Sau Khi Gánh Khoản Nợ Triệu Đô La, Tôi Mở Nhà Máy Ở Niên Đại
Chương 9:
Ngô Kim Dao mở to hai mắt, “Thôi Trường Gia, em đừng ép tôi!”
“Là chị bức chúng tôi trước,” Thôi Trường Gia đập bàn tức giận nói, “Anh trai tôi cho em trai chị bao nhiêu tiền đánh bạc, trong lòng chị biết rõ rồi đấy!”
“Một mã quy một mã!”
“Cụm từ "一码归一码" trong tiếng Trung có ý nghĩa là "một chuyện thì một chuyện", "mỗi việc có một quyết định riêng", hoặc "trong mỗi trường hợp, mỗi vấn đề sẽ được xử lý theo cách riêng". Nó thường được sử dụng để nói rằng mỗi vấn đề, mỗi tình huống sẽ có cách giải quyết, quyết định riêng biệt, không nên lẫn lộn hay nhầm lẫn.”
Thôi Trường Gia nhìn Ngô Kim Dao nở nụ cười, trong ánh mắt của cô không có sự tự ti nhát gan như ngày xưa, mà là sự lạnh lùng làm thế nào cũng không che giấu được, “Một mã quy một mã? Câu không biết xấu hổ như này mà chị cũng dám nói sao? Không đưa đúng không, tôi cũng quen biết bà chủ khách sạn Venus, cần tôi đi tìm cô ấy không?”
Trong lòng Ngô Kim Dao run lên, lập tức lên tiếng cắt đứt Thôi Trường Gia, oán hận nói: “Vàng thỏi với tiền đều cho mấy người, về sau tôi không còn quan hệ với nhà họ Thôi nữa!”
Thôi Trường Gia lập tức nói, “Nhạc Nhạc lấy giấy, bảo chị ta viết xuống!” Sau đó đưa tay về phía Ngô Kim Dao, “Vàng thỏi!”
Thôi Trường Nhạc sợ ngây người trước hành vi của Thôi Trường Gia, thấy Thôi Trường Gia gọi mình, cô bé vội vàng phản ứng lại đi lấy bút.
Ngô Kim Dao cắn răng lấy vàng thỏi từ trong rương hành lý ra, lúc trước cô ta phải vất vả lắm mới mang thỏi vàng ra được, không nghĩ tới hôm nay nhà họ Thôi lại được tiện nghi.
Thôi Trường Nhạc cầm bút viết hiệp nghị, Ngô Kim Dao ký tên, ấn dấu tay, bị Thôi Trường Gia dẫn đi ngân hàng.
Thôi Trường Nhạc muốn đi theo nhưng bị Thôi Trường Gia ngăn lại, cô đưa thỏi vàng cho Thôi Trường Nhạc, “Cất kỹ thỏi vàng cho chị, xong em đi hầm lê, mẹ thích ăn ngọt, nhớ cho nhiều đường phèn một chút.”
“Những chuyện dơ bẩn kia tốt nhất không nên để những người khác trong nhà biết được là tốt, nhất là Thôi Tu Viễn, nếu như hiện tại để cho anh ấy biết chuyện kia, anh ấy nhất định không chịu nổi.”
Bên ngoài tiểu khu có ngân hàng, tiền lấy được rất thuận lợi, mười triệu đồng, xách trong tay rất nặng.
Từ ngân hàng đi ra, Ngô Kim Dao đứng ở trên bậc thang, nhìn Thôi Trường Gia oán hận nói, “Thôi Trường Gia, tôi xem thường em rồi, chó cắn người không nhe răng!”
Thôi Trường Gia không muốn lãng phí miệng lưỡi cùng với loại tiểu nhân này, ánh mắt của cô chuyển hướng đến bụng của Ngô Kim Dao, “Chị vẫn nên cầu nguyện chị có thể sinh con trai đi.”
Ngô Kim Dao giật mình một cái, “Sinh con trai gì, em nói hươu nói vượn cái gì vậy!”
Thôi Trường Gia như cười như không hừ một tiếng, Ngô Kim Dao bị cô nhìn đến mức phải thay đổi sắc mặt, không rên một tiếng từ trên bậc thang đi xuống, sau đó gọi một chiếc xe taxi ở ven đường bước nhanh rời đi.
Mưa bụi từ bầu trời thong thả rơi xuống, càng ngày càng nhiều, trên mặt đất cũng sắp ướt đẫm.
Vợ chồng vốn là chim cùng rừng, đại nạn đến ai nấy tự bay!
Thôi Trường Gia hiểu, nhưng... kẻ phản bội đáng bị trừng phạt, đúng không?
Thôi Trường Gia đứng ở góc đường, quần áo, tóc lại ướt, nhưng cô giống như không phát hiện ra, đứng ở góc đường gọi một chiếc taxi, đi thẳng đến bệnh viện nhân dân, cô phải đi nộp tiền viện phí cho cha, phí ICU một ngày hơn ba nghìn, giờ đã nợ hơn mười nghìn rồi.
Thôi Trường Gia giao tiền xong, lại mua thêm hai cái bánh bao, một ly sữa đậu nành đi ICU, em trai lớn Thôi Thừa Trạch của cô đang học năm tư, bởi vì thành tích học tập bình thường, miễn cưỡng học đến đại học, chuyên ngành quản lý công thương nát bét, trong nhà vừa xảy ra chuyện, cậu lập tức xin nghỉ trở về, vẫn canh giữ trong phòng nghỉ trước cửa ICU không dám rời đi.
Lúc Thôi Trường Gia đến phòng nghỉ tìm Thôi Thừa Trạch, cậu đang ở ngoài cửa gọi điện thoại.
Thanh niên từng đẹp trai như ánh mặt trời, sống lưng thẳng tắp, bây giờ lưng cũng còng, cậu cúi đầu đối mặt với tường, giọng nói ép tới rất thấp, “Người anh em, cho tớ mượn ba nghìn là được, tớ có tiền nhất định trả cho cậu trước.”
“Là chị bức chúng tôi trước,” Thôi Trường Gia đập bàn tức giận nói, “Anh trai tôi cho em trai chị bao nhiêu tiền đánh bạc, trong lòng chị biết rõ rồi đấy!”
“Một mã quy một mã!”
“Cụm từ "一码归一码" trong tiếng Trung có ý nghĩa là "một chuyện thì một chuyện", "mỗi việc có một quyết định riêng", hoặc "trong mỗi trường hợp, mỗi vấn đề sẽ được xử lý theo cách riêng". Nó thường được sử dụng để nói rằng mỗi vấn đề, mỗi tình huống sẽ có cách giải quyết, quyết định riêng biệt, không nên lẫn lộn hay nhầm lẫn.”
Thôi Trường Gia nhìn Ngô Kim Dao nở nụ cười, trong ánh mắt của cô không có sự tự ti nhát gan như ngày xưa, mà là sự lạnh lùng làm thế nào cũng không che giấu được, “Một mã quy một mã? Câu không biết xấu hổ như này mà chị cũng dám nói sao? Không đưa đúng không, tôi cũng quen biết bà chủ khách sạn Venus, cần tôi đi tìm cô ấy không?”
Trong lòng Ngô Kim Dao run lên, lập tức lên tiếng cắt đứt Thôi Trường Gia, oán hận nói: “Vàng thỏi với tiền đều cho mấy người, về sau tôi không còn quan hệ với nhà họ Thôi nữa!”
Thôi Trường Gia lập tức nói, “Nhạc Nhạc lấy giấy, bảo chị ta viết xuống!” Sau đó đưa tay về phía Ngô Kim Dao, “Vàng thỏi!”
Thôi Trường Nhạc sợ ngây người trước hành vi của Thôi Trường Gia, thấy Thôi Trường Gia gọi mình, cô bé vội vàng phản ứng lại đi lấy bút.
Ngô Kim Dao cắn răng lấy vàng thỏi từ trong rương hành lý ra, lúc trước cô ta phải vất vả lắm mới mang thỏi vàng ra được, không nghĩ tới hôm nay nhà họ Thôi lại được tiện nghi.
Thôi Trường Nhạc cầm bút viết hiệp nghị, Ngô Kim Dao ký tên, ấn dấu tay, bị Thôi Trường Gia dẫn đi ngân hàng.
Thôi Trường Nhạc muốn đi theo nhưng bị Thôi Trường Gia ngăn lại, cô đưa thỏi vàng cho Thôi Trường Nhạc, “Cất kỹ thỏi vàng cho chị, xong em đi hầm lê, mẹ thích ăn ngọt, nhớ cho nhiều đường phèn một chút.”
“Những chuyện dơ bẩn kia tốt nhất không nên để những người khác trong nhà biết được là tốt, nhất là Thôi Tu Viễn, nếu như hiện tại để cho anh ấy biết chuyện kia, anh ấy nhất định không chịu nổi.”
Bên ngoài tiểu khu có ngân hàng, tiền lấy được rất thuận lợi, mười triệu đồng, xách trong tay rất nặng.
Từ ngân hàng đi ra, Ngô Kim Dao đứng ở trên bậc thang, nhìn Thôi Trường Gia oán hận nói, “Thôi Trường Gia, tôi xem thường em rồi, chó cắn người không nhe răng!”
Thôi Trường Gia không muốn lãng phí miệng lưỡi cùng với loại tiểu nhân này, ánh mắt của cô chuyển hướng đến bụng của Ngô Kim Dao, “Chị vẫn nên cầu nguyện chị có thể sinh con trai đi.”
Ngô Kim Dao giật mình một cái, “Sinh con trai gì, em nói hươu nói vượn cái gì vậy!”
Thôi Trường Gia như cười như không hừ một tiếng, Ngô Kim Dao bị cô nhìn đến mức phải thay đổi sắc mặt, không rên một tiếng từ trên bậc thang đi xuống, sau đó gọi một chiếc xe taxi ở ven đường bước nhanh rời đi.
Mưa bụi từ bầu trời thong thả rơi xuống, càng ngày càng nhiều, trên mặt đất cũng sắp ướt đẫm.
Vợ chồng vốn là chim cùng rừng, đại nạn đến ai nấy tự bay!
Thôi Trường Gia hiểu, nhưng... kẻ phản bội đáng bị trừng phạt, đúng không?
Thôi Trường Gia đứng ở góc đường, quần áo, tóc lại ướt, nhưng cô giống như không phát hiện ra, đứng ở góc đường gọi một chiếc taxi, đi thẳng đến bệnh viện nhân dân, cô phải đi nộp tiền viện phí cho cha, phí ICU một ngày hơn ba nghìn, giờ đã nợ hơn mười nghìn rồi.
Thôi Trường Gia giao tiền xong, lại mua thêm hai cái bánh bao, một ly sữa đậu nành đi ICU, em trai lớn Thôi Thừa Trạch của cô đang học năm tư, bởi vì thành tích học tập bình thường, miễn cưỡng học đến đại học, chuyên ngành quản lý công thương nát bét, trong nhà vừa xảy ra chuyện, cậu lập tức xin nghỉ trở về, vẫn canh giữ trong phòng nghỉ trước cửa ICU không dám rời đi.
Lúc Thôi Trường Gia đến phòng nghỉ tìm Thôi Thừa Trạch, cậu đang ở ngoài cửa gọi điện thoại.
Thanh niên từng đẹp trai như ánh mặt trời, sống lưng thẳng tắp, bây giờ lưng cũng còng, cậu cúi đầu đối mặt với tường, giọng nói ép tới rất thấp, “Người anh em, cho tớ mượn ba nghìn là được, tớ có tiền nhất định trả cho cậu trước.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất