của cô, cuộc sống của người nhà họ Thôi bọn họ, dựa vào cái gì mà phải nghe theo an bài của người khác?
Hôm nay em gái còn rất tốt, không có bị tên cặn bã Phương Bằng Trình kia tra tấn, hết thảy đều còn kịp! Trước kia, cô chỉ biết trốn ở phía sau người nhà, nhìn những người yêu cô nhất từng người từng người rời đi, hiện tại sẽ không, lúc này đây đổi lại là cô bảo vệ bọn họ!
Thôi Trường Nhạc nhìn thấy tâm trạng Thôi Trường Gia không đúng, nhưng cũng không nghĩ nhiều, còn tưởng rằng cô tức giận sau khi nghe Phương Bằng Trình nói, cô bé hơi cúi đầu, “Chị, chị đừng khóc, thật ra em đi tìm chú ấy vay tiền, cũng không nghĩ chú ấy sẽ như vậy.”
Thôi Trường Gia hoàn hồn, dùng sức thu hồi nước mắt, nhét điện thoại di động vào túi Thôi Trường Nhạc, nói: “Điện thoại di động vẫn phải dùng, chuyện hôm nay ai cũng đừng nói, nhưng tâm phòng bị phải có.”
Đoạn ghi âm này Thôi Trường Gia sẽ không dễ dàng truyền ra ngoài, Trường Nhạc vẫn là một cô bé, nếu loại ghi âm này truyền ra ngoài, chỉ có tổn thương lớn hơn đối với Trường Nhạc.
Thôi Trường Nhạc gật gật đầu, cô bé cảm thấy chị gái hôm nay với trước kia hoàn toàn khác nhau, trước kia chị gái trầm mặc ít nói, tự ti nhu nhược, không giống như hôm nay, cô nhất định phải dùng hết tất cả dũng khí mới dám đối mặt với Phương Bằng Trình.
Nghĩ đến đôi tay dính đầy dầu mỡ của Phương Bằng Trình đặt trên người mình, Thôi Trường Nhạc chỉ cảm thấy từng trận ghê tởm, nhưng trong nháy mắt, lông mày của cô bé liền xoắn thành bánh quai chèo, phí trị liệu của cha đã thiếu hơn một triệu, mỗi ngày bệnh viện đều thúc giục nộp phí nhiều lần, thậm chí bệnh viện đã tìm mẹ nói chuyện, ý tứ là nếu như không giao tiền, chỉ sợ phải để cho cha xuất viện, làm sao bây giờ?
Taxi nhanh chóng đến cửa một khu phố trong khu phố cổ, tài xế quay đầu lại, “Chín đồng năm.”
Thôi Trường Gia sờ sờ túi, một đồng tiền cũng không có, cuối cùng là Thôi Trường Nhạc móc ra mười đồng để trả tiền xe.
Xuống xe, Thôi Trường Nhạc giữ chặt Thôi Trường Gia, cắn môi dưới nói, “Chị, em muốn đồng ý với Phương Bằng Trình, chú ấy nói rồi, em vẫn có thể đi học, cũng sẽ không để cho người khác biết dùng…” Nói đến đây giọng của cô bé thấp xuống, “Dùng thời gian vài năm đổi lấy cha và anh trai được chữa bệnh, em cảm thấy đáng giá!”
Thôi Trường Gia tát một cái vào sau đầu Thôi Trường Lạc.
Thôi Trường Nhạc bị đánh đến mơ hồ, không thể tin được nhìn về phía Thôi Trường Gia, “Chị, đánh em làm gì!”
Thôi Trường Gia cười lạnh, “Lời này ông vẫn nên giữ lại dỗ trẻ con ba tuổi đi, nợ tiền của ông chúng tôi sẽ trả, nhưng mà tôi phải nhắc nhở ông, không nên làm mấy trò nhỏ sau lưng chúng tôi, cũng không nên đánh chủ ý với Trường Nhạc, nếu không ông tự gánh lấy hậu quả đi!”
Nói xong không đợi Phương Bằng Trình phản ứng, Thôi Trường Gia trực tiếp cúp điện thoại, kéo số điện thoại di động của ông ta vào sổ đen, lại móc pin điện thoại di động của Thôi Trường Nhạc, rút sim điện thoại ra mới trả lại điện thoại cho Thôi Trường Nhạc.
“Lát nữa đổi sim điện thoại cho chị, cái này không cần dùng nữa.”
Thôi Trường Nhạc nghe Thôi Trường Gia nói, nhìn thao tác gọn gàng của cô, cả người đều mơ hồ, nhìn điện thoại di động cô đưa tới, một lúc lâu mới lúng túng nói, “Phí điện thoại di động rất đắt, em không cần điện thoại di động nữa, bán nó đi.”
Năm 2004, không phải tất cả gia đình đều có thể sử dụng điện thoại di động, chớ nói chi là đứa trẻ mười bảy mười tám tuổi, chẳng qua nhà họ Thôi có tiền mà thôi, không, phải nói là ban đầu nhà họ Thôi có tiền.
Kiếp trước, đến tận một giây trước khi chết kia, cô mới biết cả đời mình hóa ra ở trong một quyển sách ngược văn.
Gia nghiệp bị ngọn lửa lớn nuốt chửng, nợ nước ngoài mấy triệu đô, cha bệnh nặng, anh trai bị bỏng hủy dung, em gái bị kẻ ác mơ ước, tất cả những thứ này hóa ra là người khác tỉ mỉ thêu dệt nên, người nhà bọn họ cực khổ lao động, hóa ra chỉ là đá lót đường cho con trai của vận mệnh!
Dựa vào cái gì, cuộc sống của cô, cuộc sống của người nhà họ Thôi bọn họ, dựa vào cái gì mà phải nghe theo an bài của người khác?
Hôm nay em gái còn rất tốt, không có bị tên cặn bã Phương Bằng Trình kia tra tấn, hết thảy đều còn kịp! Trước kia, cô chỉ biết trốn ở phía sau người nhà, nhìn những người yêu cô nhất từng người từng người rời đi, hiện tại sẽ không, lúc này đây đổi lại là cô bảo vệ bọn họ!
Thôi Trường Nhạc nhìn thấy tâm trạng Thôi Trường Gia không đúng, nhưng cũng không nghĩ nhiều, còn tưởng rằng cô tức giận sau khi nghe Phương Bằng Trình nói, cô bé hơi cúi đầu, “Chị, chị đừng khóc, thật ra em đi tìm chú ấy vay tiền, cũng không nghĩ chú ấy sẽ như vậy.”
Thôi Trường Gia hoàn hồn, dùng sức thu hồi nước mắt, nhét điện thoại di động vào túi Thôi Trường Nhạc, nói: “Điện thoại di động vẫn phải dùng, chuyện hôm nay ai cũng đừng nói, nhưng tâm phòng bị phải có.”
Đoạn ghi âm này Thôi Trường Gia sẽ không dễ dàng truyền ra ngoài, Trường Nhạc vẫn là một cô bé, nếu loại ghi âm này truyền ra ngoài, chỉ có tổn thương lớn hơn đối với Trường Nhạc.
Thôi Trường Nhạc gật gật đầu, cô bé cảm thấy chị gái hôm nay với trước kia hoàn toàn khác nhau, trước kia chị gái trầm mặc ít nói, tự ti nhu nhược, không giống như hôm nay, cô nhất định phải dùng hết tất cả dũng khí mới dám đối mặt với Phương Bằng Trình.
Nghĩ đến đôi tay dính đầy dầu mỡ của Phương Bằng Trình đặt trên người mình, Thôi Trường Nhạc chỉ cảm thấy từng trận ghê tởm, nhưng trong nháy mắt, lông mày của cô bé liền xoắn thành bánh quai chèo, phí trị liệu của cha đã thiếu hơn một triệu, mỗi ngày bệnh viện đều thúc giục nộp phí nhiều lần, thậm chí bệnh viện đã tìm mẹ nói chuyện, ý tứ là nếu như không giao tiền, chỉ sợ phải để cho cha xuất viện, làm sao bây giờ?
Taxi nhanh chóng đến cửa một khu phố trong khu phố cổ, tài xế quay đầu lại, “Chín đồng năm.”
Thôi Trường Gia sờ sờ túi, một đồng tiền cũng không có, cuối cùng là Thôi Trường Nhạc móc ra mười đồng để trả tiền xe.
Xuống xe, Thôi Trường Nhạc giữ chặt Thôi Trường Gia, cắn môi dưới nói, “Chị, em muốn đồng ý với Phương Bằng Trình, chú ấy nói rồi, em vẫn có thể đi học, cũng sẽ không để cho người khác biết dùng…” Nói đến đây giọng của cô bé thấp xuống, “Dùng thời gian vài năm đổi lấy cha và anh trai được chữa bệnh, em cảm thấy đáng giá!”
Thôi Trường Gia tát một cái vào sau đầu Thôi Trường Lạc.
Thôi Trường Nhạc bị đánh đến mơ hồ, không thể tin được nhìn về phía Thôi Trường Gia, “Chị, đánh em làm gì!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất